Chương 35: Muốn có anh trai
- Tôi đã bảo chị im đi mà. Đừng có nhắc chuyện ngày xưa nữa. Chị mãi sống trong quá khứ hay gì mà nói mãi vậy? - Tống Khải tức giận quát lên.
- Ừ đúng vậy. Tôi vẫn nhớ rằng em gái tôi đã cướp đi người yêu tôi như nào mà! - Bà ta lúc này không còn khóc nữa, thay vào đó là giọng nói đầy chua chát, cay nghiệt, nghiến răng để nói từng chữ.
- Chị nhầm rồi, chúng ta chưa từng hẹn hò chứ đừng nói đến chuyện người yêu. - Tống Khải nghiêm túc nói, giọng nói gằn lên từng chữ để nhấn mạnh rằng giữa anh và chị gái của vợ mình chưa từng có mối quan hệ yêu đương nào. Đồng thời cũng là lời bảo vệ vợ mình trước người đàn bà tâm cơ này.
- Cậu từng bảo thương tôi nhất, sẵn sàng làm mọi thứ cho tôi.
- Chị im đi, chị thấy em hạnh phúc nên giờ tìm cách chia rẽ à? Trong lúc mập mờ với chồng em thì chị nhận lời tỏ tình của người khác. Chị biến chồng em là kẻ thứ ba mà giờ tỏ ra mình là nạn nhân à? - Tống Lan không nhịn nổi cục tức này nữa nên phải lên tiếng. - Từ này chị đừng có mà xuất hiện trước mặt bọn em và Âu Dĩ Hưng nữa. Sự xuất hiện của chị là sự kinh tởm của bọn em. Chị đúng là người ích kỉ, độc tài, nên hãy sống cô độc một mình đi, giờ không ai muốn nhận là gia đình của chị nữa đâu. - Nói rồi Tống Lan kéo tay Tống Khải đi một mạch ra ngoài cửa bỏ lại chị gái mình la hét hay nói gì đi nữa.
Mọi chuyện hôm nay diễn ra thật điên rồ, đáng ra ngày ra viện của mình phải vui vẻ, hạnh phúc nhưng Tống Lan lại chịu sự đả kích nặng nề đến vậy. Nhưng may sao vẫn có người chồng luôn đứng ra bảo vệ cô, yêu thương cô. Vậy là quá đủ rồi.
*Một phần câu chuyện tình của vợ chồng Tống Khải, Tống Lan cùng chị gái của mình - Trần Loan.
Tống Khải và mẹ Âu Dĩ Hưng từng trong mối quan hệ mập mờ, tìm hiểu nhau. Hai người từng học cùng lớp, đều là những người học giỏi của khối nên thu hút nhau. Trần Loan là người chủ động trong mối quan hệ này trước, cô thả thính và ngỏ lời với Tống Khải. Cho đến khi Tống Khải thích lại cô thì cô lại ậm ừ, chưa xác nhận mối quan hệ với anh. Trong khi đó cô lại nhận lời tỏ tình của Âu Dĩ Quang - chồng cũ của mình vì anh ta giàu hơn, chi tiền mua quà cho cô nhiều hơn.
Còn Tống Lan vốn thích Tống Khải từ lâu nhưng ngần ngại không dám tiếp cận anh, lại biết tin anh thích chị gái mình nên cô ngậm ngùi đắng cay mà rút lui. Sau một loạt hành động vô tâm của chị gái mình nên cô quyết định không nhún nhường mà giành lại tình yêu của mình. Bằng sự ân cần, chu đáo, dịu dàng của mình mà cô đã chinh phục được Tống Khải. Điều này đã làm cho Trần Loan vô cùng tức giận khi em gái hớt tay trên của mình. Từ lúc đó tình chị em giữa hai người cũng không mấy là tốt đẹp cả.*
- Vậy là hai cậu có thể được coi như là anh em nhỉ? Đúng không? - Hạ Nhiên nãy giờ thắc mắc lắm nên phải hỏi ngay.
