Chương 18: Mỗi người một nơi, trưởng bối đều được lãnh cơm hộp
Phần 18: Mỗi người một nơi, thảm sát khu dân cư
“Nhớ phải chú ý an toàn đấy!”
“Ừm, chờ anh! Mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi.”
Minh Trí và Hoàng Triều trao nhau cái ôm ấm áp rồi chia tay trong lưu luyến.
Chuyến này rời đi, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại…
…
Năm ngày sau, cũng tại sân bay ấy, lại một cuộc chia tay nữa diễn ra.
“Tớ có một cuộc thi quốc tế. Nhanh nhất là năm tháng nữa mới có thể quay về. Ở nhà không có tớ, cũng không có anh Minh Trí, cậu cũng không được lười nhát đâu đấy.”
“Yên tâm tham gia cuộc thi của cậu đi! Tớ tự lo cho mình được, chẳng phải mọi người còn ở nhà đây sao?!”
“Ừ, nhớ chờ tớ về rồi chúng ta còn đi du lịch.”
“Nhất định rồi! Đi mạnh khỏe nha, sang Nga nếu rảnh thì gọi điện về đấy. Không được quên người ta ở nhà đâu.”
“Biết rồi nè! Thôi tớ đi đây. Tạm biệt mọi người nhé! Chờ ca sĩ nổi tiếng thế giới về dẫn các cậu đi ngao du thiên hạ.”
Nhạc Viện nhận được giấy báo được phép tham gia cuộc thi đào tạo ca sĩ toàn cầu tại Nga, bắt buộc phải bay sang đó tập huấn.
Cả đám bạn đều ra sân bay tiễn cô ấy, lại một người rời đi khiến lòng cô liền cảm thấy trống vắng…
…
Một tuần sau khi Nhạc Viện rời đi, Hoàng Triều đang cố gắng luyện tập để nâng cao võ thuật của mình thì lại lần nữa nhận được tin báo xuất ngoại của Thục Uyên.
“Hai người… đi cùng nhau thật sao?”
“Ừ, tớ đại diện toàn quốc đi thi đấu quốc tế diễn ra tại Nhật Bản. Anh ấy cũng được lãnh đạo bệnh viện cử đi sang Nhật để trao đổi về những trang thiết bị mới ra đời.”
“Tớ biết rồi! Khi nào thì hai người về?”
“Tớ thì tầm ba tháng, nhưng đợi anh ấy cùng về luôn thì cũng chắc bốn tháng, sớm hơn Nhạc Viện một tháng.”
“Ừ, thi đấu tốt nhé! Tớ chờ tin tốt từ hai người.”
“Tất nhiên rồi! Cậu cũng không xem thử Thục Uyên này là ai?!”
“Haha, cậu chỉ biết đùa là hay!”
“Như nhau cả! Thôi tớ tắt máy luyện tập tiếp đây. Cậu cũng phải nhớ lời anh Minh Trí đã dặn dò trước khi đi đấy nhé!”
“Ừ, nhớ rồi! Bye bye!”
Vừa ngắt điện thoại của bạn thân thì nụ cười trên môi Hoàng Triều cũng liền tắt nắng.
Lại thêm hai người rời đi, không biết tiếp theo sẽ lại là ai đây?
Cô ngồi nhìn tấm ảnh chín người chụp chung vào mấy năm trước thì tâm trạng lại trở nên nặng nề hơn.
…
Tiếp theo, lần lượt từng người từng người đều nối tiếp nhau xuất ngoại.
Thần Huy được công ty quản lý sắp xếp cho chuyến lưu diễn quốc tế.
Li Tâm cũng được gửi thư mời tham gia đại hội đua xe quốc tế diễn ra tại Anh.
Thanh Quý được thăng chức làm đại tá, nhiệm vụ đặt trên vai cũng đầy gánh nặng vì là người trẻ nhất nên công việc cần xử lý cũng khá nhiều.
“Mọi chuyện ở đây, anh đều đã giải quyết. Bây giờ anh có chuyến công tác bên Hong Kong. Ba tháng sau sẽ về, em ngoan ngoãn ở nhà cùng với Minh Phương và nghe lời người lớn đấy.”
