Chương 4: Khó chịu
Bạc Hy hôm nay không ra ngoài, cô ở nhà xem tài liệu sổ sách. Cũng không biết là có khách đến nên tùy tiện mặc bộ váy ngủ màu trắng dài qua gối xuống nhà, cô muốn uống chút nước ép. Ở phòng khách bắt gặp người đàn ông vô cùng đẹp trai đang ngồi, cô cũng không biết anh là ai.
"Thiếu phu nhân cô cần gì ạ?" Thím Du là quản gia trong nhà, thấy cô bà ấy liền chạy lại hỏi.
Cô bước xuống cầu thang, đi tới chỗ người đàn ông đang ngồi chờ đợi gì đó. Cô nhìn thím Du hỏi:"Anh ta là ai?"
"Dạ thưa thiếu phu nhân, ngài ấy là Mộ thiếu bạn thân của thiếu gia chúng ta." Thím Du cung kính báo lại với cô.
Mộ Phi cũng nhìn thấy cô, nếu không chào hỏi một tiếng thì hơi bất lịch sự. Nghĩ vậy, anh đứng dậy nhìn cô chào một tiếng:"Chào em, anh là bạn của Minh Khải."
"Ồ chào anh, anh đợi chồng tôi à?" Cô tiến tới gần hơn nói chuyện với anh.
"Phải, anh đến đưa chút đồ."
Mộ Phi cười hiền hoà, anh đột nhiên nhớ tới lời của Cao Minh Khải. Mấy hôm trước hắn gọi cho anh hỏi mấy khu ẩm thực đường phố, nghe nói người phụ nữ của hắn thích. Anh đoán chính là cô vợ này, trông cô ấy rất xinh đẹp thảo nào Cao Minh Khải lại chiều lòng mỹ nhân như vậy.
"Mấy vé khu ẩm thực đó mà, nghe nói em rất thích phải không?" Mộ Phi vẫy vẫy mấy tấm vé trong tay.
Bạc Hy đi tới chỗ anh, mời anh ngồi xuống rồi ngồi ngay bên cạnh tiếp chuyện. Cô nhìn mấy tấm vé trong tay anh, thật ra sự kiện này cô cũng biết cũng có ý định sẽ đi. Sở thích của cô là đi ăn uống khắp nơi, vừa mở mang được kiến thức vừa nếm được những món ăn ngon khắp nơi.
"Anh có một gian hàng nhỏ trong khu này, nếu hai người đến anh nhất định sẽ làm nhiều món ngon nhất để đãi." Anh vui vẻ nói với cô.
Bạc Hy nhìn anh từ đầu tới chân, ngạc nhiên hỏi:"Anh là đầu bếp hả?".
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
"Đúng vậy, nhìn anh không giống sao?"
"Nhìn giống tổng giám đốc ở công ty nào đó hơn, đầu bếp sao lại đi mặc vest." Cô nói bâng quơ.
Mộ Phi thấy cô rất thành thật, lần đầu có người thẳng thắn với anh vậy. Hai người cười nói đúng lúc Cao Minh Khải cũng đã về tới, thấy cô ngồi đó hắn liền cau mày đi tới giật lấy tấm vé trên tay cô.
"Làm gì vậy chứ?" Cô khó chịu nhìn hắn.
"Chỗ vé này không phải của cô." Hắn thong thả ngồi xuống ghế sofa đối diện.
Mộ Phi thấy mình hình như nhầm lẫn rồi, nữ nhân của hắn không phải cô gái xinh đẹp này sao, thế là ai chứ?
Bạc Hy không tức giận nữa mà chuyển sang vui vẻ, nụ cười giễu cợt lúc nào cũng hiện hữu trên môi:"Chồng yêu, anh định đưa nhân tình của anh đi sao?"
"Liên quan gì tới cô."
"Đến lúc đó gặp nhau cũng đừng trách em lật bộ mặt hồ ly tinh của cô ta giữa phố nhé?"
"Cô dám..."
"Anh nghĩ em không dám hả, chồng hiểu em nhất mà nhỉ?"
Cô nói rồi cũng không ngồi nữa mà đi ra bếp lấy nước uống, Mộ Phi nhìn thấy một màn này cũng không biết nói gì nữa. Bọn họ cứ như nước với lửa vậy, vợ chồng mới cưới hạnh phúc do báo chí đồn đoán đây sao...
Mẫn Nhi được hắn đưa ra ngoài chơi, vốn dĩ cô đã từ chối nhưng lại nghĩ không nên. Mẫn Nhi muốn nhiều người biết đến mình hơn, việc gì cô phải giấu chứ, hắn hứa sẽ bảo vệ cô cơ mà. Mấy hôm trước cô xem tin tức thấy có tổ chức phiên chợ, cũng không ngờ người như Cao Minh Khải lại để ý đến việc cô thích gì và quan tâm gì, điều đó làm cho cô cực kì vui vẻ. Phiên chợ hắn dẫn cô đi đồ ăn rất ngon, toàn những món sang trọng mắc tiền thôi. Mẫn Nhi vui vẻ cười với hắn, đến một hàng quán nụ cười của cô tắt hẳn khi gặp Bạc Hy đang ngồi ăn ở đó.
