Chương 19: Ai rồi cũng sẽ thay đổi
Tám năm sau, Sài Thành.
Trong một quán cafe nhỏ cách trung tâm thành phố 10km.
“Ring ring”
“Tiệm trà Trí Triều xin kính chào quý khách!”
Minh Trí nhìn thấy đối phương khiến mặt liền không buồn lấy một nụ cười, ghét bỏ hỏi:
“Hôm nay lại đến mua bánh ngọt cho con gái nữa chứ gì?”
“Sao thế? Không hoan nghênh tôi đến à? Tôi là khách hàng thân thiết của tiệm trà này đó!”
Thanh Quý đại tá lạnh lúng ít nói năm nào, nay đã trở thành một quý ông lãng mạng, hoạt bát kể từ khi có gia đình.
Minh Trí cũng cảm thấy anh ấy chướng mắt kể từ thời khắc ấy.
Vì người đàn ông này suốt ngày kiếm cớ chạy đến trước mặt ông chủ tiệm bánh ngọt để khoe khoang về gia đình nhỏ ấm cúng của mình, khiến ai kia nhiều phen giận tím người.
“Mau lấy bánh rồi c.út đi! Đừng ở trước mặt tôi khoe khoan, cẩn thận tôi cấm cửa cậu đấy.”
“Ấy ấy, khách hàng là thượng đế! Huống chi tôi còn là đại tá. Cậu không muốn kinh doanh nữa à?”
“C.út!”
“Xía! Đáng đời đồ độc thân! Cậu cứ ở đó mà làm hòn vọng thê đi, tôi về nhà với vợ và con gái yêu quý của tôi đây.”
“Thanh Quý! Cậu…”
Cảm thấy như bản thân đã chọc điên Minh Trí rồi, Thanh Quý liền ngay lập tức lấy bánh của mình rồi cuốn gói chạy vội ra khỏi cửa tiệm.
“Đúng là âm hồn bất tán!”
Tiễn được tên đại tá thích khoe khoang rời đi thì gương mặt anh liền đợm buồn, đưa bàn tay trái lên nhìn, nơi ngón áp út có một chiếc nhẫn cưới mang thương hiệu DR.
“Đã tám năm rồi… Hoàng Triều, rốt cuộc em có còn sống không?”
“Lại nhớ cô ấy rồi à?”
“Tấn Phát? Thục Uyên? Hai người về rồi à?”
…
Tạm giao lại việc buôn bán của tiệm trà lại cho nhân viên, Minh Trí cùng Tấn Phát và Thục Uyên đến một không gian yên tĩnh ngồi trò chuyện.
“Ba năm nay hai người ở bên Nhật sống có vẻ rất tốt nhỉ? Còn có cả một đứa trẻ khấu khỉnh như thế này nữa. Viên mãn quá rồi!”
“Thôi đừng khen nữa, hai mẹ con cô ấy lại nở lỗ mũi ra bây giờ.” Thanh Quý khẽ cười.
“Chồng này! Có vẻ mấy hôm nay em “massage” cho anh vẫn còn “rất nhẹ tay” đúng không?” Thục Uyên cũng “nhẹ nhàng” nhìn anh chồng một cách “trìu mến”.
Minh Trí nhìn gia đình bạn bè đùa giỡn hạnh phúc thì trong lòng cũng có chút lạnh lẽo.
…
Tám năm trước, sau khi vụ nổ boom kinh hoàng đó xẩy ra đã làm chấn động cả nước, thậm chí lan truyền ra thế giới, không ai là không biết đến.
Tất cả đều gấp rút trở về ngay lập tức để lo đ.ám t.ang. Vì gia đình, người thân của họ đều bị vụ nổ boom đó cướp đi tất thẩy sinh mạng.
Chỉ riêng Minh Trí và Thanh Quý là không thể trở về vì cả hai đều mang trên mình một nhiệm vụ cao cả, đấy cũng là thời khắc mấu chốt quyết định chuyện thành bại của bao nhiêu năm cố gắng.