“Em đã lớn rồi chứ còn nhỏ đâu! Anh cứ yên tâm đi công tác đi, ba cái tên xã hội đen đó không làm gì được “vợ nhỏ” của “chú” là em đâu.”
“Haha, tên đó mà nghe được em gọi hắn là chú thì cũng không biết sẽ có biểu cảm như thế nào?! Chắc hài lắm đây!”
“Thôi anh mau đi đi, em còn phải về nhà nấu cơm cho mẹ.”
“Ừ, chừng nào có kết quả thi tốt nghiệp thì nhớ báo vào nhóm cho mọi người cùng xem nha.”
“Em biết rồi, tạm biệt anh!”
Thanh Quý từ biệt Hoàng Triều và Minh Phương lên máy bay đi công tác ở Hong Kong.
Nói là công tác nhưng thực ra chuyến đi này cũng liên quan đến tổ chức tội phạm quốc tế kia, bắt buộc anh ấy phải đích thân đi một chuyến.
Nhìn bóng lưng Thanh Quý khuất dần, Minh Phương mới chịu lên tiếng:
“Về nhà thôi, cô Loan đang đợi cậu.”
“Ừ, về thôi…”
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Hoàng Triều khiến Minh Phương cũng cực kì khó chịu. Cậu siết chặt tay, ánh mắt xuất hiện một tia ganh tị, miệng thì thầm:
“Xin lỗi cậu, Hoàng Triều!”
Minh Phương tiến đến bên cạnh cô:
“Triều, bác Loan mới bảo chúng ta đi siêu thị mua một ít đồ để tối nay về nấu lẩu kìa.”
“Sao mẹ không gọi cho tui?”
“Chắc bác ấy sợ làm cản trợ mấy người nói chuyện nên mới gọi tui đó.”
“Ò, vậy cần mua những gì thế?”
“Bác Loan nhắn qua rồi, đi rồi tui nói cho.”
“Ờ, vậy đi thôi!”
…
Khu nhà của Hoàng Triều bỗng xuất hiện một số người áo đen không rõ hành tung.
“Đại ca, chúng ta phải huỷ cả khu nhà này sao?”
“Đúng vậy! Lệnh của ông trùm chính là như vậy. Chỉ có diệt sạch cái thôn này mới là cách trả thù tàn nhẫn nhất với Nguyễn Minh Trí.“
“Tại sao lại như vậy?”
“Vì hắn là cớm! Mà bọn cớm thì chính là kẻ thù không đội trời chung với chúng ta. Đây lại là quê nhà có người thân, bạn bè của hắn sinh sống, nơi hắn trưởng thành.”
“Vậy ý ông trùm là khiến những người hắn muốn bảo vệ đều tiễn đi cả sao? Này đúng là còn đau khổ hơn cả một phát súng vào đầu nữa.”
“Không thể trách chúng ta, có trách thì trách đám người này tại sao lại có liên hệ với tên đó làm gì. Nhưng ai cũng có thể giết, trừ con nhỏ tên Hoàng Triều và ba mẹ của hắn thì phải bắt sống mang về tổng đà có biết chưa?!”
“Vâng, em sẽ đi sắp xếp!”
“Được rồi! Chỉ cần trời tối thì khu này sẽ sáng nhất ở đây, haha.”
Tên cầm đầu đám người áo đen cười nham hiểm quay lưng rời đi, hắn lên chiếc xe sang trọng rời đi mất hút.
Rốt cuộc họ muốn huỷ đi khu nhà của đám người Hoàng Triều bằng cách nào đây?
…
Nhà Hoàng Triều.
Bà Loan bận bịu dưới bếp, nhìn đồng hồ sao thấy con gái vẫn chưa về liền chau mày:
“Không biết con nhóc này đi tiễn Thanh Quý kiểu gì mà trời đã gần tối thế này vẫn chưa chịu về nhà nữa.”
Bà Nhàn nhìn thấy bà Loan mặt nhăn mày nhó như thế liền trách:
“Tụi nhỏ chắc là tấp vào quán trà sữa nào bên đường rồi cũng nên. Bà sao cứ hay khiển trách con bé quá!”
