Chương 47: Cơ hội đi du học
- Trời ơi tôi buồn ngủ quá Dĩ Hưng à. Sắp đến chưa vậy? - Hạ Nhiên ngáp ngắn ngáp dài lẽo đẽo phía sau Dĩ Hưng.
- Sắp đến rồi. - Dĩ Hưng quay lại khoác tay lên vai Hạ Nhiên đưa đi khiến cho cô tỉnh cả ngủ.
Hai người dừng lại trước hồ nước lấp lánh những ánh đèn hoa đăng.
- Đẹp quá đi à! - Hạ Nhiên reo lên trước cảnh đẹp sông nước long lanh, rực rỡ. Ánh sáng của ánh trăng rọi xuống tô điểm thêm vẻ đẹp của hồ nước này đã làm cho cô xao xuyến.
- Tôi mới tìm ra chỗ này đấy. - Dĩ Hưng kể công.
- Sao cậu tìm ra vậy? Hay quá đi. - Hạ Nhiên quay ra nhìn Dĩ Hưng với ánh mắt ngưỡng mộ.
- Thì… mấy hôm ở nhà chán quá có đi xung quanh khu vực này. - Thật ra là mấy hôm Hạ Nhiên đi chơi chưa về, Dĩ Hưng đã ra ngoài để ngóng cô về nhà, tìm cách để gặp cô một cách tự nhiên nhất. Chính vì vậy nên cậu đã đi xung quanh khu nhà này vừa để giết thời gian, vừa lấy cớ gặp cô.
- Cậu cũng thích đi dạo à?
- Cũng không hẳn, nhưng nhiều lúc thấy buồn chán thì tôi cũng hay ra ngoài cho thư thái đầu óc.
- Ngày xưa còn nhỏ mẹ cũng hay đưa tôi ra ngoài công viên đi dạo. Nhưng giờ lớn rồi cũng không còn cơ hội ấy nữa. Với lại tôi cũng lười đi một mình.
- Ò… vậy… cậu có muốn đi công viên không? Cuối tuần sau tôi đưa cậu đi. - Dĩ Hưng ngại ngùng mời Hạ Nhiên đi chơi với mình.
- Vậy thì phải xem đã. Cậu cũng phải tham gia mấy hoạt động của trường trong lúc thi cuộc thi này đấy.
- Vậy thì tôi lấy cớ đưa cậu đi chơi, chắc cũng được nhỉ?
- Cậu khùng quá, tôi cũng phải tham gia với mấy cậu mà. Tôi là giám khảo đấy nhé, cố mà lấy lòng tôi đi.
- Được rồi. Giám khảo Hạ Nhiên, vừa rồi cũng được nghe tôi hát lại còn được đi ngắm cảnh đẹp như này. Không biết có vừa ý giám khảo không nhỉ? - Dĩ Hưng quay ra nhìn thẳng mặt Hạ Nhiên, nở nụ cười nhẹ nhàng, nói.
- Chưa vừa ý lắm! Cần phải cố gắng nhiều hơn. - Hạ Nhiên ngượng ngùng quay ra chỗ khác để tránh ánh mắt và nụ cười ấy. - Thôi muộn rồi. Về thôi nào!
Trên đường về nhà Hạ Nhiên vẫn ngại khi đi cạnh Dĩ Hưng.
- Tôi bảo này… lúc đi thi cậu nhớ phải nở nụ cười thật tươi đấy. Cậu cười đẹp mà ít cười quá!
- Thật à!? - Dĩ Hưng phì cười. - Cười lên có đẹp trai hơn không? Hay chỉ là nụ cười tôi đẹp thôi?
- Giờ tôi có chê cậu thì cậu vẫn tự khen mình đẹp trai thôi. Tự luyến như cậu thì sao mà khuất phục được.
- Tôi khỉ khen mình đẹp trai trước mặt cậu thôi. Chứ người ngoài nhìn vào là biết.
