Chương : 12
Olivia Lockhart Griffin vội vàng từ tòa án về nhà. Trước đó, Jack đã gọi cho vợ, báo là sẽ về ăn tối muộn. Sau kỳ trăng mật ngắn ngủi nhưng lý tưởng ở Hawaii, cả hai người đều bận tôi mặt vì công việc bị đồn ách. Jack phải ở lại văn phòng sau giờ làm cả tuần liền. Olivia không muốn chồng về muộn. Có Jack ở nhà, căn phòng của họ lúc nào cũng ngập tiếng cười. Cuộc sống vợ chồng của chị và Jack mới đáng yêu làm sao. Một cách tự nhiên, họ chỉ phải điều chỉnh lối sống của mình rất ít. Họ yêu nhau và hợp nhau. Giống như họ sinh ra là để dành cho nhau vậy.
Sau gần hai mươi năm sống một mình, Olivia ngạc nhiên trước khả năng thích nghi nhanh chóng với việc chia sẻ cuộc đời cùng một người đàn ông khác. Lần đầu tiên kể từ khi con trai út rời khỏi nhà, chị đã dành thời gian để chuẩn bị bữa tối. Lúc này, Olivia ngồi ở cái bàn trong bếp và dự định sẽ dụ dỗ Jack về nhà với một bữa ăn thật ngon. Chị vẫn hay kêu ca về thói quen ăn uống không khoa học của chồng. Jack thường ăn đồ ăn nhanh. Olivia đã nói với anh rằng chế độ ăn của anh có quá nhiều hy-đrat các-bon và chất béo, những thứ đó hoàn toàn không tốt cho sức khỏe. Nhưng Jack chỉ nhún vai trước sự lo lắng của vợ mình.
Olivia nghiên cứu cách nấu món ăn. Đậu phụ rán? Có lẽ không nên, chị sẽ thủ món đó vào lần khác. Chợt chuông điện thoại reo vang, nghĩ rằng đó là Jack, chị đứng dậy với ống nghe.
“Alô”, cô vui vẻ nói.
“Chào em, em gái bé nhỏ”.
“Will!”. Đó là người anh trai sống ở Atlanta. Chị thật sự thất vọng vì anh không tới dự đám cưới của mình được. Khi gọi cho anh trai báo rằng mình quyết định lấy Jack, Olivia đã mong anh sẽ tới chung vui với mình trong ngày đặc biệt ấy. Lúc đó, chị không để ý rằng anh tỏ ra ngập ngừng và cuối cùng nói một lời xin lỗi yếu ớt. Olivia không thể biết chuyện gì đang xảy ra với Will, nhưng chị đoán rằng có điều gì đó không ổn. Có lẽ Will với Georgia bất hòa, hay anh đang gặp khó khăn trong công việc.
“Cô dâu hạnh phúc chứ?”. Will bắt chước giọng vui vẻ của em gái.
Olivia tựa vào tường bếp thở dài thỏa mãn. “Tuyệt vời. Ôi, Will, em không hiểu sao mình lại chờ đợi lâu như thế mới cưới. Jack rất tốt với em”. Chị yêu tính cách thoải mái và hoạt bát của chồng. Ý tưởng về một kỳ trăng mật của Olivia là nằm dài trên bãi biển và đọc sách. Nhưng cuối cùng Jack là người quyết định. Đến Hawaii, anh có rất nhiều kế hoạch vui chơi giải trí. Nếu không có Jack thì có lẽ Olivia chẳng biết gì về Hawaii cùng sự sôi động của hòn đảo này. Họ đã có những bữa tối tuyệt vời. Sau đó, họ cùng nhau nhảy dưới trời sao, hoặc bơi trong hồ bơi cực đẹp của khách sạn và rồi cùng yêu nhau cho đến khi kiệt sức.
“Em có vẻ hạnh phúc.”
“Vâng”.
“Anh rất mừng”. Olivia cảm nhận được rằng thực sự anh trai rất mừng trước hạnh phúc của chị. “Olivia này, gần đây em có nói chuyện với mẹ không?.”
“Tất nhiên là có”. Bà Charlotte thường tới tòa án của Olivia và đem theo một bộ đồ đan len. Bà cũng hay tới Hội Người cao tuổi và tự hào tâm sự với bạn bè ở đây về cô con gái làm thẩm phán. Vào các chiều thứ sáu thì họ luôn ăn tối và tán gẫu với nhau. Nhưng giờ đây, Olivia chợt nhận ra rằng bà Charlotte hay biến mất cả tuần một cách đầy bí hiếm.
“Mẹ có tâm sự gì với em không”
“Tâm sự ấy à?”. Olivia nhắc lại. “Có, mẹ có nói nhưng không nhiều. Mẹ kể với em về chiến thắng của các cụ tại phiên tòa trong thời gian em đi trăng mật. Chuyện này em đã được nghe từ nhiều nguồn khác nhau. Tin em đi. Nhưng nhờ có sự ủng hộ rộng rãi của cộng đồng nên cuối cùng mẹ cũng được Thị trưởng ủng hộ”.
“Mẹ có nhắc gì đến Ben Rhodes không?”.
“Người bạn trai gần đây nhất của mẹ ấy à?”. Olivia đùa, Charlotte đã nhắc đến Ben nhưng chị chẳng bao giờ để ý. Bà có quá nhiều người bạn như thế. Ben vốn là một sỹ quan hải quân đã nghỉ hưu. Đó là một người đàn ông góa vợ và Olivia cho rằng ông chỉ là một trong số những người bạn bình thường của mẹ mình. Bà Charlotte rất biết cách an ủi những linh hồn lạc lối.
“Chính xác thì em biết gì về Ben?”. Will nhấn mạnh.
