Chương 18: Hoài An tìm mẹ cho con
Két...
Hoài An vừa đẩy cửa bước vào phòng riêng của con trai đã thấy hai hầu gái nằm yên bất động dưới sàn nhà, Hoài An nhíu mày "cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?".
Hoài An liếc mắt nhìn cậu bé thì thấy cậu đang nằm vui vẻ trên chiếc nôi, cái miệng nhỏ xíu đang ngậm ngón chân cái, vẻ mặt ngây thơ vô tội. Càng ngắm nhìn càng thấy con trai mình thật đáng yêu, anh mỉm cười và bế cậu bé lên...sờ nhẹ nhàng vào chiếc cằm nhỏ bé của nó "con trai ngoan, hôm nay vui lắm sao?"
Ma...ma...
Hoài An thở dài, thằng bé cũng 6 tháng tuổi rồi, trông rất kháu khỉnh...thời gian trôi qua nhanh quá, khiến cho người ta không thể nắm bắt kịp, anh bế con ra hiên nhà, mắt nhìn lên bầu trời. Trời càng về khuya, ánh trăng càng sáng rõ, những tầng lá trên cao rì rào trong gió mát như khúc nhạc trời, khắp khoảng sân rộng giống như được trải tấm thảm vàng. Cảnh vật dưới bầu trời đêm nay tựa như một bức tranh vừa mộc mạc vừa thanh bình, yên ả!
Hoài An ngắm đến si mê, một lúc sau vô tình đưa mắt nhìn qua căn phòng đối diện, căn phòng ấy không có ánh đèn, bên trong chỉ một màu đen tăm tối, đó là phòng của Nhã Thi...cũng đã mấy tháng trời trôi qua rồi, chính tay anh đã nhốt cô trong đó.
Nhã Thi cũng đang đứng bên song cửa nhìn Hoài An, tầm nhìn cách một khoảng sân rộng, cô không thể nhìn thấy rõ mặt mũi của con trai, cũng không biết bé con đã lớn nhiều hay chưa và giống cha hay giống mẹ, nhưng cô chắc chắn một điều là nó sẽ rất đáng yêu.
Nhã Thi bật khóc, cô không ngờ rằng Hoài An lại đối xử với cô tàn nhẫn đến mức sai người dùng gỗ đào đóng xung quanh căn phòng nhỏ này, không cho bất cứ ai đến gần, hàng ngày chỉ một mình Hoài An được quyền lui tới và mỗi lần đến thì luôn tìm đủ mọi cách để hành hạ, ngược đãi cô.
Con trai của mẹ! Mẹ rất nhớ con.
Hoài An như cảm nhận được Nhã Thi cũng đang nhìn về phía mình, anh liền bế con trai vào phòng, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ để Nhã Thi đến gần con trai. Nghĩ anh ích kỷ cũng được, anh muốn dành những gì tốt đẹp nhất cho con trai của anh, tốt nhất là không nên tồn tại người mẹ như Nhã Thi.
Nhã Thi khóc nấc lên "Hoài An, sao lại đối xử với tôi như thế?"
Nhã Thi ngã quỵ sau động tác khép cửa của Hoài An, anh nhẫn tâm chia cắt tình mẫu tử, nói gì thì cô cũng là người mang nặng đẻ đau, cô chính là mẹ ruột của đứa bé.
Trong thời gian qua, Hoài An tạm thời giữ lại Nhã Thi là để tìm cách hút cạn linh khí của cô, thứ linh khí này hẳn rất tốt nên tên đạo nhân kia muốn có cho bằng được.
Hoài An nhìn đứa bé trên tay, ánh mắt trở nên âm u sâu thẳm "con yên tâm, cha sẽ tìm cho con một người mẹ, mẹ của con phải là một con người thật sự chứ không phải là loại yêu ma quỷ quái đó, để con còn ngẩn cao đầu nhìn đời".
Hoài An mãi tìm kiếm mới tìm được một người con gái vừa xinh đẹp vừa hiền thục, và anh đã quyết định sẽ cưới người con gái này làm vợ (cô tên là Dương Ngọc, một cô gái xinh đẹp, tuổi vừa tròn trăng, tính tình hiền lành, Dương Ngọc sớm mồ côi cha mẹ, sinh sống bằng nghề vớt bèo thuê, cuộc sống vô cùng nghèo khổ).
……………
'Bẩm điền chủ, cô dâu đã được đưa đến!'
Hoài An lạnh lùng nhìn về phía cô gái xinh đẹp được khoác trên người chiếc áo dài đỏ thắm, anh khẽ nhíu mày rồi thở dài "đúng là rất xinh đẹp, nhưng so với Nhã Thi thì kém rất xa".
