Chương 46: Đi hát karaoke
Hai cái bóng núp bên ngoài đã xuất hiện trước mặt hai người.
- Chú dì làm gì ở đây vậy? - Dĩ Hưng khoanh tay tỏ vẻ không chút vui vẻ, hỏi.
- Tao phải hai đứa làm gì ở đây giờ này mới đúng? Hẹn hò à? - Tống Khải trừng mắt hỏi ngược lại.
- Không thầy ơi. Cậu ấy kéo em tới đây để bắt nghe cậu ấy hát. Chuẩn bị cho cuộc thi nam sinh thanh lịch. - Hạ Nhiên thò mặt ra nói hộ Âu Dĩ Hưng.
- Lén lút hẹn hò thì thừa nhận đi thầy sẽ xem xét hình phạt nhẹ cho. Đây là nói dối đúng không?
- Không phải đâu. Em nói thật. - Hạ Nhiên cố gắng giải thích nhưng không thành.
- Thôi thầy đùa đó. Tính thầy hay nhây nên trêu hai đứa tí. Thấy quán này thế nào hả Hạ Nhiên? - Dì Lan khoác tay Hạ Nhiên tươi cười hỏi.
- Đẹp lắm ạ. Chắc hẳn người trang trí cái này cũng phải có gu lắm. - Hạ Nhiên tấm tắc khen ngợi.
- Cũng đúng thôi, dì là người có gu mà. Đẹp quá đúng không? - Dì Lan được khen mũi sắp nở hết cả ra.
- Vậy là… quán karaoke này là của thầy với dì à?
- Đúng vậy. Dì một tay trang trí đó. À còn có Dĩ Hưng giúp đỡ trong việc thiết kế.
- Ui! Con cũng bất ngờ quá, không ngờ thầy với dì chịu chơi thật. Đầu tư cả quán karaoke gần nhà thế này.
- Chuyện. Thầy với dì thích hát karaoke lắm nhưng hát ở nhà thì đâu có được nên phải mua chỗ này sửa để đến hát cho thoải mái. Chỗ này được lắp đặt hệ thống cách âm cực tốt nên hát thoải mái không ai nghe thấy gì luôn.
- Xịn quá ạ. - Hạ Nhiên trầm trồ nhìn ngắm toàn cảnh quán karaoke này, tấm tắc khen ngợi trước tài chịu chơi và đầu tư lớn vậy.
- Chú dì ở đây thì vào nghe con hát đi. - Dĩ Hưng nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng chứa đầy sát khí.
Dì Lan và thầy Tống cũng nhận ra được ần ý đằng sau lời nói của Âu Dĩ Hưng nên đành từ chối.
- Thôi. Dì muốn hát với chú cơ. Hai đứa hát cho nhau nghe đi nhé. - Tống Lan kéo tay Tống Khài rời khỏi đó.
- Tiếc quá nhỉ! - Dĩ Hưng vẫy tay chào chú dì của mình.
- Giờ mới được chiêm ngưỡng thân phận công tử của cậu. - Hạ Nhiên trêu đùa.
- Tôi chả liên quan đến vụ này. Mau vào phòng đi. - Dĩ Hưng đẩy vai Hạ Nhiên vào căn phòng đầu tiên.
- Bên trong đây rộng rãi quá. Ơ mà không có bia rượu à? - Hạ Nhiên ngồi xuống ghế nhìn cái bàn chỉ toàn đồ ăn vặt và nước ngọt.
- Cậu là sâu rượu hay gì mà cứ đòi uống mấy thứ nước đó vậy?
- Có đồ nhắm với bia thì tôi xem cậu hát đến sáng mai cũng được.
- Đợi tôi tí. - Dĩ Hưng ra ngoài cầm vào mấy chai bia cùng ít bò khô, mực khô đưa đến trước mặt Hạ Nhiên.
- Ôi ngon quá à! Cảm ơn nha. - Hạ Nhiên dơ tay đón nhận món ăn ngon từ tay Dĩ Hưng với khuôn mặt rạng rỡ. - Cậu định hát bài gì vậy? - Hạ Nhiên vừa mở lon bia vừa tò mò hỏi Dĩ Hưng về bài hát cậu chọn.
