Chương 4: Cậu ta thật phiền phức
- Đây xong rồi nè! Cậu còn thấy đau không?
- Không! Cảm ơn...
- Cậu nghỉ đi tôi làm nốt cho. Tay cậu đau không làm được đâu.
- Ờm....
Một lát sau...
- Dì về rồi đây hai đứa! - bên ngoài có tiếng phụ nữ vọng vào
- Chào dì - Dĩ Hưng nói
- Sao cháu không giúp tiểu Nhiên làm đồ?
- A cô về rồi! Cậu ấy có giúp em chẳng may bị cắt vào tay nên em làm nốt thôi! - Hạ Nhiên nói.
Thầy giáo là Tổng Khải nha!
- Ồ tay không làm sao chứ? - Tống Khải hỏi thăm.
- Không sao.
- Vậy thôi cô ra giúp em làm nốt xong ăn cơm nhỉ?
- Dạ thôi em làm sắp xong rồi để em vào dọn ra.
- Cũng được! Hai người đi rửa tay chân đi rồi ăn. - Tống Lan nhắc nhở.
- Dạ biết rồi!
Hạ Nhiên bất chợt mỉm cười vì sự hài hước của gia đình thầy cô giáo của mình!
- Vui lắm đấy mà cười! - Nói xong Âu Dĩ Hưng quay người đi về hướng nhà bếp để rửa tay!
- Kệ nó đi. Nó hay chảnh chó vậy đó em! - Tống Lan bức xúc vì hành vi lời nói của cháu mình.
- Dạ không sao ạ.
- Anh không đi rửa tay chân đi à?
- Dạ vâng vợ anh đi đây! - Tống Khải ngoan ngoãn nghe lời đi về phía phòng bếp để rửa tay chân.
▄︻̷̿┻̿═━一 15 phút sau.
- Đồ ăn đến rồi. Đồ ăn đến rồi. - Tống Lan tay bưng đồ ăn để từng món lên bàn!
- Em mời thầy cô và bạn ăn. - Hạ Nhiên
- Mời chú dì và bạn.
- Cái thằng này nói chuyện chẳng lễ phép gì cả. - Tống Lan bức xúc.
- Thôi thôi ăn đi đừng bức xúc ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng. - Tống Khải dỗ dành cô vợ của mình.
- Mình giống như một gia đình nhỉ? - Tống Lan đang mơ mộng.
- Đây là con trai nè, còn đây là con gái, quào thiệc là hạnh phúc. - Vừa nói cô vừa chỉ vào hai người, làm cho Hạ Nhiên có chút ngượng ngùng
- Nhảm nhí. Dì bớt mơ mộng đi, dì làm gì có hai đứa con to xác như này?
- Thì người ta nói thôi mà có phải thật đâu? Người ta là giáo viên dạy văn đấy phải cho người ta mơ mộng tí chứ. Có ai suốt ngày đắm chìm trong thế giới tình yêu ảo tưởng để rồi chờ đợi trong vô vọng như cháu đâu chứ? Ngày xưa cứ mơ mộng mơ mộng giờ bày đặt dạy đời người ta. Dì chỉ tưởng tượng đây là một gia đình thôi có gì là sai?
- Dì thôi đi! Đó là chuyện ngày xưa cháu chỉ nói vậy để cho dì bớt mơ mộng để sống thực tế lên. Cứ nghĩ mấy chuyện viển vông!
Nói xong anh đứng lên đi về phòng. Hạ Nhiên rất tò mò về cậu con trai này.
- Thằng này hư thật. Để em phải sợ rồi! Thằng này vẫn luôn như vậy kể từ khi người bạn nó từng thương bỏ nó đi. Thôi ăn cơm đi - Tống Khải buồn bã.
- Em chả muốn ăn nữa. Nói chuyện với nó muốn đổ quạo. - Tống Lan quá bức xúc vì hành vi cháu trai mình.
- Haiz em phải ăn vì sinh linh bé nhỏ trong bụng chứ.
- Đúng rồi đó cô. Cô mau ăn đi không đồ ăn nguội mất.
Sau bữa ăn, cô nhận thấy rằng có một người chưa được ăn. Cô lấy chút đồ ăn trong nồi ra để vào khay đem lên cho cậu. Cô rửa bát thật nhanh xong chạy đi hỏi phòng cậu ở đâu để đem đồ ăn lên.
- Dĩ Hưng... Tôi đem đồ ăn lên cho cậu này mở cửa ra đi. Làm ơn đấy đồ nặng lắm.
- Cậu đem xuống đi tôi không ăn.
- Cậu không ăn tôi bám rễ ở đây đấy không đi nữa.
- Phiền phức cậu có làm gì đi nữa tôi cũng không ra đâu.
- Được thôi. Đói tôi mặc kệ cậu.
Nói rồi cô đặt đồ ăn xuống trước cửa phòng cậu. Rút điện thoại ra nhắn tin với bạn bè mà bất chợt cô ngủ quên lúc nào không biết. Nửa đêm cậu thấy đói liền mở cửa phòng ra xuống nhà xem có gì ăn thì bất chợt nhìn thấy cô ngồi đó, có vẻ cô đã ngủ quên trong lúc chờ cậu ra lấy đồ ăn.
