Chương 8
8
Trong hai tiết học cuối cùng, tôi không thể tập trung.
Sau khi tan học, tôi đến phòng tập võ đã lâu rồi không tới.
Thay xong quần áo, vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, tôi cảm nhận được một quyền ập đến trước mặt.
Là Khương Vũ.
Tôi giơ tay đỡ, quay đầu tránh đòn, đồng thời khuỵu gối, tay còn lại biến thành nắm đấm tấn cô.ng xương ức của hắn, trong nháy mắt đã ép hắn vào một góc.
Ở trường, tôi là một cô cái ngoan, nhưng tôi đã tập Wushu được hai ba năm.
Năm đó khi mẹ tôi biết tôi bị bắ.t nạ.t đã liên lục tự trách bản thân, sau đó đăng ký cho tôi học võ với hy vọng tôi sẽ có thêm kỹ năng để tự vệ.
Lúc đó, tâm trạng của tôi rất chán nản. Sau khi phát hiện ra mồ hôi đầm đìa có thể giúp giải tỏa tâm trạng, tôi đã không từ chối nữa.
Bởi vì cơ bắp và xương của tôi chưa phát triển, tính linh hoạt và khả năng phối hợp của tôi rất tốt, thêm vào đó tôi đủ tàn nhẫn với bản thân, cho nên tôi đã tiến bộ một cách nhanh chóng.
Cũng vào lúc đó, tôi quen biết Khương Vũ.
Hắn bắt đầu học võ từ năm 6 tuổi, kỹ năng cơ bản vững chắc, tuần nào hắn cũng đến, tâm trạng không tốt cũng sẽ đến.
Biết được hắn là trùm trường cấp ba số 2, đặc biệt thích hành hiệp trượng nghĩa, tôi cố tình chọn hắn mỗi khi thực chiến.
Hắn có bệnh chung của trai thẳng là không ra tay với phụ nữ, nên đã từ chối tôi rất nhiều lần.
Sau này khi bị dồn vào đường cùng, mới nhận lời “khiêu chiến” của tôi.
Thời gian đầu, tôi chịu không biết bao nhiêu khổ sở dưới tay hắn. Lâu dần, thỉnh thoảng tôi cũng có thể cùng hắn bất phân thắng bại.
Đôi khi, tôi còn có thể tranh thủ bản tính không nỡ xuống tay với mình để tìm đường sống từ chỗ chế.t, đá.nh hắn một trận.
Sau hai ba năm, cuối cùng cũng tích lũy được một “tình bạn cách mạng” sâu sắc...
Biết hôm nay hắn đang kìm nén lửa giận trong lòng, tôi dốc hết toàn bộ tinh lực.
Không ngờ hắn càng đá.nh lại càng hăng, nửa tiếng sau thể lực của tôi bắt đầu không theo kịp nên đã chủ động giả vờ lộ ra sở hở, ăn của hắn một đạ.p.
Hắn ngay lập tức bày ra vẻ mặt khó chịu, may thay hắn không tiếp tục phát điên.
“Tắt lửa chưa, có muốn đấ.m thêm hai phát xả giận không?”
Tôi xoa xoa bên hông, dựa vào tường nghỉ ngơi một lúc.
“Bớt ăn vạ đi, là cậu cố ý để tôi đá.nh cậu!”
Khương Vũ thở hổn hển trừng mắt nhìn tôi, “Có đàn ông rồi còn đến trêu chọc tôi, đá.nh cậu là đáng đời.”
“Không quan tâm tôi cố ý hay không, cậu đá.nh tôi là sự thật.”
Tôi híp mắt nhìn hắn: “Hơn nữa tôi vẫn luôn coi cậu là bạn bè, là do cậu có ý đồ xấu xa.”
Hắn đột nhiên bị tôi làm cho tức nghẹn.
"Mẹ kiế.p, gặp cậu là do tôi xui xẻo!"
Hắn tự đùng đùng nổi giận.
Tôi không trả lời, đi đến giá treo khăn cầm lấy hai chiếc khăn sạch, ném cho hắn một chiếc.
Hắn giơ tay đón lấy, hung hăng lau mồ hôi: "Đem tôi ra làm người tạm thời thay thế lốp dự phòng. Sao nào, cậu có thù với Hứa Kinh Niên?"
"Con mắt nào của cậu nhìn ra được là tôi có thù oán với cậu ta?”
Tôi bình tĩnh hỏi.
“Hai mắt đều nhìn thấy. Tôi chỉ là thành tích không tốt chứ không phải thiểu năng.”
Hắn vắt khăn qua vai rồi ngồi bệt xuống đất.
