Chương : 192
Đêm dạ vũ.
Dạ Thiên Ưng từ từ đi về phía Bắc Thiên Ưng bên kia. Nhìn đứa em trai cách đó không xa, vẻ mặt của anh âm trầm, nếu như trước mắt không phải là đứa em trai của anh, vậy chắc bây giờ anh đã móc mắt nó ra.
Thật ra thì Dạ Thiên Ưng đã đem công việc hoàn thành xong hết, lợi dụng mấy đêm nay triển khai công việc sớm hơn dự kiến, mới có thể chạy tới đây để nhìn Ngô Hiểu Dao, mà lần này anh đến đây cũng muốn nghiêm túc nói chuyện một lần với Bắc Thiên Thần, bảo Bắc Thiên Thần đừng ức hiếp Ngô Hiểu Dao của anh nữa!
Đôi mắt u buồn của Bắc Thiên Thần mang theo vài phần giả dối kèm theo vài tia khiêu khích, mỉm cười nhìn chăm chú vào Dạ Thiên Ưng đang đi tới chỗ mình.
Trong khoảnh khắc, Dạ Thiên Ưng đứng trước mặt Bắc Thiên Thần, lộ ra nụ cười tuyệt vời với Tiết Hân Nhiên: "Cô gái, tôi muốn nói chuyện riêng với Bắc Thiên Thần."
Tiết Hân Nhiên bị Dạ Thiên Ưng làm cho thần hồn điên đảo, ngốc nghếch gật đầu một cái rồi xoay người rời đi.
Sau khi Tiết Hân Nhiên đi rồi, Bắc Thiên Thần hừ một tiếng khinh thường, khinh bỉ nhìn về phía anh trai của mình: "Anh hai, cô ấy là bạn gái mới của tôi, hơn nữa cũng không còn trinh đâu, anh còn hứng thú à?"
Nghe Bắc Thiên Thần châm chọc như vậy, bàn tay anh nắm chặt thành đấm, ngôn ngữ tràn đầy trách cứ: "Một tháng nay ức hiếp Ngô Hiểu Dao vui lắm phải không?"
Thật ra thì hôm nay Dạ Thiên Ưng tới đây là nằm ngoài dự tính của cậu, cậu không ngờ Dạ Thiên Ưng đến đây để gặp Ngô Hiểu Dao. Cái loại phụ nữ không có giá trị lợi dụng kia đối với Dạ Thiên Ưng anh ta là có ý nghĩa gì đây? Mà ở trong lòng Dạ Thiên Ưng thì Ngô Hiểu Dao có vị trí như thế nào?
Bắc Thiên Thần âm thầm nghĩ hết chuyện này rồi lên tiếng nói: "Ơ, cô ta biết đi tố cáo cơ đấy."
Ngô Hiểu Dao tố cáo? Dạ Thiên Ưng bất đắc dĩ cười khổ trong lòng, nếu như cô tố cáo thì tối đó anh đến tìm cô, cô không chỉ ôm anh khóc mà chuyện gì cũng cũng có thể nói với anh hơn một câu rồi.
Cô là người thế nào Dạ Thiên Ưng anh là người hiểu nhất. Cho nên anh mới bảo La Bích Nghi thông báo tình hình của Ngô Hiểu Dao cho mình, anh biết. . . . . . .
Ngô Hiểu Dao chưa từng nói chuyện gì về bản thân mình.
"Ha ha." Dạ Thiên Ưng lạnh lùng cười , vẻ mặt âm trầm bước gần lại Bắc Thiên Thần hai bước: "Lúc đi học em toàn được điểm A, hơn nữa còn được cho là học sinh ngoan, lúc học trung học thì trở thành hot boy của trường, thành tích năm hai trung học vô cùng ưu tú, trường đại học em đăng ký dự thi không phải là trường Luật Nhật Bản, mà là đột nhiên đổi ý có đúng không?"
Nghe câu hỏi của Dại Thiên Ưng, Bắc Thiên Thần ngẩn người. Tại sao? Tại sao Dạ Thiên Ưng đều biết hết chuyện này?
