Chương 5: Vai diễn nhập tâm
Mẫn Nhi hôm nay chờ suốt cả tối cũng không thấy Cao Minh Khải đâu, lúc trưa hắn có gọi điện nói tối nay sẽ đến. Trong lòng cô không khỏi hoài nghi đến những chuyện sâu xa, có phải hắn động tâm với Bạc Hy rồi không?
Lần trước ở hội chợ ẩm thực thấy tâm trạng hắn không được tốt. Mẫn Nhi suy nghĩ hơn nửa giờ mới quyết định gọi điện hỏi hắn, rất lâu cũng không có ai nghe máy trong lòng cực kì buồn bực.
Tại nhà riêng của Cao Minh Khải...
"Tình hình của tôi thế nào?" Hắn nằm trên giường lớn, gương mặt trắng bệch vì mất máu và đau đớn.
Cao Minh Khải bị người ta truy sát, cũng may là giữ được tính mạng. Chuyện có người muốn giết hắn thì cứ xảy ra như cơm bữa, muốn đứng vững trong hắc đạo chưa bao giờ là dễ dàng. Huống hồ hắn chính là ông trùm hắc đạo, có một số người trong tổ chức bằng mặt nhưng không bằng lòng lúc nào cũng muốn hắn chết. Chuyện bị người ta chém vài ba nhát dao lên người cũng là điều hết sức bình thường đối với một người như Cao Minh Khải.
"Thưa ngài tình trạng sức khoẻ của ngài không đáng lo ngại, nhưng cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài ngày cho vết thương khỏi hẳn mới được." Dung Việt là bác sĩ riêng của hắn, anh cực kì nghiêm túc báo cáo.
Hắn không trả lời, chỉ gật đầu rồi phất tay mấy cái ý bảo mọi người hãy ra ngoài, đàn em của hắn lập tức đi ra ngoài không dám chậm trễ. Bạc Hy nghe tin hắn chảy nhiều máu được đưa về nhà từ mấy cô người hầu trong nhà, cả đám người tụ lại trong phòng hắn cực kì lâu. Thím Du thì cứ ngăn cản không cho cô vào, bà ấy nói hắn đã căn dặn như vậy. Cô đành phải đợi Dung Việt ra để hỏi chuyện, thấy gương mặt anh phờ phạc cô cũng có chút lo lắng. Cô chạy tới chỗ anh hỏi:"Anh ấy sao rồi?"
Dù nói là hôn nhân không tình nguyện nhưng mà cô là người chứ không phải là động vật máu lạnh. Người đàn ông sống chung cả năm trời bị thương nặng, cô đương nhiên phải có để ý tới.
"Không có gì đáng ngại thưa thiếu phu nhân." Anh lãnh đạm trả lời.
"Không có gì đáng ngại sao mặt anh trông thảm thế, còn thím Du thì không cho tôi vào nữa?" Cô rất nghi ngờ, chuyện phải chăng rất lớn nên họ mới muốn giấu cô.
"Tôi có chút mệt mỏi thưa thiếu phu nhân, còn chuyện thím Du cản cô, tôi không biết ạ." Dung Việt lúc nào cũng lạnh nhạt với cô, cả nhà này ai cũng đối với cô bằng mặt lạnh.
Thì học theo ông chủ của họ đó, mặt lạnh như tiền doạ trẻ con!
Cô biết không thể hỏi thêm gì từ anh nên quyết định không hỏi nữa, cũng không cần vào trong mà đi thẳng về phòng luôn. Hắn không cho cô xem, cô cũng không cần phải xem dù gì cũng không có chết được...
Bà nội của hắn tới rồi, lo lắng cho đứa cháu trai này nên đích thân đến nhà. Thấy cô còn đang ngồi sofa xem laptop thì bà ấy chủ động gập laptop lại nói:"Chồng con bị thương nặng, con không lo còn cắm đầu vào trong đó coi cái gì?"
"Bà nội, người đến khi nào thế ạ?" Cô đỡ bà ngồi xuống ghế, thuận tay rót ít trà nóng mời bà. Trên khuôn mặt lập tức treo một nụ cười thương mại.
"Nếu ta không đến cũng đâu thể nhìn thấy hai đứa sống vô cảm với nhau như thế nào. Ta lại tự hỏi hai đứa kết hôn lâu như vậy cũng chưa thấy bụng con nhô lên, xem ra là người lớn bọn ta ép hôn hai đứa rồi." Bà nội ngồi ở phòng khách trách móc bản thân, còn bày ra vẻ mặt khổ tâm.
Bà ấy lần nào gặp cô cũng hối thúc có con, còn hay than vãn trách mình cô đã quá quen với cái màn này đi. Người già mà, tâm hồn chỉ như đứa trẻ thôi cần được dỗ dành.