Dương Ngọc cảm thấy lo lắng trước ánh mắt lạnh lùng của Hoài An, cô ấp úng lên tiếng!
"Bẩm...bẩm điền chủ..."
Hoài An khẽ cười "cô là Dương Ngọc phải không?"
"Dạ đúng rồi thưa ngài!"
Nhìn Dương Ngọc lo sợ khi đối diện với mình, Hoài An có chút khó chịu trong lòng "được rồi, sau khi làm xong lễ, cô sẽ là phu nhân của ta, phần đời còn lại của cô sẽ được sống trong gấm vóc lụa là, vinh hoa phú quý hưởng suốt đời không tận, nhưng ta có một điều kiện!"
"Xin điền chủ cứ nói"
Hoài An nhàn nhạt nói tiếp "cô phải làm mẹ của con trai ta, ai có hỏi thì bảo cô chính là mẹ ruột của thằng bé...chuyện này nếu lộ ra ngoài thì cô sẽ không bao giờ được sống yên ổn! Tốt nhất là an phận cho ta".
Dương Ngọc chua chát trong lòng "thì ra mình chỉ là tấm bình phong cho ngài ấy, nhưng thôi phận gái mười hai bến nước...trong nhờ đục chịu, giờ thì đành ôm tủi nhục ngậm đắng làm ngọt".
Bên ngoài, kèn trống tân hôn đón chào cô dâu mới, đâu ai biết đến Nhã Thi đang tê tái lòng "Xưa nay chỉ thấy người mới cười, đâu ai hay người cũ khóc".
Đời là bạc bẽo như vậy đó, Nhã Thi khóc đến thương tâm...rồi đây, con trai cô sẽ gọi người phụ nữ khác là mẹ, nó làm gì hay biết có sự tồn tại của cô. Càng nghĩ đến càng khiến trái tim cô đau nhói!"
…………
Phòng Dương Ngọc còn thắp ngọn đèn chong cóc le lói! Ai nhìn vào cũng thấy ảm đạm, thê lương. Cô ngồi đợi đến tàn canh tư nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Hoài An đâu, nước mắt trên đôi mắt tuyệt đẹp của cô đã rơi ồ ạt.
"Mình đã trở thành điền chủ phu nhân thật rồi...là điền chủ phu nhân trên danh nghĩa, tất cả chỉ là giả tạo!"
Dương Ngọc tự mai mỉa bản thân mình.
Hoài An vừa đẩy cửa bước vào phòng riêng của con trai đã thấy hai hầu gái nằm yên bất động dưới sàn nhà, Hoài An nhíu mày "cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?".
Hoài An liếc mắt nhìn cậu bé thì thấy cậu đang nằm vui vẻ trên chiếc nôi, cái miệng nhỏ xíu đang ngậm ngón chân cái, vẻ mặt ngây thơ vô tội. Càng ngắm nhìn càng thấy con trai mình thật đáng yêu, anh mỉm cười và bế cậu bé lên...sờ nhẹ nhàng vào chiếc cằm nhỏ bé của nó "con trai ngoan, hôm nay vui lắm sao?"
Ma...ma...
Hoài An thở dài, thằng bé cũng 6 tháng tuổi rồi, trông rất kháu khỉnh...thời gian trôi qua nhanh quá, khiến cho người ta không thể nắm bắt kịp, anh bế con ra hiên nhà, mắt nhìn lên bầu trời. Trời càng về khuya, ánh trăng càng sáng rõ, những tầng lá trên cao rì rào trong gió mát như khúc nhạc trời, khắp khoảng sân rộng giống như được trải tấm thảm vàng. Cảnh vật dưới bầu trời đêm nay tựa như một bức tranh vừa mộc mạc vừa thanh bình, yên ả!
Hoài An ngắm đến si mê, một lúc sau vô tình đưa mắt nhìn qua căn phòng đối diện, căn phòng ấy không có ánh đèn, bên trong chỉ một màu đen tăm tối, đó là phòng của Nhã Thi...cũng đã mấy tháng trời trôi qua rồi, chính tay anh đã nhốt cô trong đó.
Nhã Thi cũng đang đứng bên song cửa nhìn Hoài An, tầm nhìn cách một khoảng sân rộng, cô không thể nhìn thấy rõ mặt mũi của con trai, cũng không biết bé con đã lớn nhiều hay chưa và giống cha hay giống mẹ, nhưng cô chắc chắn một điều là nó sẽ rất đáng yêu.
Nhã Thi bật khóc, cô không ngờ rằng Hoài An lại đối xử với cô tàn nhẫn đến mức sai người dùng gỗ đào đóng xung quanh căn phòng nhỏ này, không cho bất cứ ai đến gần, hàng ngày chỉ một mình Hoài An được quyền lui tới và mỗi lần đến thì luôn tìm đủ mọi cách để hành hạ, ngược đãi cô.