“Không trách được sao? Con gái con nứa gì mà suốt ngày chỉ biết luyện võ, không chịu chăm chỉ học hành gì cả. Đứa nào cũng đều xuất ngoại tham gia cuộc thi quốc tế cả rồi chỉ còn mỗi nó thảnh thơi ở nhà chơi, bà nói xem có nổi cáu không?”
“Tôi thấy con bé đây là lo nghĩ cho đám người già chúng ta, sợ chúng ta ở nhà cô đơn nên mới không chọn tham gia gì đấy chứ.”
“Bà suốt ngày cứ nói đỡ cho nó thôi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ông chồng kĩ sư của bà đâu rồi?”
“Nhà tui có mấy chỗ có vấn đề nên ổng đi kiểm tra rồi. Chắc lác nữa sẽ qua đấy!”
“Ừ, thế đợi ổng sang rồi mình ăn tối luôn. Bà ra phòng khách ngồi chơi đi, tui lên phòng một chút.”
Bà Loan và bà Nhàn rời căn bếp thơm phức để ra ngoài đợi người về dùng bữa.
…
Sân vườn nhà Minh Trí.
Ông Nguyễn Minh Hoàng đang đi kiểm tra lại thiết kế nhà mình xem hư hại ở đâu để còn sữa chữa.
“Chắc là không còn gì nữa đâu nhỉ?!”
“Nhìn sắc trời cũng tối thế này hẳn mấy bà ấy cũng đã chuẩn bị xong cơm tối rồi đi.”
“Ây, có thể yên tâm đi ăn tối được rồi.”
Ông Hoàng đang định trở về bỗng nghe thoang thoáng đâu đấy vài tiếng “tít tít” khiến ông có dự cảm không lành.
“Âm thanh gì thế nhỉ?”
Ông Hoàng lần theo vách tưởng đến nơi phát ra thứ âm thanh khiến người ta có dự cảm xấu đó.
Ở một ngách tường gần đấy có hai bóng đen đang thì thầm:
“Kia có phải là ba tên Nguyễn Minh Trí mà lão đại bảo bắt sống về không?”
“Đúng rồi. Lão già đó phát hiện ra chỗ chúng ta rồi, chuẩn bị hành động thôi. Boom đã được chúng ta gắn khắp nơi, khu này đảm bảo không ai có thể sống sót.”
“Được!”
Ông Hoàng vừa bước đến thì liền kinh ngạc đến mặt mày tái mét.
Là boom hẹn giờ?!
“Mình phải mau chóng rời khỏi đây thôi!”
“Ông muốn đi dâu?”
“Các người là ai? Sao lại xuất hiện ở nhà tôi?”
“Kẻ sắp chết thì không cần phải biết! Lên đánh ngất ông ta mang đi cho tôi!”
“Không! Cứu!”
Ông Hoàng bị đám người mặc đồ đen đánh ngất, bảo vào bao tải rồi đưa đi.
Vừa hay cảnh này đã bị bà Loan đứng trên cao nhìn thấy nhờ tiếng hét đó.
“Có chuyện gì? Những kẻ kia là ai mà lại ra tay với ông Hoàng rồi?”
Bà Loan phát giác ra có chuyện không hay liền nhanh chóng chạy xuống lầu để tìm bà Nhàn.
Bước chân của bà Loan đang chạy đua cùng với đồng hồ đếm ngược của những quả boom hẹn giờ kia.
“Bà Nhàn, mau cùng tôi ra ngoài…”
“Títtttt!!!”
“Ầm ầm, đùng đùng”
Bà Loan vừa chạy vừa hét lên. Nhưng đến khi xuống tới phòng khách thì liền bị doạ cho thất kinh.
Những tiếng nổ lớn khiến căn nhà bà cũng không còn nguyên vẹn, và bà Nhàn cũng đã biến mất tự khi nào. Lửa lớn phụt lên, ngăn cản bà Loan chạy thoát thân.
…
5’ phút trước khi ông Hoàng bị bắt có một đám người xông thẳng vào nhà bà Loan khiến bà Nhàn hoảng sợ.
“Các người là ai? Sao lại tự ý xông vào nhà người khác thế hả?”
“Lắm lời! Đánh ngất bà ta rồi đưa đi!”