Từ hồi cưới cô về, Cao gia đối với cô không tệ. Chỉ có duy nhất Cao Minh Khải là lạnh lạnh nhạt nhạt khác người thôi. Bạc Hy nắm bàn tay già nua của bà nội, dịu dàng nói:"Bà nội đừng tự trách mình, tụi con cũng có gắng kiếm cho nội đứa cháu mà... Chắc là ông trời chưa cho, haizz."
"Ông trời chưa cho hay là con và nó không hề yêu nhau?" Bà nội chăm chú nhìn cô dò xét.
Bạc Hy đứng lên nhìn đi chỗ khác, mạnh dạng chắc nịt:"Bà nói gì vậy, bọn con yêu nhau lắm. Anh ấy bị thương đang ngủ, con cũng không dám làm phiền."
"Vậy đi lên phòng, ta cũng phải hỏi nó xem con có đang nói dối không mới được."
Bạc Hy bị kéo lên phòng, trong lòng cầu trời là hắn đang ngủ thật đi. Cửa phòng được mở ra, quả nhiên hắn đang ngủ. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn bà nói:"Con đâu có nói dối người, anh ấy ngủ say như vậy chúng ta ra ngoài thôi bà nội."
"Giờ này còn ngủ, nó đã ăn gì chưa?"
Bà nội đi tới chỗ hắn, cô đã nhanh hơn một bước trèo lên giường gọi hắn dậy. Cao Minh Khải mở mắt, hắn nhìn cô rồi nhìn sang bà nội cũng có mặt. Cô đỡ hắn ngồi dậy, trông hắn có vẻ mệt mỏi lắm.
"Bà nội tới khi nào thế?" Hắn thều thào.
"Bà mới tới thôi, con như thế nào mà bị thương rồi?" Bà nội cực kì lo lắng hỏi han hắn, cũng phải thôi hắn là cháu đích tôn trong nhà nên được mọi người yêu quý.
"Không có gì, chỉ là vết thương ngoài da thôi nội."
Hắn trông không ổn lắm, gương mặt tái mét còn di chuyển khó khăn.
"Chồng yêu, anh nghỉ ngơi một lát em nấu cháo cho anh."
"Được, cám ơn em."
Cao Minh Khải ôm eo cô hôn nhẹ lên môi, Bạc Hy trừng mắt với hắn, diễn có cần nhập tâm như vậy hay không?
Hắn phớt lờ ánh mắt của cô.
Sau cùng cô và bà nội xuống bếp nấu cháo, bà theo sát cô từ li từng tí, nếu không cô sẽ bỏ hết nửa hủ đường cho hắn mặn chết!
Lần trước ở hội chợ ẩm thực thấy tâm trạng hắn không được tốt. Mẫn Nhi suy nghĩ hơn nửa giờ mới quyết định gọi điện hỏi hắn, rất lâu cũng không có ai nghe máy trong lòng cực kì buồn bực.
Tại nhà riêng của Cao Minh Khải...
"Tình hình của tôi thế nào?" Hắn nằm trên giường lớn, gương mặt trắng bệch vì mất máu và đau đớn.
Cao Minh Khải bị người ta truy sát, cũng may là giữ được tính mạng. Chuyện có người muốn giết hắn thì cứ xảy ra như cơm bữa, muốn đứng vững trong hắc đạo chưa bao giờ là dễ dàng. Huống hồ hắn chính là ông trùm hắc đạo, có một số người trong tổ chức bằng mặt nhưng không bằng lòng lúc nào cũng muốn hắn chết. Chuyện bị người ta chém vài ba nhát dao lên người cũng là điều hết sức bình thường đối với một người như Cao Minh Khải.
"Thưa ngài tình trạng sức khoẻ của ngài không đáng lo ngại, nhưng cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài ngày cho vết thương khỏi hẳn mới được." Dung Việt là bác sĩ riêng của hắn, anh cực kì nghiêm túc báo cáo.
Hắn không trả lời, chỉ gật đầu rồi phất tay mấy cái ý bảo mọi người hãy ra ngoài, đàn em của hắn lập tức đi ra ngoài không dám chậm trễ. Bạc Hy nghe tin hắn chảy nhiều máu được đưa về nhà từ mấy cô người hầu trong nhà, cả đám người tụ lại trong phòng hắn cực kì lâu. Thím Du thì cứ ngăn cản không cho cô vào, bà ấy nói hắn đã căn dặn như vậy. Cô đành phải đợi Dung Việt ra để hỏi chuyện, thấy gương mặt anh phờ phạc cô cũng có chút lo lắng. Cô chạy tới chỗ anh hỏi:"Anh ấy sao rồi?"
Dù nói là hôn nhân không tình nguyện nhưng mà cô là người chứ không phải là động vật máu lạnh. Người đàn ông sống chung cả năm trời bị thương nặng, cô đương nhiên phải có để ý tới.
