Chương 47
Mà cũng đúng, con sông Thanh Xuyên này nổi tiếng là chảy siết, thuyền thông thường không thể qua được, hơn nữa sông Thanh Xuyên này không phải cứ lái thuyền là qua được, phía đối diện bến thuyền này là vách núi dựng đứng, phải đi một khoảng khá xa mới đến được bến tàu phía bên kia, do đó để chạy được trên dòng nước chảy siết thì gỗ của thuyền cũng phải là loại chắc chắn.
Điều này cũng khiến Quân Lạc Huy dẹp bỏ ý nghĩ động tay chân với con thuyền này, nhưng nếu đã không thể ra tay với con thuyền thì việc người này ngăn cản hắn rời đi cũng là hợp lý, nhưng lúc đó rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để hành thích, đáng lý không nên lỗ mãng như vậy mới đúng.
Quân Lạc Huy không hiểu, chân mày nhíu chặt, khiến Lăng Thiếu Hồng bên cạnh hắn phập phòng lo sợ, không lẽ hoàng thượng không hài lòng với con thuyền này? Ý nghĩ này khiến Lăng Thiếu Hồng đau đầu, cho dù Quân Lạc Huy không vừa lòng, bây giờ hắn cũng không có cách nào tìm ra con thuyền khiến Quân Lạc Huy hài lòng được.
"Đi thôi, đi xem khoang thuyền nào". Sau khi xem qua ngoài khoang thuyền, Quân Lạc Huy dắt người vào khoang thuyền kiểm tra, vừa đến cửa đã thấy có nô bộc đứng đợi ngoài cửa, khi thấy bọn họ liền nghênh đón bọn họ vào trong, khi thấy cảnh tượng bên trong, mọi người đều có chút ngạc nhiên.
"Đang triển lãm tranh sao?", người hỏi là Quân Lạc Huy, câu này là hỏi tên nô bộc dẫn bọn họ vào, không ngờ trong khoang thuyền lúc này lại đang tổ chức buổi tụ tập như này.
Văn Cảnh Dương khi thấy cảnh tượng này, mắt lập tức sáng lên, cậu vốn dĩ thích văn vẽ, đã rất lâu rồi cậu chưa được tham gia mấy cuộc tụ tập của các văn nhân họa sĩ như vậy, chỗ này làm cậu có chút ngứa ngáy.
"Dạ đúng vậy thiếu gia, cứ giữa tháng thuyền chạy ở bến thuyền sông Thanh Xuyên sẽ tổ chức một buổi triển lãm như thế này, các nhà văn thơ, họa sĩ sẽ triển lãm những tác phẩm của mình, nếu hai bên đều thích thì có thể mua bán hoặc trao đổi". Tên nô bộc khi giải thích còn có chút tự hào, đây được coi là điểm đặc sắc của thuyền bọn họ, cứ giữa tháng sẽ có không ít nhà văn thơ, họa sĩ sẽ tụ tập trên thuyền để dự bữa tiệc này, tất nhiên những người có thể lên thuyền lúc đó đều là những người có trình độ nhất định, người như Quân Lạc Huy là khá hiếm.
Nghe được ý tứ trong lời nói của tên nô bộc này, Quân Lạc Huy khá hài lòng với cách làm việc của Lăng Thiếu Hồng, thậm chí còn hào phóng khen ngợi: "Làm tốt lắm!"
Câu khen ngợi đơn giản nhưng lại khiến Lăng Thiếu Hồng đang bên cạnh Quân Lạc Huy phấn chấn tinh thần, trên môi nở nụ cười tươi rói.
"Đồ nịnh bợ!", Tuyên Vũ không hợp thời đột nhiên lẩm bẩm một câu, câu này khiến nụ cười trên môi Lăng Thiếu Hồng trở nên cứng đờ, đối với cô gái không rõ lai lịch này, Lăng Thiếu Hồng có chút bực bội.
