Chương 46
Khi nghe thấy câu trả lời của Tuyên Vũ, Quân Lạc Huy nhíu chặt chân mày, mất một lúc mới nói ra được một chữ: "Nói!"
Tuyên Vũ bĩu môi, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Quân Lạc Huy, nhỏ giọng nói: "Ngươi không hứa thì ta không nói." Nói xong còn chớp chớp mắt, nở nụ cười xấu xa.
"Vậy là khác với thỏa thuận ban đầu." Quân Lạc Huy nghiến răng nói, hắn biết ngay cô gái này sẽ không chịu nói đàng hoàng. Đã vậy thì hắn cũng không cần theo thỏa thuận, hắn nheo mắt lại, dùng âm thanh chỉ đủ để hắn và Tuyên Vũ nghe thấy nói: "Sau này cô tránh xa Văn Cảnh Dương một chút."
Lời của Quân Lạc Huy khiến Tuyên Vũ giật mình, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Quân Lạc Huy, khi thấy vẻ nghiêm túc trên mặt của hắn, Tuyên Vũ liền biết người này nói thật, nhờ vậy mà Tuyên Vũ thu lại vẻ bỡn cợt trên mặt, nhăn nhăn chiếc mũi thanh tú của mình đáp lại: "Dựa vào cái gì mà ta phải nghe lời của ngươi? Không nói đến chuyện ta với Cảnh Dương ca biết nhau từ nhỏ, nói đến thân thiết, ta thích hợp hơn ngươi nhiều, dù sao đi nữa thì Cảnh Dương ca cũng sẽ không thể ở bên ngươi! Nên tránh xa huynh ấy một chút là ngươi mới đúng!"
Quân Lạc Huy nghe được những lời này không khỏi bật cười, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Tuyên Vũ đều là người đầu tiên nói chuyện kiểu này với hắn, nên nói là cô ta không sợ chết hay là gì nhỉ?
Quân Lạc Huy lúc này cũng đã quên mất những lời mình đã nói trước đây, Quân Lạc Huy vẻ mặt lạnh lùng, cười khẩy một tiếng rồi nói: "Thân thiết? Xa gần? Chuyện này liên quan gì đến ta? Ta chỉ biết, Văn Cảnh Dương, người này ta muốn chắc rồi! Nếu ngươi không phải người mà Cảnh Dương quen biết, ta sẽ cho ngươi biến mất bất cứ lúc nào."
"Ngươi! Ngươi có biết ngươi như vậy..." nghe mấy lời này Tuyên Vũ cũng biết Quân Lạc Huy nghiêm túc, điều này khiến vẻ ung dung trên mặt cô ta biến mất, trong lòng bất giác gấp gáp, nhưng vẫn chưa nói xong Tuyên Vũ đột nhiên thấy một mũi tên từ sau lưng Quân Lạc Huy bay nhanh đến, không kịp nói nhiều, Tuyên Vũ nhanh chóng tung một chưởng hướng về bên tai Quân Lạc Huy.
Quân Lạc Huy thấy Tuyên Vũ không nói lời nào mà động thủ, không nghĩ nhiều liền lách người tránh qua một bên, cùng lúc đó, một mũi tên gãy rơi xuống cách nơi hắn vừa đứng không xa, Quân Lạc Huy hừ một tiếng.
Lập tức cuộn người lăn qua một bên, Quân Lạc Huy núp sau một cái cây liếc mắt nhìn Tuyên Vũ cũng đang trốn cách đó không xa, sau khi thấy cô ta đã tránh được an toàn liền dùng tay huýt sáo, âm thanh sắc bén và ngắn gọn, hắn biết các ám vệ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ hắn giao lúc này.
Qua một lúc, Quân Lạc Huy liền nghe thấy một tiếng hự vang lên cách đó không xa, liền đó hắn ngoắc tay với Tuyên Vũ cùng bước ra từ chỗ trốn. Sau đó, bọn họ nhìn thấy sáu hoặc bảy người đàn ông bịt mặt cả người đều bị trói lại, bên cạnh bọn chúng lúc này là một người đàn ông có mái tóc màu mực buộc kiểu đuôi ngựa.
