Chương : 193
Thoáng chốc, cả hội trường bừng tỉnh, thì ra là Bắc Thiên Thần là em trai của Dạ Thiên Ưng. Hơn nữa còn là hai anh em tranh giành một người phụ nữ.
Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long thấy thế, vội vàng đuổi hết người tham gia dạ vũ đi ra ngàoi, dù sao chuyện trong nhà cũng nên đóng cửa bảo nhau.
Không bao lâu, cả hội trường chỉ còn lại Dạ Thiên Ưng, Bắc Thiên Thần, Hàn Tuấn Hi, Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long.
Dạ Thiên Ưng nâng tay nới lỏng cái cavat trên cổ, vẻ mặt băng giá đi tới cạnh Bắc Thiên Thần, đạp một cước thật mạnh vào bụng của nó: "Từ nhỏ đến lớn, đây là lần thứ hai tôi đánh cậu, nhưng chỉ mới bắt đầu thôi, bắt đầu từ nay tôi sẽ không dung túng cho cậu nữa!"
Lần đầu tiên anh đánh Bắc Thiên Thần là khi anh đóng vai thầy giáo dậy dỗ em trai minhg. Trước kia bất luận Bắc Thiên Thần giận anh như thế nào, anh cũng không bao giờ ra tay đánh nó. Lần này thật sự Bắc Thiên Thần đã quá mức, đánh người anh em của anh, hôn người phụ nữ của anh. Anh nhịn nhưng không nhịn nổi nữa rồi
Bắc Thiên Thần bị Dạ Thiên Ưng đạp một cái nên ngã lăn trên mặt đất, cậu lau đi vết máu trên khóe miệng, mỉm cười đứng lên: "Dung túng đối với tôi? Hhaha, anh biết tôi vì cái gì mà thay đôi trường dự thi để đến đây học không? Bởi vì tôi muốn bắt anh! ! ! Bắt cái tên xã hội đen không bằng cầm thú như anh! ! ! ! !"
Cậu ta vừa nói ra lời này, Dạ Thiên Ưng liền đá thêm một cước vào bụng cậu ta, lập tức cả người Bắc Thiên Thần nằm úp trên mặt đất.
Dạ Thiên Ưng dùng chân dậm lên chân của Bắc Thiên Thàn, đưa lưng về phía đám người Hàn Tuấn Hi, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: "Tuấn Hi, tôi thay Thiên Thần nhận lỗi với cậu , còn nữa, làm phiền cậu giáo dục Bắc Thiên Thần giùm tôi! ! !"
Ngụ ý của anh là đám người Hàn Tuấn Hi có thể động thủ, cái mục đích chủ yếu là anh. . . . . .
Không thể ra tay! Hung ác với người khác thì được, nhưng anh không thể hung ác đối với em trai của mình. Đối với người phụ nữ khác anh có thể không để ý, nhưng đối với Ngô Hiểu Dao anh không thể vô tình với cô được!
Dạ Thiên Ưng nói xong, chạy như bay ra khỏi hội trường dạ vũ, đuổi theo Ngô Hiểu Dao . . . . . .
☆★☆★☆★☆★
Bên trong hội trường, Hàn Tuấn Hi cùng Lăng Thánh Quân và Lăng Thánh Long đưa mắt nhìn nhau, hồi lâu không nhúc nhích.
Bắc Thiên Thần bị Dạ Thiên Ưng đánh đến nổi không đứng lên được nên nằm luôn trên đất, miễn cưỡng mỉm cười nhìn ba người kia: "Nhanh lên đi, mấy người là con chó cưng của Dạ Thiên Ưng, không phải anh ta bảo mấy người dạy dỗ tôi sao? Động thủ đi! ! !"
Nghe lời nói vũ nhục của Bắc Thiên Thần, Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long, Hàn Tuấn Hi khó nuốt xuống ức chế trong lòng.
Bởi vì Dạ Thiên Ưng không bảo bọn họ làm chó! Dạ Thiên Ưng đối đãi với họ như anh em ruột! ! Bọn họ so với ai khác cũng hiểu hơn rất nhiều.
Đối diện với với lẻ phách lối như Bắc Thiên Thần trước mặt, Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Quân không bước lên đánh nó. Hiện tại bọn họ rất muốn giết cậu ta, nhưng bọ họ vẫn bận tâm cái nguyên do Bắc Thiên Thần là em trai của Dạ Thiên Ưng.
Nhưng. . . . . . 10.