"Đến rồi à?" Mộ Phi chạy ra tiếp đón hắn, gương mặt hơi ái ngại nhìn về phía người phụ nữ đang thưởng thức đồ ăn.
"Anh mời cô ta tới?" Hắn kéo ghế thong thả ngồi xuống, ngữ điệu không nhanh không chậm hỏi.
Anh gãi đầu, vô tội khai báo:"Tôi có biết đâu, lần trước tùy tiện nói không ngờ cô ấy đến thật."
"Không có vấn đề gì, gọi món thôi."
Hắn và Mẫn Nhi cùng nhau gọi món, trông họ thật sự hạnh phúc đó. Bạc Hy không nhìn bọn họ lấy một cái, chỉ tập trung ăn đồ trên bàn còn trò chuyện với Mộ Phi. Anh rất tò mò về cô đấy, rốt cuộc là có ghen hay không?
"Món này ngon quá, đậu hũ sao?" Cô chỉ chỉ vào món ăn vui vẻ hỏi anh.
"Đúng vậy, nhưng anh biến tấu một chút có phải không còn nhận ra đậu hũ nữa không?"
"Anh tuyệt thật đấy, nấu được nhiều món ngon như vậy."
Cô hết lời khen ngợi, khen lớn tiếng như vậy dĩ nhiên là bàn bên cạnh cũng nghe. Cao Minh Khải đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, bình thường cô chỉ để mắt tới hắn, hôm nay lại coi hắn như không khí. Chưa bao giờ thấy cô vui vẻ như vậy, mỗi lần đối diện với hắn đều là bộ mặt cực kì giả tạo.
"Em muốn ăn thêm không?" Mộ Phi nhiệt tình mời mọc.
"Thôi tôi no lắm rồi, hôm khác lại đến vậy." Cô thật sự không ăn nổi nữa, hôm nay cô ăn quá nhiều rồi vì những món đó thật sự rất ngon.
"Vậy khi nào em thích cứ đến chỗ anh nhé?"
Mộ Phi nói muốn mời cô nhưng Bạc Hy nhất định đòi trả tiền, anh cũng không còn cách nào khác đành để cô trả tiền. Ăn xong cô vui vẻ rời đi, không hề đoái hoài gì tới đôi nam nữ bàn đối diện. Đột nhiên hắn thấy đồ ăn không ngon nữa, có chút giận dữ trong lòng.
Đáng lẽ ra cô không quậy hắn càng phải vui vẻ mới đúng chứ?
"Thiếu phu nhân cô cần gì ạ?" Thím Du là quản gia trong nhà, thấy cô bà ấy liền chạy lại hỏi.
Cô bước xuống cầu thang, đi tới chỗ người đàn ông đang ngồi chờ đợi gì đó. Cô nhìn thím Du hỏi:"Anh ta là ai?"
"Dạ thưa thiếu phu nhân, ngài ấy là Mộ thiếu bạn thân của thiếu gia chúng ta." Thím Du cung kính báo lại với cô.
Mộ Phi cũng nhìn thấy cô, nếu không chào hỏi một tiếng thì hơi bất lịch sự. Nghĩ vậy, anh đứng dậy nhìn cô chào một tiếng:"Chào em, anh là bạn của Minh Khải."
"Ồ chào anh, anh đợi chồng tôi à?" Cô tiến tới gần hơn nói chuyện với anh.
"Phải, anh đến đưa chút đồ."
Mộ Phi cười hiền hoà, anh đột nhiên nhớ tới lời của Cao Minh Khải. Mấy hôm trước hắn gọi cho anh hỏi mấy khu ẩm thực đường phố, nghe nói người phụ nữ của hắn thích. Anh đoán chính là cô vợ này, trông cô ấy rất xinh đẹp thảo nào Cao Minh Khải lại chiều lòng mỹ nhân như vậy.
"Mấy vé khu ẩm thực đó mà, nghe nói em rất thích phải không?" Mộ Phi vẫy vẫy mấy tấm vé trong tay.
Bạc Hy đi tới chỗ anh, mời anh ngồi xuống rồi ngồi ngay bên cạnh tiếp chuyện. Cô nhìn mấy tấm vé trong tay anh, thật ra sự kiện này cô cũng biết cũng có ý định sẽ đi. Sở thích của cô là đi ăn uống khắp nơi, vừa mở mang được kiến thức vừa nếm được những món ăn ngon khắp nơi.
"Anh có một gian hàng nhỏ trong khu này, nếu hai người đến anh nhất định sẽ làm nhiều món ngon nhất để đãi." Anh vui vẻ nói với cô.
Bạc Hy nhìn anh từ đầu tới chân, ngạc nhiên hỏi:"Anh là đầu bếp hả?".
