Chương 9
9
"Cậu có biết cô ấy nói gì với tôi không?"
Tôi ho nhẹ, bắt chước giọng điệu của giáo viên chủ nhiệm:
"Em luôn nói rằng những học sinh khác cố ý nhắm vào em, nhưng em không thể chứng minh điều đó."
"Cho dù cô có lòng quan tâm em nhưng sớm muộn gì em cũng phải bước ra xã hội, tới lúc đó em có thể tìm ai để cầu cứu sự giúp đỡ đây?"
“Thành tích tốt cũng nên xử lý tốt mối quan hệ với các bạn học khác, dù sao thì sau này mọi người đều là mạng lưới quan hệ của em.”
“Cô ấy không tin tôi, còn yêu cầu tôi coi những bạn học đã bắt nạt tôi như một mạng lưới quan hệ. Cậu thấy có buồn cười không cơ chứ?”
Tôi nhặt chiếc khăn mà Khương Vũ ném trên mặt đất, ném trúng phóc vào giỏ để đồ dơ.
“Sau khi phát hiện Hứa Kinh Niên là ngọn nguồn của tất cả vấn đề, tôi chủ động đổi chỗ với bạn học khác, nhưng những chuyện xảy ra đối với tôi vẫn không hề kết thúc…”
“Hứa Kinh Niên đã hủy hoại một nửa cuộc đời tôi nhưng bản thân từ đầu tới cuối lại tỏ ra không hề quan tâm vướng bận. Khương Vũ, so với hắn, cái kiểu bắt nạt so nắm đấm ai mạnh hơn của cậu yếu hơn nhiều!”
Khương Vũ đột ngột đứng dậy, mặc đồng phục thể dục chẳng nói chẳng rằng bước ra cửa.
"Cậu làm gì vậy?"
Tôi hét lên sau lưng hắn.
"Đi đánh người."
Hắn quay lại nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc: "Việc so nắm đấm quá yếu thì làm sao, tôi có thể dùng nắm đấm của mình đánh gục cậu ta."
"Ồ."
Tôi nhìn thẳng vào khoảng không, khịt mũi: "Cậu đánh phần cậu, đừng liên lụy đến tôi."
Hắn tức giận quay lại, nhìn tôi từ trên cao xuống:
“Giản Nam Tinh, cậu thật là không có lương tâm. Tôi đang đòi lại công bằng cho cậu đấy!”
“Tôi biết, vấn đề là Hứa Kinh Niên đã không còn nhớ đến tôi nữa. Tạm thời tôi không muốn hắn nhớ ra.”
Tôi đứng dậy, phủi những hạt bụi vốn không tồn tại trên người mình, cười với hắn:
“Treo cậu ta lên, từ từ mài dao cùn, chẳng phải càng thú vị sao?”
Hắn chớp chớp mắt, biểu tình tỏ vẻ giác ngộ.
“Tôi phải về nhà rồi, có bài tập."
Mục tiêu đã đạt được, tôi vẫy tay với hắn và bước vào phòng thay đồ.
Điều mà hắn không biết là người bạn cùng lớp hôm nay báo cho hắn chuyện Hứa Kinh Niên nhét bức thư tình vào cặp sách của tôi đã bị tôi mua chuộc bằng chữ ký của người nổi tiếng.
Bởi vì tôi muốn khơi lên mâu thuẫn giữa hắn và Hứa Kinh Niên.
Tôi đến võ quán tìm hắn, chẳng qua là tạm thời không muốn mất đi chỗ dựa, không muốn Chu Nghiên phát hiện quan hệ của tôi với hắn đã rạn nứt.
Dù sao hiện tại Chu Nghiên ngoan ngoãn như vậy là vì tôi có Khương Vũ chống lưng.
Phơi bày những vết thương cũ trước mặt hắn, khơi dậy sự đồng cảm của hắn chỉ là những thủ đoạn để tôi đả động hắn.
Hứa Kinh Niên đã dạy tôi cách khuấy động một vũng nước mà không tốn nhiều công sức.
Những gì tôi đang làm bây giờ, cũng chỉ là bắt chước theo mà thôi...
Trên đường về, tôi đặc biệt ghé qua cửa hàng bánh ngọt và mua một miếng bánh mousse xoài.
Khi tôi đặt miếng bánh lên bàn của Hạ Hợp Phong, mãi một lúc lâu sau, anh vẫn chưa động đến.