Người luôn nho nhã như Lăng Thánh Long lại đi tới trước mặt Bắc Thiên Thần rồi vung tay cho cậu ta một cái tát, sau đó giơ chân đạp cậu ta một cước nữa.
Lăng Thánh Long đưa tay nắm lấy tóc Bắc Thiên Thần, miệng rống lên: "Con mẹ nó, cậu thì biết cái thá gì, cậu biết Dạ Thiên Ưng đối xử tốt với cậu bao nhiêu sao?"
Giọng nói của Lăng Thánh Long cực to, khiến cho Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Quân ngẩn người, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy giận đến tím mặt như vậy. . . . . .
"Tốt? Tôi không biết đấy." Bắc Thiên Thần vẫn không chịu thua lên tiếng trả lời lại.
Tay giữ lấy tóc, tay còn lại Lăng Thánh Long tát lên mặt Bắc Thiên Thần một cái nữa: "Lúc Thiên Ưng vừa mới tới Trung Quốc phải ăn cơm thừa canh cặn để sống, lúc cậu ấy vừa bước chân vào cuộc sống ấy thì mỗi ngày đều bị người ta đánh đến mức không ra hình dạng con người, sau đó cậu ấy mới khá khẩm lên một chút, đón cậu tới Trung Quốc để cậu sống tốt hơn, vậy cậu thì sao ? Con mẹ nó, bây giờ cậu ghét bỏ người anh trai xã hội đen của mình? Không có người anh trai xã hội đen này thì cậu có thể sống tới bây giờ sao?"
"Tôi hiểu rõ! Tôi hiểu rất rõ! Vậy thì thế nào? ? Cho tôi tiền là được rồi sao? Tôi cũng muốn có người được thương yêu, khi có họp phụ huynh thì người ta có phụ huynh đến dự, còn tôi?"
Thật ra thì, người mà Bắc Thiên Thần từ nhỏ đã tôn sùng chính là anh hai Dạ Thiên Ưng của mình, chỉ là, Dạ Thiên Ưng không để ý đến cậu, cho nên cậu mới có thể hận Dạ Thiên Ưng như vậy.
Bắc Thiên Thần lời nói này xong, Lăng Thánh Long cũng cho cậu ta một cái tát mạnh hơn: "Tôi cho cậu biết! Kẻ thù của Dạ Thiên Ưng có bao nhiêu người cậu biết không? Nếu như cậu ấy thân cận với cậu thì cậu sẽ bịt thương! ! Cậu ấy cũng muốn gần gũi với cậu, nhưng thực tế không cho cậu ấy làm như vậy, cho nên cậu ấy chỉ có thể đứng xa nhìn cậu đi học, đứng xa xa nhìn cậu tan giờ học, lúc cậu thi được thành tích bao nhiêu Dạ Thiên Ưng cũng là người nắm rõ nhất! Đây tất cả đều là cái gì, cậu còn cái gì không hiểu?"
Giọng nói Lăng Thánh Long vang lên trầm bổng như khắc sâu vào ngực cậu, hiểu lầm của cậu với Dạ Thiên Ưng bao nhiêu năm nay liền được giải trừ. . . . . .
Anh trai Dạ Thiên Ưng bảo vệ cậu, tình yêu của anh ấy sâu như biển, ừ, sâu hơn biển!
Một người thanh niên như Bắc Thiên Thần lại rơi nước mắt, đôi mắt u buồn kia đã hết u buồn, mà là sự thấu hiểu, cậu đã hiểu lầm anh Dạ Thiên Ưng suốt 10 năm trời! ! !
"Chính tôi sẽ nói cho cậu biết một chuyện." Hàn Tuấn Hi cất giọng nói lạnh lẽo đi tới bên cạnh Bắc Thiên Thần " Người bạn gái của cậu năm đó là em gái thứ sáu của một lão đại băng nhóm nhó, cô ta đã lừa gạt tình cảm của cậu, sau đó Thiên Ưng biết nên bảo cô ta chia tay cậu, nhưng cô ta đòi Thiên Ưng 10 vạn, tính khí Thiên Ưng mọi người cũng hiểu, anh ấy không đưa cho cô tai một đồng nào, còn đánh cô ta, nên vì muốn trả thù Thiên Ưng, nê cô ta cố ý tạo hiềm khích quan hệ giữa cậu và anh ấy, tạo vụ việc giả cô ta và Thiên Ưng đã lên giường. Thật ra thì Thiên Ưng chưa từng chạm qua cô ta, hơn nữa cô ta cũng không phải là loại gái còn trong trắng, mà là người có thể kiếm chồng thiên hạ!"
Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long thấy thế, vội vàng đuổi hết người tham gia dạ vũ đi ra ngàoi, dù sao chuyện trong nhà cũng nên đóng cửa bảo nhau.
Không bao lâu, cả hội trường chỉ còn lại Dạ Thiên Ưng, Bắc Thiên Thần, Hàn Tuấn Hi, Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long.
Dạ Thiên Ưng nâng tay nới lỏng cái cavat trên cổ, vẻ mặt băng giá đi tới cạnh Bắc Thiên Thần, đạp một cước thật mạnh vào bụng của nó: "Từ nhỏ đến lớn, đây là lần thứ hai tôi đánh cậu, nhưng chỉ mới bắt đầu thôi, bắt đầu từ nay tôi sẽ không dung túng cho cậu nữa!"
Lần đầu tiên anh đánh Bắc Thiên Thần là khi anh đóng vai thầy giáo dậy dỗ em trai minhg. Trước kia bất luận Bắc Thiên Thần giận anh như thế nào, anh cũng không bao giờ ra tay đánh nó. Lần này thật sự Bắc Thiên Thần đã quá mức, đánh người anh em của anh, hôn người phụ nữ của anh. Anh nhịn nhưng không nhịn nổi nữa rồi
Bắc Thiên Thần bị Dạ Thiên Ưng đạp một cái nên ngã lăn trên mặt đất, cậu lau đi vết máu trên khóe miệng, mỉm cười đứng lên: "Dung túng đối với tôi? Hhaha, anh biết tôi vì cái gì mà thay đôi trường dự thi để đến đây học không? Bởi vì tôi muốn bắt anh! ! ! Bắt cái tên xã hội đen không bằng cầm thú như anh! ! ! ! !"
Cậu ta vừa nói ra lời này, Dạ Thiên Ưng liền đá thêm một cước vào bụng cậu ta, lập tức cả người Bắc Thiên Thần nằm úp trên mặt đất.
Dạ Thiên Ưng dùng chân dậm lên chân của Bắc Thiên Thàn, đưa lưng về phía đám người Hàn Tuấn Hi, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: "Tuấn Hi, tôi thay Thiên Thần nhận lỗi với cậu , còn nữa, làm phiền cậu giáo dục Bắc Thiên Thần giùm tôi! ! !"
Ngụ ý của anh là đám người Hàn Tuấn Hi có thể động thủ, cái mục đích chủ yếu là anh. . . . . .
Không thể ra tay! Hung ác với người khác thì được, nhưng anh không thể hung ác đối với em trai của mình. Đối với người phụ nữ khác anh có thể không để ý, nhưng đối với Ngô Hiểu Dao anh không thể vô tình với cô được!
Dạ Thiên Ưng nói xong, chạy như bay ra khỏi hội trường dạ vũ, đuổi theo Ngô Hiểu Dao . . . . . .
☆★☆★☆★☆★
Bên trong hội trường, Hàn Tuấn Hi cùng Lăng Thánh Quân và Lăng Thánh Long đưa mắt nhìn nhau, hồi lâu không nhúc nhích.
Bắc Thiên Thần bị Dạ Thiên Ưng đánh đến nổi không đứng lên được nên nằm luôn trên đất, miễn cưỡng mỉm cười nhìn ba người kia: "Nhanh lên đi, mấy người là con chó cưng của Dạ Thiên Ưng, không phải anh ta bảo mấy người dạy dỗ tôi sao? Động thủ đi! ! !"
Nghe lời nói vũ nhục của Bắc Thiên Thần, Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long, Hàn Tuấn Hi khó nuốt xuống ức chế trong lòng.
Bởi vì Dạ Thiên Ưng không bảo bọn họ làm chó! Dạ Thiên Ưng đối đãi với họ như anh em ruột! ! Bọn họ so với ai khác cũng hiểu hơn rất nhiều.
Đối diện với với lẻ phách lối như Bắc Thiên Thần trước mặt, Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Quân không bước lên đánh nó. Hiện tại bọn họ rất muốn giết cậu ta, nhưng bọ họ vẫn bận tâm cái nguyên do Bắc Thiên Thần là em trai của Dạ Thiên Ưng.
Nhưng. . . . . . 10.
Người luôn nho nhã như Lăng Thánh Long lại đi tới trước mặt Bắc Thiên Thần rồi vung tay cho cậu ta một cái tát, sau đó giơ chân đạp cậu ta một cước nữa.