Văn Cảnh Dương dùng ánh mắt trách cứ nhìn Tuyên Vũ đang bên cạnh cậu, cậu nhớ là Tuyên Vũ không phải là người không hiểu chuyện như vậy mới đúng, sao lại nói ra lời như thế chứ. Trong khi Văn Cảnh Dương trách cứ, thì ánh mắt của Quân Lạc Huy lại rất lạnh lùng, sau khi liếc mắt nhìn qua, Quân Lạc Huy mới thu lại ánh nhìn.
"Nhìn ta làm gì, ta là nói người kia kìa!", Tuyên Vũ có chút tức giận, nhướng mày, hất đầu về hướng khác của bọn họ rồi nói: "Người này lúc đó cùng với cái kẻ gì kia đến nhà ta, chính là một tên nịnh bợ!", trong lời nói có chút bất mãn.
Lúc này những người khác mới biết, hình như lúc nãy trách lầm người ta rồi, Lăng Thiếu Hồng bối rối, còn Quân Lạc Huy sau khi nghe Tuyên Vũ nói xong thì nhìn về phía cô chỉ, cả người cứng đờ, thật không ngờ ở đây lại gặp được người quen.
Văn Cảnh Dương cũng nhìn về phía đó, chỉ thấy một người trung niên tướng mạo bình thường, hắn ta đang vồn vã nói chuyện với một thanh niên trẻ tuổi dáng vẻ lịch thiệp. Bộ dạng muốn có bao nhiêu niềm nở là có bấy nhiêu.
Khi Văn Cảnh Dương nhìn qua cũng đã chú ý đến Quân Lạc Huy bên cạnh cậu cả người sững sờ, giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh ngạc, đang thắc mắc thì nghe Quân Lạc Huy cười khẩy, nhỏ giọng nói: "Chuyến tàu này xem ra không bình yên rồi."
Cùng lúc đó, như có tâm linh tương thông, người thanh niên trẻ tuổi đang bị tên đàn ông trung niên kia vồn vã chặn trước mặt lúc này cũng đứng lên, như vô tình nhìn qua phía bọn họ, sau đó Văn Cảnh Dương liền thấy người thanh niên kia khi nhìn thấy bọn họ, vẻ mặt khá ngạc nhiên, sau đó nở một nụ cười thân thiện với bọn họ, nụ cười đó khiến người khác cảm thấy tâm trạng vui vẻ, nhìn bộ dạng đúng là phong độ, anh tuấn.
Quân Lạc Huy trước đó một khắc vẻ mặt còn đóng băng, khi nhìn thấy người kia nhìn về phía bọn họ thì lập tức nở một nụ cười vô cùng hoàn mỹ đáp trả, chỉ là trong nụ cười đó ẩn chứa một tia sát ý mà không ai cảm nhận được.
Cho đến khi người thanh niên kia rời đi, Quân Lạc Huy mới nói với mọi người: "Đi thôi, còn một lúc nữa thuyền mới chạy, sắp xếp xe ngựa đàng hoàng cho ta, chúng ta ngồi thuyền này."
Nói rồi, Quân Lạc Huy sai Lăng Thiếu Hồng và những người khác đi thu xếp mọi chuyện, sau đó dẫn theo Văn Cảnh Dương và Tuyên Vũ đến một căn phòng riêng trong khoang thuyền, khi trong phòng chỉ còn ba người, Quân Lạc Huy mới nói: "Tên đàn ông lúc nãy là kẻ đã đến nhà của ngươi sao?", câu này là hắn hỏi Tuyên Vũ, mặc dù hắn rất không thích cô gái này, nhưng bây giờ là lúc cần cô ta.
Tuyên Vũ bĩu môi, có chút không vui, nhưng vẫn trả lời: "Lúc nãy bị che mất ta cũng không để ý, lúc hắn ta đứng dậy mới chắc chắn là hắn ta, hắn để lại cho ta ấn tượng rất sâu sắc, lúc nào cũng mỉm cười, nhìn sao cũng thấy lễ độ."