Không phải anh ta không để ý đến mình sao? Ngay cả trường nội trú ở trung học anh ta cũng chưa ghé lấy một lần, tại sao bây giờ một phân anh ta cũng biết đươc?
Mà dù Dạ Thiên Ưng không biết Bắc Thiên Thần cậu học ở trường này, chính xác là vì cậu đã thay đổi trường đăng ký dự thi vào ngày đó, căn bản thì Dạ Thiên Ưng khong biết gì về việc này.
"Anh cho em biết, Dao Dao chưa từng tố cáo với anh, và cô ấy cũng không bao giờ tố cáo với anh, bởi vì cô ấy tốt bụng, cô ấy không muốn anh em chúng ta vì cô ấy mà cãi nhau, nhưng em cứ lặp đi lặp lại hàng động tàn nhẫn với cô ấy, sự nhẫn nhịn của anh đối với anh cũng có giới hạn!"
Dạ Thiên Ưng nhìn người rất chính xác, anh hiểu rất rõ con người Ngô Hiểu Dao. Mà từ trước đến nay anh đều nhẫn nhịn với Bắc Thiên Thần, chỉ là nhẫn nhịn.
Ai cũng bảo anh là người đàn ông cao ngạo, nhưng lại đối với đứa em trai duy nhất lại hạ mình.
Ai cũng bảo anh là người đàn ông máu lạnh vô tình, thế nhưng anh lại vì Ngô Hiểu Dao mà trách mắng em trai của mình.
Hai người họ đều là đều là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, anh tình nguyện để Bắc Thiên Thân chặt hết ngón tay của mình, cũng không hi vọng nó ức hiếp Ngô Hiểu Dao!
Nhưng là, Bắc Thiên Thần không hiểu, nó không hiểu anh trai của nó như thế nào!
Năm đó lúc Dạ Thiên Ưng đoạt đi bạn gái của nó, Dạ Thiên Ưng biết nó vẫn còn để trong lòng. . . . . .
Cậu cười, bắt chước giọng điệu năm đó của Dạ Thiên Ưng: "Là ai năm đó coi phụ nữ cũng như quần áo? Thế nào? Tôi chỉ ức hiếp phụ nữ của anh có chút mà anh đến mắng em trai mình sao? Vậ nếu tôi chiếm lấy cô ấy, anh sẽ thế nào?"
Dạ Thiên Ưng biết, đây là báo ứng, thật sự là báo ứng! ! Kẻ thù của anh rất nhiều, và ngay cả đứa em trai của mình cũng trở thành kẻ thù để hại Ngô Hiểu Dao. A, mình có nên giấu Ngô Hiểu Dao đi không đây?
Bắc Thiên Thần khẽ nhìn Dạ Thiên Ưng, xoay người bước nhanh về hướng Ngô Hiểu Dao i. . . . . .
Thấy Bắc Thiên Thần xuất hiện, cô hốt hoảng lui về phía sau hai bước.
Hàn Tuấn Hi vừa định tiến lên che cho Ngô Hiểu Dao, Bắc Thiên Thân giơ chân đá vào bụng anh một cái.
Anh không đáp trả, bởi vì người đang đánh anh là em trai của Dạ Thiên Ưng, coi như anh bị Bắc Thiên Thần đánh chết, cũng sẽ không đáp trả. Đây chính là sự trung thành của Hàn Tuấn Hi anh đối với Dạ Thiên Ưng! ! !
Nhưng sự chân thành của bọn họ đổi lại chỉ là sự kiêu căng của Bắc Thiên Thần mà thôi. . . . . .
Lúc này, bên trong hội trường đã náo loạn vì Bắc Thiên Thân ra tay đáng người, Dạ Thiên Ưng đã thấy Bắc Thiên Thần đánh Hàn Tuấn Hi!
Hàn Tuấn Hi cũng là anh em của anh, mặc dù không có quan hệ máu mủ! ! Nhưng là. . . . . .