Lăng Thánh Long đưa tay nắm lấy tóc Bắc Thiên Thần, miệng rống lên: "Con mẹ nó, cậu thì biết cái thá gì, cậu biết Dạ Thiên Ưng đối xử tốt với cậu bao nhiêu sao?"
Giọng nói của Lăng Thánh Long cực to, khiến cho Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Quân ngẩn người, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy giận đến tím mặt như vậy. . . . . .
"Tốt? Tôi không biết đấy." Bắc Thiên Thần vẫn không chịu thua lên tiếng trả lời lại.
Tay giữ lấy tóc, tay còn lại Lăng Thánh Long tát lên mặt Bắc Thiên Thần một cái nữa: "Lúc Thiên Ưng vừa mới tới Trung Quốc phải ăn cơm thừa canh cặn để sống, lúc cậu ấy vừa bước chân vào cuộc sống ấy thì mỗi ngày đều bị người ta đánh đến mức không ra hình dạng con người, sau đó cậu ấy mới khá khẩm lên một chút, đón cậu tới Trung Quốc để cậu sống tốt hơn, vậy cậu thì sao ? Con mẹ nó, bây giờ cậu ghét bỏ người anh trai xã hội đen của mình? Không có người anh trai xã hội đen này thì cậu có thể sống tới bây giờ sao?"
"Tôi hiểu rõ! Tôi hiểu rất rõ! Vậy thì thế nào? ? Cho tôi tiền là được rồi sao? Tôi cũng muốn có người được thương yêu, khi có họp phụ huynh thì người ta có phụ huynh đến dự, còn tôi?"
Thật ra thì, người mà Bắc Thiên Thần từ nhỏ đã tôn sùng chính là anh hai Dạ Thiên Ưng của mình, chỉ là, Dạ Thiên Ưng không để ý đến cậu, cho nên cậu mới có thể hận Dạ Thiên Ưng như vậy.
Bắc Thiên Thần lời nói này xong, Lăng Thánh Long cũng cho cậu ta một cái tát mạnh hơn: "Tôi cho cậu biết! Kẻ thù của Dạ Thiên Ưng có bao nhiêu người cậu biết không? Nếu như cậu ấy thân cận với cậu thì cậu sẽ bịt thương! ! Cậu ấy cũng muốn gần gũi với cậu, nhưng thực tế không cho cậu ấy làm như vậy, cho nên cậu ấy chỉ có thể đứng xa nhìn cậu đi học, đứng xa xa nhìn cậu tan giờ học, lúc cậu thi được thành tích bao nhiêu Dạ Thiên Ưng cũng là người nắm rõ nhất! Đây tất cả đều là cái gì, cậu còn cái gì không hiểu?"
Giọng nói Lăng Thánh Long vang lên trầm bổng như khắc sâu vào ngực cậu, hiểu lầm của cậu với Dạ Thiên Ưng bao nhiêu năm nay liền được giải trừ. . . . . .
Anh trai Dạ Thiên Ưng bảo vệ cậu, tình yêu của anh ấy sâu như biển, ừ, sâu hơn biển!
Một người thanh niên như Bắc Thiên Thần lại rơi nước mắt, đôi mắt u buồn kia đã hết u buồn, mà là sự thấu hiểu, cậu đã hiểu lầm anh Dạ Thiên Ưng suốt 10 năm trời! ! !
"Chính tôi sẽ nói cho cậu biết một chuyện." Hàn Tuấn Hi cất giọng nói lạnh lẽo đi tới bên cạnh Bắc Thiên Thần " Người bạn gái của cậu năm đó là em gái thứ sáu của một lão đại băng nhóm nhó, cô ta đã lừa gạt tình cảm của cậu, sau đó Thiên Ưng biết nên bảo cô ta chia tay cậu, nhưng cô ta đòi Thiên Ưng 10 vạn, tính khí Thiên Ưng mọi người cũng hiểu, anh ấy không đưa cho cô tai một đồng nào, còn đánh cô ta, nên vì muốn trả thù Thiên Ưng, nê cô ta cố ý tạo hiềm khích quan hệ giữa cậu và anh ấy, tạo vụ việc giả cô ta và Thiên Ưng đã lên giường. Thật ra thì Thiên Ưng chưa từng chạm qua cô ta, hơn nữa cô ta cũng không phải là loại gái còn trong trắng, mà là người có thể kiếm chồng thiên hạ!"