"Quả nhiên đã đến, người cũng không ít nhỉ?" Quân Lạc Huy nhìn đám người bị trói cười khẩy, thấy người kia không lên tiếng, Quân Lạc Huy nói với Ám Tầm: "Đem đám người này về, tra hỏi đàng hoàng."
Sau khi Ám Tầm và ảnh vệ sau lưng cũng mặc toàn thân đen đáp tiếng 'Dạ', Quân Lạc Huy mới quay đầu lại nhìn Tuyên Vũ, Quân Lạc Huy lúc này không có tâm trạng dông dài với Tuyên Vũ nữa, hắn lạnh lùng nói: "Đừng để ta thấy ngươi bám riết theo Văn Cảnh Dương, ngươi có thể xem đây là lời cảnh cáo."
Lần này chọn Tuyên Vũ làm mồi nhử bởi vì Tuyên Vũ là người thích hợp nhất, không khiến người khác nghi ngờ nhất, nhưng Quân Lạc Huy cảm giác hắn không nhịn được cô gái này rồi, dứt khoát nói rõ luôn, lời cảnh cáo đã nói xong, hắn muốn xem cô gái này sẽ làm gì tiếp theo.
Quân Lạc Huy nói xong liền bước ra ngoài trước, để Tuyên Vũ một mình đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, cho đến khi Quân Lạc Huy đi xa, chân mày nhíu chặt của Tuyên Vũ mới thả lõng, cô cảm nhận được sự lạnh lùng trong lời nói ban nãy của Quân Lạc Huy, càng hiểu những gì Quân Lạc Huy nói đều là thật, nhưng mà...
Nghiến răng, trong mắt Tuyên Vũ toát lên vẻ không chịu thua, Tuyên Vũ hít sâu một hơi rồi mới rời khỏi khu rừng đi về phía đoàn xe, sau khi nhìn thấy Quân Lạc Huy đứng bên cạnh xe ngựa, Tuyên Vũ lập tức dời ánh nhìn, cô ta chạy chậm về phía chiếc xe ngựa thứ hai, rón rén chui vào trong.
Quân Lạc Huy thấy hành động của Tuyên Vũ, ánh mắt lạnh thêm vài phần, người này muốn thử thách giới hạn của hắn sao? Đúng là có gan, làm ngơ trước cảnh cáo của mình, xem ra tình cảm cô gái này dành cho Văn Cảnh Dương vô cùng mãnh liệt a.
Trong lúc Quân Lạc Huy đang suy nghĩ về chuyện này thì Lăng Thiếu Hồng quay lại, đến bên cạnh Quân Lạc Huy nói: "Khởi bẩm thiếu gia, nửa canh giờ sau mới có thuyền qua sông, mà còn là chuyến cuối cùng của hôm nay, hôm nay nếu không lên thuyền thì phải đợi đến mai."
Điều Lăng Thiếu Hồng nói khiến Quân Lạc Huy rơi vào trầm tư, do dự một lúc, Quân Lạc Huy vẫn quyết định lên thuyền, có sát thủ hành thích chính là muốn ngăn cản bọn họ, nếu đã vậy, hắn cứ nhất quyết lên con thuyền này.
Sai khi quyết định xong, Quân Lạc Huy liền ra lệnh Lăng Thiếu Hồng lập tức sắp xếp, còn hắn thì quay lại xe ngựa, khi Quân Lạc Huy vén màn lên thì thấy Lâm Mật Nhi và Lâm Như Nghi đang nói gì đó, vẻ mặt vui vẻ, sau khi suy tính Quân Lạc Huy mới nói: "Một canh giờ sau chúng ta sẽ lên thuyền qua sông, nếu không lên thì tối nay phải qua đêm ở đây rồi."
Quân Lạc Huy vừa nói những lời này vừa nhìn Lâm Mật Nhi, Lâm Mật Nhi ngoan ngoãn gật đầu, "Tất cả nghe theo phu quân, chỉ sợ mẹ thiếp say sóng...", Lâm Mật Nhi cau mày nói.