Dạ Thiên Ưng không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, anh trầm mặc , nhanh chóng đuổi theo Bắc Thiên Thần.
Lúc này Bắc Thiên Thần đã đi tới trước mặt Ngô Hiểu Dao rồi, cậu giữ lại cánh tay của cô.
Ngô Hiểu Dao ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, môi Bắc Thiên Thần đã đặt lên bờ môi của cô một nụ hôn. . . . . .
Cả hội trường chìm trong sự kinh ngạc, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Bắc Thiên Thân và Ngô Hiểu Dao.
Cô cảm thấy mình thật mất mặt! Cô không biết gì, cô không biết vì sao Bắc Thiên Thần lại hôn mình.
Đây là lần đầu tiên cô hôn người con trai khác ngoại trừ Dạ Thiên Ưng, hơn nữa còn là ngay trước mặt anh ấy nữa. . . . . .
Cô vẫn nhớ rõ cảm giác khi Dạ Thiên Ưng cường hôn lần đầu tiên, cô chán ghét và sợ.
Thế nhưng khi Bắc Thiên Thần cưỡng hôn, cô vừa chán ghét, còn có sự áy náy vô hạn với Dạ Thiên Ưng. . . . .
Uất ức, nước mắt chợt trào ra. . . . . .
Đẩy Bắc Thiên Thần ra, lau hết nước mắt trên mặt, cũng không nói gì, cũng không dám nhìn ai, xoay người chạy ra khỏi hội trường.
Nhìn bóng lưng chạy đi của Ngô Hiểu Dao mà Bắc Thiên Thần cười khổ, thật ra thì, anh cũng không muốn làm tổn thương một cô gái thuần khiết như vậy, đáng tiếc, ai bảo cô ấy là bạn gái của Dạ Thiên Ưng. Thu hồi nụ cười khổ trên môi, cậu xoay người nhìn Dạ Thiên Ưng khiêu khích: "Anh hai, nhìn bạn gái bị người đàn ông khác hôn anh có cảm giác gì nào?"
Dạ Thiên Ưng từ từ đi về phía Bắc Thiên Ưng bên kia. Nhìn đứa em trai cách đó không xa, vẻ mặt của anh âm trầm, nếu như trước mắt không phải là đứa em trai của anh, vậy chắc bây giờ anh đã móc mắt nó ra.
Thật ra thì Dạ Thiên Ưng đã đem công việc hoàn thành xong hết, lợi dụng mấy đêm nay triển khai công việc sớm hơn dự kiến, mới có thể chạy tới đây để nhìn Ngô Hiểu Dao, mà lần này anh đến đây cũng muốn nghiêm túc nói chuyện một lần với Bắc Thiên Thần, bảo Bắc Thiên Thần đừng ức hiếp Ngô Hiểu Dao của anh nữa!
Đôi mắt u buồn của Bắc Thiên Thần mang theo vài phần giả dối kèm theo vài tia khiêu khích, mỉm cười nhìn chăm chú vào Dạ Thiên Ưng đang đi tới chỗ mình.
Trong khoảnh khắc, Dạ Thiên Ưng đứng trước mặt Bắc Thiên Thần, lộ ra nụ cười tuyệt vời với Tiết Hân Nhiên: "Cô gái, tôi muốn nói chuyện riêng với Bắc Thiên Thần."
Tiết Hân Nhiên bị Dạ Thiên Ưng làm cho thần hồn điên đảo, ngốc nghếch gật đầu một cái rồi xoay người rời đi.
Sau khi Tiết Hân Nhiên đi rồi, Bắc Thiên Thần hừ một tiếng khinh thường, khinh bỉ nhìn về phía anh trai của mình: "Anh hai, cô ấy là bạn gái mới của tôi, hơn nữa cũng không còn trinh đâu, anh còn hứng thú à?"
Nghe Bắc Thiên Thần châm chọc như vậy, bàn tay anh nắm chặt thành đấm, ngôn ngữ tràn đầy trách cứ: "Một tháng nay ức hiếp Ngô Hiểu Dao vui lắm phải không?"
