Chương 10
10
"Bạn trai thực sự của em đang ở ngay trước mặt em."
Tôi nghiêng người lại gần anh: "Hạ Hợp Phong, anh đang ghen hay không có lòng tin vào bản thân?"
Anh yên lặng nhìn tôi chằm chằm, không nói lời nào.
Ánh mắt thuần khiết và trong suốt của anh làm tôi không có nơi nào để che giấu những suy nghĩ nhỏ bé xấu xa của mình.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thay đổi sắc mặt:
"Em thừa nhận trừ anh ra, em đã lợi dụng rất nhiều người. Khương Vũ là một trong số đó."
"Hắn là trùm trường cấp ba số hai, có thể trở thành ô dù của em ở nơi này. Em cũng muốn dùng tay của hắn để Hứa Kinh Niên trải qua những khổ cực mà em đã phải chịu đựng."
"Nếu anh lo lắng em sẽ yêu hắn thì việc này là không cần thiết."
"Em đã từng là một trong những nạn nhân của b.ạo lự.c học đường. Dù cho vết thương có lành, em cũng sẽ không chấp nhận tình cảm của một tên trùm trường." Nghĩ về quá khứ, giọng nói của tôi không khỏi trở nên lạnh như băng.
Trải nghiệm đau đớn khi bị bạ.o hà.nh vẫn còn sống động trong tâm trí tôi. Dù những vết sẹo trên cơ thể tôi đã lành từ lâu nhưng tổn thương tâm lý sẽ không bao giờ có thể xóa nhòa.
"Nam Tinh, anh không ngại trở thành con da.o trong tay em, cũng không ngại trong tay em có bao nhiêu d.ao, mũi da.o hướng về ai."
Anh nhìn tôi hồi lâu: "Điều anh bận tâm là em kéo anh vào vở kịch, nhưng lại chỉ cho anh làm người ngoài cuộc."
Giọng anh mệt mỏi và đờ đẫn: "Hôm nay anh nghe lời em, lấy thân phận là bạn trai của em xuất hiện trước mặt Hứa Kinh Niên. Bây giờ anh muốn thực hiện quyền lợi của một người bạn trai."
"Làm thế nào để thực hiện?" Tôi bình tĩnh hỏi.
Anh đứng dậy, dang rộng vòng tay và ôm chầm lấy tôi.
Tôi còn nghe thấy anh phát ra tiếng thở dài mơ hồ.
Anh sớm đã cao hơn tôi cả cái đầu, người tuy gầy nhưng vòng tay đã đủ rộng để ôm lấy tôi. Hương bạc hà tươi mát quyện với hương xà phòng nghe vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Anh ôm tôi rất lâu không buông.
Tôi nghi hoặc nhìn lên và đẩy anh ra.
Nhưng anh lại đột nhiên nghiêng người, đôi môi mỏng hồng hào dần phóng to trước mắt tôi, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống trán tôi, chạm nhẹ một cái rồi lập tức tách ra. Biểu tình tha thiết, hành động không hề che giấu sự che chở và nâng niu.
Tâm trạng tôi chẳng hiểu sao lại khó chịu.
Anh càng cẩn thận từng li từng tí, càng khiến tôi giống như một tai họa làm người khác sa đoạ.
"Quyền lợi của bạn trai không chỉ có những điều này. Có thể to gan hơn một chút, bạn trai yêu mến của em."
Tôi mạnh tay đẩy anh một cái.
Anh không ngờ tôi đột nhiên ra tay nên ngã xuống chiếc bàn phía sau mình.
Tôi nghiêng người về phía trước dưới cái nhìn chằm chằm của anh, đặt môi lên đôi môi ẩm ướt của anh.
Anh giật mình, đôi mắt đen láy gần trong gang tấc hấp háy, long lanh. Sự kinh ngạc, hoài nghi và quá nhiều cảm xúc khó giải thích đang trào dâng.
Sau khi phản ứng lại, anh vội ngả người ra sau, tránh sự đụng chạm của tôi như đang trốn tránh một tai họa nào đó.
Tôi dựa vào bệ cửa sổ, nghếch cằm lên và cười với anh:
"Hạ Hợp Phong, em đã nói ngay từ đầu, đừng dây dưa với em, vì em là một cô gái xấu…"
Từ "xa" đã bị chặn lại trong cổ họng.
Hạ Hợp Phong tiến tới bóp lấy eo tôi, hôn sâu hơn khi tôi còn đang ngỡ ngàng.
Nhẹ nhàng mà vụng về, ân cần mà sâu đậm.
Thân hình cao lớn của anh bao bọc lấy tôi, hơi thở của anh dồn dập.
Trong vòng tay ấm áp và mạnh mẽ của anh, tôi lặng lẽ rơi nước mắt.
Không phân biệt được cơn đau bắt nguồn từ vết thương bị anh bóp bên hông hay từ trái tim.
Tôi đã từng là con ngoan trò giỏi trong mắt mọi người, là cô con gái ngoan trong mắt mẹ, thế mà lại làm quá nhiều chuyện không sạch sẽ, trở thành một người phụ nữ xấu xa không hơn không kém.