"Mật Nhi, mẹ không sao, cũng chỉ có một lúc mà thôi." Ngắt lời Lâm Mật Nhi, Lâm Như Nghi có chút áy náy nhìn Quân Lạc Huy, bà không muốn làm phiền người khác.
Quân Lạc Huy mỉm cười trả lời: "Làm gì có, Lâm phu nhân nếu say sóng, lát nữa nói Thân Hoài chuẩn bị cho phu nhân ít thuốc là được, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi." Sau đó Quân Lạc Huy lập tức nói với thị vệ ngoài cửa sổ: "Đi bảo Thẩm Hoài chuẩn bị một ít thuốc say sóng, chuẩn bị xong thì mang tới."
"Dạ, thuộc hạ đi ngay."
Một canh giờ trôi qua rất nhanh, Quân Lạc Huy trong xe ngựa sau khi nghe Lăng Thiếu Hồng bẩm báo xong thì dắt Lâm Mật Nhi cùng xuống xe, khi bọn họ xuống xe, những người khác đã đứng bên cạnh xe ngựa đợi sẵn, Quân Lạc Huy thì thầm gì đó vào taii Lâm Mật Nhi rồi để lại nha hoàn Minh Thúy hầu hạ cô ta, còn hắn thì dẫn theo Văn Cảnh Dương đã đợi sẵn bên cạnh cùng các thị vệ khác tiến về con thuyền kia trước.
Đối với Tuyên Vũ cùng đi chung, Quân Lạc Huy chỉ liếc nhìn cô ta một cái rồi không để ý đến nữa, những gì cần nói hắn đã nói rồi, nếu cô gái này vẫn không biết tốt xấu, hắn tuyệt đối không khách sáo.
Thuyền không nhỏ, nhìn khá trang nhã, sau khi lên thuyền, Quân Lạc Huy cho người lục soát một lượt, trên thuyền ngoài bọn họ còn có những khách khác, Quân Lạc Huy khá hài lòng với con thuyền này, nhìn cấu tạo có vẻ rất chắc chắn, nếu muốn động tay chân với con thuyền này đúng là có chút khó khăn.
Tuyên Vũ bĩu môi, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Quân Lạc Huy, nhỏ giọng nói: "Ngươi không hứa thì ta không nói." Nói xong còn chớp chớp mắt, nở nụ cười xấu xa.
"Vậy là khác với thỏa thuận ban đầu." Quân Lạc Huy nghiến răng nói, hắn biết ngay cô gái này sẽ không chịu nói đàng hoàng. Đã vậy thì hắn cũng không cần theo thỏa thuận, hắn nheo mắt lại, dùng âm thanh chỉ đủ để hắn và Tuyên Vũ nghe thấy nói: "Sau này cô tránh xa Văn Cảnh Dương một chút."
Lời của Quân Lạc Huy khiến Tuyên Vũ giật mình, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Quân Lạc Huy, khi thấy vẻ nghiêm túc trên mặt của hắn, Tuyên Vũ liền biết người này nói thật, nhờ vậy mà Tuyên Vũ thu lại vẻ bỡn cợt trên mặt, nhăn nhăn chiếc mũi thanh tú của mình đáp lại: "Dựa vào cái gì mà ta phải nghe lời của ngươi? Không nói đến chuyện ta với Cảnh Dương ca biết nhau từ nhỏ, nói đến thân thiết, ta thích hợp hơn ngươi nhiều, dù sao đi nữa thì Cảnh Dương ca cũng sẽ không thể ở bên ngươi! Nên tránh xa huynh ấy một chút là ngươi mới đúng!"
Quân Lạc Huy nghe được những lời này không khỏi bật cười, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Tuyên Vũ đều là người đầu tiên nói chuyện kiểu này với hắn, nên nói là cô ta không sợ chết hay là gì nhỉ?