Con trai của mẹ! Mẹ rất nhớ con.
Hoài An như cảm nhận được Nhã Thi cũng đang nhìn về phía mình, anh liền bế con trai vào phòng, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ để Nhã Thi đến gần con trai. Nghĩ anh ích kỷ cũng được, anh muốn dành những gì tốt đẹp nhất cho con trai của anh, tốt nhất là không nên tồn tại người mẹ như Nhã Thi.
Nhã Thi khóc nấc lên "Hoài An, sao lại đối xử với tôi như thế?"
Nhã Thi ngã quỵ sau động tác khép cửa của Hoài An, anh nhẫn tâm chia cắt tình mẫu tử, nói gì thì cô cũng là người mang nặng đẻ đau, cô chính là mẹ ruột của đứa bé.
Trong thời gian qua, Hoài An tạm thời giữ lại Nhã Thi là để tìm cách hút cạn linh khí của cô, thứ linh khí này hẳn rất tốt nên tên đạo nhân kia muốn có cho bằng được.
Hoài An nhìn đứa bé trên tay, ánh mắt trở nên âm u sâu thẳm "con yên tâm, cha sẽ tìm cho con một người mẹ, mẹ của con phải là một con người thật sự chứ không phải là loại yêu ma quỷ quái đó, để con còn ngẩn cao đầu nhìn đời".
Hoài An mãi tìm kiếm mới tìm được một người con gái vừa xinh đẹp vừa hiền thục, và anh đã quyết định sẽ cưới người con gái này làm vợ (cô tên là Dương Ngọc, một cô gái xinh đẹp, tuổi vừa tròn trăng, tính tình hiền lành, Dương Ngọc sớm mồ côi cha mẹ, sinh sống bằng nghề vớt bèo thuê, cuộc sống vô cùng nghèo khổ).
……………
'Bẩm điền chủ, cô dâu đã được đưa đến!'
Hoài An lạnh lùng nhìn về phía cô gái xinh đẹp được khoác trên người chiếc áo dài đỏ thắm, anh khẽ nhíu mày rồi thở dài "đúng là rất xinh đẹp, nhưng so với Nhã Thi thì kém rất xa".
Dương Ngọc cảm thấy lo lắng trước ánh mắt lạnh lùng của Hoài An, cô ấp úng lên tiếng!
"Bẩm...bẩm điền chủ..."
Hoài An khẽ cười "cô là Dương Ngọc phải không?"
"Dạ đúng rồi thưa ngài!"
Nhìn Dương Ngọc lo sợ khi đối diện với mình, Hoài An có chút khó chịu trong lòng "được rồi, sau khi làm xong lễ, cô sẽ là phu nhân của ta, phần đời còn lại của cô sẽ được sống trong gấm vóc lụa là, vinh hoa phú quý hưởng suốt đời không tận, nhưng ta có một điều kiện!"
"Xin điền chủ cứ nói"
Hoài An nhàn nhạt nói tiếp "cô phải làm mẹ của con trai ta, ai có hỏi thì bảo cô chính là mẹ ruột của thằng bé...chuyện này nếu lộ ra ngoài thì cô sẽ không bao giờ được sống yên ổn! Tốt nhất là an phận cho ta".
Dương Ngọc chua chát trong lòng "thì ra mình chỉ là tấm bình phong cho ngài ấy, nhưng thôi phận gái mười hai bến nước...trong nhờ đục chịu, giờ thì đành ôm tủi nhục ngậm đắng làm ngọt".
Bên ngoài, kèn trống tân hôn đón chào cô dâu mới, đâu ai biết đến Nhã Thi đang tê tái lòng "Xưa nay chỉ thấy người mới cười, đâu ai hay người cũ khóc".
Đời là bạc bẽo như vậy đó, Nhã Thi khóc đến thương tâm...rồi đây, con trai cô sẽ gọi người phụ nữ khác là mẹ, nó làm gì hay biết có sự tồn tại của cô. Càng nghĩ đến càng khiến trái tim cô đau nhói!"
…………
Phòng Dương Ngọc còn thắp ngọn đèn chong cóc le lói! Ai nhìn vào cũng thấy ảm đạm, thê lương. Cô ngồi đợi đến tàn canh tư nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Hoài An đâu, nước mắt trên đôi mắt tuyệt đẹp của cô đã rơi ồ ạt.
"Mình đã trở thành điền chủ phu nhân thật rồi...là điền chủ phu nhân trên danh nghĩa, tất cả chỉ là giả tạo!"
Dương Ngọc tự mai mỉa bản thân mình.