- Đúng vậy. Có một người anh như cậu Âu Dĩ Hưng đây tôi cũng muốn. Nghe danh cậu đã lâu nay mới được gặp, lại còn là anh trai mình nữa chứ. Tôi quả thật may mắn mà. - Mạc Trần Thần lại choàng tay lên khoác vai Âu Dĩ Hưng.
- Bộ cậu mắc khoác vai tôi lắm hả? Với lại ai là anh cậu? Chúng ta chẳng có mối quan hệ gì cả. - Âu Dĩ Hưng gạt tay Mạc Trần Thần xuống nói.
- Tôi muốn có anh trai. Cậu làm anh trai của tôi đi. - Mạc Trần Thần ánh mắt long lanh nhìn Âu Dĩ Hưng.
- Không. - Âu Dĩ Hưng trả lời dứt khoát.
- Lạnh lùng thật. Hạ Nhiên này, sao cậu chơi được với cậu ta hay vậy? - Mạc Trần Thần quay ra nói chuyện với Hạ Nhiên.
- Không biết nữa… - Hạ Nhiên nhún vai nói. - À sao hôm nay cậu lên viện vậy? - Hạ Nhiên hỏi
- Ba tôi vẫn đang nằm viện nên tôi lên thăm.
- Cậu tha thứ cho ba rồi chứ?
- Ừm… cũng không hằn là thế. Nhưng cũng có vẻ như thế. - Mạc Trần Thần gãi đầu nói.
- Nói cái gì không hiểu luôn. - Hạ Nhiên khuôn mặt khó hiểu trước lời nói của bạn mình.
- Thôi, ý là như vậy đó. Cậu không cần trưng ra bộ mặt ngố tàu đó đâu. - Mạc Trần Thần bóp má Hạ Nhiên nói.
- Cậu bảo ai ngố hả? Tôi đánh chết cậu. - Hạ Nhiên đuổi theo Mạc Trần Thần đang thục mạng chạy xung quanh người Âu Dĩ Hưng.
Âu Dĩ Hưng cũng không mấy vui vẻ khi thấy cô bạn mình chơi đùa với cậu con trai này. Anh nhớ lại cảnh hai người này vui vẻ trò chuyện trên xe bus, giờ lại đuổi bắt nhau. Tuy cảm thấy tức giận nhưng không làm gì được đành phải đứng nhìn.
Từ xa, Tống Lan và Tống Khải đang đi về phía Âu Dĩ Hưng và các bạn đang đứng. Khuôn mặt hai người nhăn nhó, trông chả mấy là vui vẻ. Âu Dĩ Hưng nhìn là đoán được ra là hai người vừa có cuộc cãi vã với mẹ anh nên mới vậy.
- Sao chú dì không đi ra luôn mà ở lại nói chuyện với bà ta vậy? - Âu Dĩ Hưng hỏi.
- Cúng muốn vậy lắm nhưng bà ta cứ kiếm chuyện thôi. - Tống Khải nói.
- Nãy bà ta cũng gây sự với bọn con. - Mạc Trần Thần nói.
- Mạc Trần Thần, em cũng quen biết cái cô vừa nãy à? - Tống Khải hỏi. Sở dĩ biết tên Mạc Trần Thần vì Tống Khải dạy thêm toán ở lớp của cậu.
- Bà ta là vợ hai của ba em, nhưng quen ba em vì tiền nên hai người ly hôn rồi. - Mạc Trần Thần kể lại câu chuyện của mình.
- Thật là trùng hợp đấy. Lại còn gặp nhau ở bệnh viện hôm nay nữa chứ. - Tống Khải nói.
- Em cũng bất ngờ khi biết thầy là chú của Âu Dĩ Hưng đấy. - Mạc Trần Thần nói.
- Đời lắm chữ ngờ mà. - Tống Khải nói. - Mà em đi lên viện làm gì?
- Em lên thăm bố bị bệnh. Mà thôi phải lên thăm ông già đây. Tạm biệt thầy cô và các bạn. - Mạc Trần Thần chào tạm biệt mọi người rồi đi.
- Ừ. Tạm biệt em. - Tống Khải nói.