“Không nhiều. Vì sao anh hỏi thê”. Olivia điểm lại những gì mình biết về người đàn ông đó và nhận ra rằng đúng là mình chẳng biết nhiều. “Em nghe kể là ông ấy chuyển tới vịnh Cedar của chúng ta cách đây vài năm. Mẹ nói rằng Ben là một chiếc cầu nối vĩ đại cho mọi người, và ông đã dành hầu hết thời gian cho Hội Người cao tuổi”.
“Thế còn tuyên bố rằng ông ấy là một đô đốc hải quân đã nghỉ hưu?”.
Tuyên bố? Một cách dùng từ rất thú vị. Mẹ chị có nhắc đến vài lần. “Em chỉ biết là ông Ben đã từng ở trong ngành hải quân”.
“Đó là ông ta nói. Nhưng đã ai kiểm chứng lời nói đó chưa?.”
“Tất nhiên là chưa”. Olivia thấy ngạc nhiên trước vẻ nghi ngờ trong giọng nói của anh trai.
Olivia ngạc nhiên. “Sao anh lại nói thế”.
“Bởi vì, em gái ngốc của anh ơi, anh nghĩ rằng không ai trong hai anh em mình lại hiểu hết được những gì đang xảy ra với mẹ của chúng ta đâu”.
Olivia sững sờ. “Sao anh lại nói thế”.
Will thở dài nặng nề. “Anh gọi cho mẹ hai lần trong thời gian em ở Hawaii. Và tất cả những gì mẹ có thể nói chỉ là Ben thế này, Ben thế nọ. Mẹ gần như không đề cập đến bất cứ điều gì khác ngoài ông ta. Vì thế anh nghĩ chúng ta cần phải tìm hiểu về những gì liên quan đến người đàn ông đang choán quá nhiều thời gian của mẹ đó”.
Giờ thì Will đã cảnh báo Olivia, chị cũng có cảm giác vì mẹ mình đã quan tâm quá nhiều đến Ben, đặc biệt là thời gian gần đây. “Em không nghĩ đó là việc xấu,” chị cảm thấy không thoải mái khi phải nói vậy. Ben và mẹ chị đã trở thành những người bạn tốt đó không phải là chuyện lạ. Charlotte cũng đã từng quý mến vài người đàn ông, trong đó phải kể đến nam diễn viên nổi tiếng một thời Tom Harding ở nhà dưỡng lão địa phương. Do một cơn đột quy, Tom Harding không thể nói được nữa, nhưng mẹ chị vẫn tìm ra cách riêng để giao tiếp với ông. Việc gặp gỡ Tom đã dẫn tới việc họ gặp gỡ Cliff Harding. Khi đó, bà Charlotte cũng rất thân thiết với Tom. Và bây giờ là Ben. Ông mới tới vịnh Cedar và có vẻ ông đã cảm thấy mình cô độc và xa lạ giữa cộng đồng. Bà Charlotte thì lại luôn quan tâm giúp đỡ những người như vậy. Thành thật mà nói, Olivia không thấy tình bạn của họ có gì bất thường.
“Anh không nghĩ là chúng ta cần phải quá lo lắng”, Will miễn cưỡng đồng ý với Olivia. “Nhưng như anh đã nói, thực ra thì chúng ta biết được những gì về người đàn ông này?”.
“Chúng ta…”.
“Chỉ là những gì ông ta nói với chúng ta, đúng không?”.
“Vâng... đúng”. Sự hoài nghi của Will khiến Olivia cũng bắt đầu thấy bất an. Các sự kiện dồn dập diễn ra trong cuộc sống gần đây khiến chị không đủ thời gian quan tâm đầy đủ đến mẹ nữa.
“Mãi một hoặc hai năm gần đây người ta mới nghe nói về Ben, đúng không?”.
“Đúng”, Olivia lẩm bẩm. “Ông ấy chuyển tới vùng này và bắt đầu được tín nhiệm ở Hội Người cao tuổi”.
“Gia đình ông ta không ở đây?”.
“Vâng”. Olivia nhớ lại lần Ben kể về những đứa con ở những nơi khác trên đất nước này chứ không phải ở bang Oa-sinh-tơn.
“Em có thấy điều đó hơi đáng ngờ không?”. Olivia cân nhắc. “Không hẳn”.
“Vậy thì em nên nghi ngờ dần đi là vừa”.
Lúc này thì Olivia bắt đầu cảm thấy lo lắng, nhưng chị vẫn chưa sẵn sàng để tán đồng Will.
“Một người đàn ông lạ, chẳng có dây mơ rễ má gì với những người ở vịnh Cedar, tự nhiên lại chuyển tới vùng này. Ông ta tìm ra mẹ chúng ta và trước khi chúng ta kịp biết về mối quan hệ của họ thì họ đã khăng khít với nhau rồi.”
“Em đã gặp Ben”. Olivia khẳng định. “Đó là một ông lão hoàn hảo”.
“Chẳng phải Ben đã khích mẹ tham gia vào cuộc biểu tình lố bịch đó sao? Chính người đàn ông này phải chịu trách nhiệm về việc mẹ chúng ta bị bắt. Vậy mà em nghĩ rằng ông ta là một người tốt sao?”.
Câu nói đó khiến Olivia ngập ngừng. “Em nghĩ mẹ không đáng trách nếu bà thật sự có tình cảm với Ben”.
“Anh không nghĩ thế.”
“Tại sao không?”.
“Em vừa đi nghỉ trăng mật về Olivia à. Em đang yêu và thật tuyệt vời anh rất mừng cho em - nhưng em đang nhìn đời qua lăng kính màu hồng”. Dù sao, trong chừng mực nào đó lời nói của Will cũng đáng suy ngẫm.
“Thế thì có liên quan gì nào?”. Olivia hỏi.