"Không có gì đáng ngại thưa thiếu phu nhân." Anh lãnh đạm trả lời.
"Không có gì đáng ngại sao mặt anh trông thảm thế, còn thím Du thì không cho tôi vào nữa?" Cô rất nghi ngờ, chuyện phải chăng rất lớn nên họ mới muốn giấu cô.
"Tôi có chút mệt mỏi thưa thiếu phu nhân, còn chuyện thím Du cản cô, tôi không biết ạ." Dung Việt lúc nào cũng lạnh nhạt với cô, cả nhà này ai cũng đối với cô bằng mặt lạnh.
Thì học theo ông chủ của họ đó, mặt lạnh như tiền doạ trẻ con!
Cô biết không thể hỏi thêm gì từ anh nên quyết định không hỏi nữa, cũng không cần vào trong mà đi thẳng về phòng luôn. Hắn không cho cô xem, cô cũng không cần phải xem dù gì cũng không có chết được...
Bà nội của hắn tới rồi, lo lắng cho đứa cháu trai này nên đích thân đến nhà. Thấy cô còn đang ngồi sofa xem laptop thì bà ấy chủ động gập laptop lại nói:"Chồng con bị thương nặng, con không lo còn cắm đầu vào trong đó coi cái gì?"
"Bà nội, người đến khi nào thế ạ?" Cô đỡ bà ngồi xuống ghế, thuận tay rót ít trà nóng mời bà. Trên khuôn mặt lập tức treo một nụ cười thương mại.
"Nếu ta không đến cũng đâu thể nhìn thấy hai đứa sống vô cảm với nhau như thế nào. Ta lại tự hỏi hai đứa kết hôn lâu như vậy cũng chưa thấy bụng con nhô lên, xem ra là người lớn bọn ta ép hôn hai đứa rồi." Bà nội ngồi ở phòng khách trách móc bản thân, còn bày ra vẻ mặt khổ tâm.
Bà ấy lần nào gặp cô cũng hối thúc có con, còn hay than vãn trách mình cô đã quá quen với cái màn này đi. Người già mà, tâm hồn chỉ như đứa trẻ thôi cần được dỗ dành.
Từ hồi cưới cô về, Cao gia đối với cô không tệ. Chỉ có duy nhất Cao Minh Khải là lạnh lạnh nhạt nhạt khác người thôi. Bạc Hy nắm bàn tay già nua của bà nội, dịu dàng nói:"Bà nội đừng tự trách mình, tụi con cũng có gắng kiếm cho nội đứa cháu mà... Chắc là ông trời chưa cho, haizz."
"Ông trời chưa cho hay là con và nó không hề yêu nhau?" Bà nội chăm chú nhìn cô dò xét.
Bạc Hy đứng lên nhìn đi chỗ khác, mạnh dạng chắc nịt:"Bà nói gì vậy, bọn con yêu nhau lắm. Anh ấy bị thương đang ngủ, con cũng không dám làm phiền."
"Vậy đi lên phòng, ta cũng phải hỏi nó xem con có đang nói dối không mới được."
Bạc Hy bị kéo lên phòng, trong lòng cầu trời là hắn đang ngủ thật đi. Cửa phòng được mở ra, quả nhiên hắn đang ngủ. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn bà nói:"Con đâu có nói dối người, anh ấy ngủ say như vậy chúng ta ra ngoài thôi bà nội."
"Giờ này còn ngủ, nó đã ăn gì chưa?"
Bà nội đi tới chỗ hắn, cô đã nhanh hơn một bước trèo lên giường gọi hắn dậy. Cao Minh Khải mở mắt, hắn nhìn cô rồi nhìn sang bà nội cũng có mặt. Cô đỡ hắn ngồi dậy, trông hắn có vẻ mệt mỏi lắm.
"Bà nội tới khi nào thế?" Hắn thều thào.
"Bà mới tới thôi, con như thế nào mà bị thương rồi?" Bà nội cực kì lo lắng hỏi han hắn, cũng phải thôi hắn là cháu đích tôn trong nhà nên được mọi người yêu quý.
"Không có gì, chỉ là vết thương ngoài da thôi nội."
Hắn trông không ổn lắm, gương mặt tái mét còn di chuyển khó khăn.
"Chồng yêu, anh nghỉ ngơi một lát em nấu cháo cho anh."
"Được, cám ơn em."
Cao Minh Khải ôm eo cô hôn nhẹ lên môi, Bạc Hy trừng mắt với hắn, diễn có cần nhập tâm như vậy hay không?
Hắn phớt lờ ánh mắt của cô.
Sau cùng cô và bà nội xuống bếp nấu cháo, bà theo sát cô từ li từng tí, nếu không cô sẽ bỏ hết nửa hủ đường cho hắn mặn chết!