Quân Lạc Huy lúc này cũng đã quên mất những lời mình đã nói trước đây, Quân Lạc Huy vẻ mặt lạnh lùng, cười khẩy một tiếng rồi nói: "Thân thiết? Xa gần? Chuyện này liên quan gì đến ta? Ta chỉ biết, Văn Cảnh Dương, người này ta muốn chắc rồi! Nếu ngươi không phải người mà Cảnh Dương quen biết, ta sẽ cho ngươi biến mất bất cứ lúc nào."
"Ngươi! Ngươi có biết ngươi như vậy..." nghe mấy lời này Tuyên Vũ cũng biết Quân Lạc Huy nghiêm túc, điều này khiến vẻ ung dung trên mặt cô ta biến mất, trong lòng bất giác gấp gáp, nhưng vẫn chưa nói xong Tuyên Vũ đột nhiên thấy một mũi tên từ sau lưng Quân Lạc Huy bay nhanh đến, không kịp nói nhiều, Tuyên Vũ nhanh chóng tung một chưởng hướng về bên tai Quân Lạc Huy.
Quân Lạc Huy thấy Tuyên Vũ không nói lời nào mà động thủ, không nghĩ nhiều liền lách người tránh qua một bên, cùng lúc đó, một mũi tên gãy rơi xuống cách nơi hắn vừa đứng không xa, Quân Lạc Huy hừ một tiếng.
Lập tức cuộn người lăn qua một bên, Quân Lạc Huy núp sau một cái cây liếc mắt nhìn Tuyên Vũ cũng đang trốn cách đó không xa, sau khi thấy cô ta đã tránh được an toàn liền dùng tay huýt sáo, âm thanh sắc bén và ngắn gọn, hắn biết các ám vệ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ hắn giao lúc này.
Qua một lúc, Quân Lạc Huy liền nghe thấy một tiếng hự vang lên cách đó không xa, liền đó hắn ngoắc tay với Tuyên Vũ cùng bước ra từ chỗ trốn. Sau đó, bọn họ nhìn thấy sáu hoặc bảy người đàn ông bịt mặt cả người đều bị trói lại, bên cạnh bọn chúng lúc này là một người đàn ông có mái tóc màu mực buộc kiểu đuôi ngựa.
"Quả nhiên đã đến, người cũng không ít nhỉ?" Quân Lạc Huy nhìn đám người bị trói cười khẩy, thấy người kia không lên tiếng, Quân Lạc Huy nói với Ám Tầm: "Đem đám người này về, tra hỏi đàng hoàng."
Sau khi Ám Tầm và ảnh vệ sau lưng cũng mặc toàn thân đen đáp tiếng 'Dạ', Quân Lạc Huy mới quay đầu lại nhìn Tuyên Vũ, Quân Lạc Huy lúc này không có tâm trạng dông dài với Tuyên Vũ nữa, hắn lạnh lùng nói: "Đừng để ta thấy ngươi bám riết theo Văn Cảnh Dương, ngươi có thể xem đây là lời cảnh cáo."
Lần này chọn Tuyên Vũ làm mồi nhử bởi vì Tuyên Vũ là người thích hợp nhất, không khiến người khác nghi ngờ nhất, nhưng Quân Lạc Huy cảm giác hắn không nhịn được cô gái này rồi, dứt khoát nói rõ luôn, lời cảnh cáo đã nói xong, hắn muốn xem cô gái này sẽ làm gì tiếp theo.
Quân Lạc Huy nói xong liền bước ra ngoài trước, để Tuyên Vũ một mình đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, cho đến khi Quân Lạc Huy đi xa, chân mày nhíu chặt của Tuyên Vũ mới thả lõng, cô cảm nhận được sự lạnh lùng trong lời nói ban nãy của Quân Lạc Huy, càng hiểu những gì Quân Lạc Huy nói đều là thật, nhưng mà...
Nghiến răng, trong mắt Tuyên Vũ toát lên vẻ không chịu thua, Tuyên Vũ hít sâu một hơi rồi mới rời khỏi khu rừng đi về phía đoàn xe, sau khi nhìn thấy Quân Lạc Huy đứng bên cạnh xe ngựa, Tuyên Vũ lập tức dời ánh nhìn, cô ta chạy chậm về phía chiếc xe ngựa thứ hai, rón rén chui vào trong.