- Thôi được rồi, cậu đẹp trai nhất được chưa?
- Vậy mới đúng chứ!
Đi bộ được một lúc cũng về đến nhà.
- Về đến nơi rồi, cậu mau vào nhà đi. - Dĩ Hưng đứng trước cửa nhà Hạ Nhiên để đợi cô tìm chìa khoá mở cửa.
- Biết rồi mà. Cậu cũng mau về đi không chú dì lo lắng. - Hạ Nhiên nhắc nhở Dĩ Hưng về nhà sớm đi không lại bị bỏ ở bên ngoài.
- Cậu vào nhà đi rồi tôi về.
- Giờ còn sợ tôi bị bắt cóc hay gì ư?
- Đúng vậy. Mau mau vào đi.
- Rồi rồi, tôi vào nhà đây! Tạm biệt cậu. - Hạ Nhiên vẫy tay chào tạm biệt Dĩ Hưng rồi đi vào nhà.
Buổi đi chơi đêm hôm nay làm cho hai con người trở nên vui vẻ hẳn lên, đây cũng là lần đi chơi mà Hạ Nhiên và Dĩ Hưng thấy vui hơn bao giờ hết. Bởi có lẽ chỉ cần đi với nhau cũng đủ hạnh phúc rồi.
Sang đến đầu tuần.
Hiểu Ngọc đến phòng giáo viên nộp danh sách học sinh tham gia “học sinh thanh lịch”. Vừa đến nơi thì cô nghe được câu chuyện của một bạn học sinh nào đó nói với giáo viên, cũng hơi chút tò mò nên ngó vào để xem.
“Là cậu ta à? Có chuyện gì vậy nhỉ?” Đập vào mắt cô đó là Nguyên Khôi? Nhìn vào sâu bên trong thì có sự xuất hiện của một phụ huynh nữ mặc trên mình bộ đồ đen, tóc được búi lên gọn gàng trông rất là sang chảnh.
- Con không muốn đi du học bây giờ đâu, còn nhiều điều con chưa làm xong. Hơn nữa con muốn tham gia cuộc thi học sinh thanh lịch này. - Nguyên Khôi với khuôn mặt buồn rầu giãi bày mong muốn, tâm sự của mình với mẹ và thầy.
- Con tham gia cuộc thi tầm thường đó làm gì? Bình thường con đâu có đam mê mấy cuộc thi này? - Mẹ của Nguyên Khôi có vẻ không đồng ý với quyết định này của anh nên có nói hơi to tiếng. - Với lại cơ hội được vào ngôi trường danh giá ở nước Mỹ không phải ai cũng được đâu. Con mà từ chối là sau này khó có lại lắm.
- Đúng vậy Nguyên Khôi, mẹ em nói đúng lắm. Trường này đã rất hâm mộ dự án của em nên đã mời em nhập học ngay, em mà từ chối là bỏ lỡ cơ hội tốt đấy. Em suy nghĩ kĩ đi. - Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu ta ân cần giải thích cho Nguyên Khôi để cậu có thể hiểu rằng cơ hội đi du học của cậu sẽ là bước phát triển lớn trong tương lai. Nhưng có vẻ như cậu vẫn còn lưu luyến điều gì đó nên không muốn đi dù đây cũng là ước mơ của cậu.
- Con… xin lỗi… có lẽ trong tương lai sẽ có nhiều cơ hội để con có thể đi du học được. Giờ con còn nhiều chuyện ở đây muốn được giải quyết. - Nguyên Khôi đứng lên quay người đi về phía cửa, ánh mắt của anh nhìn thấy khuôn mặt Hiểu Ngọc đang lấp ló đằng sau cánh cửa.
- Giờ con đưa ra quyết định này là ngẫu hứng nên con suy nghĩ thật kĩ vào cho mẹ. Mẹ không đồng ý nếu con từ chối cơ hội tốt như này. - Mẹ của Nguyên Khôi đứng dậy, tay đập vào bàn, rõng rạc tuyên bố quyết định của mình với khuôn mặt nóng ran lên vì tức giận.