Thật ra thì hôm nay Dạ Thiên Ưng tới đây là nằm ngoài dự tính của cậu, cậu không ngờ Dạ Thiên Ưng đến đây để gặp Ngô Hiểu Dao. Cái loại phụ nữ không có giá trị lợi dụng kia đối với Dạ Thiên Ưng anh ta là có ý nghĩa gì đây? Mà ở trong lòng Dạ Thiên Ưng thì Ngô Hiểu Dao có vị trí như thế nào?
Bắc Thiên Thần âm thầm nghĩ hết chuyện này rồi lên tiếng nói: "Ơ, cô ta biết đi tố cáo cơ đấy."
Ngô Hiểu Dao tố cáo? Dạ Thiên Ưng bất đắc dĩ cười khổ trong lòng, nếu như cô tố cáo thì tối đó anh đến tìm cô, cô không chỉ ôm anh khóc mà chuyện gì cũng cũng có thể nói với anh hơn một câu rồi.
Cô là người thế nào Dạ Thiên Ưng anh là người hiểu nhất. Cho nên anh mới bảo La Bích Nghi thông báo tình hình của Ngô Hiểu Dao cho mình, anh biết. . . . . . .
Ngô Hiểu Dao chưa từng nói chuyện gì về bản thân mình.
"Ha ha." Dạ Thiên Ưng lạnh lùng cười , vẻ mặt âm trầm bước gần lại Bắc Thiên Thần hai bước: "Lúc đi học em toàn được điểm A, hơn nữa còn được cho là học sinh ngoan, lúc học trung học thì trở thành hot boy của trường, thành tích năm hai trung học vô cùng ưu tú, trường đại học em đăng ký dự thi không phải là trường Luật Nhật Bản, mà là đột nhiên đổi ý có đúng không?"
Nghe câu hỏi của Dại Thiên Ưng, Bắc Thiên Thần ngẩn người. Tại sao? Tại sao Dạ Thiên Ưng đều biết hết chuyện này?
Không phải anh ta không để ý đến mình sao? Ngay cả trường nội trú ở trung học anh ta cũng chưa ghé lấy một lần, tại sao bây giờ một phân anh ta cũng biết đươc?
Mà dù Dạ Thiên Ưng không biết Bắc Thiên Thần cậu học ở trường này, chính xác là vì cậu đã thay đổi trường đăng ký dự thi vào ngày đó, căn bản thì Dạ Thiên Ưng khong biết gì về việc này.
"Anh cho em biết, Dao Dao chưa từng tố cáo với anh, và cô ấy cũng không bao giờ tố cáo với anh, bởi vì cô ấy tốt bụng, cô ấy không muốn anh em chúng ta vì cô ấy mà cãi nhau, nhưng em cứ lặp đi lặp lại hàng động tàn nhẫn với cô ấy, sự nhẫn nhịn của anh đối với anh cũng có giới hạn!"
Dạ Thiên Ưng nhìn người rất chính xác, anh hiểu rất rõ con người Ngô Hiểu Dao. Mà từ trước đến nay anh đều nhẫn nhịn với Bắc Thiên Thần, chỉ là nhẫn nhịn.
Ai cũng bảo anh là người đàn ông cao ngạo, nhưng lại đối với đứa em trai duy nhất lại hạ mình.
Ai cũng bảo anh là người đàn ông máu lạnh vô tình, thế nhưng anh lại vì Ngô Hiểu Dao mà trách mắng em trai của mình.
Hai người họ đều là đều là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, anh tình nguyện để Bắc Thiên Thân chặt hết ngón tay của mình, cũng không hi vọng nó ức hiếp Ngô Hiểu Dao!
Nhưng là, Bắc Thiên Thần không hiểu, nó không hiểu anh trai của nó như thế nào!
Năm đó lúc Dạ Thiên Ưng đoạt đi bạn gái của nó, Dạ Thiên Ưng biết nó vẫn còn để trong lòng. . . . . .