Nghe những lời của Tuyên Vũ nói, ly sứ đến miệng Quân Lạc Huy khựng lại, sau đó nghe hắn cười khẩy nói: "Lễ độ? Người này nếu như lễ độ, trên đời này sẽ không có hai chữ lễ độ nữa."
Văn Cảnh Dương thấy thái độ của Quân Lạc Huy cũng mơ hồ đoán được người thanh niên khi nãy trong khoang thuyền là ai rồi, nhưng ý nghĩ này khiến cậu khá bất ngờ, mặc dù cậu chưa từng gặp kẻ đó, nhưng dường như không giống như lời đồn?
"Ca, người đó là ai vậy? Huynh nói muội biết đi?" Tuyên Vũ có chút tò mò với câu nói của Quân Lạc Huy, người lúc nãy nhìn sao cũng là một công tử phong độ lịch thiệp, sau nghe Quân Lạc Huy nói lại có cảm giác là người xấu xa không thể tha thứ vậy chứ? Dứt khoát hỏi Văn Cảnh Dương đang ở gần cô.
Sau khi uống cạn ly trà trong tay, Quân Lạc Huy mới nói: "Tuyên cô nương tò mò nhiều chuyện quá nhỉ, có cần chúng ta lại nói chuyện riêng với nhau không?" Quân Lạc Huy không khách sáo nói, như vừa cảnh cáo, trong câu nói dường như còn bao hàm ý khác.
Tuyên Vũ trong lòng khó chịu với lời này của Quân Lạc Huy, nói chuyện riêng gì đó chắc chắn là cảnh cáo cô, nhưng sau khi nhìn Văn Cảnh Dương, Tuyên Vũ đành âm thầm hít một hơi, nói thầm: 'Ta nhịn!'
Văn Cảnh Dương đang định trả lời, lại bị Quân Lạc Huy tiếp lời, trong mắt hơi lóe lên, cậu luôn cảm thấy thái độ của Quân Lạc Huy đối với Tuyên Vũ hình như có gì đó khang khác? Nghĩ vậy, Văn Cảnh Dương hơi nheo mắt lại.
Điều này cũng khiến Quân Lạc Huy dẹp bỏ ý nghĩ động tay chân với con thuyền này, nhưng nếu đã không thể ra tay với con thuyền thì việc người này ngăn cản hắn rời đi cũng là hợp lý, nhưng lúc đó rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để hành thích, đáng lý không nên lỗ mãng như vậy mới đúng.
Quân Lạc Huy không hiểu, chân mày nhíu chặt, khiến Lăng Thiếu Hồng bên cạnh hắn phập phòng lo sợ, không lẽ hoàng thượng không hài lòng với con thuyền này? Ý nghĩ này khiến Lăng Thiếu Hồng đau đầu, cho dù Quân Lạc Huy không vừa lòng, bây giờ hắn cũng không có cách nào tìm ra con thuyền khiến Quân Lạc Huy hài lòng được.
"Đi thôi, đi xem khoang thuyền nào". Sau khi xem qua ngoài khoang thuyền, Quân Lạc Huy dắt người vào khoang thuyền kiểm tra, vừa đến cửa đã thấy có nô bộc đứng đợi ngoài cửa, khi thấy bọn họ liền nghênh đón bọn họ vào trong, khi thấy cảnh tượng bên trong, mọi người đều có chút ngạc nhiên.
"Đang triển lãm tranh sao?", người hỏi là Quân Lạc Huy, câu này là hỏi tên nô bộc dẫn bọn họ vào, không ngờ trong khoang thuyền lúc này lại đang tổ chức buổi tụ tập như này.
Văn Cảnh Dương khi thấy cảnh tượng này, mắt lập tức sáng lên, cậu vốn dĩ thích văn vẽ, đã rất lâu rồi cậu chưa được tham gia mấy cuộc tụ tập của các văn nhân họa sĩ như vậy, chỗ này làm cậu có chút ngứa ngáy.