- Tạm biệt. - Hạ Nhiên vẫy tay chào.
- Chúng ta về thôi nào. - Tống Lan giục.
- Ừ đúng vậy. Tôi vẫn nhớ rằng em gái tôi đã cướp đi người yêu tôi như nào mà! - Bà ta lúc này không còn khóc nữa, thay vào đó là giọng nói đầy chua chát, cay nghiệt, nghiến răng để nói từng chữ.
- Chị nhầm rồi, chúng ta chưa từng hẹn hò chứ đừng nói đến chuyện người yêu. - Tống Khải nghiêm túc nói, giọng nói gằn lên từng chữ để nhấn mạnh rằng giữa anh và chị gái của vợ mình chưa từng có mối quan hệ yêu đương nào. Đồng thời cũng là lời bảo vệ vợ mình trước người đàn bà tâm cơ này.
- Cậu từng bảo thương tôi nhất, sẵn sàng làm mọi thứ cho tôi.
- Chị im đi, chị thấy em hạnh phúc nên giờ tìm cách chia rẽ à? Trong lúc mập mờ với chồng em thì chị nhận lời tỏ tình của người khác. Chị biến chồng em là kẻ thứ ba mà giờ tỏ ra mình là nạn nhân à? - Tống Lan không nhịn nổi cục tức này nữa nên phải lên tiếng. - Từ này chị đừng có mà xuất hiện trước mặt bọn em và Âu Dĩ Hưng nữa. Sự xuất hiện của chị là sự kinh tởm của bọn em. Chị đúng là người ích kỉ, độc tài, nên hãy sống cô độc một mình đi, giờ không ai muốn nhận là gia đình của chị nữa đâu. - Nói rồi Tống Lan kéo tay Tống Khải đi một mạch ra ngoài cửa bỏ lại chị gái mình la hét hay nói gì đi nữa.
Mọi chuyện hôm nay diễn ra thật điên rồ, đáng ra ngày ra viện của mình phải vui vẻ, hạnh phúc nhưng Tống Lan lại chịu sự đả kích nặng nề đến vậy. Nhưng may sao vẫn có người chồng luôn đứng ra bảo vệ cô, yêu thương cô. Vậy là quá đủ rồi.
*Một phần câu chuyện tình của vợ chồng Tống Khải, Tống Lan cùng chị gái của mình - Trần Loan.
Tống Khải và mẹ Âu Dĩ Hưng từng trong mối quan hệ mập mờ, tìm hiểu nhau. Hai người từng học cùng lớp, đều là những người học giỏi của khối nên thu hút nhau. Trần Loan là người chủ động trong mối quan hệ này trước, cô thả thính và ngỏ lời với Tống Khải. Cho đến khi Tống Khải thích lại cô thì cô lại ậm ừ, chưa xác nhận mối quan hệ với anh. Trong khi đó cô lại nhận lời tỏ tình của Âu Dĩ Quang - chồng cũ của mình vì anh ta giàu hơn, chi tiền mua quà cho cô nhiều hơn.
Còn Tống Lan vốn thích Tống Khải từ lâu nhưng ngần ngại không dám tiếp cận anh, lại biết tin anh thích chị gái mình nên cô ngậm ngùi đắng cay mà rút lui. Sau một loạt hành động vô tâm của chị gái mình nên cô quyết định không nhún nhường mà giành lại tình yêu của mình. Bằng sự ân cần, chu đáo, dịu dàng của mình mà cô đã chinh phục được Tống Khải. Điều này đã làm cho Trần Loan vô cùng tức giận khi em gái hớt tay trên của mình. Từ lúc đó tình chị em giữa hai người cũng không mấy là tốt đẹp cả.*
- Vậy là hai cậu có thể được coi như là anh em nhỉ? Đúng không? - Hạ Nhiên nãy giờ thắc mắc lắm nên phải hỏi ngay.
- Đúng vậy. Có một người anh như cậu Âu Dĩ Hưng đây tôi cũng muốn. Nghe danh cậu đã lâu nay mới được gặp, lại còn là anh trai mình nữa chứ. Tôi quả thật may mắn mà. - Mạc Trần Thần lại choàng tay lên khoác vai Âu Dĩ Hưng.