“Anh e rằng”, Will chậm rãi nói, “mẹ có thể gặp nguy hiểm. Sẽ thế nào nếu có một gã đàn ông quen mẹ để bòn rút hết tiền tiết kiệm của mẹ?.”
“Không thể thế được”.
“Em có chắc không, Olivia? Em dựa vào đâu để khẳng định rằng mẹ sẽ không gặp nguy hiểm về mặt tài chính?”.
Olivia ngập ngừng. Ngồi trên ghế thẩm phán, chị đã chứng kiến quá nhiều nỗi đau mà người này có thể giáng lên đầu người kia. Tay chị nắm chặt tai nghe khi nghĩ đến việc một ai đó định lợi dụng mẹ mình.
“Em tin rằng Ben là một người đàn ông đứng đắn chứ?”. Will hỏi đầy nghi ngờ. “Và tin rằng tương lai của mẹ sẽ hoàn toàn tốt đẹp nếu cứ tiếp tục mối quan hệ với Ben?”.
“Không”. Olivia miễn cưỡng thú nhận.
Will chộp ngay lấy câu trả lời của chị. “Đó là những gì anh nghĩ. Tất cả tùy thuộc vào em, em gái nhỏ bé của anh ạ”.
“Cái gì tuỳ em?”.
“Kiểm tra xem cái ông Ben Rhodes là thế nào. Anh đã nghe kể về những gã đàn ông chuyên đi lợi dụng các bà goá. Anh tin là em cũng từng nghe nói rất nhiều về những kẻ như vậy. Chúng ta phải thận trọng. Anh không ở đó để bảo vệ mẹ được, nhưng em ở gần mẹ, và em phải thực hiện điều đó. Chúng ta không thể tha thứ cho bản thân nếu không sát cánh bên mẹ và đứng nhìn mẹ gặp nguy hiểm vì một người lạ”.
Olivia không biết phải nói sao. Will đã tìm hiểu về mối quan hệ này nhiều hơn chị. Dù sao những gì anh nói cũng đáng để xem xét. Nhưng Olivia quá bận rộn với cuộc đời riêng của mình rồi.
“Em nên làm gì?”. Chị hỏi.
“Tìm hiểu tất cả những gì có liên quan đến ông ta”, Will trả lời ngay lập tức.
“Nhưng…”, đầu Olivia quay cuồng. “Mẹ sẽ tìm ra lý do tại sao em lại thắc mắc về Ben và mẹ sẽ nổi giận”.
“Vậy thì thuê một ai đó”.
Olivia cảm thấy không được đúng cho lắm nếu làm thế. “Em cảm thấy tốt nhất là chúng ta nên trực tiếp trao đổi với mẹ toàn bộ việc này”.
“Không được”. Will kiên quyết. “Mẹ sẽ cho rằng chúng ta đang can thiệp vào cuộc sống riêng của mẹ”.
“Nhưng chúng ta thật sự đang can thiệp vào cuộc sống riêng của mẹ mà”. Olivia nói.
“Đúng, nhưng là vì chúng ta muốn tốt cho mẹ. Em đừng tự làm. Cuộc điều tra này nên do một ai đó khác làm thì hơn”.
Olivia lặng thinh suy nghĩ. Bản năng mách bảo chị rằng mình có thể tin tưởng vào Ben, nhưng những điều anh trai chị nói cũng không sai. Họ gần như chẳng biết gì về người đàn ông đã trở nên rất quan trọng đối với mẹ mình.
“Em có biết thám tử tư nào không?”, Will hỏi.
“Có. Roy McAfee là một cựu cảnh sát ở Seattle, hiện đang hành nghề thám tử tại đây. Anh ta là người tốt”.
“Vậy hãy thuê anh ta, và đừng bỏ cuộc Olivia ạ. Sự việc có thể trở nên vô cùng quan trọng đấy”.
Olivia thở dài buồn rầu. “Được rồi. Em sẽ nói chuyện với Roy”.
“Tốt”. Anh trai chị như vừa trút được một gánh nặng. “Dạo này mọi người ở vịnh Cedar thế nào?”, anh hỏi để thay đổi không khí nặng nề do cuộc nói chuyện vừa rồi tạo nên.
“Ổn cả”.
“Grace thế nào?”. Thật buồn cười khi anh trai mình lại hỏi về Grace. “Cô ấy cũng ổn”.
“Tuần nào bọn em cũng gặp nhau chứ?”.
“Thứ tư tuần nào bọn em cũng đi tập thể dục thẩm mỹ. Nhưng với bọn em, gặp gỡ như thế vẫn là ít. Lần nào gặp, em và cô ấy cũng có quá nhiều chuyện để nói với nhau”.
“Thế Grace đang bận việc gì à?”.
Olivia ngạc nhiên vì sao anh mình lại bất chợt quan tâm đến Grace thế. “Cô ấy đang rất bận bịu vì tham gia vào cuộc đấu giá Chó và Những người đàn ông độc thân sẽ diễn ra vào tháng tới. Sao anh lại hỏi thế?”
“Chẳng sao cả. Chỉ vì anh nghĩ bọn em là bạn thân thôi mà”. Thật buồn cười khi anh ấy không hỏi về Justine, Seth hay James và Selina. Nếu thế, chị sẽ có dịp thả sức kể về những đứa cháu của mình. “Có một thời gian bọn anh liên lạc bằng thư với nhau”, Will thú nhận.
Olivia chưa bao giờ thấy Grace kể về chuyện đó với mình. “Thế à?.”
“Cũng chẳng có gì đâu, chỉ là bạn bè thôi mà”.