"Dạ đúng vậy thiếu gia, cứ giữa tháng thuyền chạy ở bến thuyền sông Thanh Xuyên sẽ tổ chức một buổi triển lãm như thế này, các nhà văn thơ, họa sĩ sẽ triển lãm những tác phẩm của mình, nếu hai bên đều thích thì có thể mua bán hoặc trao đổi". Tên nô bộc khi giải thích còn có chút tự hào, đây được coi là điểm đặc sắc của thuyền bọn họ, cứ giữa tháng sẽ có không ít nhà văn thơ, họa sĩ sẽ tụ tập trên thuyền để dự bữa tiệc này, tất nhiên những người có thể lên thuyền lúc đó đều là những người có trình độ nhất định, người như Quân Lạc Huy là khá hiếm.
Nghe được ý tứ trong lời nói của tên nô bộc này, Quân Lạc Huy khá hài lòng với cách làm việc của Lăng Thiếu Hồng, thậm chí còn hào phóng khen ngợi: "Làm tốt lắm!"
Câu khen ngợi đơn giản nhưng lại khiến Lăng Thiếu Hồng đang bên cạnh Quân Lạc Huy phấn chấn tinh thần, trên môi nở nụ cười tươi rói.
"Đồ nịnh bợ!", Tuyên Vũ không hợp thời đột nhiên lẩm bẩm một câu, câu này khiến nụ cười trên môi Lăng Thiếu Hồng trở nên cứng đờ, đối với cô gái không rõ lai lịch này, Lăng Thiếu Hồng có chút bực bội.
Văn Cảnh Dương dùng ánh mắt trách cứ nhìn Tuyên Vũ đang bên cạnh cậu, cậu nhớ là Tuyên Vũ không phải là người không hiểu chuyện như vậy mới đúng, sao lại nói ra lời như thế chứ. Trong khi Văn Cảnh Dương trách cứ, thì ánh mắt của Quân Lạc Huy lại rất lạnh lùng, sau khi liếc mắt nhìn qua, Quân Lạc Huy mới thu lại ánh nhìn.
"Nhìn ta làm gì, ta là nói người kia kìa!", Tuyên Vũ có chút tức giận, nhướng mày, hất đầu về hướng khác của bọn họ rồi nói: "Người này lúc đó cùng với cái kẻ gì kia đến nhà ta, chính là một tên nịnh bợ!", trong lời nói có chút bất mãn.
Lúc này những người khác mới biết, hình như lúc nãy trách lầm người ta rồi, Lăng Thiếu Hồng bối rối, còn Quân Lạc Huy sau khi nghe Tuyên Vũ nói xong thì nhìn về phía cô chỉ, cả người cứng đờ, thật không ngờ ở đây lại gặp được người quen.
Văn Cảnh Dương cũng nhìn về phía đó, chỉ thấy một người trung niên tướng mạo bình thường, hắn ta đang vồn vã nói chuyện với một thanh niên trẻ tuổi dáng vẻ lịch thiệp. Bộ dạng muốn có bao nhiêu niềm nở là có bấy nhiêu.
Khi Văn Cảnh Dương nhìn qua cũng đã chú ý đến Quân Lạc Huy bên cạnh cậu cả người sững sờ, giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh ngạc, đang thắc mắc thì nghe Quân Lạc Huy cười khẩy, nhỏ giọng nói: "Chuyến tàu này xem ra không bình yên rồi."
Cùng lúc đó, như có tâm linh tương thông, người thanh niên trẻ tuổi đang bị tên đàn ông trung niên kia vồn vã chặn trước mặt lúc này cũng đứng lên, như vô tình nhìn qua phía bọn họ, sau đó Văn Cảnh Dương liền thấy người thanh niên kia khi nhìn thấy bọn họ, vẻ mặt khá ngạc nhiên, sau đó nở một nụ cười thân thiện với bọn họ, nụ cười đó khiến người khác cảm thấy tâm trạng vui vẻ, nhìn bộ dạng đúng là phong độ, anh tuấn.
