Chương 17: Lời nguyền
Hoài An nhìn không tin lọ linh lộ trên tay mình có thể chữa khỏi chứng bệnh kỳ lạ của con trai mình!
'Điền chủ vẫn chưa tin tưởng lão, có phải không?'
Hoài An nhàn nhạt lên tiếng "đúng là tôi chưa thể tin đạo lão!"
Đạo lão nhếch mép cười "vậy thì điền chủ cứ thử xem sao, tôi tình nguyện ở lại đây làm khách, cho đến khi nào căn bệnh kỳ lạ của cậu nhà được chữa khỏi".
Hoài An nheo mắt "vậy, cái giá mà tôi phải trả là gì?"
'Thứ tôi cần là linh khí của phu nhân ngài!'
"Hửm? Vì sao?"
Đạo lão trầm tư, ông không thể tiết lộ cho Hoài An biết "linh khí của Nhã Thi là linh khí của trời, ông cũng không biết vì lý do gì mà Nhã Thi đã hấp thụ được rất nhiều linh khí của trời, kẻ tu luyện ma pháp như ông rất cần có được thứ linh khí trên người Nhã Thi!"
Hoài An thấy đạo lão trầm tư không lên tiếng, trong đầu anh liền nảy ra ý định lợi dụng, anh cười thầm "anh sẽ để cho đạo lão trị khỏi căn bệnh lạ con trai của anh trước, sau đó thì sẽ chăm sóc ông ta một cách tế nhị nhất"
"Được..."
Đạo lão nhìn thấy Hoài An mang tướng mạo chính trực nên rất tin tưởng anh, ông nhiệt tình chữa trị cho con trai Hoài An.
……………
Vài ngày sau, đứa bé đã được chữa khỏi thật sự!
'Giờ điền chủ đã tin lão rồi đấy chứ?'
"Đương nhiên!"
'Vậy điều kiện trao đổi trước kia giữa lão và điền chủ!'
Hoài An gật đầu "lão nói xem, muốn tôi giúp lão thế nào?"
'Điền chủ hãy giúp lão đặt thanh kiếm gỗ này dưới giường ngủ của phu nhân'
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"
'Đơn giản như vậy thôi, việc còn lại thì lão sẽ tự mình giải quyết!'
Hoài An cầm lấy thanh kiếm gỗ và đứng lên rời đi.
Trong lòng đạo lão vui như mở hội, ông không ngờ Hoài An lại dễ thương lượng đến như vậy. Chỉ cần chút thời gian nữa thôi là lão có thể hút cạn linh khí và cả hồn phách của Nhã Thi. Như thế thì không bao lâu nữa ông sẽ tu luyện thành công, thế gian này sẽ không có ai mạnh hơn ông.
…………
Két...
Hoài An vừa đẩy cửa bước vào phòng, thấy" Nhã Thi nằm trên giường...cô đã yếu ớt đi rất nhiều so với trước đây, có lẽ là do cô ở gần lâu quá, hoặc cũng có thể là do cô vừa mới sinh nở xong.
Hoài An ngồi xuống bên cạnh cô, thấy khuôn mặt của cô vẫn dịu dàng và xinh đẹp như lúc đầu gặp nhau.
Hoài An thở dài "gương mặt xinh đẹp này trước đây đã khiến anh phải điêu đứng, thậm chí là anh đã vì cô mà mất ăn mất ngủ, sém chút nữa anh đã hủy hoại cả mạng sống của mình".
Nhã Thi đã lâu rồi không còn cảnh giác với con người, đặc biệt là với Hoài An. Nhìn cô ngủ ngon lành, Hoài An nhẹ nhàng rời đi vì không muốn làm phiền đến giấc ngủ của cô.
Hoài An cho người sắp xếp và âm thầm đưa Nhã Thi rời khỏi căn phòng mà cô đang ở.
…………
Đạo lão càng bước đến gần phòng của Nhã Thi, thì mùi hương của linh khí càng đậm, ông thầm vui sướng trong lòng.
Két...
Căn phòng vừa âm u vừa lạnh lẽo, lại không thắp đèn, đạo lão có chút hồi hộp chút khẩn trương vì Nhã Thi không phải là một hồn ma tầm thường, cô đã tu luyện đến bậc quỷ và nay đã trở thành quỷ mẫu.
Đạo lão nhìn lên giường, thấy có một người phụ nữ nằm ngủ, ánh sáng của màn đêm rọi qua ô cửa sổ không đủ để nhìn rõ khuôn mặt, ông chỉ cảm giác được đó là phụ nữ.