Cuộc nói chuyện ngừng lại một chút. Sau đó họ tiếp tục với vài câu trao đổi nữa về Grace cho đến khi Will cúp máy. Olivia trở lại với kế hoạch chuẩn bị bữa tối. Mãi đến khi làm xong món cá hồi nướng Thái Bình Dương, chị mới nấu cơm và hấp măng tây. Rõ ràng là anh trai chị đang lo lắng về mối quan hệ giữa mẹ và Ben. Nhưng anh trai chị lại tự nhiên tỏ ra quan tâm đến Grace. Anh có vẻ rất tò mò muốn biết về bạn chị và Olivia cảm thấy thích thú vì điều này. Anh đã hơn một lần đưa Grace vào câu chuyện giữa họ. Will đã hỏi chị rằng Grace thuộc tuýp người thế nào và cô ấy có đang tìm kiếm ai không. Nếu họ đã trao đổi thư từ cho nhau một thời gian, vậy tại sao anh ấy lại không biết Grace đang ở trong tình trạng thế nào nhỉ?
Đúng lúc Olivia đang băn khoăn chắp nối những suy nghĩ lại với nhau thì cửa sau mở ra và Jack bước vào. “Trông em có vẻ trầm tư”, anh đứng ở cửa bếp theo dõi nét mặt vợ.
“Jack!”. Không chần chừ, Olivia lao vào vòng tay chồng, hôn tới tấp lên mặt anh.
Jack ôm chặt vợ và mỉm cười. “Chồng em thích kiểu chào đón như thế lắm đấy”. Anh hôn Olivia đánh chụt một cái để đáp lại những gì vợ vừa dành cho mình.
Olivia tựa đầu vào vai chồng và thở dài. Chị thích cảm giác được Jack vòng tay ôm mình. “Em vừa có một cuộc nói chuyện... hết sức phức tạp với anh trai em”.
“Về vấn đề gì?”.
Olivia kể lại cho anh nghe nhưng không nhắc đến những câu Will hỏi về Grace.
“Em sẽ tìm đến Roy chứ?”. Chị vừa nói xong thì Jack hỏi. “Em nghĩ mình nên như vậy. Will rất lo lắng và mặc dù em nghĩ rằng anh ấy đang lo lắng thái quá, nhưng em cũng không biết phải tính thế nào. Rất có thể Ben là một người đàn ông lợi dụng. Những người hay lừa dối thường tạo được cho mình một chiếc vỏ bọc hết sức hoàn hảo. Nhưng thực sự là em không muốn mẹ biết những gì chúng ta đang làm”.
Jack im lặng một lúc lâu. Cuối cùng anh nói. “Em có thể tin rằng Roy sẽ không để lộ bất kỳ một chút thông tin nào”.
“Anh thấy rằng”. Jack nhún vai. “Cá nhân anh không nghĩ rằng việc điều tra về Ben lại là điều cần thiết”.
“Em cũng vậy”, Olivia thú nhận, nhưng chị đã quyết định là sẽ làm việc đó. Ít nhất là để trấn an anh trai.
Sau bữa tối Olivia và Jack ngồi âu yếm nhau trước tivi và xem chương trình Luật pháp và Trật tự. Năm ngoái Olivia đã xem chương trình đặc biệt này nhưng Jack thì chưa. Chị không phản đối việc xem chương trình này, nhưng chị muốn quay lại chủ đề về cuộc nói chuyện với anh trai mình.
Will đã nói về việc trao đổi thư điện tử với Grace. Anh có vẻ rất quan tâm đến những gì Grace đang làm và người cô ấy đang để ý. Mặc dù anh không nói gì, nhưng chị có cảm giác Will không thích việc Grace tham gia vào cuộc đấu giả Chó và Những người đàn ông độc thân.
Cách đây vài tháng, Olivia biết rằng Grace cũng có mối quan hệ qua Internet với một người đàn ông đã có vợ. Vậy là bạn chị đã lừa dối chị. Và giờ đây, với cảm giác kinh hãi, Olivia băn khoăn liệu người đàn ông kia có thể là anh trai mình không. Trái tim Grace hoàn toàn tan vỡ sau khi kết thúc tình yêu lãng mạn với Cliff Harding, và khi đó, Grace đã kể cho Olivia nghe về mối quan hệ trên mạng, và tự nhận lỗi về phần mình. Grace không bao giờ để lộ ra tên của người đàn ông đã có vợ kia. Lúc đó, Olivia không cho rằng chuyện đó quan trọng, chị chẳng cần biết người ấy là ai. Giờ thì chị băn khoăn liệu đó có thể là Will không? Chị cố xua đuổi ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. Không, tất nhiên là không rồi. Anh trai chị không bao giờ làm việc xấu xa, đen tối như vậy. Và nếu có, chắc chắn Grace đã nói với chị rồi. Nhưng nếu như những điều Olivia nghi ngờ là đúng thì sao. Nếu đúng, Olivia hoàn toàn giải thích được lý do vì sao Will lại phải xin lỗi một cách yếu ớt rằng không thể đến dự đám cưới của mình. “Em đang nghĩ gì à?”. Jack hỏi chị khi tivi phát một đoạn quảng cáo. Miệng anh ghé sát vào tai Olivia và anh hôn nhẹ vào rìa cổ chị.
“Hừm”. Olivia nhắm mắt lại và say sưa trong những cảm xúc ngất ngây.
“Em đang lo lắng về chuyện mẹ em với Ben phải không?.”
“Không hẳn thế”, Olivia thì thầm. Chị không muốn nhắc tới việc mình nghi ngờ về mối quan hệ giữa Grace và anh trai mình. Nhưng rồi Olivia lại thay đổi ý định đó. Chị sẽ kể cho chồng nghe về chuyện của Grace và Will, nhưng chỉ sau khi có thời gian để tìm hiểu kỹ mọi chuyện đã xảy ra. Còn bây giờ, tốt hơn hết là không nói gì với Jack hay bất kỳ một ai về những điều mà chính chị cũng không biết rõ.
