CHƯƠNG 21: ANH, ANH MUỐN LÀM GÌ?
CHƯƠNG 21: ANH, ANH MUỐN LÀM GÌ?
Cô vẫn luôn rất ngưỡng mộ tính cách của Vũ Thư, muốn gì thì sẽ theo đuổi cái đó, tràn đầy nhiệt tình, tự tin dạn dĩ, cô thì hoàn toàn đối lập với cô ấy, chuyện gì cô cũng giữ trong lòng, cho dù là yêu một người cũng chỉ yêu trong lặng lẽ thôi.
“Cứ nhìn Vũ Thư làm gì thế?” Hà Cảnh Quân đi tới, trong ánh mắt sáng ngời chỉ có cô, anh ta nhẹ nhàng nói: “Em đẹp hơn Vũ Thư nhiều, vừa đẹp vừa quyến rũ, nếu không thì tại sao anh lại bị em hấp dẫn chứ?”
Ơ?
Đan Diễn Vy không ngờ Hà Cảnh Quân lại trêu ghẹo như vậy, lập tức đỏ mặt lên, cắn chặt môi dưới, căn bản là không phát hiện ra có một người đàn ông ở phía xa xa lúc nhìn thấy hành động này của cô, ánh mắt liền trầm xuống, sắc mặt lập tức u ám.
Không cưỡng được thỉnh cầu của Hà Cảnh Quân nên sau đó, Đan Diễn Vy lên lầu thay một cái váy dài khác. Chiếc váy dài eo cao màu lam nhạt tôn lên dáng người đẹp của cô, làn da trắng nõn mịn màng, hai gò má ửng đỏ lên, một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi mê người.
“Ôi, Vy Vy, cậu thật xinh đẹp!” Vũ Thư nhào lên người của Đan Diễn Vy, nói với vẻ ghen tị: “Không ngờ sau khi chịu khó trang điểm ăn diện, Vy Vy còn xinh đẹp hơn cả tớ, nhưng mà cũng may là anh Thiên chỉ thích tớ thôi!”
Nụ cười của Đan Diễn Vy hơi cứng lại, cố ý tránh ánh mắt u ám của người nào đó.
Trong khoảng đất rộng ước chường cỡ hai sân bóng rổ trồng toàn là đào, quả đào trĩu nặng treo lủng lẳng trên cây, trên chóp quả đào ngoài đỏ trong trắng, thật sự khiến cho Vũ Thư không nhịn được thèm liền xách một cái giỏ rồi hào hứng kéo Lục Trình Thiên đi hái đào.
Đan Diễn Vy cùng Hà Cảnh Quân đi chung, cô cầm cây kéo, thấy quả đào nào to một chút thì cắt xuống cho vào giỏ, quả nào với không tới thì bảo Hà Cảnh Quân giúp, Hà Cảnh Quân rất dí dỏm, thường xuyên chọc cho Đan Diễn Vy cười, bầu không khí cũng coi như hòa hợp.
“Mấy quả đào trên cây này đều to.” Đan Diễn Vy đi qua tán cây đào, kéo cành có quả đào to vừa mới thấy xuống để cắt, mới vừa quay lại định ném vào giỏ thì ngạc nhiên phát hiện Hà Cảnh Quân không còn ở sau lưng.
“Cảnh Quân?” Đan Diễn Vy gọi một tiếng, gạt cành cây ra để tìm: “Anh đi đâu rồi?”
Kết quả Đan Diễn Vy quay lại chỗ hồi này cũng không nhìn thấy Hà Cảnh Quân đâu, còn tưởng rằng anh đến chỗ khác để hái đào rồi, vừa định mở miệng gọi thì bất thình lình bị người nào đó bịt miệng lại, khiến cô bị dọa sợ hết hồn.
Đợi đến khi Đan Diễn Vy bừng tỉnh thì cô đã bị người ta đè lên cây đào, Lục Trình Thiên sầm mặt lôi kéo cánh tay của cô, bộ dạng chất vấn đó khiến cho Đan Diễn Vy có chút chột dạ, cắn môi không dám nói lời nào.
Lục Trình Thiên dùng ngón cái đè lên cánh môi của cô, trong giọng nói mang theo sự tức giận: “Đan Diễn Vy, em thích cắn môi thế à?”