“Không được! Loan… hự…”
…
Tiếng nổ của tiểu khu Hoàng Triều ở đã làm chấn động những khu vực lân cận.
Nhiều quả boom đồng loạt nổ cùng một lúc khiến nơi này trong phút chốc đã trở thành một bãi hoang tàn, đầy tro bụi.
Trong đám cháy, bà Loan với chút hơi tàn còn sót lại cố gắng gượng bò dậy.
Một tên đi kiểm tra tàn tích liền nở một nụ cười tà ác:
“Do bà già, sức sống cũng khá đấy!”
“Các… các người… là ai?”
“Muốn biết thì xuống âm phủ mà hỏi!”
“Hự… á…”
Bà Loan bị hắn đá một cước chí mạng vào thẳng ngực khiến nhịp tim vốn yếu liền mất khả năng hoạt động.
Một cái thổ huyết và tiếng hét đau đớn đã kết thúc cả cuộc đời của một võ sư ưu tú.
“Mẹ!!!”
Lúc boom vừa nổ xong thì cũng là lúc Hoàng Triều cùng Minh Phương trở về. Cô bất chấp mọi sự ngăn cản, lao thẳng vào trong đám lửa lớn để cứu mẹ.
Tận mắt chứng kiến mẹ mình bị người ta sát hại khiến Hoàng Triều nổi cơn thịnh nộ, như một mũi tên lao nhanh đến chỗ tên áo đen.
“Tên khốn! Trả mạng lại đây!!!”
“Cái gì?”
Hai người đánh nhau vài quyền xong đôi bên liền rút vũ khí ra, Hoàng Triều rút khẩu súng lục nhỏ mà Minh Trí tặng cô trước khi đi, nhanh chóng lên nòng.
“Đi chết đi!”
Cả hai đồng thời nổ súng trong đám lửa lớn. Lại thêm một tiếng “đoàng” nữa vang lên khiến người ta không khỏi run rẩy.
Minh Phương tốc độ không bằng Hoàng Triều nên đã lạc mất cô trong đám lửa lớn, nghe tiếng hét cùng tiếng súng khiến mắt cậu hiện lên đầy tia máu, thét lớn:
“Hoàng Triều!!!”
#phongvy
“Nhớ phải chú ý an toàn đấy!”
“Ừm, chờ anh! Mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi.”
Minh Trí và Hoàng Triều trao nhau cái ôm ấm áp rồi chia tay trong lưu luyến.
Chuyến này rời đi, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại…
…
Năm ngày sau, cũng tại sân bay ấy, lại một cuộc chia tay nữa diễn ra.
“Tớ có một cuộc thi quốc tế. Nhanh nhất là năm tháng nữa mới có thể quay về. Ở nhà không có tớ, cũng không có anh Minh Trí, cậu cũng không được lười nhát đâu đấy.”
“Yên tâm tham gia cuộc thi của cậu đi! Tớ tự lo cho mình được, chẳng phải mọi người còn ở nhà đây sao?!”
“Ừ, nhớ chờ tớ về rồi chúng ta còn đi du lịch.”
“Nhất định rồi! Đi mạnh khỏe nha, sang Nga nếu rảnh thì gọi điện về đấy. Không được quên người ta ở nhà đâu.”
“Biết rồi nè! Thôi tớ đi đây. Tạm biệt mọi người nhé! Chờ ca sĩ nổi tiếng thế giới về dẫn các cậu đi ngao du thiên hạ.”
Nhạc Viện nhận được giấy báo được phép tham gia cuộc thi đào tạo ca sĩ toàn cầu tại Nga, bắt buộc phải bay sang đó tập huấn.
Cả đám bạn đều ra sân bay tiễn cô ấy, lại một người rời đi khiến lòng cô liền cảm thấy trống vắng…
…
Một tuần sau khi Nhạc Viện rời đi, Hoàng Triều đang cố gắng luyện tập để nâng cao võ thuật của mình thì lại lần nữa nhận được tin báo xuất ngoại của Thục Uyên.
“Hai người… đi cùng nhau thật sao?”
“Ừ, tớ đại diện toàn quốc đi thi đấu quốc tế diễn ra tại Nhật Bản. Anh ấy cũng được lãnh đạo bệnh viện cử đi sang Nhật để trao đổi về những trang thiết bị mới ra đời.”