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
"Đúng vậy, nhìn anh không giống sao?"
"Nhìn giống tổng giám đốc ở công ty nào đó hơn, đầu bếp sao lại đi mặc vest." Cô nói bâng quơ.
Mộ Phi thấy cô rất thành thật, lần đầu có người thẳng thắn với anh vậy. Hai người cười nói đúng lúc Cao Minh Khải cũng đã về tới, thấy cô ngồi đó hắn liền cau mày đi tới giật lấy tấm vé trên tay cô.
"Làm gì vậy chứ?" Cô khó chịu nhìn hắn.
"Chỗ vé này không phải của cô." Hắn thong thả ngồi xuống ghế sofa đối diện.
Mộ Phi thấy mình hình như nhầm lẫn rồi, nữ nhân của hắn không phải cô gái xinh đẹp này sao, thế là ai chứ?
Bạc Hy không tức giận nữa mà chuyển sang vui vẻ, nụ cười giễu cợt lúc nào cũng hiện hữu trên môi:"Chồng yêu, anh định đưa nhân tình của anh đi sao?"
"Liên quan gì tới cô."
"Đến lúc đó gặp nhau cũng đừng trách em lật bộ mặt hồ ly tinh của cô ta giữa phố nhé?"
"Cô dám..."
"Anh nghĩ em không dám hả, chồng hiểu em nhất mà nhỉ?"
Cô nói rồi cũng không ngồi nữa mà đi ra bếp lấy nước uống, Mộ Phi nhìn thấy một màn này cũng không biết nói gì nữa. Bọn họ cứ như nước với lửa vậy, vợ chồng mới cưới hạnh phúc do báo chí đồn đoán đây sao...
Mẫn Nhi được hắn đưa ra ngoài chơi, vốn dĩ cô đã từ chối nhưng lại nghĩ không nên. Mẫn Nhi muốn nhiều người biết đến mình hơn, việc gì cô phải giấu chứ, hắn hứa sẽ bảo vệ cô cơ mà. Mấy hôm trước cô xem tin tức thấy có tổ chức phiên chợ, cũng không ngờ người như Cao Minh Khải lại để ý đến việc cô thích gì và quan tâm gì, điều đó làm cho cô cực kì vui vẻ. Phiên chợ hắn dẫn cô đi đồ ăn rất ngon, toàn những món sang trọng mắc tiền thôi. Mẫn Nhi vui vẻ cười với hắn, đến một hàng quán nụ cười của cô tắt hẳn khi gặp Bạc Hy đang ngồi ăn ở đó.
"Đến rồi à?" Mộ Phi chạy ra tiếp đón hắn, gương mặt hơi ái ngại nhìn về phía người phụ nữ đang thưởng thức đồ ăn.
"Anh mời cô ta tới?" Hắn kéo ghế thong thả ngồi xuống, ngữ điệu không nhanh không chậm hỏi.
Anh gãi đầu, vô tội khai báo:"Tôi có biết đâu, lần trước tùy tiện nói không ngờ cô ấy đến thật."
"Không có vấn đề gì, gọi món thôi."
Hắn và Mẫn Nhi cùng nhau gọi món, trông họ thật sự hạnh phúc đó. Bạc Hy không nhìn bọn họ lấy một cái, chỉ tập trung ăn đồ trên bàn còn trò chuyện với Mộ Phi. Anh rất tò mò về cô đấy, rốt cuộc là có ghen hay không?
"Món này ngon quá, đậu hũ sao?" Cô chỉ chỉ vào món ăn vui vẻ hỏi anh.
"Đúng vậy, nhưng anh biến tấu một chút có phải không còn nhận ra đậu hũ nữa không?"
"Anh tuyệt thật đấy, nấu được nhiều món ngon như vậy."
Cô hết lời khen ngợi, khen lớn tiếng như vậy dĩ nhiên là bàn bên cạnh cũng nghe. Cao Minh Khải đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, bình thường cô chỉ để mắt tới hắn, hôm nay lại coi hắn như không khí. Chưa bao giờ thấy cô vui vẻ như vậy, mỗi lần đối diện với hắn đều là bộ mặt cực kì giả tạo.
"Em muốn ăn thêm không?" Mộ Phi nhiệt tình mời mọc.
"Thôi tôi no lắm rồi, hôm khác lại đến vậy." Cô thật sự không ăn nổi nữa, hôm nay cô ăn quá nhiều rồi vì những món đó thật sự rất ngon.
"Vậy khi nào em thích cứ đến chỗ anh nhé?"
Mộ Phi nói muốn mời cô nhưng Bạc Hy nhất định đòi trả tiền, anh cũng không còn cách nào khác đành để cô trả tiền. Ăn xong cô vui vẻ rời đi, không hề đoái hoài gì tới đôi nam nữ bàn đối diện. Đột nhiên hắn thấy đồ ăn không ngon nữa, có chút giận dữ trong lòng.
Đáng lẽ ra cô không quậy hắn càng phải vui vẻ mới đúng chứ?