- Cậu ta thật phiền phức. - Dĩ Hưng cằn nhằn
- Không! Cảm ơn...
- Cậu nghỉ đi tôi làm nốt cho. Tay cậu đau không làm được đâu.
- Ờm....
Một lát sau...
- Dì về rồi đây hai đứa! - bên ngoài có tiếng phụ nữ vọng vào
- Chào dì - Dĩ Hưng nói
- Sao cháu không giúp tiểu Nhiên làm đồ?
- A cô về rồi! Cậu ấy có giúp em chẳng may bị cắt vào tay nên em làm nốt thôi! - Hạ Nhiên nói.
Thầy giáo là Tổng Khải nha!
- Ồ tay không làm sao chứ? - Tống Khải hỏi thăm.
- Không sao.
- Vậy thôi cô ra giúp em làm nốt xong ăn cơm nhỉ?
- Dạ thôi em làm sắp xong rồi để em vào dọn ra.
- Cũng được! Hai người đi rửa tay chân đi rồi ăn. - Tống Lan nhắc nhở.
- Dạ biết rồi!
Hạ Nhiên bất chợt mỉm cười vì sự hài hước của gia đình thầy cô giáo của mình!
- Vui lắm đấy mà cười! - Nói xong Âu Dĩ Hưng quay người đi về hướng nhà bếp để rửa tay!
- Kệ nó đi. Nó hay chảnh chó vậy đó em! - Tống Lan bức xúc vì hành vi lời nói của cháu mình.
- Dạ không sao ạ.
- Anh không đi rửa tay chân đi à?
- Dạ vâng vợ anh đi đây! - Tống Khải ngoan ngoãn nghe lời đi về phía phòng bếp để rửa tay chân.
▄︻̷̿┻̿═━一 15 phút sau.
- Đồ ăn đến rồi. Đồ ăn đến rồi. - Tống Lan tay bưng đồ ăn để từng món lên bàn!
- Em mời thầy cô và bạn ăn. - Hạ Nhiên
- Mời chú dì và bạn.
- Cái thằng này nói chuyện chẳng lễ phép gì cả. - Tống Lan bức xúc.
- Thôi thôi ăn đi đừng bức xúc ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng. - Tống Khải dỗ dành cô vợ của mình.
- Mình giống như một gia đình nhỉ? - Tống Lan đang mơ mộng.
- Đây là con trai nè, còn đây là con gái, quào thiệc là hạnh phúc. - Vừa nói cô vừa chỉ vào hai người, làm cho Hạ Nhiên có chút ngượng ngùng
- Nhảm nhí. Dì bớt mơ mộng đi, dì làm gì có hai đứa con to xác như này?
- Thì người ta nói thôi mà có phải thật đâu? Người ta là giáo viên dạy văn đấy phải cho người ta mơ mộng tí chứ. Có ai suốt ngày đắm chìm trong thế giới tình yêu ảo tưởng để rồi chờ đợi trong vô vọng như cháu đâu chứ? Ngày xưa cứ mơ mộng mơ mộng giờ bày đặt dạy đời người ta. Dì chỉ tưởng tượng đây là một gia đình thôi có gì là sai?
- Dì thôi đi! Đó là chuyện ngày xưa cháu chỉ nói vậy để cho dì bớt mơ mộng để sống thực tế lên. Cứ nghĩ mấy chuyện viển vông!
Nói xong anh đứng lên đi về phòng. Hạ Nhiên rất tò mò về cậu con trai này.
- Thằng này hư thật. Để em phải sợ rồi! Thằng này vẫn luôn như vậy kể từ khi người bạn nó từng thương bỏ nó đi. Thôi ăn cơm đi - Tống Khải buồn bã.
- Em chả muốn ăn nữa. Nói chuyện với nó muốn đổ quạo. - Tống Lan quá bức xúc vì hành vi cháu trai mình.
- Haiz em phải ăn vì sinh linh bé nhỏ trong bụng chứ.
- Đúng rồi đó cô. Cô mau ăn đi không đồ ăn nguội mất.
Sau bữa ăn, cô nhận thấy rằng có một người chưa được ăn. Cô lấy chút đồ ăn trong nồi ra để vào khay đem lên cho cậu. Cô rửa bát thật nhanh xong chạy đi hỏi phòng cậu ở đâu để đem đồ ăn lên.
- Dĩ Hưng... Tôi đem đồ ăn lên cho cậu này mở cửa ra đi. Làm ơn đấy đồ nặng lắm.
- Cậu đem xuống đi tôi không ăn.
- Cậu không ăn tôi bám rễ ở đây đấy không đi nữa.
- Phiền phức cậu có làm gì đi nữa tôi cũng không ra đâu.
- Được thôi. Đói tôi mặc kệ cậu.
Nói rồi cô đặt đồ ăn xuống trước cửa phòng cậu. Rút điện thoại ra nhắn tin với bạn bè mà bất chợt cô ngủ quên lúc nào không biết. Nửa đêm cậu thấy đói liền mở cửa phòng ra xuống nhà xem có gì ăn thì bất chợt nhìn thấy cô ngồi đó, có vẻ cô đã ngủ quên trong lúc chờ cậu ra lấy đồ ăn.
- Cậu ta thật phiền phức. - Dĩ Hưng cằn nhằn