“Tốt”, Jack thì thầm và siết chặt vợ hơn nữa. “Anh không thích có bất kỳ điều gì xen vào việc xem tivi của chúng ta”.
Olivia mỉm cười và thúc cùi chỏ vào sườn anh. Từ khi lấy Jack Griffin, chị cười rất nhiều và chị chắc chắn rằng điều này sẽ không bao giờ mất đi trong cuộc sống vợ chồng của họ.
Sau gần hai mươi năm sống một mình, Olivia ngạc nhiên trước khả năng thích nghi nhanh chóng với việc chia sẻ cuộc đời cùng một người đàn ông khác. Lần đầu tiên kể từ khi con trai út rời khỏi nhà, chị đã dành thời gian để chuẩn bị bữa tối. Lúc này, Olivia ngồi ở cái bàn trong bếp và dự định sẽ dụ dỗ Jack về nhà với một bữa ăn thật ngon. Chị vẫn hay kêu ca về thói quen ăn uống không khoa học của chồng. Jack thường ăn đồ ăn nhanh. Olivia đã nói với anh rằng chế độ ăn của anh có quá nhiều hy-đrat các-bon và chất béo, những thứ đó hoàn toàn không tốt cho sức khỏe. Nhưng Jack chỉ nhún vai trước sự lo lắng của vợ mình.
Olivia nghiên cứu cách nấu món ăn. Đậu phụ rán? Có lẽ không nên, chị sẽ thủ món đó vào lần khác. Chợt chuông điện thoại reo vang, nghĩ rằng đó là Jack, chị đứng dậy với ống nghe.
“Alô”, cô vui vẻ nói.
“Chào em, em gái bé nhỏ”.
“Will!”. Đó là người anh trai sống ở Atlanta. Chị thật sự thất vọng vì anh không tới dự đám cưới của mình được. Khi gọi cho anh trai báo rằng mình quyết định lấy Jack, Olivia đã mong anh sẽ tới chung vui với mình trong ngày đặc biệt ấy. Lúc đó, chị không để ý rằng anh tỏ ra ngập ngừng và cuối cùng nói một lời xin lỗi yếu ớt. Olivia không thể biết chuyện gì đang xảy ra với Will, nhưng chị đoán rằng có điều gì đó không ổn. Có lẽ Will với Georgia bất hòa, hay anh đang gặp khó khăn trong công việc.
“Cô dâu hạnh phúc chứ?”. Will bắt chước giọng vui vẻ của em gái.
Olivia tựa vào tường bếp thở dài thỏa mãn. “Tuyệt vời. Ôi, Will, em không hiểu sao mình lại chờ đợi lâu như thế mới cưới. Jack rất tốt với em”. Chị yêu tính cách thoải mái và hoạt bát của chồng. Ý tưởng về một kỳ trăng mật của Olivia là nằm dài trên bãi biển và đọc sách. Nhưng cuối cùng Jack là người quyết định. Đến Hawaii, anh có rất nhiều kế hoạch vui chơi giải trí. Nếu không có Jack thì có lẽ Olivia chẳng biết gì về Hawaii cùng sự sôi động của hòn đảo này. Họ đã có những bữa tối tuyệt vời. Sau đó, họ cùng nhau nhảy dưới trời sao, hoặc bơi trong hồ bơi cực đẹp của khách sạn và rồi cùng yêu nhau cho đến khi kiệt sức.
“Em có vẻ hạnh phúc.”
“Vâng”.
“Anh rất mừng”. Olivia cảm nhận được rằng thực sự anh trai rất mừng trước hạnh phúc của chị. “Olivia này, gần đây em có nói chuyện với mẹ không?.”
“Tất nhiên là có”. Bà Charlotte thường tới tòa án của Olivia và đem theo một bộ đồ đan len. Bà cũng hay tới Hội Người cao tuổi và tự hào tâm sự với bạn bè ở đây về cô con gái làm thẩm phán. Vào các chiều thứ sáu thì họ luôn ăn tối và tán gẫu với nhau. Nhưng giờ đây, Olivia chợt nhận ra rằng bà Charlotte hay biến mất cả tuần một cách đầy bí hiếm.
“Mẹ có tâm sự gì với em không”
“Tâm sự ấy à?”. Olivia nhắc lại. “Có, mẹ có nói nhưng không nhiều. Mẹ kể với em về chiến thắng của các cụ tại phiên tòa trong thời gian em đi trăng mật. Chuyện này em đã được nghe từ nhiều nguồn khác nhau. Tin em đi. Nhưng nhờ có sự ủng hộ rộng rãi của cộng đồng nên cuối cùng mẹ cũng được Thị trưởng ủng hộ”.
“Mẹ có nhắc gì đến Ben Rhodes không?”.
“Người bạn trai gần đây nhất của mẹ ấy à?”. Olivia đùa, Charlotte đã nhắc đến Ben nhưng chị chẳng bao giờ để ý. Bà có quá nhiều người bạn như thế. Ben vốn là một sỹ quan hải quân đã nghỉ hưu. Đó là một người đàn ông góa vợ và Olivia cho rằng ông chỉ là một trong số những người bạn bình thường của mẹ mình. Bà Charlotte rất biết cách an ủi những linh hồn lạc lối.
“Chính xác thì em biết gì về Ben?”. Will nhấn mạnh.
“Không nhiều. Vì sao anh hỏi thê”. Olivia điểm lại những gì mình biết về người đàn ông đó và nhận ra rằng đúng là mình chẳng biết nhiều. “Em nghe kể là ông ấy chuyển tới vịnh Cedar của chúng ta cách đây vài năm. Mẹ nói rằng Ben là một chiếc cầu nối vĩ đại cho mọi người, và ông đã dành hầu hết thời gian cho Hội Người cao tuổi”.
