Chương 7: Bắt gian vợ chồng hợp pháp
Sáng sớm bên ngoài đã náo nhiệt một phen, Mộ Phi ở bên ngoài nhất quyết xông vào phòng. Cao Minh Khải nghe bên ngoài hỗn loạn mấy giọng nói, hắn nhíu mày mở mắt.
"Thím Du cứ để tôi vào, tôi có còn xa lạ gì đâu chứ?"
"Mộ thiếu xin ngài xuống phòng khách chờ, đợi tôi thông báo với thiếu gia một lời đã... Mộ thiếu gia... Mộ..."
Mộ Phi cứ như vậy mà xông vào phòng, Cao Minh Khải vội lấy chăn đắp lên người cho Bạc Hy. Cô cũng bị tiếng náo nhiệt vừa rồi làm cho tỉnh giấc, nhìn thấy trong phòng cực kì đông đúc, mà chẳng ai nói câu nào. Bạc Hy là người thích náo nhiệt mà, cô mở lời trước:"Sáng sớm ra đã đông đủ thế này à?"
"Hai người ở cùng phòng sao?" Mộ Phi buộc miệng hỏi, xong anh cũng thấy cực kì hối hận.
Bọn họ là vợ chồng hợp pháp, anh hỏi câu này quả thật hơi vô nghĩa.
Bạc Hy ngồi dậy vươn vai, thái độ cực kì điềm tĩnh đáp:"Dĩ nhiên rồi, bọn tôi là vợ chồng mà? Sao các người tới bắt ghen à?"
"Em..." Mẫn Nhi đứng ở cửa phòng lúng túng nhìn hắn, bàn tay cô ấy siết chặt vạt áo.
Mộ Phi đến gặp Mẫn Nhi để thông báo là hắn bị thương, hỏi cô có muốn đến xem một chút không.
Mấy hôm rồi hắn không liên lạc, cô cũng cảm thấy bất an nên quyết định đi xem thử. Đến nơi thì gặp cảnh này, cô cũng không ngờ bọn họ tiến xa đến mức ngủ chung giường. Nhìn cái cách Bạc Hy cư xử đột nhiên cô lại cảm thấy cô ta rất đáng ghét.
Cô thừa nhận mình đố kị rồi, dựa vào đâu mà cô ta có thể làm một thiếu phu nhân Cao gia đường đường chính chính chứ. Còn cô vì sao phải làm một tình nhân thấp hèn, rõ ràng hắn không hề thích cô ta, nhưng cô ta đẹp như vậy... Cao Minh Khải liệu có xiêu lòng hay không?
"Tôi nghe nói anh bệnh nên tới nấu mấy món bồi bổ. Tôi xuống bếp đây."
Mộ Phi không tiện ở lại nữa, tiện thể kéo luôn Mẫn Nhi xuống bếp để cô đỡ khó xử. Sớm biết sự tình thế này, anh cũng không nằng nặc đòi vào trong.
Bạc Hy sáng sớm đã cao hứng, cô bò lên giường vuốt ve cằm của người đàn ông nói:"Trông chồng yêu của em sắc mặt thật tệ, y như vừa bị bắt gian vậy."
"Cút về phòng của cô đi." Hắn gạc tay cô ra lạnh lùng nói, nhưng mà thái độ của hắn làm cô rất sảng khoái. Nhìn thấy hắn lúc nào cũng điềm tĩnh, cô không vui chút nào.
"Đừng giận dữ, nhìn anh cau mày em thật sự đau lòng đấy. Yên tâm đi, cô ta bỏ anh thì vẫn còn có em. Người vợ hiền ngoan của anh vẫn ở nhà chờ anh đây này."
Cô cười trào phúng rồi rời khỏi, Cao Minh Khải nhìn theo bóng lưng người phụ nữ. Hôm qua hắn còn suy nghĩ cho cô cả đêm, cái cách cô nói chuyện tỏ ra rất tủi thân... Sáng nay thì... Hắn hận không thể dán keo vào mồm để cô đừng chọc tức hắn nữa.
Bạc Hy thay quần áo chỉnh chu hơn, chạy xuống bếp coi Mộ Phi nấu thức ăn. Cô đứng bên cạnh làm anh giật thót mình, cô cười nhìn anh hỏi:"Làm gì sáng sớm như gặp ma vậy, tôi cũng đâu có doạ người như vậy."
"Không có, à cô cũng cùng ăn sáng chứ?" Anh lãng tránh sang chủ đề khác.
Bạc Hy hai mắt sáng lên gật đầu lia lịa:"Nếu anh mời thì dĩ nhiên là được rồi, anh nấu ăn ngon thế mà."
"Vậy đợi tôi một chút."
Bạc Hy phụ anh nhặt rau, lấy đĩa, cả quá trình không đoái hoài tới Mẫn Nhi đang ngồi đó. Còn Mộ Phi thì cực kỳ lo lắng, cô có tiếng hung dữ với tiểu tam của Cao Minh Khải, sợ lần này lại có âm mưu gì lớn.