Tấn Phát từ nhỏ là cô nhi và hiện lúc ấy cũng là bác sĩ. Nên anh ấy thấy chuyện này như rất đổi bình thường đối với mình.
Nhưng Thần Huy, Nhạc Viện, Thục Uyên, Li Tâm lại khác. Người thân của họ đều chôn thây nơi biển lửa, trong đó có cả Hoàng Triều và Minh Phương.
Những sự ra đi ấy đã để lại trong tim mỗi người một vết sẹo lớn, khó lòng nguôi ngoai.
Một đã kích lớn khiến một Thần Huy vốn trẻ con trở nên trưởng thành, một Nhạc Viện vốn vui vẻ trở nên ít nói, một Li Tâm vốn nghịch ngơm trở nên chững chạc, một Thục Uyên vốn hoạt bát trở nên trầm lặng.
Tất cả… ai cũng đều thay đổi không ít thì nhiều, kể cả Minh Trí.
Sau một tuần lo hậu sự thì họ lại tiếp tục trở lại như bình thường với công việc của mình. Tất cả đều học được cách “che dấu cảm xúc thật” của bản thân.
Một tháng sau khi sự việc đó xẩy ra, Thanh Quý và Minh Trí cũng hoàn thành nhiệm vụ để trở về cùng Li Tâm.
Thanh Quý được chính thức trở thành đại tá với chiến công hiển hách.
Minh Trí thì ngược lại, anh ấy cởi bỏ quân phục, rút khỏi quân ngũ, ở lại chốn giang hồ để tìm kiếm vợ sắp cưới và em trai.
Ngoài mặt thì tiếp nhận băng đảng, một bước lên nắm quyền, trở thành ông trùm Mafia. Nhưng lại lui về ở ẩn, rửa tay gác kiếm, luôn hướng tổ chức làm việc thiện, hành hiệp trượng nghĩa.
Từ đó cũng không có bất kì ai thực sự nhìn thấy sự vui vẻ và tính cách vốn có trước đây của anh nữa.
Bốn tháng sau khi chuyện đó xẩy ra, Thần Huy và Nhạc Viện cũng đồng loạt trở về. Cả hai đều trở thành những ca sĩ thực lực có tiếng vang giá trị tầm quốc tế.
Sáu tháng sau khi chuyện đó xẩy ra, hai người Thục Uyên và Tấn Phát cũng hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Đây là chuyến trở về mất mát và đau lòng nhất mà mấy bọn họ phải đối mặt.
Tấn Phát mặc dù được thăng chức thành trưởng khoa. Nhưng Thục Uyên sau lần thi đấu đó cô ấy đã bị trầm cảm, hậu di chứng do cú sốc quá lớn để lại từ sự ra đi của người thân và bạn bè tình như thủ túc, rút lui hoàn toàn khỏi giới quyền anh.
Ba năm sau, không ai ngờ được trong số bọn họ cặp đôi kết hôn đầu tiên lại là Thanh Quý và Li Tâm. Bây giờ đã có một bé gái bốn tuổi.
Năm năm sau, nối tiếp là cặp Tấn Phát và Thục Uyên, để chúc mừng cô ấy chữa khỏi bệnh trầm cảm. Kết hôn xong liền sang Nhật định cư. Bây giờ trở về cũng ôm theo một bé trai hai tuổi.
Chỉ còn sót lại cặp đôi couple của công chúng là Thần Huy và Nhạc Viện. Tuy hai người họ rất kín kẽ nhưng lâu lâu vẫn bị người ta khui dưa, leo top tìm kiếm.
Minh Trí thì không ai dám đề cập đến. Anh dường như mất hết tất cả người thân thích, chỉ còn một mình cô độc. Tính cách thế nào mọi người đều hiểu nên chuyện đó vẫn luôn không dám nhắc đến trước mặt anh.
Tấn Phát và Thục Uyên cũng nhìn ra được vấn đề, nhanh chóng xoay chuyển chủ đề.
“Trong ba năm nay, có tin tức gì của cô ấy không?”