"Học tập là chuyện công bằng và dễ dàng nhất trên đời. Cậu ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, không phải "thiểu năng trí tuệ" thì là cái gì?"
Tôi chế nhạo hắn không chút thương tiếc.
"Giản Nam Tinh, sao mà cậu lại độc mồm độc miệng vậy chứ?"
Hắn chống một tay xuống đất, giơ một chân lên muốn đá tôi.
Tôi giẫ.m lên ống chân của hắn.
Hắn hét lên trong đau đớn.
“Thu chân lại, thu chân lại…” Hắn vội vàng cầu xin tha thứ.
"Cậu đoán không sai, tôi có thù oán với Hứa Kinh Niên."
Tôi “nương chân tha thứ” cho hắn một lần, ngồi xuống bên cạnh hắn: "Bởi vì chuyện bạo lực học đường ở trường, hắn giỏi hơn cậu nhiều."
Hắn đang xoa chân bỗng khựng lại.
"Cậu ta từng bắ.t nạt cậu chưa?"
Hắn chậm rãi ngồi thẳng dậy, lông mày và ánh mắt lập tức đóng băng: "Tấn công bằng lời nói hay bạ.o lực?"
"Đều không phải, hắn không thích tôi, nhưng lại dây dưa với tôi, còn tỏ vẻ ân cần với tôi.". Truyện Hệ Thống
"Hắn khiến mọi người cảm thấy rằng cả đời này, chỉ có tôi mới xứng với hắn."
"Mượn đao giế.t người, khiến tôi bị những người yêu thích cậu ta ở trường bắt nạ.t và sỉ nhục, coi như là bắt nạ.t xã hội đi..."
Tôi khẽ cười, ký ức quay ngược về khoảng thời gian đen tối của hai năm trước:
"Vở bài tập bị xé rách, quần áo bị trộm trong giờ học bơi, bị kim đâm vào người, bị tá.t, nhấn đầu vào bồn cầu, bị bắt quỳ lạy..."
"Bọn họ còn biết cách tránh camera giám sát, biết cách làm sao dùng những vết thương nhỏ nhất để tạo ra tổn thương lớn nhất."
"Tuyệt vọng là khi tôi cầu cứu giáo viên chủ nhiệm, nhưng bởi vì không có một ai làm chứng dẫn đến giáo viên cũng cảm thấy phiền phức mà đâm ra chán ghét."
Trong hai tiết học cuối cùng, tôi không thể tập trung.
Sau khi tan học, tôi đến phòng tập võ đã lâu rồi không tới.
Thay xong quần áo, vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, tôi cảm nhận được một quyền ập đến trước mặt.
Là Khương Vũ.
Tôi giơ tay đỡ, quay đầu tránh đòn, đồng thời khuỵu gối, tay còn lại biến thành nắm đấm tấn cô.ng xương ức của hắn, trong nháy mắt đã ép hắn vào một góc.
Ở trường, tôi là một cô cái ngoan, nhưng tôi đã tập Wushu được hai ba năm.
Năm đó khi mẹ tôi biết tôi bị bắ.t nạ.t đã liên lục tự trách bản thân, sau đó đăng ký cho tôi học võ với hy vọng tôi sẽ có thêm kỹ năng để tự vệ.
Lúc đó, tâm trạng của tôi rất chán nản. Sau khi phát hiện ra mồ hôi đầm đìa có thể giúp giải tỏa tâm trạng, tôi đã không từ chối nữa.
Bởi vì cơ bắp và xương của tôi chưa phát triển, tính linh hoạt và khả năng phối hợp của tôi rất tốt, thêm vào đó tôi đủ tàn nhẫn với bản thân, cho nên tôi đã tiến bộ một cách nhanh chóng.
Cũng vào lúc đó, tôi quen biết Khương Vũ.
Hắn bắt đầu học võ từ năm 6 tuổi, kỹ năng cơ bản vững chắc, tuần nào hắn cũng đến, tâm trạng không tốt cũng sẽ đến.
Biết được hắn là trùm trường cấp ba số 2, đặc biệt thích hành hiệp trượng nghĩa, tôi cố tình chọn hắn mỗi khi thực chiến.
Hắn có bệnh chung của trai thẳng là không ra tay với phụ nữ, nên đã từ chối tôi rất nhiều lần.
Sau này khi bị dồn vào đường cùng, mới nhận lời “khiêu chiến” của tôi.
Thời gian đầu, tôi chịu không biết bao nhiêu khổ sở dưới tay hắn. Lâu dần, thỉnh thoảng tôi cũng có thể cùng hắn bất phân thắng bại.