“Thế còn tuyên bố rằng ông ấy là một đô đốc hải quân đã nghỉ hưu?”.
Tuyên bố? Một cách dùng từ rất thú vị. Mẹ chị có nhắc đến vài lần. “Em chỉ biết là ông Ben đã từng ở trong ngành hải quân”.
“Đó là ông ta nói. Nhưng đã ai kiểm chứng lời nói đó chưa?.”
“Tất nhiên là chưa”. Olivia thấy ngạc nhiên trước vẻ nghi ngờ trong giọng nói của anh trai.
Olivia ngạc nhiên. “Sao anh lại nói thế”.
“Bởi vì, em gái ngốc của anh ơi, anh nghĩ rằng không ai trong hai anh em mình lại hiểu hết được những gì đang xảy ra với mẹ của chúng ta đâu”.
Olivia sững sờ. “Sao anh lại nói thế”.
Will thở dài nặng nề. “Anh gọi cho mẹ hai lần trong thời gian em ở Hawaii. Và tất cả những gì mẹ có thể nói chỉ là Ben thế này, Ben thế nọ. Mẹ gần như không đề cập đến bất cứ điều gì khác ngoài ông ta. Vì thế anh nghĩ chúng ta cần phải tìm hiểu về những gì liên quan đến người đàn ông đang choán quá nhiều thời gian của mẹ đó”.
Giờ thì Will đã cảnh báo Olivia, chị cũng có cảm giác vì mẹ mình đã quan tâm quá nhiều đến Ben, đặc biệt là thời gian gần đây. “Em không nghĩ đó là việc xấu,” chị cảm thấy không thoải mái khi phải nói vậy. Ben và mẹ chị đã trở thành những người bạn tốt đó không phải là chuyện lạ. Charlotte cũng đã từng quý mến vài người đàn ông, trong đó phải kể đến nam diễn viên nổi tiếng một thời Tom Harding ở nhà dưỡng lão địa phương. Do một cơn đột quy, Tom Harding không thể nói được nữa, nhưng mẹ chị vẫn tìm ra cách riêng để giao tiếp với ông. Việc gặp gỡ Tom đã dẫn tới việc họ gặp gỡ Cliff Harding. Khi đó, bà Charlotte cũng rất thân thiết với Tom. Và bây giờ là Ben. Ông mới tới vịnh Cedar và có vẻ ông đã cảm thấy mình cô độc và xa lạ giữa cộng đồng. Bà Charlotte thì lại luôn quan tâm giúp đỡ những người như vậy. Thành thật mà nói, Olivia không thấy tình bạn của họ có gì bất thường.
“Anh không nghĩ là chúng ta cần phải quá lo lắng”, Will miễn cưỡng đồng ý với Olivia. “Nhưng như anh đã nói, thực ra thì chúng ta biết được những gì về người đàn ông này?”.
“Chúng ta…”.
“Chỉ là những gì ông ta nói với chúng ta, đúng không?”.
“Vâng... đúng”. Sự hoài nghi của Will khiến Olivia cũng bắt đầu thấy bất an. Các sự kiện dồn dập diễn ra trong cuộc sống gần đây khiến chị không đủ thời gian quan tâm đầy đủ đến mẹ nữa.
“Mãi một hoặc hai năm gần đây người ta mới nghe nói về Ben, đúng không?”.
“Đúng”, Olivia lẩm bẩm. “Ông ấy chuyển tới vùng này và bắt đầu được tín nhiệm ở Hội Người cao tuổi”.
“Gia đình ông ta không ở đây?”.
“Vâng”. Olivia nhớ lại lần Ben kể về những đứa con ở những nơi khác trên đất nước này chứ không phải ở bang Oa-sinh-tơn.
“Em có thấy điều đó hơi đáng ngờ không?”. Olivia cân nhắc. “Không hẳn”.
“Vậy thì em nên nghi ngờ dần đi là vừa”.
Lúc này thì Olivia bắt đầu cảm thấy lo lắng, nhưng chị vẫn chưa sẵn sàng để tán đồng Will.
“Một người đàn ông lạ, chẳng có dây mơ rễ má gì với những người ở vịnh Cedar, tự nhiên lại chuyển tới vùng này. Ông ta tìm ra mẹ chúng ta và trước khi chúng ta kịp biết về mối quan hệ của họ thì họ đã khăng khít với nhau rồi.”
“Em đã gặp Ben”. Olivia khẳng định. “Đó là một ông lão hoàn hảo”.
“Chẳng phải Ben đã khích mẹ tham gia vào cuộc biểu tình lố bịch đó sao? Chính người đàn ông này phải chịu trách nhiệm về việc mẹ chúng ta bị bắt. Vậy mà em nghĩ rằng ông ta là một người tốt sao?”.
Câu nói đó khiến Olivia ngập ngừng. “Em nghĩ mẹ không đáng trách nếu bà thật sự có tình cảm với Ben”.
“Anh không nghĩ thế.”
“Tại sao không?”.
“Em vừa đi nghỉ trăng mật về Olivia à. Em đang yêu và thật tuyệt vời anh rất mừng cho em - nhưng em đang nhìn đời qua lăng kính màu hồng”. Dù sao, trong chừng mực nào đó lời nói của Will cũng đáng suy ngẫm.
“Thế thì có liên quan gì nào?”. Olivia hỏi.
“Anh e rằng”, Will chậm rãi nói, “mẹ có thể gặp nguy hiểm. Sẽ thế nào nếu có một gã đàn ông quen mẹ để bòn rút hết tiền tiết kiệm của mẹ?.”
“Không thể thế được”.
“Em có chắc không, Olivia? Em dựa vào đâu để khẳng định rằng mẹ sẽ không gặp nguy hiểm về mặt tài chính?”.