- Sắp đến rồi. - Dĩ Hưng quay lại khoác tay lên vai Hạ Nhiên đưa đi khiến cho cô tỉnh cả ngủ.
Hai người dừng lại trước hồ nước lấp lánh những ánh đèn hoa đăng.
- Đẹp quá đi à! - Hạ Nhiên reo lên trước cảnh đẹp sông nước long lanh, rực rỡ. Ánh sáng của ánh trăng rọi xuống tô điểm thêm vẻ đẹp của hồ nước này đã làm cho cô xao xuyến.
- Tôi mới tìm ra chỗ này đấy. - Dĩ Hưng kể công.
- Sao cậu tìm ra vậy? Hay quá đi. - Hạ Nhiên quay ra nhìn Dĩ Hưng với ánh mắt ngưỡng mộ.
- Thì… mấy hôm ở nhà chán quá có đi xung quanh khu vực này. - Thật ra là mấy hôm Hạ Nhiên đi chơi chưa về, Dĩ Hưng đã ra ngoài để ngóng cô về nhà, tìm cách để gặp cô một cách tự nhiên nhất. Chính vì vậy nên cậu đã đi xung quanh khu nhà này vừa để giết thời gian, vừa lấy cớ gặp cô.
- Cậu cũng thích đi dạo à?
- Cũng không hẳn, nhưng nhiều lúc thấy buồn chán thì tôi cũng hay ra ngoài cho thư thái đầu óc.
- Ngày xưa còn nhỏ mẹ cũng hay đưa tôi ra ngoài công viên đi dạo. Nhưng giờ lớn rồi cũng không còn cơ hội ấy nữa. Với lại tôi cũng lười đi một mình.
- Ò… vậy… cậu có muốn đi công viên không? Cuối tuần sau tôi đưa cậu đi. - Dĩ Hưng ngại ngùng mời Hạ Nhiên đi chơi với mình.
- Vậy thì phải xem đã. Cậu cũng phải tham gia mấy hoạt động của trường trong lúc thi cuộc thi này đấy.
- Vậy thì tôi lấy cớ đưa cậu đi chơi, chắc cũng được nhỉ?
- Cậu khùng quá, tôi cũng phải tham gia với mấy cậu mà. Tôi là giám khảo đấy nhé, cố mà lấy lòng tôi đi.
- Được rồi. Giám khảo Hạ Nhiên, vừa rồi cũng được nghe tôi hát lại còn được đi ngắm cảnh đẹp như này. Không biết có vừa ý giám khảo không nhỉ? - Dĩ Hưng quay ra nhìn thẳng mặt Hạ Nhiên, nở nụ cười nhẹ nhàng, nói.
- Chưa vừa ý lắm! Cần phải cố gắng nhiều hơn. - Hạ Nhiên ngượng ngùng quay ra chỗ khác để tránh ánh mắt và nụ cười ấy. - Thôi muộn rồi. Về thôi nào!
Trên đường về nhà Hạ Nhiên vẫn ngại khi đi cạnh Dĩ Hưng.
- Tôi bảo này… lúc đi thi cậu nhớ phải nở nụ cười thật tươi đấy. Cậu cười đẹp mà ít cười quá!
- Thật à!? - Dĩ Hưng phì cười. - Cười lên có đẹp trai hơn không? Hay chỉ là nụ cười tôi đẹp thôi?
- Giờ tôi có chê cậu thì cậu vẫn tự khen mình đẹp trai thôi. Tự luyến như cậu thì sao mà khuất phục được.
- Tôi khỉ khen mình đẹp trai trước mặt cậu thôi. Chứ người ngoài nhìn vào là biết.
- Thôi được rồi, cậu đẹp trai nhất được chưa?
- Vậy mới đúng chứ!
Đi bộ được một lúc cũng về đến nhà.