Đôi khi, tôi còn có thể tranh thủ bản tính không nỡ xuống tay với mình để tìm đường sống từ chỗ chế.t, đá.nh hắn một trận.
Sau hai ba năm, cuối cùng cũng tích lũy được một “tình bạn cách mạng” sâu sắc...
Biết hôm nay hắn đang kìm nén lửa giận trong lòng, tôi dốc hết toàn bộ tinh lực.
Không ngờ hắn càng đá.nh lại càng hăng, nửa tiếng sau thể lực của tôi bắt đầu không theo kịp nên đã chủ động giả vờ lộ ra sở hở, ăn của hắn một đạ.p.
Hắn ngay lập tức bày ra vẻ mặt khó chịu, may thay hắn không tiếp tục phát điên.
“Tắt lửa chưa, có muốn đấ.m thêm hai phát xả giận không?”
Tôi xoa xoa bên hông, dựa vào tường nghỉ ngơi một lúc.
“Bớt ăn vạ đi, là cậu cố ý để tôi đá.nh cậu!”
Khương Vũ thở hổn hển trừng mắt nhìn tôi, “Có đàn ông rồi còn đến trêu chọc tôi, đá.nh cậu là đáng đời.”
“Không quan tâm tôi cố ý hay không, cậu đá.nh tôi là sự thật.”
Tôi híp mắt nhìn hắn: “Hơn nữa tôi vẫn luôn coi cậu là bạn bè, là do cậu có ý đồ xấu xa.”
Hắn đột nhiên bị tôi làm cho tức nghẹn.
"Mẹ kiế.p, gặp cậu là do tôi xui xẻo!"
Hắn tự đùng đùng nổi giận.
Tôi không trả lời, đi đến giá treo khăn cầm lấy hai chiếc khăn sạch, ném cho hắn một chiếc.
Hắn giơ tay đón lấy, hung hăng lau mồ hôi: "Đem tôi ra làm người tạm thời thay thế lốp dự phòng. Sao nào, cậu có thù với Hứa Kinh Niên?"
"Con mắt nào của cậu nhìn ra được là tôi có thù oán với cậu ta?”
Tôi bình tĩnh hỏi.
“Hai mắt đều nhìn thấy. Tôi chỉ là thành tích không tốt chứ không phải thiểu năng.”
Hắn vắt khăn qua vai rồi ngồi bệt xuống đất.
"Học tập là chuyện công bằng và dễ dàng nhất trên đời. Cậu ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, không phải "thiểu năng trí tuệ" thì là cái gì?"
Tôi chế nhạo hắn không chút thương tiếc.
"Giản Nam Tinh, sao mà cậu lại độc mồm độc miệng vậy chứ?"
Hắn chống một tay xuống đất, giơ một chân lên muốn đá tôi.
Tôi giẫ.m lên ống chân của hắn.
Hắn hét lên trong đau đớn.
“Thu chân lại, thu chân lại…” Hắn vội vàng cầu xin tha thứ.
"Cậu đoán không sai, tôi có thù oán với Hứa Kinh Niên."
Tôi “nương chân tha thứ” cho hắn một lần, ngồi xuống bên cạnh hắn: "Bởi vì chuyện bạo lực học đường ở trường, hắn giỏi hơn cậu nhiều."
Hắn đang xoa chân bỗng khựng lại.
"Cậu ta từng bắ.t nạt cậu chưa?"
Hắn chậm rãi ngồi thẳng dậy, lông mày và ánh mắt lập tức đóng băng: "Tấn công bằng lời nói hay bạ.o lực?"
"Đều không phải, hắn không thích tôi, nhưng lại dây dưa với tôi, còn tỏ vẻ ân cần với tôi.". Truyện Hệ Thống
"Hắn khiến mọi người cảm thấy rằng cả đời này, chỉ có tôi mới xứng với hắn."
"Mượn đao giế.t người, khiến tôi bị những người yêu thích cậu ta ở trường bắt nạ.t và sỉ nhục, coi như là bắt nạ.t xã hội đi..."
Tôi khẽ cười, ký ức quay ngược về khoảng thời gian đen tối của hai năm trước:
"Vở bài tập bị xé rách, quần áo bị trộm trong giờ học bơi, bị kim đâm vào người, bị tá.t, nhấn đầu vào bồn cầu, bị bắt quỳ lạy..."
"Bọn họ còn biết cách tránh camera giám sát, biết cách làm sao dùng những vết thương nhỏ nhất để tạo ra tổn thương lớn nhất."
"Tuyệt vọng là khi tôi cầu cứu giáo viên chủ nhiệm, nhưng bởi vì không có một ai làm chứng dẫn đến giáo viên cũng cảm thấy phiền phức mà đâm ra chán ghét."