Nghe câu hỏi của Tấn Phát khiến Minh Trí có phần bất lực liền lắc đầu, cười khổ:
“Trong tám năm nay, tôi đã vận dụng hết tất cả mạng lưới của mình để tìm kiếm tung tích của cô ấy, vẫn không có một chút manh mối nào.”
“Năm đó, ai cũng nhìn thấy cô ấy và em trai cậu cùng nhau xông vào biển lửa, đã thế còn nghe hai tiếng súng phát ra. Sau khi cứu hộ đến dập lửa thì mọi thứ đã bị thiêu rụi đến không còn lại bất kì thứ gì.”
“Không! Tôi vẫn có lòng tin rằng cô ấy còn sống. Chắc chắn cô ấy đã thoát được khỏi đó trước khi quả boom cuối cùng phát nổ. Chắc chắn là như vậy! Triều nhà tôi rất thông minh.”
Tấn Phát không thể nào nhịn được nữa liền tức giận đứng dậy, mặc dù biết sẽ làm tổn thương đến anh nhưng anh ấy buộc phải làm:
“Cô ấy đã ch.ết trong biển lửa của vụ nổ boom năm ấy rồi!”
“Không! Cô ấy vẫn còn sống!”
“Cậu đừng chấp mê bất ngộ nữa, chuyện đã trôi qua tám năm rồi. Cậu phải chấp nhận và buông bỏ quá khứ để nhìn về phía trước đi!
“Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm cô ấy cho đến khi bản thân chỉ còn lại chút hơi tàn, cũng vẫn sẽ không từ bỏ!”
“Tại sao chứ?”
“Tại vì tôi yêu cô ấy! Cô ấy là sinh mạng của tôi! Cô ấy là vợ tôi!”
“…”
Thục Uyên nhìn hai người bọn họ cãi nhau vì Hoàng Triều thì bản thân lại đau lòng đến khóc nấc lên.
“Hai người đủ chưa hả?”
“Cho dù cậu ấy còn sống hay không thì cũng không muốn nhìn thấy hai người như thế này đâu!
Không khí liền trở nên gượng gạo, hai người đàn ông trưởng thành cũng như chết lặng trước lời nói của Thục Uyên.
Ngay khoảnh khắc Minh Trí hét lên thì trùng hợp có một siêu mẫu nhí bảy tuổi bước vào tiệm. Sự ồn ào của họ cũng thành công thu hút sự chú ý của cô bé.
Siêu mẫu nhí bảy tuổi bảo phục vụ lấy một phần bánh ngọt ra, vui vẻ mang đến bàn của mấy người họ, đặt đĩa bánh lên bàn trong sự ngơ ngác của tất cả mọi người:
“Các cô chú đừng cãi nhau nữa, phải nói chuyện hoà đồng vui vẻ!”
“Mẹ bảo khi tức giận hoặc không vui thì chỉ cần ăn đồ ngọt là tâm trạng sẽ liền trở nên tốt hơn rất nhiều.”
“Hôm nay mới về nước, cũng là lần đầu gặp mặt nhưng cháu lại có cảm giác rất thích mọi người.”
“Nên cháu tặng một phần bánh ngọt của mình để bày tỏ lòng thành, các cô chú không được chê đâu đấy.”
“Đây là chiếc bánh ngọt vị xoài mà cháu thích nhất, các cô chú ăn rồi thì phải vui vẻ hoà thuận với nhau nhé, cãi nhau là trẻ hư, không tốt đâu.”
“Cháu đi đây! Tạm biệt!”
Sự xuất hiện và rời đi của cô bé khiến ba con người như chết lặng, đơ toàn tập. Sau khi cô bé nhỏ bảy tuổi rời đi được năm phút họ mới hoàn hồn.
Tất Phát không dám tin vào mắt mình, vội vàng hỏi Minh Trí:
“Minh Trí, cậu có thấy cô bé vừa nãy trông rất quen không?”
“Đã thế còn thích bánh ngọt vị xoài nữa.” Thục Uyên cũng bổ sung thêm.
Minh Trí hai tay run rẩy, ánh mắt khó tin mãi nhìn theo bóng hình nhỏ về phía cửa, môi mấp mấy:
“Nhóc Triều!”