"Mousse xoài không phải là món mà anh thích nhất sao?"
Tôi nhướn mày hỏi anh:
"Làm sao, không muốn ăn hay là đổi khẩu vị rồi?"
"Nam Tinh, em có vui không?" Anh đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi tôi.
“Cái gì?” Tôi sửng sốt.
"Hứa Kinh Niên yêu em như em mong muốn, em có hạnh phúc không?"
Anh ngồi thẳng trên ghế, giữa đôi lông mày thanh tú có một nỗi buồn khó phai.
"Cậu ta không biết em là Nguyễn Miên trước kia nên vẫn đắm chìm trong tấm lưới dịu dàng mà em dệt cho cậu ta, hôm nay lại bị thực tế sỉ nhục nặng nề. Làm sao em không vui cho được?"
Tôi đưa tay mân mê chiếc chuông gió treo bên cửa sổ của anh, hỏi ngược lại.
Mặt dây chuyền chuông gió màu xanh nhạt, va chạm vào nhau dưới tác động của tôi, tạo ra âm thanh vui tai.
Trong lòng tôi không hề gợn sóng.
"Em thích là được."
Anh dựa lưng vào ghế, cuộc nói chuyện đột nhiên thay đổi: "Thằng nhóc hôm nay là ai?"
"Trùm trường cấp ba số hai, Khương Vũ." Tôi không giấu giếm gì cả.
Tôi chưa bao giờ đề cập đến bất cứ ai trước mặt anh. Nhưng anh mà đã hỏi qua thì nhất định sẽ tìm hiểu tới cùng. Thay vì để anh tự mình tìm hiểu, tôi thà thành thật khai báo còn hơn.
"Em với cậu ta có quan hệ gì?" Anh hỏi.
"Không có gì, hắn chỉ là một công cụ." Tôi thậm chí còn không thèm nghĩ khi trả lời.
Ánh mắt anh đặt trên mặt tôi: "Nhưng thằng công cụ này muốn làm bạn trai của em."
Câu nói này không khác gì buộc tội tôi "làm xằng làm bậy.”
Mí mắt tôi giật giật.
"Cậu có biết cô ấy nói gì với tôi không?"
Tôi ho nhẹ, bắt chước giọng điệu của giáo viên chủ nhiệm:
"Em luôn nói rằng những học sinh khác cố ý nhắm vào em, nhưng em không thể chứng minh điều đó."
"Cho dù cô có lòng quan tâm em nhưng sớm muộn gì em cũng phải bước ra xã hội, tới lúc đó em có thể tìm ai để cầu cứu sự giúp đỡ đây?"
“Thành tích tốt cũng nên xử lý tốt mối quan hệ với các bạn học khác, dù sao thì sau này mọi người đều là mạng lưới quan hệ của em.”
“Cô ấy không tin tôi, còn yêu cầu tôi coi những bạn học đã bắt nạt tôi như một mạng lưới quan hệ. Cậu thấy có buồn cười không cơ chứ?”
Tôi nhặt chiếc khăn mà Khương Vũ ném trên mặt đất, ném trúng phóc vào giỏ để đồ dơ.
“Sau khi phát hiện Hứa Kinh Niên là ngọn nguồn của tất cả vấn đề, tôi chủ động đổi chỗ với bạn học khác, nhưng những chuyện xảy ra đối với tôi vẫn không hề kết thúc…”
“Hứa Kinh Niên đã hủy hoại một nửa cuộc đời tôi nhưng bản thân từ đầu tới cuối lại tỏ ra không hề quan tâm vướng bận. Khương Vũ, so với hắn, cái kiểu bắt nạt so nắm đấm ai mạnh hơn của cậu yếu hơn nhiều!”
Khương Vũ đột ngột đứng dậy, mặc đồng phục thể dục chẳng nói chẳng rằng bước ra cửa.
"Cậu làm gì vậy?"
Tôi hét lên sau lưng hắn.
"Đi đánh người."
Hắn quay lại nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc: "Việc so nắm đấm quá yếu thì làm sao, tôi có thể dùng nắm đấm của mình đánh gục cậu ta."
"Ồ."
Tôi nhìn thẳng vào khoảng không, khịt mũi: "Cậu đánh phần cậu, đừng liên lụy đến tôi."