Đan Diễn Vy trợn tròn mắt nhìn anh.
Có ý gì, chẳng lẽ cô cắn môi của mình cũng không được sao?
Lục Trình Thiên mới vừa nói xong liền cúi đầu, lỏng tay ra đồng thời hôn lên môi của Đan Diễn Vy, dùng đầu lưỡi cạy miệng của cô ra, dùng tư thế mạnh mẽ xông vào, hoàn toàn không cho Đan Diễn Vy có một chút cơ hội nào để phản kháng.
“Ưm...” Đan Diễn Vy giãy dụa cổ tay, muốn dùng tay đẩy anh ra, nhưng kết quả lại khiến Lục Trình Thiên càng giận, kéo cánh tay của cô lên trên đầu, cố định lại, hôn càng mạnh hơn nữa, chân dài lách vào giữa hai đùi của cô, giơ cao đầu gối chầm chậm cọ sát.
Đan Diễn Vy hoảng sợ, bất giác há miệng, ánh mắt của Lục Trình Thiên trầm xuống, đưa đầu lưỡi vào trong miệng của cô quét qua quét lại, cứ cử động như vậy khiến cho cả người Đan Diễn Vy đều như nhũn ra, cánh tay cũng bất giác mà mềm ra.
Hai người ở cùng nhau lâu như vậy, Lục Trình Thiên có nhắm mắt cũng biết điểm nhạy cảm của của Đan Diễn Vy ở chỗ nào.
Đầu gối cứ ma sát vào chỗ riêng tư của cô, môi dời lên, khẽ liếm sau vành tai của cô, đúng như dự đoán, Đan Diễn Vy không chịu nổi, cơ thể bị anh đè lên cây đào run rẩy mềm nhũn cả ra, cho dù có cắn chặt răng thì tiếng rên rỉ khoái cảm vẫn lọt ra ngoài.
Đan Diễn Vy vừa xấu hổ vừa sợ, cho dù trong mắt tràn đầy nhục dục nhưng dáng vẻ vẫn là sợ hãi, muốn đẩy Lục Trình Thiên ra, nhưng toàn thân bị anh khiêu khích càng nóng bừng hơn nữa, bất giác khẽ đong đưa eo, muốn nhiều hơn.
Cô vẫn luôn rất ngưỡng mộ tính cách của Vũ Thư, muốn gì thì sẽ theo đuổi cái đó, tràn đầy nhiệt tình, tự tin dạn dĩ, cô thì hoàn toàn đối lập với cô ấy, chuyện gì cô cũng giữ trong lòng, cho dù là yêu một người cũng chỉ yêu trong lặng lẽ thôi.
“Cứ nhìn Vũ Thư làm gì thế?” Hà Cảnh Quân đi tới, trong ánh mắt sáng ngời chỉ có cô, anh ta nhẹ nhàng nói: “Em đẹp hơn Vũ Thư nhiều, vừa đẹp vừa quyến rũ, nếu không thì tại sao anh lại bị em hấp dẫn chứ?”
Ơ?
Đan Diễn Vy không ngờ Hà Cảnh Quân lại trêu ghẹo như vậy, lập tức đỏ mặt lên, cắn chặt môi dưới, căn bản là không phát hiện ra có một người đàn ông ở phía xa xa lúc nhìn thấy hành động này của cô, ánh mắt liền trầm xuống, sắc mặt lập tức u ám.
Không cưỡng được thỉnh cầu của Hà Cảnh Quân nên sau đó, Đan Diễn Vy lên lầu thay một cái váy dài khác. Chiếc váy dài eo cao màu lam nhạt tôn lên dáng người đẹp của cô, làn da trắng nõn mịn màng, hai gò má ửng đỏ lên, một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi mê người.
“Ôi, Vy Vy, cậu thật xinh đẹp!” Vũ Thư nhào lên người của Đan Diễn Vy, nói với vẻ ghen tị: “Không ngờ sau khi chịu khó trang điểm ăn diện, Vy Vy còn xinh đẹp hơn cả tớ, nhưng mà cũng may là anh Thiên chỉ thích tớ thôi!”
Nụ cười của Đan Diễn Vy hơi cứng lại, cố ý tránh ánh mắt u ám của người nào đó.