Nhỡ đâu cô nhào tới đánh Mẫn Nhi, anh phải theo phe nào đây?
"Cô còn chưa đi à?" Cao Minh Khải xuống rồi, còn nói móc nói mỉa cô nữa.
Bạc Hy đang nhặt rau, tâm trạng cũng không vì mấy lời hắn nói mà xao động. Cô còn vui vẻ đáp:"Làm sao mà đi được, phải ở lại xem anh dỗ nhân tình của mình chứ?"
"Cô..." Hắn lại bị cô chọc cho tức chết đi, không còn lời nào để nói tiếp.
Mẫn Nhi nhìn hắn, xong sau đó vội thu dọn đồ đạc nói:"Em nên về."
"Đến rồi thì cứ ở lại, việc gì phải sợ cô ta?" Hắn nhìn cô thách thức.
"Chồng yêu lại không biết rồi, quy luật tự nhiên mà... Nhỏ thì phải sợ lớn chứ?" Bạc Hy cười cười vừa nhặt rau vừa đáp, lời nói như gió thoảng mây bay nhưng lực sát thương cực kì mạnh.
"Cô..." Mẫn Nhi đến nổi là người phải lên tiếng trước.
Bạc Hy đang xúc phạm cô cơ đấy. Rõ ràng nói với nhau là một phe, coi bây giờ cô ta đổi ý rồi muốn đá cô đi.
Bạc Hy nhìn Mẫn Nhi, rất muốn ngay lúc này công kích cô ấy một chút. Cao Minh Khải yêu người phụ nữ này như vậy, không chừng vì sợ cô ta tủi thân mà ly hôn cùng cô đó.
"Bình thường cô hay đi mất tăm mà, sao hôm nay nhiều lời vậy?" Hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ của mình thong thả hỏi.
"Mộ Phi mời em ăn sáng, nên em ở lại dùng bữa cùng mọi người đấy."
Mộ Phi:"..." Oan quá!!!
Bữa sáng này đồ ăn ngon nhưng ảm đạm thật, chẳng ai nói lời nào. Cả một bàn ăn hình như ai cũng ghét cô. Bạc Hy biết rõ điều đó nhưng vẫn mặt dày mày dạng, cô mặc kệ nếu thấy chướng mắt thì Cao Minh Khải ký đơn là xong.
Mộ Phi cuối cùng cũng không còn tỏ ra thân thiết nữa, anh cũng im lặng hơn ngày thường. Có lẽ anh cũng như hắn, có ấn tượng không tốt về thái độ của cô. Bạc Hy chính là muốn người ta ghét mình, tốt nhất là đôn đốc bọn cô chia tay càng tuyệt...
"Thím Du cứ để tôi vào, tôi có còn xa lạ gì đâu chứ?"
"Mộ thiếu xin ngài xuống phòng khách chờ, đợi tôi thông báo với thiếu gia một lời đã... Mộ thiếu gia... Mộ..."
Mộ Phi cứ như vậy mà xông vào phòng, Cao Minh Khải vội lấy chăn đắp lên người cho Bạc Hy. Cô cũng bị tiếng náo nhiệt vừa rồi làm cho tỉnh giấc, nhìn thấy trong phòng cực kì đông đúc, mà chẳng ai nói câu nào. Bạc Hy là người thích náo nhiệt mà, cô mở lời trước:"Sáng sớm ra đã đông đủ thế này à?"
"Hai người ở cùng phòng sao?" Mộ Phi buộc miệng hỏi, xong anh cũng thấy cực kì hối hận.
Bọn họ là vợ chồng hợp pháp, anh hỏi câu này quả thật hơi vô nghĩa.
Bạc Hy ngồi dậy vươn vai, thái độ cực kì điềm tĩnh đáp:"Dĩ nhiên rồi, bọn tôi là vợ chồng mà? Sao các người tới bắt ghen à?"
"Em..." Mẫn Nhi đứng ở cửa phòng lúng túng nhìn hắn, bàn tay cô ấy siết chặt vạt áo.
Mộ Phi đến gặp Mẫn Nhi để thông báo là hắn bị thương, hỏi cô có muốn đến xem một chút không.
Mấy hôm rồi hắn không liên lạc, cô cũng cảm thấy bất an nên quyết định đi xem thử. Đến nơi thì gặp cảnh này, cô cũng không ngờ bọn họ tiến xa đến mức ngủ chung giường. Nhìn cái cách Bạc Hy cư xử đột nhiên cô lại cảm thấy cô ta rất đáng ghét.
Cô thừa nhận mình đố kị rồi, dựa vào đâu mà cô ta có thể làm một thiếu phu nhân Cao gia đường đường chính chính chứ. Còn cô vì sao phải làm một tình nhân thấp hèn, rõ ràng hắn không hề thích cô ta, nhưng cô ta đẹp như vậy... Cao Minh Khải liệu có xiêu lòng hay không?
"Tôi nghe nói anh bệnh nên tới nấu mấy món bồi bổ. Tôi xuống bếp đây."