Nhưng tôi đã sớm không còn đường lui
"Bạn trai thực sự của em đang ở ngay trước mặt em."
Tôi nghiêng người lại gần anh: "Hạ Hợp Phong, anh đang ghen hay không có lòng tin vào bản thân?"
Anh yên lặng nhìn tôi chằm chằm, không nói lời nào.
Ánh mắt thuần khiết và trong suốt của anh làm tôi không có nơi nào để che giấu những suy nghĩ nhỏ bé xấu xa của mình.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thay đổi sắc mặt:
"Em thừa nhận trừ anh ra, em đã lợi dụng rất nhiều người. Khương Vũ là một trong số đó."
"Hắn là trùm trường cấp ba số hai, có thể trở thành ô dù của em ở nơi này. Em cũng muốn dùng tay của hắn để Hứa Kinh Niên trải qua những khổ cực mà em đã phải chịu đựng."
"Nếu anh lo lắng em sẽ yêu hắn thì việc này là không cần thiết."
"Em đã từng là một trong những nạn nhân của b.ạo lự.c học đường. Dù cho vết thương có lành, em cũng sẽ không chấp nhận tình cảm của một tên trùm trường." Nghĩ về quá khứ, giọng nói của tôi không khỏi trở nên lạnh như băng.
Trải nghiệm đau đớn khi bị bạ.o hà.nh vẫn còn sống động trong tâm trí tôi. Dù những vết sẹo trên cơ thể tôi đã lành từ lâu nhưng tổn thương tâm lý sẽ không bao giờ có thể xóa nhòa.
"Nam Tinh, anh không ngại trở thành con da.o trong tay em, cũng không ngại trong tay em có bao nhiêu d.ao, mũi da.o hướng về ai."
Anh nhìn tôi hồi lâu: "Điều anh bận tâm là em kéo anh vào vở kịch, nhưng lại chỉ cho anh làm người ngoài cuộc."
Giọng anh mệt mỏi và đờ đẫn: "Hôm nay anh nghe lời em, lấy thân phận là bạn trai của em xuất hiện trước mặt Hứa Kinh Niên. Bây giờ anh muốn thực hiện quyền lợi của một người bạn trai."
"Làm thế nào để thực hiện?" Tôi bình tĩnh hỏi.
Anh đứng dậy, dang rộng vòng tay và ôm chầm lấy tôi.
Tôi còn nghe thấy anh phát ra tiếng thở dài mơ hồ.
Anh sớm đã cao hơn tôi cả cái đầu, người tuy gầy nhưng vòng tay đã đủ rộng để ôm lấy tôi. Hương bạc hà tươi mát quyện với hương xà phòng nghe vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Anh ôm tôi rất lâu không buông.
Tôi nghi hoặc nhìn lên và đẩy anh ra.
Nhưng anh lại đột nhiên nghiêng người, đôi môi mỏng hồng hào dần phóng to trước mắt tôi, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống trán tôi, chạm nhẹ một cái rồi lập tức tách ra. Biểu tình tha thiết, hành động không hề che giấu sự che chở và nâng niu.
Tâm trạng tôi chẳng hiểu sao lại khó chịu.
Anh càng cẩn thận từng li từng tí, càng khiến tôi giống như một tai họa làm người khác sa đoạ.
"Quyền lợi của bạn trai không chỉ có những điều này. Có thể to gan hơn một chút, bạn trai yêu mến của em."
Tôi mạnh tay đẩy anh một cái.
Anh không ngờ tôi đột nhiên ra tay nên ngã xuống chiếc bàn phía sau mình.
Tôi nghiêng người về phía trước dưới cái nhìn chằm chằm của anh, đặt môi lên đôi môi ẩm ướt của anh.
Anh giật mình, đôi mắt đen láy gần trong gang tấc hấp háy, long lanh. Sự kinh ngạc, hoài nghi và quá nhiều cảm xúc khó giải thích đang trào dâng.
Sau khi phản ứng lại, anh vội ngả người ra sau, tránh sự đụng chạm của tôi như đang trốn tránh một tai họa nào đó.
Tôi dựa vào bệ cửa sổ, nghếch cằm lên và cười với anh:
"Hạ Hợp Phong, em đã nói ngay từ đầu, đừng dây dưa với em, vì em là một cô gái xấu…"
Từ "xa" đã bị chặn lại trong cổ họng.
Hạ Hợp Phong tiến tới bóp lấy eo tôi, hôn sâu hơn khi tôi còn đang ngỡ ngàng.
Nhẹ nhàng mà vụng về, ân cần mà sâu đậm.
Thân hình cao lớn của anh bao bọc lấy tôi, hơi thở của anh dồn dập.
Trong vòng tay ấm áp và mạnh mẽ của anh, tôi lặng lẽ rơi nước mắt.
Không phân biệt được cơn đau bắt nguồn từ vết thương bị anh bóp bên hông hay từ trái tim.
Tôi đã từng là con ngoan trò giỏi trong mắt mọi người, là cô con gái ngoan trong mắt mẹ, thế mà lại làm quá nhiều chuyện không sạch sẽ, trở thành một người phụ nữ xấu xa không hơn không kém.
Nhưng tôi đã sớm không còn đường lui