Đạo lão nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh giường ngủ của Nhã Thi, ông dang tay ra để bóp cổ người đang nằm trên giường...
Phựt...
A...a...
Một nhát dao cắm sâu vào ngực đạo lão.
Còn chưa hết bất ngờ thì cơn đau đã ập đến, đạo lão ngơ ngác nhìn người đã cắm lưỡi dao sắc nhọn vào ngực ông. Đến bây giờ thì ông mới nhận ra, người nằm trên giường là một người đàn ông...nói đúng hơn thì chính là một sát thủ, ông ngửi thấy mùi sát khí tỏ ra nồng nặc.
Kẻ tu đạo sợ nhất là thứ dơ bẩn, lưỡi dao vừa rồi có tẩm đồ dơ, tuy ông không biết đó là thứ gì...nhưng trong phút nhất thời đạo hạnh nhiều năm của ông đã tan biến theo nhát dao, giờ ông chỉ là một đạo sĩ tầm thường.
Trong lúc hấp hối, đạo lão lập lời nguyền ""ông nguyền rủa con trai của Hoài An sẽ biến thành quỷ dữ hút máu người vào những đêm trăng sáng!"
Rất nhanh sau đó, đạo lão lăn đùng ra chết.
………………
A...a...
Xảy ra chuyện gì?
Tất cả gia đinh và hầu gái trong nhà điền chủ đều hốt hoảng khi thấy có một xác chết hầu nữ nằm dài dưới đất.
"Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại nhốn nháo cả lên vậy?"
'Bẩm...bẩm điền chủ, có một hầu gái bị chết!'
Hoài An nhíu mày, sao lại chết?
anh cho người đi gọi thầy lang về thăm khám thì kết quả cho thấy, hầu nữ bị mất mạng do cạn hết máu mà chết.
Điền chủ!
Hoài An nhàn nhạt lên tiếng "thế nào?"
Thầy lang thở dài "thưa ngài, cô hầu nữ này có hiện tượng giống như bị sói hút máu, ngài nhìn xem...đây chính là dấu răng và những dấu răng này cắm sâu vào mạch máu, máu chảy không ngừng nghỉ cho đến khi cạn hết".
"Thế thì tại sao lại không thấy máu?"
Bẩm điền chủ...là vì máu đã bị kẻ ra tay hút cạn.
'Điền chủ vẫn chưa tin tưởng lão, có phải không?'
Hoài An nhàn nhạt lên tiếng "đúng là tôi chưa thể tin đạo lão!"
Đạo lão nhếch mép cười "vậy thì điền chủ cứ thử xem sao, tôi tình nguyện ở lại đây làm khách, cho đến khi nào căn bệnh kỳ lạ của cậu nhà được chữa khỏi".
Hoài An nheo mắt "vậy, cái giá mà tôi phải trả là gì?"
'Thứ tôi cần là linh khí của phu nhân ngài!'
"Hửm? Vì sao?"
Đạo lão trầm tư, ông không thể tiết lộ cho Hoài An biết "linh khí của Nhã Thi là linh khí của trời, ông cũng không biết vì lý do gì mà Nhã Thi đã hấp thụ được rất nhiều linh khí của trời, kẻ tu luyện ma pháp như ông rất cần có được thứ linh khí trên người Nhã Thi!"
Hoài An thấy đạo lão trầm tư không lên tiếng, trong đầu anh liền nảy ra ý định lợi dụng, anh cười thầm "anh sẽ để cho đạo lão trị khỏi căn bệnh lạ con trai của anh trước, sau đó thì sẽ chăm sóc ông ta một cách tế nhị nhất"
"Được..."
Đạo lão nhìn thấy Hoài An mang tướng mạo chính trực nên rất tin tưởng anh, ông nhiệt tình chữa trị cho con trai Hoài An.
……………
Vài ngày sau, đứa bé đã được chữa khỏi thật sự!
'Giờ điền chủ đã tin lão rồi đấy chứ?'
"Đương nhiên!"
'Vậy điều kiện trao đổi trước kia giữa lão và điền chủ!'
Hoài An gật đầu "lão nói xem, muốn tôi giúp lão thế nào?"
'Điền chủ hãy giúp lão đặt thanh kiếm gỗ này dưới giường ngủ của phu nhân'
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"
'Đơn giản như vậy thôi, việc còn lại thì lão sẽ tự mình giải quyết!'
Hoài An cầm lấy thanh kiếm gỗ và đứng lên rời đi.