Trong khoảng đất rộng ước chường cỡ hai sân bóng rổ trồng toàn là đào, quả đào trĩu nặng treo lủng lẳng trên cây, trên chóp quả đào ngoài đỏ trong trắng, thật sự khiến cho Vũ Thư không nhịn được thèm liền xách một cái giỏ rồi hào hứng kéo Lục Trình Thiên đi hái đào.
Đan Diễn Vy cùng Hà Cảnh Quân đi chung, cô cầm cây kéo, thấy quả đào nào to một chút thì cắt xuống cho vào giỏ, quả nào với không tới thì bảo Hà Cảnh Quân giúp, Hà Cảnh Quân rất dí dỏm, thường xuyên chọc cho Đan Diễn Vy cười, bầu không khí cũng coi như hòa hợp.
“Mấy quả đào trên cây này đều to.” Đan Diễn Vy đi qua tán cây đào, kéo cành có quả đào to vừa mới thấy xuống để cắt, mới vừa quay lại định ném vào giỏ thì ngạc nhiên phát hiện Hà Cảnh Quân không còn ở sau lưng.
“Cảnh Quân?” Đan Diễn Vy gọi một tiếng, gạt cành cây ra để tìm: “Anh đi đâu rồi?”
Kết quả Đan Diễn Vy quay lại chỗ hồi này cũng không nhìn thấy Hà Cảnh Quân đâu, còn tưởng rằng anh đến chỗ khác để hái đào rồi, vừa định mở miệng gọi thì bất thình lình bị người nào đó bịt miệng lại, khiến cô bị dọa sợ hết hồn.
Đợi đến khi Đan Diễn Vy bừng tỉnh thì cô đã bị người ta đè lên cây đào, Lục Trình Thiên sầm mặt lôi kéo cánh tay của cô, bộ dạng chất vấn đó khiến cho Đan Diễn Vy có chút chột dạ, cắn môi không dám nói lời nào.
Lục Trình Thiên dùng ngón cái đè lên cánh môi của cô, trong giọng nói mang theo sự tức giận: “Đan Diễn Vy, em thích cắn môi thế à?”
Đan Diễn Vy trợn tròn mắt nhìn anh.
Có ý gì, chẳng lẽ cô cắn môi của mình cũng không được sao?
Lục Trình Thiên mới vừa nói xong liền cúi đầu, lỏng tay ra đồng thời hôn lên môi của Đan Diễn Vy, dùng đầu lưỡi cạy miệng của cô ra, dùng tư thế mạnh mẽ xông vào, hoàn toàn không cho Đan Diễn Vy có một chút cơ hội nào để phản kháng.
“Ưm...” Đan Diễn Vy giãy dụa cổ tay, muốn dùng tay đẩy anh ra, nhưng kết quả lại khiến Lục Trình Thiên càng giận, kéo cánh tay của cô lên trên đầu, cố định lại, hôn càng mạnh hơn nữa, chân dài lách vào giữa hai đùi của cô, giơ cao đầu gối chầm chậm cọ sát.
Đan Diễn Vy hoảng sợ, bất giác há miệng, ánh mắt của Lục Trình Thiên trầm xuống, đưa đầu lưỡi vào trong miệng của cô quét qua quét lại, cứ cử động như vậy khiến cho cả người Đan Diễn Vy đều như nhũn ra, cánh tay cũng bất giác mà mềm ra.
Hai người ở cùng nhau lâu như vậy, Lục Trình Thiên có nhắm mắt cũng biết điểm nhạy cảm của của Đan Diễn Vy ở chỗ nào.
Đầu gối cứ ma sát vào chỗ riêng tư của cô, môi dời lên, khẽ liếm sau vành tai của cô, đúng như dự đoán, Đan Diễn Vy không chịu nổi, cơ thể bị anh đè lên cây đào run rẩy mềm nhũn cả ra, cho dù có cắn chặt răng thì tiếng rên rỉ khoái cảm vẫn lọt ra ngoài.
Đan Diễn Vy vừa xấu hổ vừa sợ, cho dù trong mắt tràn đầy nhục dục nhưng dáng vẻ vẫn là sợ hãi, muốn đẩy Lục Trình Thiên ra, nhưng toàn thân bị anh khiêu khích càng nóng bừng hơn nữa, bất giác khẽ đong đưa eo, muốn nhiều hơn.