Quân Lạc Huy trước đó một khắc vẻ mặt còn đóng băng, khi nhìn thấy người kia nhìn về phía bọn họ thì lập tức nở một nụ cười vô cùng hoàn mỹ đáp trả, chỉ là trong nụ cười đó ẩn chứa một tia sát ý mà không ai cảm nhận được.
Cho đến khi người thanh niên kia rời đi, Quân Lạc Huy mới nói với mọi người: "Đi thôi, còn một lúc nữa thuyền mới chạy, sắp xếp xe ngựa đàng hoàng cho ta, chúng ta ngồi thuyền này."
Nói rồi, Quân Lạc Huy sai Lăng Thiếu Hồng và những người khác đi thu xếp mọi chuyện, sau đó dẫn theo Văn Cảnh Dương và Tuyên Vũ đến một căn phòng riêng trong khoang thuyền, khi trong phòng chỉ còn ba người, Quân Lạc Huy mới nói: "Tên đàn ông lúc nãy là kẻ đã đến nhà của ngươi sao?", câu này là hắn hỏi Tuyên Vũ, mặc dù hắn rất không thích cô gái này, nhưng bây giờ là lúc cần cô ta.
Tuyên Vũ bĩu môi, có chút không vui, nhưng vẫn trả lời: "Lúc nãy bị che mất ta cũng không để ý, lúc hắn ta đứng dậy mới chắc chắn là hắn ta, hắn để lại cho ta ấn tượng rất sâu sắc, lúc nào cũng mỉm cười, nhìn sao cũng thấy lễ độ."
Nghe những lời của Tuyên Vũ nói, ly sứ đến miệng Quân Lạc Huy khựng lại, sau đó nghe hắn cười khẩy nói: "Lễ độ? Người này nếu như lễ độ, trên đời này sẽ không có hai chữ lễ độ nữa."
Văn Cảnh Dương thấy thái độ của Quân Lạc Huy cũng mơ hồ đoán được người thanh niên khi nãy trong khoang thuyền là ai rồi, nhưng ý nghĩ này khiến cậu khá bất ngờ, mặc dù cậu chưa từng gặp kẻ đó, nhưng dường như không giống như lời đồn?
"Ca, người đó là ai vậy? Huynh nói muội biết đi?" Tuyên Vũ có chút tò mò với câu nói của Quân Lạc Huy, người lúc nãy nhìn sao cũng là một công tử phong độ lịch thiệp, sau nghe Quân Lạc Huy nói lại có cảm giác là người xấu xa không thể tha thứ vậy chứ? Dứt khoát hỏi Văn Cảnh Dương đang ở gần cô.
Sau khi uống cạn ly trà trong tay, Quân Lạc Huy mới nói: "Tuyên cô nương tò mò nhiều chuyện quá nhỉ, có cần chúng ta lại nói chuyện riêng với nhau không?" Quân Lạc Huy không khách sáo nói, như vừa cảnh cáo, trong câu nói dường như còn bao hàm ý khác.
Tuyên Vũ trong lòng khó chịu với lời này của Quân Lạc Huy, nói chuyện riêng gì đó chắc chắn là cảnh cáo cô, nhưng sau khi nhìn Văn Cảnh Dương, Tuyên Vũ đành âm thầm hít một hơi, nói thầm: 'Ta nhịn!'
Văn Cảnh Dương đang định trả lời, lại bị Quân Lạc Huy tiếp lời, trong mắt hơi lóe lên, cậu luôn cảm thấy thái độ của Quân Lạc Huy đối với Tuyên Vũ hình như có gì đó khang khác? Nghĩ vậy, Văn Cảnh Dương hơi nheo mắt lại.