Mộ Phi không tiện ở lại nữa, tiện thể kéo luôn Mẫn Nhi xuống bếp để cô đỡ khó xử. Sớm biết sự tình thế này, anh cũng không nằng nặc đòi vào trong.
Bạc Hy sáng sớm đã cao hứng, cô bò lên giường vuốt ve cằm của người đàn ông nói:"Trông chồng yêu của em sắc mặt thật tệ, y như vừa bị bắt gian vậy."
"Cút về phòng của cô đi." Hắn gạc tay cô ra lạnh lùng nói, nhưng mà thái độ của hắn làm cô rất sảng khoái. Nhìn thấy hắn lúc nào cũng điềm tĩnh, cô không vui chút nào.
"Đừng giận dữ, nhìn anh cau mày em thật sự đau lòng đấy. Yên tâm đi, cô ta bỏ anh thì vẫn còn có em. Người vợ hiền ngoan của anh vẫn ở nhà chờ anh đây này."
Cô cười trào phúng rồi rời khỏi, Cao Minh Khải nhìn theo bóng lưng người phụ nữ. Hôm qua hắn còn suy nghĩ cho cô cả đêm, cái cách cô nói chuyện tỏ ra rất tủi thân... Sáng nay thì... Hắn hận không thể dán keo vào mồm để cô đừng chọc tức hắn nữa.
Bạc Hy thay quần áo chỉnh chu hơn, chạy xuống bếp coi Mộ Phi nấu thức ăn. Cô đứng bên cạnh làm anh giật thót mình, cô cười nhìn anh hỏi:"Làm gì sáng sớm như gặp ma vậy, tôi cũng đâu có doạ người như vậy."
"Không có, à cô cũng cùng ăn sáng chứ?" Anh lãng tránh sang chủ đề khác.
Bạc Hy hai mắt sáng lên gật đầu lia lịa:"Nếu anh mời thì dĩ nhiên là được rồi, anh nấu ăn ngon thế mà."
"Vậy đợi tôi một chút."
Bạc Hy phụ anh nhặt rau, lấy đĩa, cả quá trình không đoái hoài tới Mẫn Nhi đang ngồi đó. Còn Mộ Phi thì cực kỳ lo lắng, cô có tiếng hung dữ với tiểu tam của Cao Minh Khải, sợ lần này lại có âm mưu gì lớn.
Nhỡ đâu cô nhào tới đánh Mẫn Nhi, anh phải theo phe nào đây?
"Cô còn chưa đi à?" Cao Minh Khải xuống rồi, còn nói móc nói mỉa cô nữa.
Bạc Hy đang nhặt rau, tâm trạng cũng không vì mấy lời hắn nói mà xao động. Cô còn vui vẻ đáp:"Làm sao mà đi được, phải ở lại xem anh dỗ nhân tình của mình chứ?"
"Cô..." Hắn lại bị cô chọc cho tức chết đi, không còn lời nào để nói tiếp.
Mẫn Nhi nhìn hắn, xong sau đó vội thu dọn đồ đạc nói:"Em nên về."
"Đến rồi thì cứ ở lại, việc gì phải sợ cô ta?" Hắn nhìn cô thách thức.
"Chồng yêu lại không biết rồi, quy luật tự nhiên mà... Nhỏ thì phải sợ lớn chứ?" Bạc Hy cười cười vừa nhặt rau vừa đáp, lời nói như gió thoảng mây bay nhưng lực sát thương cực kì mạnh.
"Cô..." Mẫn Nhi đến nổi là người phải lên tiếng trước.
Bạc Hy đang xúc phạm cô cơ đấy. Rõ ràng nói với nhau là một phe, coi bây giờ cô ta đổi ý rồi muốn đá cô đi.
Bạc Hy nhìn Mẫn Nhi, rất muốn ngay lúc này công kích cô ấy một chút. Cao Minh Khải yêu người phụ nữ này như vậy, không chừng vì sợ cô ta tủi thân mà ly hôn cùng cô đó.
"Bình thường cô hay đi mất tăm mà, sao hôm nay nhiều lời vậy?" Hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ của mình thong thả hỏi.
"Mộ Phi mời em ăn sáng, nên em ở lại dùng bữa cùng mọi người đấy."
Mộ Phi:"..." Oan quá!!!
Bữa sáng này đồ ăn ngon nhưng ảm đạm thật, chẳng ai nói lời nào. Cả một bàn ăn hình như ai cũng ghét cô. Bạc Hy biết rõ điều đó nhưng vẫn mặt dày mày dạng, cô mặc kệ nếu thấy chướng mắt thì Cao Minh Khải ký đơn là xong.
Mộ Phi cuối cùng cũng không còn tỏ ra thân thiết nữa, anh cũng im lặng hơn ngày thường. Có lẽ anh cũng như hắn, có ấn tượng không tốt về thái độ của cô. Bạc Hy chính là muốn người ta ghét mình, tốt nhất là đôn đốc bọn cô chia tay càng tuyệt...