Chương 8: Một chút quá khứ
Sau đây là quá khứ của Hiểu Ngọc và Âu Dĩ Hưng.
Tôi và Hiểu Ngọc từng là bạn bè chơi với nhau rất thân và thậm chí tôi rất thích cô ấy. Cô ấy vui vẻ, hoà đồng và thân thiện với mọi người.
Hằng ngày cô ấy rủ tôi đi chơi cùng với nhóm bạn của cô ấy. Lúc đó tôi là một cậu bé chỉ biết đến học và thậm chí không được vui chơi nhưng nhờ cô ấy thuyết phục bố mẹ tôi nên tôi mới có được tuổi thơ như bao đứa trẻ hạnh phúc vậy.
Bọn tôi thường hay chơi mấy trò đuổi bắt nên tôi rất hay bị ngã. Lúc đó ngã đau lắm, cô ấy không ngần ngại chạy đến thổi vết thương cho tôi, còn chạy đi mua thuốc sát trùng nữa. Thật sự lúc đó cô ấy như một vị thiên thần cứu rỗi cuộc đời tôi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, năm đó bọn tôi 10 tuổi, đó là mùa đông rất lạnh lẽo, mưa tuyết dày đặc. Đột nhiên chiều hôm đó cậu ấy bảo tôi tối ra công viên hay chơi đợi cậu ấy. Đúng giờ cậu ấy hẹn, tôi ra công viên đợi. Vì trời tối, mưa tuyết càng ngày càng mạnh. Lúc đó tôi tưởng chừng như không thể đợi được nữa, muốn bỏ về nhưng sợ cậu ấy trời tuyết lạnh như này mà đứng đợi tôi thì không hay nên tôi tiếp tục đợi cậu ấy ra.
Tôi đợi mãi, đợi mãi không thấy cậu ấy đến. Trời lạnh muốn thấu xương, cơn rét buốt lẫn buồn ngủ đã làm tôi ngất đi. Lúc tỉnh dậy đã qua hai ngày. Tôi bật dậy khỏi giường để đi tìm cậu ấy thì được biết tin:
Hôm đó bố tôi đợi ở nhà mãi không thấy tôi về nên đã đi tìm tôi khắp nơi và thấy tôi nằm ngất ở công viên, ông đưa về gọi bác sĩ đến khám. Lúc đó tôi đang rất nguy kịch, cơ thể lạnh buốt có thể tử vong bất cứ lúc nào. Nhưng may mắn đã mỉm cười với tôi nên tôi không bị làm sao hết, chỉ bị sốt. Tôi rất giận Hiểu Ngọc và muốn cậu ấy đến thăm tôi và giải thích tại sao bỏ mặc tôi giữa trời đông giá rét ấy.
Chuyện sốc hơn tôi nghe được là bố mẹ cậu ấy chuyển công tác nên cậu ấy chuyển nhà đi trong sáng sớm hôm ấy. Tôi dường như tuyệt vọng nhưng không chuyện gì làm tôi tuyệt vọng hơn là bức thư cậu ấy để lại.
- '' Hưng à, quãng thời gian bên cậu chơi rất vui. Cậu cứ như một em cún nhỏ bé của mình vậy! Nhờ có cậu mà mình biết yêu thương và chăm sóc loài động vật đáng yêu này! Hôm đó do mình chủ quan nghĩ rằng bão tuyết như vậy cậu không ra đâu nên mình ở lại nhà chuẩn bị đồ để ngày hôm sau xuất phát đi. Chuyến đi nhanh hơn dự kiến nên không tạm biệt được cậu. Biết cậu ốm mình lo lắm, mong cậu mau chóng khoẻ lại. Mình nhờ cậu gửi tấm khăn mình mới mua cho Tấn Hùng nhé! Kèm theo bức thư tạm biệt dưới đáy hộp nhé! Mong gặp lại cậu! ''
Lúc đó tôi mới biết người cậu ấy thực sự thích là anh họ tôi! Trái tim tôi như vỡ tan khi biết rằng đêm đó cậu ấy hẹn tôi chỉ là để đưa bức thư tình và món quà chia tay nho nhỏ cho anh tôi!
Lúc đó tâm trạng tôi rơi vào trầm lặng, tôi cảm thấy muốn xa cách mọi người. Tôi muốn giữ khoảng cách với họ vì tôi không muốn trở thành trò đùa của bất kì ai!
Vào một ngày không xa tấm thư mà tôi giấu diếm rất kĩ bị cha mẹ tôi đọc được. Họ đã có ác cảm với cô ấy nên bắt tôi phải học làm quen với các bạn mới để quên đi cô ấy. Thực sự điều này quá khó với tôi. Khi mà yêu quý một người thật lòng, quá tin tưởng và quý mến họ thì làm sao có thể buông bỏ dễ dàng vậy!? Làm sao để bắt đầu một mối quan hệ mới khi bạn vừa bị lợi dụng, phản bội chứ? Cha mẹ tôi lo lắng thuê bác sĩ tâm lí điều trị cho tôi nhưng mọi thứ đều bằng không. Vậy nên họ chuyển trường cho tôi rồi đưa tôi qua sống cùng chú và dì tôi.
Khi đến trường tôi gặp lại vô tình thấy tội nghiệp chú cún nên ra tay giúp đỡ chứ không hề còn tình cảm yêu quý với cô ấy. Nên mong cậu và cậu ta đừng hiểu nhầm.
Cậu bảo cậu ta tránh xa tôi ra. Tôi vào lớp này chỉ để cho chú tôi dễ quản lí hơn và cha mẹ yên tâm hơn. Cậu bảo cậu ta đừng làm tôi cảm thấy ghét cậu ta hơn nữa!