Cậu cười, bắt chước giọng điệu năm đó của Dạ Thiên Ưng: "Là ai năm đó coi phụ nữ cũng như quần áo? Thế nào? Tôi chỉ ức hiếp phụ nữ của anh có chút mà anh đến mắng em trai mình sao? Vậ nếu tôi chiếm lấy cô ấy, anh sẽ thế nào?"
Dạ Thiên Ưng biết, đây là báo ứng, thật sự là báo ứng! ! Kẻ thù của anh rất nhiều, và ngay cả đứa em trai của mình cũng trở thành kẻ thù để hại Ngô Hiểu Dao. A, mình có nên giấu Ngô Hiểu Dao đi không đây?
Bắc Thiên Thần khẽ nhìn Dạ Thiên Ưng, xoay người bước nhanh về hướng Ngô Hiểu Dao i. . . . . .
Thấy Bắc Thiên Thần xuất hiện, cô hốt hoảng lui về phía sau hai bước.
Hàn Tuấn Hi vừa định tiến lên che cho Ngô Hiểu Dao, Bắc Thiên Thân giơ chân đá vào bụng anh một cái.
Anh không đáp trả, bởi vì người đang đánh anh là em trai của Dạ Thiên Ưng, coi như anh bị Bắc Thiên Thần đánh chết, cũng sẽ không đáp trả. Đây chính là sự trung thành của Hàn Tuấn Hi anh đối với Dạ Thiên Ưng! ! !
Nhưng sự chân thành của bọn họ đổi lại chỉ là sự kiêu căng của Bắc Thiên Thần mà thôi. . . . . .
Lúc này, bên trong hội trường đã náo loạn vì Bắc Thiên Thân ra tay đáng người, Dạ Thiên Ưng đã thấy Bắc Thiên Thần đánh Hàn Tuấn Hi!
Hàn Tuấn Hi cũng là anh em của anh, mặc dù không có quan hệ máu mủ! ! Nhưng là. . . . . .
Dạ Thiên Ưng không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, anh trầm mặc , nhanh chóng đuổi theo Bắc Thiên Thần.
Lúc này Bắc Thiên Thần đã đi tới trước mặt Ngô Hiểu Dao rồi, cậu giữ lại cánh tay của cô.
Ngô Hiểu Dao ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, môi Bắc Thiên Thần đã đặt lên bờ môi của cô một nụ hôn. . . . . .
Cả hội trường chìm trong sự kinh ngạc, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Bắc Thiên Thân và Ngô Hiểu Dao.
Cô cảm thấy mình thật mất mặt! Cô không biết gì, cô không biết vì sao Bắc Thiên Thần lại hôn mình.
Đây là lần đầu tiên cô hôn người con trai khác ngoại trừ Dạ Thiên Ưng, hơn nữa còn là ngay trước mặt anh ấy nữa. . . . . .
Cô vẫn nhớ rõ cảm giác khi Dạ Thiên Ưng cường hôn lần đầu tiên, cô chán ghét và sợ.
Thế nhưng khi Bắc Thiên Thần cưỡng hôn, cô vừa chán ghét, còn có sự áy náy vô hạn với Dạ Thiên Ưng. . . . .
Uất ức, nước mắt chợt trào ra. . . . . .
Đẩy Bắc Thiên Thần ra, lau hết nước mắt trên mặt, cũng không nói gì, cũng không dám nhìn ai, xoay người chạy ra khỏi hội trường.
Nhìn bóng lưng chạy đi của Ngô Hiểu Dao mà Bắc Thiên Thần cười khổ, thật ra thì, anh cũng không muốn làm tổn thương một cô gái thuần khiết như vậy, đáng tiếc, ai bảo cô ấy là bạn gái của Dạ Thiên Ưng. Thu hồi nụ cười khổ trên môi, cậu xoay người nhìn Dạ Thiên Ưng khiêu khích: "Anh hai, nhìn bạn gái bị người đàn ông khác hôn anh có cảm giác gì nào?"