Hắn tức giận quay lại, nhìn tôi từ trên cao xuống:
“Giản Nam Tinh, cậu thật là không có lương tâm. Tôi đang đòi lại công bằng cho cậu đấy!”
“Tôi biết, vấn đề là Hứa Kinh Niên đã không còn nhớ đến tôi nữa. Tạm thời tôi không muốn hắn nhớ ra.”
Tôi đứng dậy, phủi những hạt bụi vốn không tồn tại trên người mình, cười với hắn:
“Treo cậu ta lên, từ từ mài dao cùn, chẳng phải càng thú vị sao?”
Hắn chớp chớp mắt, biểu tình tỏ vẻ giác ngộ.
“Tôi phải về nhà rồi, có bài tập."
Mục tiêu đã đạt được, tôi vẫy tay với hắn và bước vào phòng thay đồ.
Điều mà hắn không biết là người bạn cùng lớp hôm nay báo cho hắn chuyện Hứa Kinh Niên nhét bức thư tình vào cặp sách của tôi đã bị tôi mua chuộc bằng chữ ký của người nổi tiếng.
Bởi vì tôi muốn khơi lên mâu thuẫn giữa hắn và Hứa Kinh Niên.
Tôi đến võ quán tìm hắn, chẳng qua là tạm thời không muốn mất đi chỗ dựa, không muốn Chu Nghiên phát hiện quan hệ của tôi với hắn đã rạn nứt.
Dù sao hiện tại Chu Nghiên ngoan ngoãn như vậy là vì tôi có Khương Vũ chống lưng.
Phơi bày những vết thương cũ trước mặt hắn, khơi dậy sự đồng cảm của hắn chỉ là những thủ đoạn để tôi đả động hắn.
Hứa Kinh Niên đã dạy tôi cách khuấy động một vũng nước mà không tốn nhiều công sức.
Những gì tôi đang làm bây giờ, cũng chỉ là bắt chước theo mà thôi...
Trên đường về, tôi đặc biệt ghé qua cửa hàng bánh ngọt và mua một miếng bánh mousse xoài.
Khi tôi đặt miếng bánh lên bàn của Hạ Hợp Phong, mãi một lúc lâu sau, anh vẫn chưa động đến.
"Mousse xoài không phải là món mà anh thích nhất sao?"
Tôi nhướn mày hỏi anh:
"Làm sao, không muốn ăn hay là đổi khẩu vị rồi?"
"Nam Tinh, em có vui không?" Anh đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi tôi.
“Cái gì?” Tôi sửng sốt.
"Hứa Kinh Niên yêu em như em mong muốn, em có hạnh phúc không?"
Anh ngồi thẳng trên ghế, giữa đôi lông mày thanh tú có một nỗi buồn khó phai.
"Cậu ta không biết em là Nguyễn Miên trước kia nên vẫn đắm chìm trong tấm lưới dịu dàng mà em dệt cho cậu ta, hôm nay lại bị thực tế sỉ nhục nặng nề. Làm sao em không vui cho được?"
Tôi đưa tay mân mê chiếc chuông gió treo bên cửa sổ của anh, hỏi ngược lại.
Mặt dây chuyền chuông gió màu xanh nhạt, va chạm vào nhau dưới tác động của tôi, tạo ra âm thanh vui tai.
Trong lòng tôi không hề gợn sóng.
"Em thích là được."
Anh dựa lưng vào ghế, cuộc nói chuyện đột nhiên thay đổi: "Thằng nhóc hôm nay là ai?"
"Trùm trường cấp ba số hai, Khương Vũ." Tôi không giấu giếm gì cả.
Tôi chưa bao giờ đề cập đến bất cứ ai trước mặt anh. Nhưng anh mà đã hỏi qua thì nhất định sẽ tìm hiểu tới cùng. Thay vì để anh tự mình tìm hiểu, tôi thà thành thật khai báo còn hơn.
"Em với cậu ta có quan hệ gì?" Anh hỏi.
"Không có gì, hắn chỉ là một công cụ." Tôi thậm chí còn không thèm nghĩ khi trả lời.
Ánh mắt anh đặt trên mặt tôi: "Nhưng thằng công cụ này muốn làm bạn trai của em."
Câu nói này không khác gì buộc tội tôi "làm xằng làm bậy.”
Mí mắt tôi giật giật.