Trong lòng đạo lão vui như mở hội, ông không ngờ Hoài An lại dễ thương lượng đến như vậy. Chỉ cần chút thời gian nữa thôi là lão có thể hút cạn linh khí và cả hồn phách của Nhã Thi. Như thế thì không bao lâu nữa ông sẽ tu luyện thành công, thế gian này sẽ không có ai mạnh hơn ông.
…………
Két...
Hoài An vừa đẩy cửa bước vào phòng, thấy" Nhã Thi nằm trên giường...cô đã yếu ớt đi rất nhiều so với trước đây, có lẽ là do cô ở gần lâu quá, hoặc cũng có thể là do cô vừa mới sinh nở xong.
Hoài An ngồi xuống bên cạnh cô, thấy khuôn mặt của cô vẫn dịu dàng và xinh đẹp như lúc đầu gặp nhau.
Hoài An thở dài "gương mặt xinh đẹp này trước đây đã khiến anh phải điêu đứng, thậm chí là anh đã vì cô mà mất ăn mất ngủ, sém chút nữa anh đã hủy hoại cả mạng sống của mình".
Nhã Thi đã lâu rồi không còn cảnh giác với con người, đặc biệt là với Hoài An. Nhìn cô ngủ ngon lành, Hoài An nhẹ nhàng rời đi vì không muốn làm phiền đến giấc ngủ của cô.
Hoài An cho người sắp xếp và âm thầm đưa Nhã Thi rời khỏi căn phòng mà cô đang ở.
…………
Đạo lão càng bước đến gần phòng của Nhã Thi, thì mùi hương của linh khí càng đậm, ông thầm vui sướng trong lòng.
Két...
Căn phòng vừa âm u vừa lạnh lẽo, lại không thắp đèn, đạo lão có chút hồi hộp chút khẩn trương vì Nhã Thi không phải là một hồn ma tầm thường, cô đã tu luyện đến bậc quỷ và nay đã trở thành quỷ mẫu.
Đạo lão nhìn lên giường, thấy có một người phụ nữ nằm ngủ, ánh sáng của màn đêm rọi qua ô cửa sổ không đủ để nhìn rõ khuôn mặt, ông chỉ cảm giác được đó là phụ nữ.
Đạo lão nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh giường ngủ của Nhã Thi, ông dang tay ra để bóp cổ người đang nằm trên giường...
Phựt...
A...a...
Một nhát dao cắm sâu vào ngực đạo lão.
Còn chưa hết bất ngờ thì cơn đau đã ập đến, đạo lão ngơ ngác nhìn người đã cắm lưỡi dao sắc nhọn vào ngực ông. Đến bây giờ thì ông mới nhận ra, người nằm trên giường là một người đàn ông...nói đúng hơn thì chính là một sát thủ, ông ngửi thấy mùi sát khí tỏ ra nồng nặc.
Kẻ tu đạo sợ nhất là thứ dơ bẩn, lưỡi dao vừa rồi có tẩm đồ dơ, tuy ông không biết đó là thứ gì...nhưng trong phút nhất thời đạo hạnh nhiều năm của ông đã tan biến theo nhát dao, giờ ông chỉ là một đạo sĩ tầm thường.
Trong lúc hấp hối, đạo lão lập lời nguyền ""ông nguyền rủa con trai của Hoài An sẽ biến thành quỷ dữ hút máu người vào những đêm trăng sáng!"
Rất nhanh sau đó, đạo lão lăn đùng ra chết.
………………
A...a...
Xảy ra chuyện gì?
Tất cả gia đinh và hầu gái trong nhà điền chủ đều hốt hoảng khi thấy có một xác chết hầu nữ nằm dài dưới đất.
"Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại nhốn nháo cả lên vậy?"
'Bẩm...bẩm điền chủ, có một hầu gái bị chết!'
Hoài An nhíu mày, sao lại chết?
anh cho người đi gọi thầy lang về thăm khám thì kết quả cho thấy, hầu nữ bị mất mạng do cạn hết máu mà chết.
Điền chủ!
Hoài An nhàn nhạt lên tiếng "thế nào?"
Thầy lang thở dài "thưa ngài, cô hầu nữ này có hiện tượng giống như bị sói hút máu, ngài nhìn xem...đây chính là dấu răng và những dấu răng này cắm sâu vào mạch máu, máu chảy không ngừng nghỉ cho đến khi cạn hết".
"Thế thì tại sao lại không thấy máu?"
Bẩm điền chủ...là vì máu đã bị kẻ ra tay hút cạn.