Tôi và Hiểu Ngọc từng là bạn bè chơi với nhau rất thân và thậm chí tôi rất thích cô ấy. Cô ấy vui vẻ, hoà đồng và thân thiện với mọi người.
Hằng ngày cô ấy rủ tôi đi chơi cùng với nhóm bạn của cô ấy. Lúc đó tôi là một cậu bé chỉ biết đến học và thậm chí không được vui chơi nhưng nhờ cô ấy thuyết phục bố mẹ tôi nên tôi mới có được tuổi thơ như bao đứa trẻ hạnh phúc vậy.
Bọn tôi thường hay chơi mấy trò đuổi bắt nên tôi rất hay bị ngã. Lúc đó ngã đau lắm, cô ấy không ngần ngại chạy đến thổi vết thương cho tôi, còn chạy đi mua thuốc sát trùng nữa. Thật sự lúc đó cô ấy như một vị thiên thần cứu rỗi cuộc đời tôi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, năm đó bọn tôi 10 tuổi, đó là mùa đông rất lạnh lẽo, mưa tuyết dày đặc. Đột nhiên chiều hôm đó cậu ấy bảo tôi tối ra công viên hay chơi đợi cậu ấy. Đúng giờ cậu ấy hẹn, tôi ra công viên đợi. Vì trời tối, mưa tuyết càng ngày càng mạnh. Lúc đó tôi tưởng chừng như không thể đợi được nữa, muốn bỏ về nhưng sợ cậu ấy trời tuyết lạnh như này mà đứng đợi tôi thì không hay nên tôi tiếp tục đợi cậu ấy ra.
Tôi đợi mãi, đợi mãi không thấy cậu ấy đến. Trời lạnh muốn thấu xương, cơn rét buốt lẫn buồn ngủ đã làm tôi ngất đi. Lúc tỉnh dậy đã qua hai ngày. Tôi bật dậy khỏi giường để đi tìm cậu ấy thì được biết tin:
Hôm đó bố tôi đợi ở nhà mãi không thấy tôi về nên đã đi tìm tôi khắp nơi và thấy tôi nằm ngất ở công viên, ông đưa về gọi bác sĩ đến khám. Lúc đó tôi đang rất nguy kịch, cơ thể lạnh buốt có thể tử vong bất cứ lúc nào. Nhưng may mắn đã mỉm cười với tôi nên tôi không bị làm sao hết, chỉ bị sốt. Tôi rất giận Hiểu Ngọc và muốn cậu ấy đến thăm tôi và giải thích tại sao bỏ mặc tôi giữa trời đông giá rét ấy.
Chuyện sốc hơn tôi nghe được là bố mẹ cậu ấy chuyển công tác nên cậu ấy chuyển nhà đi trong sáng sớm hôm ấy. Tôi dường như tuyệt vọng nhưng không chuyện gì làm tôi tuyệt vọng hơn là bức thư cậu ấy để lại.
- '' Hưng à, quãng thời gian bên cậu chơi rất vui. Cậu cứ như một em cún nhỏ bé của mình vậy! Nhờ có cậu mà mình biết yêu thương và chăm sóc loài động vật đáng yêu này! Hôm đó do mình chủ quan nghĩ rằng bão tuyết như vậy cậu không ra đâu nên mình ở lại nhà chuẩn bị đồ để ngày hôm sau xuất phát đi. Chuyến đi nhanh hơn dự kiến nên không tạm biệt được cậu. Biết cậu ốm mình lo lắm, mong cậu mau chóng khoẻ lại. Mình nhờ cậu gửi tấm khăn mình mới mua cho Tấn Hùng nhé! Kèm theo bức thư tạm biệt dưới đáy hộp nhé! Mong gặp lại cậu! ''
Lúc đó tôi mới biết người cậu ấy thực sự thích là anh họ tôi! Trái tim tôi như vỡ tan khi biết rằng đêm đó cậu ấy hẹn tôi chỉ là để đưa bức thư tình và món quà chia tay nho nhỏ cho anh tôi!
Lúc đó tâm trạng tôi rơi vào trầm lặng, tôi cảm thấy muốn xa cách mọi người. Tôi muốn giữ khoảng cách với họ vì tôi không muốn trở thành trò đùa của bất kì ai!
Vào một ngày không xa tấm thư mà tôi giấu diếm rất kĩ bị cha mẹ tôi đọc được. Họ đã có ác cảm với cô ấy nên bắt tôi phải học làm quen với các bạn mới để quên đi cô ấy. Thực sự điều này quá khó với tôi. Khi mà yêu quý một người thật lòng, quá tin tưởng và quý mến họ thì làm sao có thể buông bỏ dễ dàng vậy!? Làm sao để bắt đầu một mối quan hệ mới khi bạn vừa bị lợi dụng, phản bội chứ? Cha mẹ tôi lo lắng thuê bác sĩ tâm lí điều trị cho tôi nhưng mọi thứ đều bằng không. Vậy nên họ chuyển trường cho tôi rồi đưa tôi qua sống cùng chú và dì tôi.
Khi đến trường tôi gặp lại vô tình thấy tội nghiệp chú cún nên ra tay giúp đỡ chứ không hề còn tình cảm yêu quý với cô ấy. Nên mong cậu và cậu ta đừng hiểu nhầm.
Cậu bảo cậu ta tránh xa tôi ra. Tôi vào lớp này chỉ để cho chú tôi dễ quản lí hơn và cha mẹ yên tâm hơn. Cậu bảo cậu ta đừng làm tôi cảm thấy ghét cậu ta hơn nữa!