- Chả biết nên hát bài nào. Căn bản người hoàn hảo như tôi thì hát bài gì cũng được. - Dĩ Hưng tự luyến làm cho Hạ Nhiên bên cạnh cũng chỉ biết câm nín.
- Được rồi. Vậy ra kia hát tôi nghe thử một bài xem nào.
Dĩ Hưng lại màn hình mở bài hát “Anh thề đấy”
- Bài này lạ quá, tôi chưa nghe bao giờ.
- “Có nới lời yêu đâu mà người ta sẽ thấu. Cứ giấu rồi ôm nỗi niềm trằn trọc đêm thâu…” - Dĩ Hưng thể hiện bài nhạc mình chọn. Đây là lần đầu tiên mà Hạ Nhiên được nghe cậu bạn của mình hát bài này, giọng hát của cậu như mang tâm sự vậy, rất chân thật và xúc động.
“Cậu ấy hát bài này như giãi bày tâm sự của mình vậy. Đó giờ không nghĩ rằng cậu ta có năng khiếu hát như vậy.” - Hạ Nhiên chăm chú lắng nghe Dĩ Hưng hát, tim cô hình như cũng muốn nhảy theo giai điệu ấy nên không ngừng đập liên tục.
- Cảm ơn quý vị khán giả đã lắng nghe. - Dĩ Hưng kết thúc bài hát của mình bằng một lời chào. - Sao nào thấy ổn không? - Dĩ Hưng tiến đến gần Hạ Nhiên đang mơ mơ màng màng. - Buồn ngủ à? Hay tôi hát không hay?
- À… đâu… tôi không ngờ là cậu hát hay vậy á. - Hạ Nhiên ngại quá nên vỗ tay thật to. - Cậu mà hát bài này thì mấy bạn gái trong trường có mà chết mê chết mệt luôn.
- Ừ cảm ơn nha. - Dĩ Hưng ngồi xuống cạnh Hạ Nhiên ngại ngùng, gãi đầu. - Cậu cũng lên đi cho tôi ngấm thử giọng hát của cậu.
- Thôi, ngại lắm. - Hạ Nhiên cầm lon bia lên uống ực một phát gần nửa lon.
- Tôi còn tưởng cậu không biết ngại chứ. - Dĩ Hưng cầm lon bia mới, mở ra và uống.
- Vậy cậu lên hát cùng thì tôi cũng đỡ ngại hơn. - Hạ Nhiên rủ Dĩ Hưng lên song ca với mình.
- Được. Cho cậu chọn bài.
Hai người cùng nhau chìm đắm trong từng giai điệu, bài hát. Cùng nhau cười nói rất vui vẻ.
Cũng đến 11h30 đêm rồi nhưng hai người vẫn không muốn bỏ mic xuống để về nhà. Trong hai người vẫn còn chút lưu luyến, bịn rịn.
- Cũng muộn rồi, phải về thôi. - Hạ Nhiên cầm điện thoại lên xem giờ.
- Chán rồi à? - Dĩ Hưng sau một hồi hát hò cũng mệt nên ngồi bịch xuống ghế.
- Không biết nữa… thôi về sớm không chú dì cậu lại lo.
- Trước khi về tôi lại đưa cậu đến chỗ này nữa.
- Gì chứ? Đêm rồi đừng có mà đưa tôi đến chỗ lạ nha.
- Cậu nghĩ linh tinh gì vậy? - Dĩ Hưng búng trán Hạ Nhiên làm cô kêu lên.
- Đồ đáng ghét, có biết làm vậy đau lắm không? - Hạ Nhiên cũng chẳng kém, đưa tay véo lại tai Dĩ Hưng.
- Cậu đúng là con quỷ cái mà. - Dĩ Hưng nhăn nhó sờ lên chỗ bị Hạ Nhiên “tương tác”.
- Lần sau mà búng mình vậy thì cậu chết chắc. - Hạ Nhiên đe doạ.
