Chương 6: Cho tôi xin thông tin liên lạc
Tiết học trôi qua như hàng trăm thế kỉ vậy. Cuối cùng cũng ra chơi. Cả lớp đều lấn tới bàn cậu hỏi thăm này nọ nhưng cậu đều trả lời cộc lốc thậm chí còn lơ đi....
- Này Âu Dĩ Hưng có bạn gái chưa? - Học sinh nữ 1
- Chưa
- Cậu đẹp trai vậy. - Học sinh nữ 2
- Hẹn hò với tôi không?
- Không.
- .....
Cả lớp đều ồn ồn như vậy bởi có sự xuất hiện của chàng trai này.
- Cậu ấy đẹp thật đó - Hồ Hiểu Ngọc.
- Tiểu Ngọc sao cậu cũng mê zai vậy? - Hạ Nhiên quá bất ngờ với cách hành xử của cô bạn thân.
- Không có. Tại cậu ấy làm mình rung động, có chút quen thuộc...
- À à là cậu con trai đó đúng không? Người cứu chú cún đó!
- Đúng rùiii!!!
- Thảo nào. Cậu qua xin thông tin liên lạc của cậu ấy đi để kết bạn làm quen.
- Mình ngạiiii!!!!
- Ngại thì bỏ đi. Tui đi ăn với lũ kia đây.
- Đừng mà Tiểu Nhiên giúp mình đi mà
- Cậu muốn giúp gì?
- Thì....... cậu biết rồi đó. Qua xin hộ mình. - Hiểu Ngọc chắp tay để năn nỉ Hạ Nhiên
- Thôi được rồi. Ở yên đây. Đưa điện thoại đây.
Hiểu Ngọc đưa chiếc điện thoại của mình ra đưa cho Hạ Nhiên.
- Nè!!! Mình đi căn tin trước.
- Rồi rồi.
Cô bước đến chiếc bàn của cậu con trai đang được mọi người bao quanh...
- Nào mọi người, tớ nhờ tí nào.
Các bạn học sinh nghe vậy liền tránh ra cho cô đi vào.
- Tôi xin Facebook hoặc mạng xã hội cậu dùng.
Tất cả mọi người đều quá bất ngờ trước hành động của cô ai nấy đều bàn tán.
- Cậu xin làm gì? - Đáp lại lời nói của cô, anh nói bằng giọng hết sức thờ ơ.
- Thầy bảo tôi giúp đỡ cậu. Đưa đi có gì không hiểu hỏi tôi, có gì khó khăn bảo tôi.
Đến lúc này mọi người mới thôi bàn tán và giải tán để hai cô cậu kia nói chuyện.
- Có gì không hiểu tôi qua nhà cậu được mà! - Dĩ Hưng nói.
- Tôi thì không hay ở nhà nên là.....
- Đưa điện thoại đây.
- Ờ... ờm...
Cô đưa điện thoại cho anh.
- Facebook của tôi.
Nói xong anh cầm cặp mà đi. Xin được Facebook của anh xong cô liền đi xuống căn tin với lũ bạn của mình.
Căn tin....
Mấy cô bạn của mình đang nói chuyện gì đó rất nghiêm túc. Bỗng thấy cô mọi người đều nhìn về cô với ánh mắt mong chờ điều gì đó...
- Tiểu Nhiênnnn!!!! - Hồ Hiểu Ngọc chạy ra ôm chầm lấy cô
- Làm sao? - Cô hỏi lại Hiểu Ngọc.
- Facebook, điện thoại của mình!
- À đây. Cậu ấy cho rồi nhá!
- Aaaaa... cảm ơn cậu!!! Yêu cậu moaz...
Tất cả mọi người chưa bao giờ thấy Hiểu Ngọc như vậy. Cô là người vô cùng nghiêm túc, đôi khi rất nghiêm khắc mà không ngờ vì một thằng con trai mà mất hết sự thanh lịch trong mình. Mọi người đều ăn uống vui vẻ riêng Hiểu Ngọc cầm điện thoại, có vẻ cô đang nhắn cái gì ấy....
- Nài Hiểu Ngọc! Sao mới gặp lần hai mà cậu thích cậu ấy đến vậy? - Ngô Tú tò mò.
- Không biết! Có vẻ mình từng rất thân với cậu ấy nên rất thân thuộc... cậu ấy khá giống cậu bạn hồi bé mình hay chơi cùng!
- À là cậu con trai mà cậu gửi thư tình và khăn quàng cổ đó hả? Cậu hay kể cho mình phải không? - Hạ Nhiên hỏi.
- Ờm! Đúng rồi, trước mình gửi thư tay qua em họ cậu ấy!
- Cậu chuyển đi bao nhiêu năm rồi, cả hai đều dậy thì khó có thể nhận ra, với lại cậu ấy ở thành phố A bọn mình ở B cách nhau xa ơi là xa. - Hạ Nhiên
- Ừm... thật ra năm đó mình chuyển đi không nói với cậu ấy, không biết cậu ấy có giận không?
- Chắc gì người ta còn nhớ đến cậu. - Ngô Tú vô tư nói.
- Ờ có khi người ta ghét cậu luôn ấy. - Mạc Tư Thu nói thêm.
- Ờm... có thể thế nhưng mà mình chỉ cần nhìn cậu ấy ở xa, âm thầm giúp cậu ấy là được rồi. - Giọng Hiểu Ngọc có chút buồn.
- Aizz Hiểu Ngọc. Hội chị em này sẽ giúp cậu. Yên tâm nhá - Liệu Dược Liên an ủi cô.
- Cảm ơn....