“Tớ biết rồi! Khi nào thì hai người về?”
“Tớ thì tầm ba tháng, nhưng đợi anh ấy cùng về luôn thì cũng chắc bốn tháng, sớm hơn Nhạc Viện một tháng.”
“Ừ, thi đấu tốt nhé! Tớ chờ tin tốt từ hai người.”
“Tất nhiên rồi! Cậu cũng không xem thử Thục Uyên này là ai?!”
“Haha, cậu chỉ biết đùa là hay!”
“Như nhau cả! Thôi tớ tắt máy luyện tập tiếp đây. Cậu cũng phải nhớ lời anh Minh Trí đã dặn dò trước khi đi đấy nhé!”
“Ừ, nhớ rồi! Bye bye!”
Vừa ngắt điện thoại của bạn thân thì nụ cười trên môi Hoàng Triều cũng liền tắt nắng.
Lại thêm hai người rời đi, không biết tiếp theo sẽ lại là ai đây?
Cô ngồi nhìn tấm ảnh chín người chụp chung vào mấy năm trước thì tâm trạng lại trở nên nặng nề hơn.
…
Tiếp theo, lần lượt từng người từng người đều nối tiếp nhau xuất ngoại.
Thần Huy được công ty quản lý sắp xếp cho chuyến lưu diễn quốc tế.
Li Tâm cũng được gửi thư mời tham gia đại hội đua xe quốc tế diễn ra tại Anh.
Thanh Quý được thăng chức làm đại tá, nhiệm vụ đặt trên vai cũng đầy gánh nặng vì là người trẻ nhất nên công việc cần xử lý cũng khá nhiều.
“Mọi chuyện ở đây, anh đều đã giải quyết. Bây giờ anh có chuyến công tác bên Hong Kong. Ba tháng sau sẽ về, em ngoan ngoãn ở nhà cùng với Minh Phương và nghe lời người lớn đấy.”
“Em đã lớn rồi chứ còn nhỏ đâu! Anh cứ yên tâm đi công tác đi, ba cái tên xã hội đen đó không làm gì được “vợ nhỏ” của “chú” là em đâu.”
“Haha, tên đó mà nghe được em gọi hắn là chú thì cũng không biết sẽ có biểu cảm như thế nào?! Chắc hài lắm đây!”
“Thôi anh mau đi đi, em còn phải về nhà nấu cơm cho mẹ.”
“Ừ, chừng nào có kết quả thi tốt nghiệp thì nhớ báo vào nhóm cho mọi người cùng xem nha.”
“Em biết rồi, tạm biệt anh!”
Thanh Quý từ biệt Hoàng Triều và Minh Phương lên máy bay đi công tác ở Hong Kong.
Nói là công tác nhưng thực ra chuyến đi này cũng liên quan đến tổ chức tội phạm quốc tế kia, bắt buộc anh ấy phải đích thân đi một chuyến.
Nhìn bóng lưng Thanh Quý khuất dần, Minh Phương mới chịu lên tiếng:
“Về nhà thôi, cô Loan đang đợi cậu.”
“Ừ, về thôi…”
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Hoàng Triều khiến Minh Phương cũng cực kì khó chịu. Cậu siết chặt tay, ánh mắt xuất hiện một tia ganh tị, miệng thì thầm:
“Xin lỗi cậu, Hoàng Triều!”
Minh Phương tiến đến bên cạnh cô:
“Triều, bác Loan mới bảo chúng ta đi siêu thị mua một ít đồ để tối nay về nấu lẩu kìa.”
“Sao mẹ không gọi cho tui?”
“Chắc bác ấy sợ làm cản trợ mấy người nói chuyện nên mới gọi tui đó.”
“Ò, vậy cần mua những gì thế?”
“Bác Loan nhắn qua rồi, đi rồi tui nói cho.”
“Ờ, vậy đi thôi!”
…
Khu nhà của Hoàng Triều bỗng xuất hiện một số người áo đen không rõ hành tung.
“Đại ca, chúng ta phải huỷ cả khu nhà này sao?”
