Chương 8: Sai lầm
Cao Minh Khải bị thương ở nhà tầm một tháng mấy, hắn cứ ở lì trong nhà mà không qua gặp Mẫn Nhi. Khiến trong lòng cô vô cớ buồn bực không thôi, trước đây cô chưa từng tìm kiếm hắn. Càng sợ hắn đến tìm cô, cớ sao bây giờ lòng cô lại dâng lên cảm giác khó chịu như vậy?
Trong đầu Mẫn Nhi lúc này toàn những suy nghĩ sâu xa, con hồ ly tinh đó có phải quấn lấy hắn không buông cho nên hắn có mới nới cũ bỏ mặc cô hay không? Một tháng nay chưa thấy Bạc Hy bày ra kế hoạch gì khác, cô ta đã đổi ý rồi?
Bỗng, tiếng chuông cửa đánh thức mọi giác quan của cô, giờ này cũng đã trễ rồi cô hoài nghi không biết là ai đến.
Trong lòng của Mẫn Nhi vẫn trông chờ là Cao Minh Khải đến tìm mình, nghĩ vậy cô liền mở đèn đi về phía cửa, qua camera nhìn thấy người đến là Mộ Phi. Trái tim hụt hẫng vô cùng, không phải hắn!
Kể từ ngày đến thăm Cao Minh Khải rồi xảy ra nhiều tình huống xấu hổ đó, anh và cô chính thức trở thành bạn. Anh là một con người ấm áp hiểu chuyện, còn biết chia sẻ nữa. Anh cũng bất bình về việc cô bị Bạc Hy giễu cợt, lúc ấy anh còn an ủi cô đừng buồn.
"Mộ Phi trễ như vậy anh đến tìm em có việc gì thế?" Mẫn Nhi mở cửa theo phép lịch sự dịu dàng hỏi.
"Anh chán quá, Minh Khải dạo gần đây sức khỏe không tốt nên chẳng ai uống cùng anh. Em có ngại làm bạn với anh không?" Anh giơ túi nilong có mấy lon bia trên tay nói với Mẫn Nhi, trên môi vẫn giữ nụ cười thân thiện.
Với tình thế này cô cũng không thể không chấp nhận cho anh vào nhà, trông anh thật sự đang cần người tâm sự. Mộ Phi mang đến chút thức ăn đêm cho cô, anh đổ ra tô đem đến tận bàn vui vẻ nói:"Em ăn chút đi, không cần uống với anh."
"Cám ơn anh."
Mẫn Nhi nhìn tô sủi cảo nóng hỏi trên bàn, đột nhiên cảm thấy rất ấm áp. Anh đến để mua thức ăn khuya thôi sao, lúc đầu cô còn nghĩ là anh có ý đồ gì đó nên vẫn đề phòng. Nhìn Mộ Phi ngồi bên cạnh uống bia, có chút cô độc. Cô ăn xong rồi, anh lại đem thêm trái cây cho cô ăn tráng miệng.
"Cho em một lon đi." Mẫn Nhi mở lời.
Mộ Phi nhìn cô hơi ngạc nhiên, sau đó vẫn khui nắp cho cô một lon bia. Anh thuận miệng hỏi:"Em có tâm sự?"
"Không có gì đâu ạ... Chỉ là em thấy anh có tâm sự nên mới..."
"Em đừng gạt anh, có phải gần đây tâm trạng em không tốt?" Anh nhìn cô nghiêm túc hỏi.
"Không có mà."
Cô uống cạn lon bia trên tay, lại tự bật cho mình thêm lon nữa. Tiếp tục uống hết, vừa uống nước mắt của cô cứ rơi ra không ngừng...
Nhìn thấy cảnh tượng này Mộ Phi không khỏi xót xa, cô tại sao phải tự mình chịu đựng như vậy chứ. Mộ Phi lau nước mắt cho cô, anh dỗ dành:"Đừng khóc mà, xin em đó... Đừng khóc!"
"Tại sao chứ... Em đã cố giữ cho mình luôn lạnh lùng, cuộc sống này sao lại bất công với em như vậy? Vỏ bọc em tạo ra, tại sao chỉ cần cô ta xuất hiện lại đỗ vỡ hết cơ chứ... Ưm ưm..."