- Được rồi. Lần sau không vậy nữa.
- Chú dì làm gì ở đây vậy? - Dĩ Hưng khoanh tay tỏ vẻ không chút vui vẻ, hỏi.
- Tao phải hai đứa làm gì ở đây giờ này mới đúng? Hẹn hò à? - Tống Khải trừng mắt hỏi ngược lại.
- Không thầy ơi. Cậu ấy kéo em tới đây để bắt nghe cậu ấy hát. Chuẩn bị cho cuộc thi nam sinh thanh lịch. - Hạ Nhiên thò mặt ra nói hộ Âu Dĩ Hưng.
- Lén lút hẹn hò thì thừa nhận đi thầy sẽ xem xét hình phạt nhẹ cho. Đây là nói dối đúng không?
- Không phải đâu. Em nói thật. - Hạ Nhiên cố gắng giải thích nhưng không thành.
- Thôi thầy đùa đó. Tính thầy hay nhây nên trêu hai đứa tí. Thấy quán này thế nào hả Hạ Nhiên? - Dì Lan khoác tay Hạ Nhiên tươi cười hỏi.
- Đẹp lắm ạ. Chắc hẳn người trang trí cái này cũng phải có gu lắm. - Hạ Nhiên tấm tắc khen ngợi.
- Cũng đúng thôi, dì là người có gu mà. Đẹp quá đúng không? - Dì Lan được khen mũi sắp nở hết cả ra.
- Vậy là… quán karaoke này là của thầy với dì à?
- Đúng vậy. Dì một tay trang trí đó. À còn có Dĩ Hưng giúp đỡ trong việc thiết kế.
- Ui! Con cũng bất ngờ quá, không ngờ thầy với dì chịu chơi thật. Đầu tư cả quán karaoke gần nhà thế này.
- Chuyện. Thầy với dì thích hát karaoke lắm nhưng hát ở nhà thì đâu có được nên phải mua chỗ này sửa để đến hát cho thoải mái. Chỗ này được lắp đặt hệ thống cách âm cực tốt nên hát thoải mái không ai nghe thấy gì luôn.
- Xịn quá ạ. - Hạ Nhiên trầm trồ nhìn ngắm toàn cảnh quán karaoke này, tấm tắc khen ngợi trước tài chịu chơi và đầu tư lớn vậy.
- Chú dì ở đây thì vào nghe con hát đi. - Dĩ Hưng nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng chứa đầy sát khí.
Dì Lan và thầy Tống cũng nhận ra được ần ý đằng sau lời nói của Âu Dĩ Hưng nên đành từ chối.
- Thôi. Dì muốn hát với chú cơ. Hai đứa hát cho nhau nghe đi nhé. - Tống Lan kéo tay Tống Khài rời khỏi đó.
- Tiếc quá nhỉ! - Dĩ Hưng vẫy tay chào chú dì của mình.
- Giờ mới được chiêm ngưỡng thân phận công tử của cậu. - Hạ Nhiên trêu đùa.
- Tôi chả liên quan đến vụ này. Mau vào phòng đi. - Dĩ Hưng đẩy vai Hạ Nhiên vào căn phòng đầu tiên.
- Bên trong đây rộng rãi quá. Ơ mà không có bia rượu à? - Hạ Nhiên ngồi xuống ghế nhìn cái bàn chỉ toàn đồ ăn vặt và nước ngọt.
- Cậu là sâu rượu hay gì mà cứ đòi uống mấy thứ nước đó vậy?
- Có đồ nhắm với bia thì tôi xem cậu hát đến sáng mai cũng được.
- Đợi tôi tí. - Dĩ Hưng ra ngoài cầm vào mấy chai bia cùng ít bò khô, mực khô đưa đến trước mặt Hạ Nhiên.
- Ôi ngon quá à! Cảm ơn nha. - Hạ Nhiên dơ tay đón nhận món ăn ngon từ tay Dĩ Hưng với khuôn mặt rạng rỡ. - Cậu định hát bài gì vậy? - Hạ Nhiên vừa mở lon bia vừa tò mò hỏi Dĩ Hưng về bài hát cậu chọn.