Olivia ngập ngừng. Ngồi trên ghế thẩm phán, chị đã chứng kiến quá nhiều nỗi đau mà người này có thể giáng lên đầu người kia. Tay chị nắm chặt tai nghe khi nghĩ đến việc một ai đó định lợi dụng mẹ mình.
“Em tin rằng Ben là một người đàn ông đứng đắn chứ?”. Will hỏi đầy nghi ngờ. “Và tin rằng tương lai của mẹ sẽ hoàn toàn tốt đẹp nếu cứ tiếp tục mối quan hệ với Ben?”.
“Không”. Olivia miễn cưỡng thú nhận.
Will chộp ngay lấy câu trả lời của chị. “Đó là những gì anh nghĩ. Tất cả tùy thuộc vào em, em gái nhỏ bé của anh ạ”.
“Cái gì tuỳ em?”.
“Kiểm tra xem cái ông Ben Rhodes là thế nào. Anh đã nghe kể về những gã đàn ông chuyên đi lợi dụng các bà goá. Anh tin là em cũng từng nghe nói rất nhiều về những kẻ như vậy. Chúng ta phải thận trọng. Anh không ở đó để bảo vệ mẹ được, nhưng em ở gần mẹ, và em phải thực hiện điều đó. Chúng ta không thể tha thứ cho bản thân nếu không sát cánh bên mẹ và đứng nhìn mẹ gặp nguy hiểm vì một người lạ”.
Olivia không biết phải nói sao. Will đã tìm hiểu về mối quan hệ này nhiều hơn chị. Dù sao những gì anh nói cũng đáng để xem xét. Nhưng Olivia quá bận rộn với cuộc đời riêng của mình rồi.
“Em nên làm gì?”. Chị hỏi.
“Tìm hiểu tất cả những gì có liên quan đến ông ta”, Will trả lời ngay lập tức.
“Nhưng…”, đầu Olivia quay cuồng. “Mẹ sẽ tìm ra lý do tại sao em lại thắc mắc về Ben và mẹ sẽ nổi giận”.
“Vậy thì thuê một ai đó”.
Olivia cảm thấy không được đúng cho lắm nếu làm thế. “Em cảm thấy tốt nhất là chúng ta nên trực tiếp trao đổi với mẹ toàn bộ việc này”.
“Không được”. Will kiên quyết. “Mẹ sẽ cho rằng chúng ta đang can thiệp vào cuộc sống riêng của mẹ”.
“Nhưng chúng ta thật sự đang can thiệp vào cuộc sống riêng của mẹ mà”. Olivia nói.
“Đúng, nhưng là vì chúng ta muốn tốt cho mẹ. Em đừng tự làm. Cuộc điều tra này nên do một ai đó khác làm thì hơn”.
Olivia lặng thinh suy nghĩ. Bản năng mách bảo chị rằng mình có thể tin tưởng vào Ben, nhưng những điều anh trai chị nói cũng không sai. Họ gần như chẳng biết gì về người đàn ông đã trở nên rất quan trọng đối với mẹ mình.
“Em có biết thám tử tư nào không?”, Will hỏi.
“Có. Roy McAfee là một cựu cảnh sát ở Seattle, hiện đang hành nghề thám tử tại đây. Anh ta là người tốt”.
“Vậy hãy thuê anh ta, và đừng bỏ cuộc Olivia ạ. Sự việc có thể trở nên vô cùng quan trọng đấy”.
Olivia thở dài buồn rầu. “Được rồi. Em sẽ nói chuyện với Roy”.
“Tốt”. Anh trai chị như vừa trút được một gánh nặng. “Dạo này mọi người ở vịnh Cedar thế nào?”, anh hỏi để thay đổi không khí nặng nề do cuộc nói chuyện vừa rồi tạo nên.
“Ổn cả”.
“Grace thế nào?”. Thật buồn cười khi anh trai mình lại hỏi về Grace. “Cô ấy cũng ổn”.
“Tuần nào bọn em cũng gặp nhau chứ?”.
“Thứ tư tuần nào bọn em cũng đi tập thể dục thẩm mỹ. Nhưng với bọn em, gặp gỡ như thế vẫn là ít. Lần nào gặp, em và cô ấy cũng có quá nhiều chuyện để nói với nhau”.
“Thế Grace đang bận việc gì à?”.
Olivia ngạc nhiên vì sao anh mình lại bất chợt quan tâm đến Grace thế. “Cô ấy đang rất bận bịu vì tham gia vào cuộc đấu giá Chó và Những người đàn ông độc thân sẽ diễn ra vào tháng tới. Sao anh lại hỏi thế?”
“Chẳng sao cả. Chỉ vì anh nghĩ bọn em là bạn thân thôi mà”. Thật buồn cười khi anh ấy không hỏi về Justine, Seth hay James và Selina. Nếu thế, chị sẽ có dịp thả sức kể về những đứa cháu của mình. “Có một thời gian bọn anh liên lạc bằng thư với nhau”, Will thú nhận.
Olivia chưa bao giờ thấy Grace kể về chuyện đó với mình. “Thế à?.”
“Cũng chẳng có gì đâu, chỉ là bạn bè thôi mà”.
Cuộc nói chuyện ngừng lại một chút. Sau đó họ tiếp tục với vài câu trao đổi nữa về Grace cho đến khi Will cúp máy. Olivia trở lại với kế hoạch chuẩn bị bữa tối. Mãi đến khi làm xong món cá hồi nướng Thái Bình Dương, chị mới nấu cơm và hấp măng tây. Rõ ràng là anh trai chị đang lo lắng về mối quan hệ giữa mẹ và Ben. Nhưng anh trai chị lại tự nhiên tỏ ra quan tâm đến Grace. Anh có vẻ rất tò mò muốn biết về bạn chị và Olivia cảm thấy thích thú vì điều này. Anh đã hơn một lần đưa Grace vào câu chuyện giữa họ. Will đã hỏi chị rằng Grace thuộc tuýp người thế nào và cô ấy có đang tìm kiếm ai không. Nếu họ đã trao đổi thư từ cho nhau một thời gian, vậy tại sao anh ấy lại không biết Grace đang ở trong tình trạng thế nào nhỉ?