Mộ Phi không muốn nghe những lời đau lòng như vậy, anh hiểu hơn ai hết cảm giác của cô. Thời gian qua anh thấy một Mẫn Nhi lúc nào cũng nhún nhường người khác, bị người khác sỉ nhục cũng không dám lên tiếng. Có lẽ những hình ảnh đó chạm tới trái tim của anh, muốn bao bọc và chở che cho cô ấy.
Ban đầu anh cũng nghĩ Cao Minh Khải yêu cô ấy, nhưng khi thấy hắn và Bạc Hy ở cùng một chỗ thì mới phát hiện ra mình nhìn nhầm rồi...
Cao Minh Khải sẽ không yêu, thế giới của hắn không có tình yêu.
Mẫn Nhi bị anh hôn cô ấy vô cùng chống cự đẩy anh ra thậm chí còn tát anh một cú rõ mạnh:"Anh làm gì vậy hả?"
"Mẫn Nhi anh muốn che chở cho em, theo anh." Mộ Phi nắm lấy tay cô, ánh mắt chân thành nói.
"Rồi anh cũng sẽ như Minh Khải thôi, coi em như món đồ chơi. Anh đi về đi, em không muốn mọi việc đi quá xa." Cô đau khổ khướt từ còn ra lệnh đuổi khách.
Hai mắt cô đẫm lệ, giống như một bông hoa bị ức hiếp, chà đạp.
Mộ Phi lúc này không còn là một người đàn ông dịu dàng nữa, anh nắm lấy bã vai nàng nói:"Anh sẽ không như vậy, anh sẽ bảo vệ em. Mẫn Nhi em hãy tin anh được không?"
Cô nhìn anh không nói gì, cũng không chống cự. Trông cô giống cam chịu, lại mâu thuẫn đan xen trong ánh mắt. Anh từ từ tiến gần cô hơn, sau đó hôn lên môi mỏng. Mẫn Nhi vẫn bất động như vậy, không có đẩy ra cũng không có phối hợp có lẽ cô đang suy nghĩ. Mộ Phi chủ động đẩy cô nằm xuống ghế sofa, anh nằm trên người cô trao từng chiếc hôn dịu dàng, vụn vặt.
Mùi cồn của bia cộng thêm sự mềm mại từ đôi môi này khiến anh khó có thể dừng lại, bàn tay không an phận mò vào trong váy ngủ nơi ngực sữa đầy đặn khẽ xoa nắn. Mẫn Nhi kêu lên một tiếng nhưng lại bị nụ hôn lấp đầy, Mộ Phi trong phút giây nào đó cực kì tỉnh táo muốn rời khỏi. Nhưng Mẫn Nhi lại ôm chặt anh, cô chủ động hôn anh như cầu xin anh hãy tiếp tục. Đôi nam nữ rốt cuộc cũng không thể kiềm chế mà sa đoạ, hai thể xác cơ hồ muốn hoà lẫn vào nhau...
*
"Chồng yêu, uống chút sữa đi. Anh làm việc khuya như vậy không sợ mệt chết sao?" Bạc Hy chạy vào thư phòng đưa sữa cho hắn.
Cô làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, bà nội của hắn gởi đến cho cô một người hầu. Bà nội nói người phụ nữ trung niên này chuyên về bốc thuốc bổ cho Cao gia, đến đây bốc thuốc để cả hai mau có tin vui. Việc bốc thuốc bổ là một chuyện, việc làm tình báo mới là việc chính của bà ấy. Cao Minh Khải vì không muốn trở về phòng ngủ mà làm việc trong thư phòng suốt đêm, cô cũng phải làm một đưa con dâu ngoan nữa đêm dậy bưng sữa cho chồng.
"Em về phòng ngủ đi, đừng vất vả như vậy." Hắn cực kì giả tạo nói, rõ ràng trục lệnh đuổi khách.
"Vậy anh nhớ uống sữa nha, em về phòng đây chồng yêu."
Cô ôm cổ hắn hôn nhẹ lên má, chủ yếu là che mắt người phụ nữ trung niên ghé vào tai hắn nói:"Sữa này mà uống là nóng cả đêm đấy."
"Ngoan về ngủ đi, anh xong việc sẽ qua với em." Hắn vậy mà rất đáng ghét dám hôn lên môi cô.
Bạc Hy mặc dù bị chiếm tiện nghi nhưng vẫn phải cười ngọt ngào rời khỏi, trong lòng thầm rủa ba đời nhà hắn dám hôn lung tung. Cô phải ngủ phòng của hắn, nửa đêm nào hắn cũng trở lại chiếm giường với cô. Bạc Hy lúc đầu còn tỉnh dậy "đón hắn" nhưng sau khi quen rồi thì không thức nữa, hắn muốn làm gì thì làm cô bận ngủ đâu có quan tâm...
