Chương 1
Ánh chiều tà rải thảm, không gian được phủ một lớp vàng óng như mật. Đoàn làm phim Thiên Đường lựa chọn bối cảnh phân đoạn 42 ở một góc sông vắng.
Nơi nhóm người đang tác nghiệp, cỏ dại mọc quá đầu người. Cơn gió tháng ba hờ hững ngang qua, những cánh hoa xuyến chi đung đưa như muốn tung bay.
– CẮT! Không phải như thế! Em phải diễn cho sâu vào! Nước mắt… nước mắt đâu?
Âm giọng tức giận của ông đạo diễn vang lên, tay chân khua khoắng biểu đạt. Nữ diễn viên chính yêu kiều trong bộ váy trắng bĩu môi, tay bứt một bông xuyến chi vô tội, hậm hực ngồi thụp xuống. Mấy người trang điểm vội bước nhanh lại, dặm thêm phấn làm sáng bừng khuôn mặt cô ta.
– Nghỉ mười phút!
Đạo diễn tức tối phất tay, bước nhanh đến giảng giải cho nữ chính.
Chứng kiến một màn, tôi khẽ lắc đầu. Cách đây mấy ngày, nắm bắt tin tức, tôi xin được một chân vai phụ cho bộ phim đang được lăng xê khắp cõi mạng. Gọi là vai phụ cho oai, thực ra là vai cô gái đi tự t.ử!
Nội dung phân cảnh 42 như sau: Nam nữ chính gặp phải biến cố, công ty gia đình lâm vào bờ vực phá sản. Bọn họ đưa nhau ra bờ sông ngắm nhìn non nước mây trời giải tỏa căng thẳng. Trong lúc hai người đang buồn bã, bất ngờ thấy một cô gái chán sống lao mình ra sông. Nam chính cứu cô gái vào bờ, hai người động viên cô ta, sau đó nhìn lại mình, thấy mình vẫn còn may mắn hơn cô ta, từ đó có tinh thần vực lại công ty.
Cô gái chán sống đó không ai khác chính là tôi! Mẹ ơi, rét nàng Bân cắt da cắt thịt, vì vài đồng bạc lẻ để sống mà tôi phải lao mình ra dòng sông lờ đờ trước mặt, nghĩ thôi cũng thấy run lên rồi!
Tôi thì không phải diễn viên, chỉ là một cô sinh viên năm thứ ba, cuối tháng hết tiền, không muốn phiền lụy gia đình. Ở quê tôi vẫn tắm sông, xem như chỉ cần chịu lạnh, còn lại, không cần lo. Thử hỏi trong thời tiết này, có đứa con gái nào dám lăn xả vào lòng sông lạnh buốt kia không? Thế nên, xin việc một phát, được nhận luôn!
– Con bà nó, mưa rồi!
Tiếng chửi thề đâu đó vang lên. Vừa nắng mà đã mưa, ông trời còn đỏng đảnh hơn cả phụ nữ. Đã rét, lại còn mưa? Phải lao mình xuống nước lúc này sao? G.i.ết tôi đi!
– Nghỉ thôi, mai chuyển phân cảnh!
Tiếng đạo diễn thở dài. Quay sang tôi, ông ta nói tiếp:
– Cô Quyên, phân cảnh 42 này chủ nhật ấm hơn sẽ quay tiếp.
Đạo diễn có tâm, chấp nhận rời ngày quay, đồng nghĩa tôi hết nhiệm vụ trong ngày hôm nay. Tiền đã nhận một nửa, không làm lúc này thì lúc khác cũng phải làm.
Một hồi trời lại nắng, nắng như chưa từng mưa!
Dắt xe máy trên đoạn đường sỏi đá lởm chởm, cỏ vướng chân đi, bất ngờ tôi bị một nhóm đàn ông đeo kính đen, mặc âu phục đen chặn lại. Nhìn thì không giống lưu manh, có điều bảo là người bình thường thì càng không giống!
Tôi xoay đầu nhìn xung quanh, đoàn làm phim đã lên xe mười sáu chỗ rời đi từ lúc nào! Một mình tôi đối diện với nhóm người này nơi đồng không mông quạnh. Cướp, h.iếp, gi.ết? AAAAA…
Mặt mũi xanh lè xanh lét, tôi định lên xe phóng thẳng. Chưa kịp vặn tay ga, bọn họ đã lên tiếng.
– Cô diễn viên, đừng sợ! Chúng tôi có việc muốn nhờ cô!
Tôi vội vã lắc lắc đầu, cười cười:
– À… các anh nhầm rồi… tôi không phải diễn viên, tôi… chính xác là… kẻ đóng thế!
Đóng thế mấy pha hành động không ai muốn làm!
Bọn họ cau mày:
– Cô chưa từng xuất hiện rộng rãi, đúng chứ?
Tôi gật. Đúng. Lần đầu tiên tôi đi “đóng phim”, mà còn chưa được đóng!
Bọn họ cười nhe răng, hai tay vỗ vào nhau.
– Vậy cô chính là người chúng tôi cần. Chúng tôi muốn thuê cô, đóng thế vai, đúng vậy, diễn viên đóng thế chính là công việc của cô mà, cô làm được chứ?
Tôi tròn xoe hai mắt. Họ thuê tôi diễn thế vai?
– Tiểu thư nhà chúng tôi muốn thuê một nữ diễn viên vô danh đóng thế cho cô ấy! Điều kiện, là diễn viên, ngang tầm tuổi, và chưa từng xuất hiện rộng rãi! Tiểu thư sẽ trả cho cô mười triệu, chỉ cần cô diễn một buổi thôi!