Đúng lúc Olivia đang băn khoăn chắp nối những suy nghĩ lại với nhau thì cửa sau mở ra và Jack bước vào. “Trông em có vẻ trầm tư”, anh đứng ở cửa bếp theo dõi nét mặt vợ.
“Jack!”. Không chần chừ, Olivia lao vào vòng tay chồng, hôn tới tấp lên mặt anh.
Jack ôm chặt vợ và mỉm cười. “Chồng em thích kiểu chào đón như thế lắm đấy”. Anh hôn Olivia đánh chụt một cái để đáp lại những gì vợ vừa dành cho mình.
Olivia tựa đầu vào vai chồng và thở dài. Chị thích cảm giác được Jack vòng tay ôm mình. “Em vừa có một cuộc nói chuyện... hết sức phức tạp với anh trai em”.
“Về vấn đề gì?”.
Olivia kể lại cho anh nghe nhưng không nhắc đến những câu Will hỏi về Grace.
“Em sẽ tìm đến Roy chứ?”. Chị vừa nói xong thì Jack hỏi. “Em nghĩ mình nên như vậy. Will rất lo lắng và mặc dù em nghĩ rằng anh ấy đang lo lắng thái quá, nhưng em cũng không biết phải tính thế nào. Rất có thể Ben là một người đàn ông lợi dụng. Những người hay lừa dối thường tạo được cho mình một chiếc vỏ bọc hết sức hoàn hảo. Nhưng thực sự là em không muốn mẹ biết những gì chúng ta đang làm”.
Jack im lặng một lúc lâu. Cuối cùng anh nói. “Em có thể tin rằng Roy sẽ không để lộ bất kỳ một chút thông tin nào”.
“Anh thấy rằng”. Jack nhún vai. “Cá nhân anh không nghĩ rằng việc điều tra về Ben lại là điều cần thiết”.
“Em cũng vậy”, Olivia thú nhận, nhưng chị đã quyết định là sẽ làm việc đó. Ít nhất là để trấn an anh trai.
Sau bữa tối Olivia và Jack ngồi âu yếm nhau trước tivi và xem chương trình Luật pháp và Trật tự. Năm ngoái Olivia đã xem chương trình đặc biệt này nhưng Jack thì chưa. Chị không phản đối việc xem chương trình này, nhưng chị muốn quay lại chủ đề về cuộc nói chuyện với anh trai mình.
Will đã nói về việc trao đổi thư điện tử với Grace. Anh có vẻ rất quan tâm đến những gì Grace đang làm và người cô ấy đang để ý. Mặc dù anh không nói gì, nhưng chị có cảm giác Will không thích việc Grace tham gia vào cuộc đấu giả Chó và Những người đàn ông độc thân.
Cách đây vài tháng, Olivia biết rằng Grace cũng có mối quan hệ qua Internet với một người đàn ông đã có vợ. Vậy là bạn chị đã lừa dối chị. Và giờ đây, với cảm giác kinh hãi, Olivia băn khoăn liệu người đàn ông kia có thể là anh trai mình không. Trái tim Grace hoàn toàn tan vỡ sau khi kết thúc tình yêu lãng mạn với Cliff Harding, và khi đó, Grace đã kể cho Olivia nghe về mối quan hệ trên mạng, và tự nhận lỗi về phần mình. Grace không bao giờ để lộ ra tên của người đàn ông đã có vợ kia. Lúc đó, Olivia không cho rằng chuyện đó quan trọng, chị chẳng cần biết người ấy là ai. Giờ thì chị băn khoăn liệu đó có thể là Will không? Chị cố xua đuổi ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. Không, tất nhiên là không rồi. Anh trai chị không bao giờ làm việc xấu xa, đen tối như vậy. Và nếu có, chắc chắn Grace đã nói với chị rồi. Nhưng nếu như những điều Olivia nghi ngờ là đúng thì sao. Nếu đúng, Olivia hoàn toàn giải thích được lý do vì sao Will lại phải xin lỗi một cách yếu ớt rằng không thể đến dự đám cưới của mình. “Em đang nghĩ gì à?”. Jack hỏi chị khi tivi phát một đoạn quảng cáo. Miệng anh ghé sát vào tai Olivia và anh hôn nhẹ vào rìa cổ chị.
“Hừm”. Olivia nhắm mắt lại và say sưa trong những cảm xúc ngất ngây.
“Em đang lo lắng về chuyện mẹ em với Ben phải không?.”
“Không hẳn thế”, Olivia thì thầm. Chị không muốn nhắc tới việc mình nghi ngờ về mối quan hệ giữa Grace và anh trai mình. Nhưng rồi Olivia lại thay đổi ý định đó. Chị sẽ kể cho chồng nghe về chuyện của Grace và Will, nhưng chỉ sau khi có thời gian để tìm hiểu kỹ mọi chuyện đã xảy ra. Còn bây giờ, tốt hơn hết là không nói gì với Jack hay bất kỳ một ai về những điều mà chính chị cũng không biết rõ.
“Tốt”, Jack thì thầm và siết chặt vợ hơn nữa. “Anh không thích có bất kỳ điều gì xen vào việc xem tivi của chúng ta”.
Olivia mỉm cười và thúc cùi chỏ vào sườn anh. Từ khi lấy Jack Griffin, chị cười rất nhiều và chị chắc chắn rằng điều này sẽ không bao giờ mất đi trong cuộc sống vợ chồng của họ.