#phongvy
Trong một quán cafe nhỏ cách trung tâm thành phố 10km.
“Ring ring”
“Tiệm trà Trí Triều xin kính chào quý khách!”
Minh Trí nhìn thấy đối phương khiến mặt liền không buồn lấy một nụ cười, ghét bỏ hỏi:
“Hôm nay lại đến mua bánh ngọt cho con gái nữa chứ gì?”
“Sao thế? Không hoan nghênh tôi đến à? Tôi là khách hàng thân thiết của tiệm trà này đó!”
Thanh Quý đại tá lạnh lúng ít nói năm nào, nay đã trở thành một quý ông lãng mạng, hoạt bát kể từ khi có gia đình.
Minh Trí cũng cảm thấy anh ấy chướng mắt kể từ thời khắc ấy.
Vì người đàn ông này suốt ngày kiếm cớ chạy đến trước mặt ông chủ tiệm bánh ngọt để khoe khoang về gia đình nhỏ ấm cúng của mình, khiến ai kia nhiều phen giận tím người.
“Mau lấy bánh rồi c.út đi! Đừng ở trước mặt tôi khoe khoan, cẩn thận tôi cấm cửa cậu đấy.”
“Ấy ấy, khách hàng là thượng đế! Huống chi tôi còn là đại tá. Cậu không muốn kinh doanh nữa à?”
“C.út!”
“Xía! Đáng đời đồ độc thân! Cậu cứ ở đó mà làm hòn vọng thê đi, tôi về nhà với vợ và con gái yêu quý của tôi đây.”
“Thanh Quý! Cậu…”
Cảm thấy như bản thân đã chọc điên Minh Trí rồi, Thanh Quý liền ngay lập tức lấy bánh của mình rồi cuốn gói chạy vội ra khỏi cửa tiệm.
“Đúng là âm hồn bất tán!”
Tiễn được tên đại tá thích khoe khoang rời đi thì gương mặt anh liền đợm buồn, đưa bàn tay trái lên nhìn, nơi ngón áp út có một chiếc nhẫn cưới mang thương hiệu DR.
“Đã tám năm rồi… Hoàng Triều, rốt cuộc em có còn sống không?”
“Lại nhớ cô ấy rồi à?”
“Tấn Phát? Thục Uyên? Hai người về rồi à?”
…
Tạm giao lại việc buôn bán của tiệm trà lại cho nhân viên, Minh Trí cùng Tấn Phát và Thục Uyên đến một không gian yên tĩnh ngồi trò chuyện.
“Ba năm nay hai người ở bên Nhật sống có vẻ rất tốt nhỉ? Còn có cả một đứa trẻ khấu khỉnh như thế này nữa. Viên mãn quá rồi!”
“Thôi đừng khen nữa, hai mẹ con cô ấy lại nở lỗ mũi ra bây giờ.” Thanh Quý khẽ cười.
“Chồng này! Có vẻ mấy hôm nay em “massage” cho anh vẫn còn “rất nhẹ tay” đúng không?” Thục Uyên cũng “nhẹ nhàng” nhìn anh chồng một cách “trìu mến”.
Minh Trí nhìn gia đình bạn bè đùa giỡn hạnh phúc thì trong lòng cũng có chút lạnh lẽo.
…
Tám năm trước, sau khi vụ nổ boom kinh hoàng đó xẩy ra đã làm chấn động cả nước, thậm chí lan truyền ra thế giới, không ai là không biết đến.
Tất cả đều gấp rút trở về ngay lập tức để lo đ.ám t.ang. Vì gia đình, người thân của họ đều bị vụ nổ boom đó cướp đi tất thẩy sinh mạng.
Chỉ riêng Minh Trí và Thanh Quý là không thể trở về vì cả hai đều mang trên mình một nhiệm vụ cao cả, đấy cũng là thời khắc mấu chốt quyết định chuyện thành bại của bao nhiêu năm cố gắng.
Tấn Phát từ nhỏ là cô nhi và hiện lúc ấy cũng là bác sĩ. Nên anh ấy thấy chuyện này như rất đổi bình thường đối với mình.