Trong đầu Mẫn Nhi lúc này toàn những suy nghĩ sâu xa, con hồ ly tinh đó có phải quấn lấy hắn không buông cho nên hắn có mới nới cũ bỏ mặc cô hay không? Một tháng nay chưa thấy Bạc Hy bày ra kế hoạch gì khác, cô ta đã đổi ý rồi?
Bỗng, tiếng chuông cửa đánh thức mọi giác quan của cô, giờ này cũng đã trễ rồi cô hoài nghi không biết là ai đến.
Trong lòng của Mẫn Nhi vẫn trông chờ là Cao Minh Khải đến tìm mình, nghĩ vậy cô liền mở đèn đi về phía cửa, qua camera nhìn thấy người đến là Mộ Phi. Trái tim hụt hẫng vô cùng, không phải hắn!
Kể từ ngày đến thăm Cao Minh Khải rồi xảy ra nhiều tình huống xấu hổ đó, anh và cô chính thức trở thành bạn. Anh là một con người ấm áp hiểu chuyện, còn biết chia sẻ nữa. Anh cũng bất bình về việc cô bị Bạc Hy giễu cợt, lúc ấy anh còn an ủi cô đừng buồn.
"Mộ Phi trễ như vậy anh đến tìm em có việc gì thế?" Mẫn Nhi mở cửa theo phép lịch sự dịu dàng hỏi.
"Anh chán quá, Minh Khải dạo gần đây sức khỏe không tốt nên chẳng ai uống cùng anh. Em có ngại làm bạn với anh không?" Anh giơ túi nilong có mấy lon bia trên tay nói với Mẫn Nhi, trên môi vẫn giữ nụ cười thân thiện.
Với tình thế này cô cũng không thể không chấp nhận cho anh vào nhà, trông anh thật sự đang cần người tâm sự. Mộ Phi mang đến chút thức ăn đêm cho cô, anh đổ ra tô đem đến tận bàn vui vẻ nói:"Em ăn chút đi, không cần uống với anh."
"Cám ơn anh."
Mẫn Nhi nhìn tô sủi cảo nóng hỏi trên bàn, đột nhiên cảm thấy rất ấm áp. Anh đến để mua thức ăn khuya thôi sao, lúc đầu cô còn nghĩ là anh có ý đồ gì đó nên vẫn đề phòng. Nhìn Mộ Phi ngồi bên cạnh uống bia, có chút cô độc. Cô ăn xong rồi, anh lại đem thêm trái cây cho cô ăn tráng miệng.
"Cho em một lon đi." Mẫn Nhi mở lời.
Mộ Phi nhìn cô hơi ngạc nhiên, sau đó vẫn khui nắp cho cô một lon bia. Anh thuận miệng hỏi:"Em có tâm sự?"
"Không có gì đâu ạ... Chỉ là em thấy anh có tâm sự nên mới..."
"Em đừng gạt anh, có phải gần đây tâm trạng em không tốt?" Anh nhìn cô nghiêm túc hỏi.
"Không có mà."
Cô uống cạn lon bia trên tay, lại tự bật cho mình thêm lon nữa. Tiếp tục uống hết, vừa uống nước mắt của cô cứ rơi ra không ngừng...
Nhìn thấy cảnh tượng này Mộ Phi không khỏi xót xa, cô tại sao phải tự mình chịu đựng như vậy chứ. Mộ Phi lau nước mắt cho cô, anh dỗ dành:"Đừng khóc mà, xin em đó... Đừng khóc!"
"Tại sao chứ... Em đã cố giữ cho mình luôn lạnh lùng, cuộc sống này sao lại bất công với em như vậy? Vỏ bọc em tạo ra, tại sao chỉ cần cô ta xuất hiện lại đỗ vỡ hết cơ chứ... Ưm ưm..."
Mộ Phi không muốn nghe những lời đau lòng như vậy, anh hiểu hơn ai hết cảm giác của cô. Thời gian qua anh thấy một Mẫn Nhi lúc nào cũng nhún nhường người khác, bị người khác sỉ nhục cũng không dám lên tiếng. Có lẽ những hình ảnh đó chạm tới trái tim của anh, muốn bao bọc và chở che cho cô ấy.