- Về đến nơi rồi, cậu mau vào nhà đi. - Dĩ Hưng đứng trước cửa nhà Hạ Nhiên để đợi cô tìm chìa khoá mở cửa.
- Biết rồi mà. Cậu cũng mau về đi không chú dì lo lắng. - Hạ Nhiên nhắc nhở Dĩ Hưng về nhà sớm đi không lại bị bỏ ở bên ngoài.
- Cậu vào nhà đi rồi tôi về.
- Giờ còn sợ tôi bị bắt cóc hay gì ư?
- Đúng vậy. Mau mau vào đi.
- Rồi rồi, tôi vào nhà đây! Tạm biệt cậu. - Hạ Nhiên vẫy tay chào tạm biệt Dĩ Hưng rồi đi vào nhà.
Buổi đi chơi đêm hôm nay làm cho hai con người trở nên vui vẻ hẳn lên, đây cũng là lần đi chơi mà Hạ Nhiên và Dĩ Hưng thấy vui hơn bao giờ hết. Bởi có lẽ chỉ cần đi với nhau cũng đủ hạnh phúc rồi.
Sang đến đầu tuần.
Hiểu Ngọc đến phòng giáo viên nộp danh sách học sinh tham gia “học sinh thanh lịch”. Vừa đến nơi thì cô nghe được câu chuyện của một bạn học sinh nào đó nói với giáo viên, cũng hơi chút tò mò nên ngó vào để xem.
“Là cậu ta à? Có chuyện gì vậy nhỉ?” Đập vào mắt cô đó là Nguyên Khôi? Nhìn vào sâu bên trong thì có sự xuất hiện của một phụ huynh nữ mặc trên mình bộ đồ đen, tóc được búi lên gọn gàng trông rất là sang chảnh.
- Con không muốn đi du học bây giờ đâu, còn nhiều điều con chưa làm xong. Hơn nữa con muốn tham gia cuộc thi học sinh thanh lịch này. - Nguyên Khôi với khuôn mặt buồn rầu giãi bày mong muốn, tâm sự của mình với mẹ và thầy.
- Con tham gia cuộc thi tầm thường đó làm gì? Bình thường con đâu có đam mê mấy cuộc thi này? - Mẹ của Nguyên Khôi có vẻ không đồng ý với quyết định này của anh nên có nói hơi to tiếng. - Với lại cơ hội được vào ngôi trường danh giá ở nước Mỹ không phải ai cũng được đâu. Con mà từ chối là sau này khó có lại lắm.
- Đúng vậy Nguyên Khôi, mẹ em nói đúng lắm. Trường này đã rất hâm mộ dự án của em nên đã mời em nhập học ngay, em mà từ chối là bỏ lỡ cơ hội tốt đấy. Em suy nghĩ kĩ đi. - Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu ta ân cần giải thích cho Nguyên Khôi để cậu có thể hiểu rằng cơ hội đi du học của cậu sẽ là bước phát triển lớn trong tương lai. Nhưng có vẻ như cậu vẫn còn lưu luyến điều gì đó nên không muốn đi dù đây cũng là ước mơ của cậu.
- Con… xin lỗi… có lẽ trong tương lai sẽ có nhiều cơ hội để con có thể đi du học được. Giờ con còn nhiều chuyện ở đây muốn được giải quyết. - Nguyên Khôi đứng lên quay người đi về phía cửa, ánh mắt của anh nhìn thấy khuôn mặt Hiểu Ngọc đang lấp ló đằng sau cánh cửa.
- Giờ con đưa ra quyết định này là ngẫu hứng nên con suy nghĩ thật kĩ vào cho mẹ. Mẹ không đồng ý nếu con từ chối cơ hội tốt như này. - Mẹ của Nguyên Khôi đứng dậy, tay đập vào bàn, rõng rạc tuyên bố quyết định của mình với khuôn mặt nóng ran lên vì tức giận.