- Nào giờ ăn đi. - Hạ Nhiên đút cho cô miếng cơm cùng với miếng thịt mà cô thích.
Cả nhóm ngồi ăn nói chuyện vui vẻ...
- Này Âu Dĩ Hưng có bạn gái chưa? - Học sinh nữ 1
- Chưa
- Cậu đẹp trai vậy. - Học sinh nữ 2
- Hẹn hò với tôi không?
- Không.
- .....
Cả lớp đều ồn ồn như vậy bởi có sự xuất hiện của chàng trai này.
- Cậu ấy đẹp thật đó - Hồ Hiểu Ngọc.
- Tiểu Ngọc sao cậu cũng mê zai vậy? - Hạ Nhiên quá bất ngờ với cách hành xử của cô bạn thân.
- Không có. Tại cậu ấy làm mình rung động, có chút quen thuộc...
- À à là cậu con trai đó đúng không? Người cứu chú cún đó!
- Đúng rùiii!!!
- Thảo nào. Cậu qua xin thông tin liên lạc của cậu ấy đi để kết bạn làm quen.
- Mình ngạiiii!!!!
- Ngại thì bỏ đi. Tui đi ăn với lũ kia đây.
- Đừng mà Tiểu Nhiên giúp mình đi mà
- Cậu muốn giúp gì?
- Thì....... cậu biết rồi đó. Qua xin hộ mình. - Hiểu Ngọc chắp tay để năn nỉ Hạ Nhiên
- Thôi được rồi. Ở yên đây. Đưa điện thoại đây.
Hiểu Ngọc đưa chiếc điện thoại của mình ra đưa cho Hạ Nhiên.
- Nè!!! Mình đi căn tin trước.
- Rồi rồi.
Cô bước đến chiếc bàn của cậu con trai đang được mọi người bao quanh...
- Nào mọi người, tớ nhờ tí nào.
Các bạn học sinh nghe vậy liền tránh ra cho cô đi vào.
- Tôi xin Facebook hoặc mạng xã hội cậu dùng.
Tất cả mọi người đều quá bất ngờ trước hành động của cô ai nấy đều bàn tán.
- Cậu xin làm gì? - Đáp lại lời nói của cô, anh nói bằng giọng hết sức thờ ơ.
- Thầy bảo tôi giúp đỡ cậu. Đưa đi có gì không hiểu hỏi tôi, có gì khó khăn bảo tôi.
Đến lúc này mọi người mới thôi bàn tán và giải tán để hai cô cậu kia nói chuyện.
- Có gì không hiểu tôi qua nhà cậu được mà! - Dĩ Hưng nói.
- Tôi thì không hay ở nhà nên là.....
- Đưa điện thoại đây.
- Ờ... ờm...
Cô đưa điện thoại cho anh.
- Facebook của tôi.
Nói xong anh cầm cặp mà đi. Xin được Facebook của anh xong cô liền đi xuống căn tin với lũ bạn của mình.
Căn tin....
Mấy cô bạn của mình đang nói chuyện gì đó rất nghiêm túc. Bỗng thấy cô mọi người đều nhìn về cô với ánh mắt mong chờ điều gì đó...
- Tiểu Nhiênnnn!!!! - Hồ Hiểu Ngọc chạy ra ôm chầm lấy cô
- Làm sao? - Cô hỏi lại Hiểu Ngọc.
- Facebook, điện thoại của mình!
- À đây. Cậu ấy cho rồi nhá!
- Aaaaa... cảm ơn cậu!!! Yêu cậu moaz...
Tất cả mọi người chưa bao giờ thấy Hiểu Ngọc như vậy. Cô là người vô cùng nghiêm túc, đôi khi rất nghiêm khắc mà không ngờ vì một thằng con trai mà mất hết sự thanh lịch trong mình. Mọi người đều ăn uống vui vẻ riêng Hiểu Ngọc cầm điện thoại, có vẻ cô đang nhắn cái gì ấy....
- Nài Hiểu Ngọc! Sao mới gặp lần hai mà cậu thích cậu ấy đến vậy? - Ngô Tú tò mò.
- Không biết! Có vẻ mình từng rất thân với cậu ấy nên rất thân thuộc... cậu ấy khá giống cậu bạn hồi bé mình hay chơi cùng!
- À là cậu con trai mà cậu gửi thư tình và khăn quàng cổ đó hả? Cậu hay kể cho mình phải không? - Hạ Nhiên hỏi.
- Ờm! Đúng rồi, trước mình gửi thư tay qua em họ cậu ấy!
- Cậu chuyển đi bao nhiêu năm rồi, cả hai đều dậy thì khó có thể nhận ra, với lại cậu ấy ở thành phố A bọn mình ở B cách nhau xa ơi là xa. - Hạ Nhiên
- Ừm... thật ra năm đó mình chuyển đi không nói với cậu ấy, không biết cậu ấy có giận không?
- Chắc gì người ta còn nhớ đến cậu. - Ngô Tú vô tư nói.
- Ờ có khi người ta ghét cậu luôn ấy. - Mạc Tư Thu nói thêm.
- Ờm... có thể thế nhưng mà mình chỉ cần nhìn cậu ấy ở xa, âm thầm giúp cậu ấy là được rồi. - Giọng Hiểu Ngọc có chút buồn.
- Aizz Hiểu Ngọc. Hội chị em này sẽ giúp cậu. Yên tâm nhá - Liệu Dược Liên an ủi cô.
- Cảm ơn....
- Nào giờ ăn đi. - Hạ Nhiên đút cho cô miếng cơm cùng với miếng thịt mà cô thích.
Cả nhóm ngồi ăn nói chuyện vui vẻ...