Ban đầu anh cũng nghĩ Cao Minh Khải yêu cô ấy, nhưng khi thấy hắn và Bạc Hy ở cùng một chỗ thì mới phát hiện ra mình nhìn nhầm rồi...
Cao Minh Khải sẽ không yêu, thế giới của hắn không có tình yêu.
Mẫn Nhi bị anh hôn cô ấy vô cùng chống cự đẩy anh ra thậm chí còn tát anh một cú rõ mạnh:"Anh làm gì vậy hả?"
"Mẫn Nhi anh muốn che chở cho em, theo anh." Mộ Phi nắm lấy tay cô, ánh mắt chân thành nói.
"Rồi anh cũng sẽ như Minh Khải thôi, coi em như món đồ chơi. Anh đi về đi, em không muốn mọi việc đi quá xa." Cô đau khổ khướt từ còn ra lệnh đuổi khách.
Hai mắt cô đẫm lệ, giống như một bông hoa bị ức hiếp, chà đạp.
Mộ Phi lúc này không còn là một người đàn ông dịu dàng nữa, anh nắm lấy bã vai nàng nói:"Anh sẽ không như vậy, anh sẽ bảo vệ em. Mẫn Nhi em hãy tin anh được không?"
Cô nhìn anh không nói gì, cũng không chống cự. Trông cô giống cam chịu, lại mâu thuẫn đan xen trong ánh mắt. Anh từ từ tiến gần cô hơn, sau đó hôn lên môi mỏng. Mẫn Nhi vẫn bất động như vậy, không có đẩy ra cũng không có phối hợp có lẽ cô đang suy nghĩ. Mộ Phi chủ động đẩy cô nằm xuống ghế sofa, anh nằm trên người cô trao từng chiếc hôn dịu dàng, vụn vặt.
Mùi cồn của bia cộng thêm sự mềm mại từ đôi môi này khiến anh khó có thể dừng lại, bàn tay không an phận mò vào trong váy ngủ nơi ngực sữa đầy đặn khẽ xoa nắn. Mẫn Nhi kêu lên một tiếng nhưng lại bị nụ hôn lấp đầy, Mộ Phi trong phút giây nào đó cực kì tỉnh táo muốn rời khỏi. Nhưng Mẫn Nhi lại ôm chặt anh, cô chủ động hôn anh như cầu xin anh hãy tiếp tục. Đôi nam nữ rốt cuộc cũng không thể kiềm chế mà sa đoạ, hai thể xác cơ hồ muốn hoà lẫn vào nhau...
*
"Chồng yêu, uống chút sữa đi. Anh làm việc khuya như vậy không sợ mệt chết sao?" Bạc Hy chạy vào thư phòng đưa sữa cho hắn.
Cô làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, bà nội của hắn gởi đến cho cô một người hầu. Bà nội nói người phụ nữ trung niên này chuyên về bốc thuốc bổ cho Cao gia, đến đây bốc thuốc để cả hai mau có tin vui. Việc bốc thuốc bổ là một chuyện, việc làm tình báo mới là việc chính của bà ấy. Cao Minh Khải vì không muốn trở về phòng ngủ mà làm việc trong thư phòng suốt đêm, cô cũng phải làm một đưa con dâu ngoan nữa đêm dậy bưng sữa cho chồng.
"Em về phòng ngủ đi, đừng vất vả như vậy." Hắn cực kì giả tạo nói, rõ ràng trục lệnh đuổi khách.
"Vậy anh nhớ uống sữa nha, em về phòng đây chồng yêu."
Cô ôm cổ hắn hôn nhẹ lên má, chủ yếu là che mắt người phụ nữ trung niên ghé vào tai hắn nói:"Sữa này mà uống là nóng cả đêm đấy."
"Ngoan về ngủ đi, anh xong việc sẽ qua với em." Hắn vậy mà rất đáng ghét dám hôn lên môi cô.
Bạc Hy mặc dù bị chiếm tiện nghi nhưng vẫn phải cười ngọt ngào rời khỏi, trong lòng thầm rủa ba đời nhà hắn dám hôn lung tung. Cô phải ngủ phòng của hắn, nửa đêm nào hắn cũng trở lại chiếm giường với cô. Bạc Hy lúc đầu còn tỉnh dậy "đón hắn" nhưng sau khi quen rồi thì không thức nữa, hắn muốn làm gì thì làm cô bận ngủ đâu có quan tâm...