Nhưng Thần Huy, Nhạc Viện, Thục Uyên, Li Tâm lại khác. Người thân của họ đều chôn thây nơi biển lửa, trong đó có cả Hoàng Triều và Minh Phương.
Những sự ra đi ấy đã để lại trong tim mỗi người một vết sẹo lớn, khó lòng nguôi ngoai.
Một đã kích lớn khiến một Thần Huy vốn trẻ con trở nên trưởng thành, một Nhạc Viện vốn vui vẻ trở nên ít nói, một Li Tâm vốn nghịch ngơm trở nên chững chạc, một Thục Uyên vốn hoạt bát trở nên trầm lặng.
Tất cả… ai cũng đều thay đổi không ít thì nhiều, kể cả Minh Trí.
Sau một tuần lo hậu sự thì họ lại tiếp tục trở lại như bình thường với công việc của mình. Tất cả đều học được cách “che dấu cảm xúc thật” của bản thân.
Một tháng sau khi sự việc đó xẩy ra, Thanh Quý và Minh Trí cũng hoàn thành nhiệm vụ để trở về cùng Li Tâm.
Thanh Quý được chính thức trở thành đại tá với chiến công hiển hách.
Minh Trí thì ngược lại, anh ấy cởi bỏ quân phục, rút khỏi quân ngũ, ở lại chốn giang hồ để tìm kiếm vợ sắp cưới và em trai.
Ngoài mặt thì tiếp nhận băng đảng, một bước lên nắm quyền, trở thành ông trùm Mafia. Nhưng lại lui về ở ẩn, rửa tay gác kiếm, luôn hướng tổ chức làm việc thiện, hành hiệp trượng nghĩa.
Từ đó cũng không có bất kì ai thực sự nhìn thấy sự vui vẻ và tính cách vốn có trước đây của anh nữa.
Bốn tháng sau khi chuyện đó xẩy ra, Thần Huy và Nhạc Viện cũng đồng loạt trở về. Cả hai đều trở thành những ca sĩ thực lực có tiếng vang giá trị tầm quốc tế.
Sáu tháng sau khi chuyện đó xẩy ra, hai người Thục Uyên và Tấn Phát cũng hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Đây là chuyến trở về mất mát và đau lòng nhất mà mấy bọn họ phải đối mặt.
Tấn Phát mặc dù được thăng chức thành trưởng khoa. Nhưng Thục Uyên sau lần thi đấu đó cô ấy đã bị trầm cảm, hậu di chứng do cú sốc quá lớn để lại từ sự ra đi của người thân và bạn bè tình như thủ túc, rút lui hoàn toàn khỏi giới quyền anh.
Ba năm sau, không ai ngờ được trong số bọn họ cặp đôi kết hôn đầu tiên lại là Thanh Quý và Li Tâm. Bây giờ đã có một bé gái bốn tuổi.
Năm năm sau, nối tiếp là cặp Tấn Phát và Thục Uyên, để chúc mừng cô ấy chữa khỏi bệnh trầm cảm. Kết hôn xong liền sang Nhật định cư. Bây giờ trở về cũng ôm theo một bé trai hai tuổi.
Chỉ còn sót lại cặp đôi couple của công chúng là Thần Huy và Nhạc Viện. Tuy hai người họ rất kín kẽ nhưng lâu lâu vẫn bị người ta khui dưa, leo top tìm kiếm.
Minh Trí thì không ai dám đề cập đến. Anh dường như mất hết tất cả người thân thích, chỉ còn một mình cô độc. Tính cách thế nào mọi người đều hiểu nên chuyện đó vẫn luôn không dám nhắc đến trước mặt anh.
Tấn Phát và Thục Uyên cũng nhìn ra được vấn đề, nhanh chóng xoay chuyển chủ đề.
“Trong ba năm nay, có tin tức gì của cô ấy không?”
Nghe câu hỏi của Tấn Phát khiến Minh Trí có phần bất lực liền lắc đầu, cười khổ:
“Trong tám năm nay, tôi đã vận dụng hết tất cả mạng lưới của mình để tìm kiếm tung tích của cô ấy, vẫn không có một chút manh mối nào.”