- Bộ cậu mắc khoác vai tôi lắm hả? Với lại ai là anh cậu? Chúng ta chẳng có mối quan hệ gì cả. - Âu Dĩ Hưng gạt tay Mạc Trần Thần xuống nói.
- Tôi muốn có anh trai. Cậu làm anh trai của tôi đi. - Mạc Trần Thần ánh mắt long lanh nhìn Âu Dĩ Hưng.
- Không. - Âu Dĩ Hưng trả lời dứt khoát.
- Lạnh lùng thật. Hạ Nhiên này, sao cậu chơi được với cậu ta hay vậy? - Mạc Trần Thần quay ra nói chuyện với Hạ Nhiên.
- Không biết nữa… - Hạ Nhiên nhún vai nói. - À sao hôm nay cậu lên viện vậy? - Hạ Nhiên hỏi
- Ba tôi vẫn đang nằm viện nên tôi lên thăm.
- Cậu tha thứ cho ba rồi chứ?
- Ừm… cũng không hằn là thế. Nhưng cũng có vẻ như thế. - Mạc Trần Thần gãi đầu nói.
- Nói cái gì không hiểu luôn. - Hạ Nhiên khuôn mặt khó hiểu trước lời nói của bạn mình.
- Thôi, ý là như vậy đó. Cậu không cần trưng ra bộ mặt ngố tàu đó đâu. - Mạc Trần Thần bóp má Hạ Nhiên nói.
- Cậu bảo ai ngố hả? Tôi đánh chết cậu. - Hạ Nhiên đuổi theo Mạc Trần Thần đang thục mạng chạy xung quanh người Âu Dĩ Hưng.
Âu Dĩ Hưng cũng không mấy vui vẻ khi thấy cô bạn mình chơi đùa với cậu con trai này. Anh nhớ lại cảnh hai người này vui vẻ trò chuyện trên xe bus, giờ lại đuổi bắt nhau. Tuy cảm thấy tức giận nhưng không làm gì được đành phải đứng nhìn.
Từ xa, Tống Lan và Tống Khải đang đi về phía Âu Dĩ Hưng và các bạn đang đứng. Khuôn mặt hai người nhăn nhó, trông chả mấy là vui vẻ. Âu Dĩ Hưng nhìn là đoán được ra là hai người vừa có cuộc cãi vã với mẹ anh nên mới vậy.
- Sao chú dì không đi ra luôn mà ở lại nói chuyện với bà ta vậy? - Âu Dĩ Hưng hỏi.
- Cúng muốn vậy lắm nhưng bà ta cứ kiếm chuyện thôi. - Tống Khải nói.
- Nãy bà ta cũng gây sự với bọn con. - Mạc Trần Thần nói.
- Mạc Trần Thần, em cũng quen biết cái cô vừa nãy à? - Tống Khải hỏi. Sở dĩ biết tên Mạc Trần Thần vì Tống Khải dạy thêm toán ở lớp của cậu.
- Bà ta là vợ hai của ba em, nhưng quen ba em vì tiền nên hai người ly hôn rồi. - Mạc Trần Thần kể lại câu chuyện của mình.
- Thật là trùng hợp đấy. Lại còn gặp nhau ở bệnh viện hôm nay nữa chứ. - Tống Khải nói.
- Em cũng bất ngờ khi biết thầy là chú của Âu Dĩ Hưng đấy. - Mạc Trần Thần nói.
- Đời lắm chữ ngờ mà. - Tống Khải nói. - Mà em đi lên viện làm gì?
- Em lên thăm bố bị bệnh. Mà thôi phải lên thăm ông già đây. Tạm biệt thầy cô và các bạn. - Mạc Trần Thần chào tạm biệt mọi người rồi đi.
- Ừ. Tạm biệt em. - Tống Khải nói.
- Tạm biệt. - Hạ Nhiên vẫy tay chào.
- Chúng ta về thôi nào. - Tống Lan giục.