“Đúng vậy! Lệnh của ông trùm chính là như vậy. Chỉ có diệt sạch cái thôn này mới là cách trả thù tàn nhẫn nhất với Nguyễn Minh Trí.“
“Tại sao lại như vậy?”
“Vì hắn là cớm! Mà bọn cớm thì chính là kẻ thù không đội trời chung với chúng ta. Đây lại là quê nhà có người thân, bạn bè của hắn sinh sống, nơi hắn trưởng thành.”
“Vậy ý ông trùm là khiến những người hắn muốn bảo vệ đều tiễn đi cả sao? Này đúng là còn đau khổ hơn cả một phát súng vào đầu nữa.”
“Không thể trách chúng ta, có trách thì trách đám người này tại sao lại có liên hệ với tên đó làm gì. Nhưng ai cũng có thể giết, trừ con nhỏ tên Hoàng Triều và ba mẹ của hắn thì phải bắt sống mang về tổng đà có biết chưa?!”
“Vâng, em sẽ đi sắp xếp!”
“Được rồi! Chỉ cần trời tối thì khu này sẽ sáng nhất ở đây, haha.”
Tên cầm đầu đám người áo đen cười nham hiểm quay lưng rời đi, hắn lên chiếc xe sang trọng rời đi mất hút.
Rốt cuộc họ muốn huỷ đi khu nhà của đám người Hoàng Triều bằng cách nào đây?
…
Nhà Hoàng Triều.
Bà Loan bận bịu dưới bếp, nhìn đồng hồ sao thấy con gái vẫn chưa về liền chau mày:
“Không biết con nhóc này đi tiễn Thanh Quý kiểu gì mà trời đã gần tối thế này vẫn chưa chịu về nhà nữa.”
Bà Nhàn nhìn thấy bà Loan mặt nhăn mày nhó như thế liền trách:
“Tụi nhỏ chắc là tấp vào quán trà sữa nào bên đường rồi cũng nên. Bà sao cứ hay khiển trách con bé quá!”
“Không trách được sao? Con gái con nứa gì mà suốt ngày chỉ biết luyện võ, không chịu chăm chỉ học hành gì cả. Đứa nào cũng đều xuất ngoại tham gia cuộc thi quốc tế cả rồi chỉ còn mỗi nó thảnh thơi ở nhà chơi, bà nói xem có nổi cáu không?”
“Tôi thấy con bé đây là lo nghĩ cho đám người già chúng ta, sợ chúng ta ở nhà cô đơn nên mới không chọn tham gia gì đấy chứ.”
“Bà suốt ngày cứ nói đỡ cho nó thôi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ông chồng kĩ sư của bà đâu rồi?”
“Nhà tui có mấy chỗ có vấn đề nên ổng đi kiểm tra rồi. Chắc lác nữa sẽ qua đấy!”
“Ừ, thế đợi ổng sang rồi mình ăn tối luôn. Bà ra phòng khách ngồi chơi đi, tui lên phòng một chút.”
Bà Loan và bà Nhàn rời căn bếp thơm phức để ra ngoài đợi người về dùng bữa.
…
Sân vườn nhà Minh Trí.
Ông Nguyễn Minh Hoàng đang đi kiểm tra lại thiết kế nhà mình xem hư hại ở đâu để còn sữa chữa.
“Chắc là không còn gì nữa đâu nhỉ?!”
“Nhìn sắc trời cũng tối thế này hẳn mấy bà ấy cũng đã chuẩn bị xong cơm tối rồi đi.”
“Ây, có thể yên tâm đi ăn tối được rồi.”
Ông Hoàng đang định trở về bỗng nghe thoang thoáng đâu đấy vài tiếng “tít tít” khiến ông có dự cảm không lành.
“Âm thanh gì thế nhỉ?”
Ông Hoàng lần theo vách tưởng đến nơi phát ra thứ âm thanh khiến người ta có dự cảm xấu đó.
Ở một ngách tường gần đấy có hai bóng đen đang thì thầm:
“Kia có phải là ba tên Nguyễn Minh Trí mà lão đại bảo bắt sống về không?”
“Đúng rồi. Lão già đó phát hiện ra chỗ chúng ta rồi, chuẩn bị hành động thôi. Boom đã được chúng ta gắn khắp nơi, khu này đảm bảo không ai có thể sống sót.”