“Năm đó, ai cũng nhìn thấy cô ấy và em trai cậu cùng nhau xông vào biển lửa, đã thế còn nghe hai tiếng súng phát ra. Sau khi cứu hộ đến dập lửa thì mọi thứ đã bị thiêu rụi đến không còn lại bất kì thứ gì.”
“Không! Tôi vẫn có lòng tin rằng cô ấy còn sống. Chắc chắn cô ấy đã thoát được khỏi đó trước khi quả boom cuối cùng phát nổ. Chắc chắn là như vậy! Triều nhà tôi rất thông minh.”
Tấn Phát không thể nào nhịn được nữa liền tức giận đứng dậy, mặc dù biết sẽ làm tổn thương đến anh nhưng anh ấy buộc phải làm:
“Cô ấy đã ch.ết trong biển lửa của vụ nổ boom năm ấy rồi!”
“Không! Cô ấy vẫn còn sống!”
“Cậu đừng chấp mê bất ngộ nữa, chuyện đã trôi qua tám năm rồi. Cậu phải chấp nhận và buông bỏ quá khứ để nhìn về phía trước đi!
“Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm cô ấy cho đến khi bản thân chỉ còn lại chút hơi tàn, cũng vẫn sẽ không từ bỏ!”
“Tại sao chứ?”
“Tại vì tôi yêu cô ấy! Cô ấy là sinh mạng của tôi! Cô ấy là vợ tôi!”
“…”
Thục Uyên nhìn hai người bọn họ cãi nhau vì Hoàng Triều thì bản thân lại đau lòng đến khóc nấc lên.
“Hai người đủ chưa hả?”
“Cho dù cậu ấy còn sống hay không thì cũng không muốn nhìn thấy hai người như thế này đâu!
Không khí liền trở nên gượng gạo, hai người đàn ông trưởng thành cũng như chết lặng trước lời nói của Thục Uyên.
Ngay khoảnh khắc Minh Trí hét lên thì trùng hợp có một siêu mẫu nhí bảy tuổi bước vào tiệm. Sự ồn ào của họ cũng thành công thu hút sự chú ý của cô bé.
Siêu mẫu nhí bảy tuổi bảo phục vụ lấy một phần bánh ngọt ra, vui vẻ mang đến bàn của mấy người họ, đặt đĩa bánh lên bàn trong sự ngơ ngác của tất cả mọi người:
“Các cô chú đừng cãi nhau nữa, phải nói chuyện hoà đồng vui vẻ!”
“Mẹ bảo khi tức giận hoặc không vui thì chỉ cần ăn đồ ngọt là tâm trạng sẽ liền trở nên tốt hơn rất nhiều.”
“Hôm nay mới về nước, cũng là lần đầu gặp mặt nhưng cháu lại có cảm giác rất thích mọi người.”
“Nên cháu tặng một phần bánh ngọt của mình để bày tỏ lòng thành, các cô chú không được chê đâu đấy.”
“Đây là chiếc bánh ngọt vị xoài mà cháu thích nhất, các cô chú ăn rồi thì phải vui vẻ hoà thuận với nhau nhé, cãi nhau là trẻ hư, không tốt đâu.”
“Cháu đi đây! Tạm biệt!”
Sự xuất hiện và rời đi của cô bé khiến ba con người như chết lặng, đơ toàn tập. Sau khi cô bé nhỏ bảy tuổi rời đi được năm phút họ mới hoàn hồn.
Tất Phát không dám tin vào mắt mình, vội vàng hỏi Minh Trí:
“Minh Trí, cậu có thấy cô bé vừa nãy trông rất quen không?”
“Đã thế còn thích bánh ngọt vị xoài nữa.” Thục Uyên cũng bổ sung thêm.
Minh Trí hai tay run rẩy, ánh mắt khó tin mãi nhìn theo bóng hình nhỏ về phía cửa, môi mấp mấy:
“Nhóc Triều!”
#phongvy