- Chả biết nên hát bài nào. Căn bản người hoàn hảo như tôi thì hát bài gì cũng được. - Dĩ Hưng tự luyến làm cho Hạ Nhiên bên cạnh cũng chỉ biết câm nín.
- Được rồi. Vậy ra kia hát tôi nghe thử một bài xem nào.
Dĩ Hưng lại màn hình mở bài hát “Anh thề đấy”
- Bài này lạ quá, tôi chưa nghe bao giờ.
- “Có nới lời yêu đâu mà người ta sẽ thấu. Cứ giấu rồi ôm nỗi niềm trằn trọc đêm thâu…” - Dĩ Hưng thể hiện bài nhạc mình chọn. Đây là lần đầu tiên mà Hạ Nhiên được nghe cậu bạn của mình hát bài này, giọng hát của cậu như mang tâm sự vậy, rất chân thật và xúc động.
“Cậu ấy hát bài này như giãi bày tâm sự của mình vậy. Đó giờ không nghĩ rằng cậu ta có năng khiếu hát như vậy.” - Hạ Nhiên chăm chú lắng nghe Dĩ Hưng hát, tim cô hình như cũng muốn nhảy theo giai điệu ấy nên không ngừng đập liên tục.
- Cảm ơn quý vị khán giả đã lắng nghe. - Dĩ Hưng kết thúc bài hát của mình bằng một lời chào. - Sao nào thấy ổn không? - Dĩ Hưng tiến đến gần Hạ Nhiên đang mơ mơ màng màng. - Buồn ngủ à? Hay tôi hát không hay?
- À… đâu… tôi không ngờ là cậu hát hay vậy á. - Hạ Nhiên ngại quá nên vỗ tay thật to. - Cậu mà hát bài này thì mấy bạn gái trong trường có mà chết mê chết mệt luôn.
- Ừ cảm ơn nha. - Dĩ Hưng ngồi xuống cạnh Hạ Nhiên ngại ngùng, gãi đầu. - Cậu cũng lên đi cho tôi ngấm thử giọng hát của cậu.
- Thôi, ngại lắm. - Hạ Nhiên cầm lon bia lên uống ực một phát gần nửa lon.
- Tôi còn tưởng cậu không biết ngại chứ. - Dĩ Hưng cầm lon bia mới, mở ra và uống.
- Vậy cậu lên hát cùng thì tôi cũng đỡ ngại hơn. - Hạ Nhiên rủ Dĩ Hưng lên song ca với mình.
- Được. Cho cậu chọn bài.
Hai người cùng nhau chìm đắm trong từng giai điệu, bài hát. Cùng nhau cười nói rất vui vẻ.
Cũng đến 11h30 đêm rồi nhưng hai người vẫn không muốn bỏ mic xuống để về nhà. Trong hai người vẫn còn chút lưu luyến, bịn rịn.
- Cũng muộn rồi, phải về thôi. - Hạ Nhiên cầm điện thoại lên xem giờ.
- Chán rồi à? - Dĩ Hưng sau một hồi hát hò cũng mệt nên ngồi bịch xuống ghế.
- Không biết nữa… thôi về sớm không chú dì cậu lại lo.
- Trước khi về tôi lại đưa cậu đến chỗ này nữa.
- Gì chứ? Đêm rồi đừng có mà đưa tôi đến chỗ lạ nha.
- Cậu nghĩ linh tinh gì vậy? - Dĩ Hưng búng trán Hạ Nhiên làm cô kêu lên.
- Đồ đáng ghét, có biết làm vậy đau lắm không? - Hạ Nhiên cũng chẳng kém, đưa tay véo lại tai Dĩ Hưng.
- Cậu đúng là con quỷ cái mà. - Dĩ Hưng nhăn nhó sờ lên chỗ bị Hạ Nhiên “tương tác”.
- Lần sau mà búng mình vậy thì cậu chết chắc. - Hạ Nhiên đe doạ.
- Được rồi. Lần sau không vậy nữa.