Quân Lạc Huy thấy hành động của Tuyên Vũ, ánh mắt lạnh thêm vài phần, người này muốn thử thách giới hạn của hắn sao? Đúng là có gan, làm ngơ trước cảnh cáo của mình, xem ra tình cảm cô gái này dành cho Văn Cảnh Dương vô cùng mãnh liệt a.
Trong lúc Quân Lạc Huy đang suy nghĩ về chuyện này thì Lăng Thiếu Hồng quay lại, đến bên cạnh Quân Lạc Huy nói: "Khởi bẩm thiếu gia, nửa canh giờ sau mới có thuyền qua sông, mà còn là chuyến cuối cùng của hôm nay, hôm nay nếu không lên thuyền thì phải đợi đến mai."
Điều Lăng Thiếu Hồng nói khiến Quân Lạc Huy rơi vào trầm tư, do dự một lúc, Quân Lạc Huy vẫn quyết định lên thuyền, có sát thủ hành thích chính là muốn ngăn cản bọn họ, nếu đã vậy, hắn cứ nhất quyết lên con thuyền này.
Sai khi quyết định xong, Quân Lạc Huy liền ra lệnh Lăng Thiếu Hồng lập tức sắp xếp, còn hắn thì quay lại xe ngựa, khi Quân Lạc Huy vén màn lên thì thấy Lâm Mật Nhi và Lâm Như Nghi đang nói gì đó, vẻ mặt vui vẻ, sau khi suy tính Quân Lạc Huy mới nói: "Một canh giờ sau chúng ta sẽ lên thuyền qua sông, nếu không lên thì tối nay phải qua đêm ở đây rồi."
Quân Lạc Huy vừa nói những lời này vừa nhìn Lâm Mật Nhi, Lâm Mật Nhi ngoan ngoãn gật đầu, "Tất cả nghe theo phu quân, chỉ sợ mẹ thiếp say sóng...", Lâm Mật Nhi cau mày nói.
"Mật Nhi, mẹ không sao, cũng chỉ có một lúc mà thôi." Ngắt lời Lâm Mật Nhi, Lâm Như Nghi có chút áy náy nhìn Quân Lạc Huy, bà không muốn làm phiền người khác.
Quân Lạc Huy mỉm cười trả lời: "Làm gì có, Lâm phu nhân nếu say sóng, lát nữa nói Thân Hoài chuẩn bị cho phu nhân ít thuốc là được, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi." Sau đó Quân Lạc Huy lập tức nói với thị vệ ngoài cửa sổ: "Đi bảo Thẩm Hoài chuẩn bị một ít thuốc say sóng, chuẩn bị xong thì mang tới."
"Dạ, thuộc hạ đi ngay."
Một canh giờ trôi qua rất nhanh, Quân Lạc Huy trong xe ngựa sau khi nghe Lăng Thiếu Hồng bẩm báo xong thì dắt Lâm Mật Nhi cùng xuống xe, khi bọn họ xuống xe, những người khác đã đứng bên cạnh xe ngựa đợi sẵn, Quân Lạc Huy thì thầm gì đó vào taii Lâm Mật Nhi rồi để lại nha hoàn Minh Thúy hầu hạ cô ta, còn hắn thì dẫn theo Văn Cảnh Dương đã đợi sẵn bên cạnh cùng các thị vệ khác tiến về con thuyền kia trước.
Đối với Tuyên Vũ cùng đi chung, Quân Lạc Huy chỉ liếc nhìn cô ta một cái rồi không để ý đến nữa, những gì cần nói hắn đã nói rồi, nếu cô gái này vẫn không biết tốt xấu, hắn tuyệt đối không khách sáo.
Thuyền không nhỏ, nhìn khá trang nhã, sau khi lên thuyền, Quân Lạc Huy cho người lục soát một lượt, trên thuyền ngoài bọn họ còn có những khách khác, Quân Lạc Huy khá hài lòng với con thuyền này, nhìn cấu tạo có vẻ rất chắc chắn, nếu muốn động tay chân với con thuyền này đúng là có chút khó khăn.