“Được!”
Ông Hoàng vừa bước đến thì liền kinh ngạc đến mặt mày tái mét.
Là boom hẹn giờ?!
“Mình phải mau chóng rời khỏi đây thôi!”
“Ông muốn đi dâu?”
“Các người là ai? Sao lại xuất hiện ở nhà tôi?”
“Kẻ sắp chết thì không cần phải biết! Lên đánh ngất ông ta mang đi cho tôi!”
“Không! Cứu!”
Ông Hoàng bị đám người mặc đồ đen đánh ngất, bảo vào bao tải rồi đưa đi.
Vừa hay cảnh này đã bị bà Loan đứng trên cao nhìn thấy nhờ tiếng hét đó.
“Có chuyện gì? Những kẻ kia là ai mà lại ra tay với ông Hoàng rồi?”
Bà Loan phát giác ra có chuyện không hay liền nhanh chóng chạy xuống lầu để tìm bà Nhàn.
Bước chân của bà Loan đang chạy đua cùng với đồng hồ đếm ngược của những quả boom hẹn giờ kia.
“Bà Nhàn, mau cùng tôi ra ngoài…”
“Títtttt!!!”
“Ầm ầm, đùng đùng”
Bà Loan vừa chạy vừa hét lên. Nhưng đến khi xuống tới phòng khách thì liền bị doạ cho thất kinh.
Những tiếng nổ lớn khiến căn nhà bà cũng không còn nguyên vẹn, và bà Nhàn cũng đã biến mất tự khi nào. Lửa lớn phụt lên, ngăn cản bà Loan chạy thoát thân.
…
5’ phút trước khi ông Hoàng bị bắt có một đám người xông thẳng vào nhà bà Loan khiến bà Nhàn hoảng sợ.
“Các người là ai? Sao lại tự ý xông vào nhà người khác thế hả?”
“Lắm lời! Đánh ngất bà ta rồi đưa đi!”
“Không được! Loan… hự…”
…
Tiếng nổ của tiểu khu Hoàng Triều ở đã làm chấn động những khu vực lân cận.
Nhiều quả boom đồng loạt nổ cùng một lúc khiến nơi này trong phút chốc đã trở thành một bãi hoang tàn, đầy tro bụi.
Trong đám cháy, bà Loan với chút hơi tàn còn sót lại cố gắng gượng bò dậy.
Một tên đi kiểm tra tàn tích liền nở một nụ cười tà ác:
“Do bà già, sức sống cũng khá đấy!”
“Các… các người… là ai?”
“Muốn biết thì xuống âm phủ mà hỏi!”
“Hự… á…”
Bà Loan bị hắn đá một cước chí mạng vào thẳng ngực khiến nhịp tim vốn yếu liền mất khả năng hoạt động.
Một cái thổ huyết và tiếng hét đau đớn đã kết thúc cả cuộc đời của một võ sư ưu tú.
“Mẹ!!!”
Lúc boom vừa nổ xong thì cũng là lúc Hoàng Triều cùng Minh Phương trở về. Cô bất chấp mọi sự ngăn cản, lao thẳng vào trong đám lửa lớn để cứu mẹ.
Tận mắt chứng kiến mẹ mình bị người ta sát hại khiến Hoàng Triều nổi cơn thịnh nộ, như một mũi tên lao nhanh đến chỗ tên áo đen.
“Tên khốn! Trả mạng lại đây!!!”
“Cái gì?”
Hai người đánh nhau vài quyền xong đôi bên liền rút vũ khí ra, Hoàng Triều rút khẩu súng lục nhỏ mà Minh Trí tặng cô trước khi đi, nhanh chóng lên nòng.
“Đi chết đi!”
Cả hai đồng thời nổ súng trong đám lửa lớn. Lại thêm một tiếng “đoàng” nữa vang lên khiến người ta không khỏi run rẩy.
Minh Phương tốc độ không bằng Hoàng Triều nên đã lạc mất cô trong đám lửa lớn, nghe tiếng hét cùng tiếng súng khiến mắt cậu hiện lên đầy tia máu, thét lớn:
“Hoàng Triều!!!”
#phongvy