Mười… mười triệu? Ôi mẹ ơi… tận mười triệu, chỉ để diễn thế vai một cô tiểu thư đỏng đảnh nào đó?
Tim đập thình thình trong lồng ngực, tôi nuốt ực một ngụm, e dè hỏi lại:
– Cô ấy muốn tôi làm gì?
– Cô đóng giả cô ấy, có mặt trong một bữa tối, mục đích từ chối người đàn ông mà cha mẹ cô ấy mai mối.
Một tình huống quen thuộc, nghe cũng có vẻ đơn giản. Tôi tò mò hỏi tiếp:
– Sao cô ấy không trực tiếp từ chối đi?
– Điều này cô không cần quan tâm.
Tôi nhún vai:
– Vậy thôi, tôi không làm.
Bọn họ nhìn nhau, lại cười cười xu nịnh:
– Bà cô của tôi ơi, để tôi nói rõ hơn cho cô thế này. Tiểu thư nhà chúng tôi vô cùng xinh đẹp, nếu cô ấy xuất hiện, người đàn ông kia sẽ mê như điếu đổ. Tiểu thư đã có người trong lòng, tiếc rằng không môn đăng hộ đối, còn phải đấu tranh, lúc này không muốn chuốc thêm rắc rối. Người đàn ông được mai mối cho tiểu thư là một đại thiếu gia mới du học trở về, là con trai đối tác lớn nhà chúng tôi. Tiểu thư không muốn đắc tội, buộc phải có mặt.
Nơi nhóm người đang tác nghiệp, cỏ dại mọc quá đầu người. Cơn gió tháng ba hờ hững ngang qua, những cánh hoa xuyến chi đung đưa như muốn tung bay.
– CẮT! Không phải như thế! Em phải diễn cho sâu vào! Nước mắt… nước mắt đâu?
Âm giọng tức giận của ông đạo diễn vang lên, tay chân khua khoắng biểu đạt. Nữ diễn viên chính yêu kiều trong bộ váy trắng bĩu môi, tay bứt một bông xuyến chi vô tội, hậm hực ngồi thụp xuống. Mấy người trang điểm vội bước nhanh lại, dặm thêm phấn làm sáng bừng khuôn mặt cô ta.
– Nghỉ mười phút!
Đạo diễn tức tối phất tay, bước nhanh đến giảng giải cho nữ chính.
Chứng kiến một màn, tôi khẽ lắc đầu. Cách đây mấy ngày, nắm bắt tin tức, tôi xin được một chân vai phụ cho bộ phim đang được lăng xê khắp cõi mạng. Gọi là vai phụ cho oai, thực ra là vai cô gái đi tự t.ử!
Nội dung phân cảnh 42 như sau: Nam nữ chính gặp phải biến cố, công ty gia đình lâm vào bờ vực phá sản. Bọn họ đưa nhau ra bờ sông ngắm nhìn non nước mây trời giải tỏa căng thẳng. Trong lúc hai người đang buồn bã, bất ngờ thấy một cô gái chán sống lao mình ra sông. Nam chính cứu cô gái vào bờ, hai người động viên cô ta, sau đó nhìn lại mình, thấy mình vẫn còn may mắn hơn cô ta, từ đó có tinh thần vực lại công ty.
Cô gái chán sống đó không ai khác chính là tôi! Mẹ ơi, rét nàng Bân cắt da cắt thịt, vì vài đồng bạc lẻ để sống mà tôi phải lao mình ra dòng sông lờ đờ trước mặt, nghĩ thôi cũng thấy run lên rồi!
Tôi thì không phải diễn viên, chỉ là một cô sinh viên năm thứ ba, cuối tháng hết tiền, không muốn phiền lụy gia đình. Ở quê tôi vẫn tắm sông, xem như chỉ cần chịu lạnh, còn lại, không cần lo. Thử hỏi trong thời tiết này, có đứa con gái nào dám lăn xả vào lòng sông lạnh buốt kia không? Thế nên, xin việc một phát, được nhận luôn!
– Con bà nó, mưa rồi!
Tiếng chửi thề đâu đó vang lên. Vừa nắng mà đã mưa, ông trời còn đỏng đảnh hơn cả phụ nữ. Đã rét, lại còn mưa? Phải lao mình xuống nước lúc này sao? G.i.ết tôi đi!
– Nghỉ thôi, mai chuyển phân cảnh!
Tiếng đạo diễn thở dài. Quay sang tôi, ông ta nói tiếp:
– Cô Quyên, phân cảnh 42 này chủ nhật ấm hơn sẽ quay tiếp.
Đạo diễn có tâm, chấp nhận rời ngày quay, đồng nghĩa tôi hết nhiệm vụ trong ngày hôm nay. Tiền đã nhận một nửa, không làm lúc này thì lúc khác cũng phải làm.
Một hồi trời lại nắng, nắng như chưa từng mưa!
Dắt xe máy trên đoạn đường sỏi đá lởm chởm, cỏ vướng chân đi, bất ngờ tôi bị một nhóm đàn ông đeo kính đen, mặc âu phục đen chặn lại. Nhìn thì không giống lưu manh, có điều bảo là người bình thường thì càng không giống!
Tôi xoay đầu nhìn xung quanh, đoàn làm phim đã lên xe mười sáu chỗ rời đi từ lúc nào! Một mình tôi đối diện với nhóm người này nơi đồng không mông quạnh. Cướp, h.iếp, gi.ết? AAAAA…
Mặt mũi xanh lè xanh lét, tôi định lên xe phóng thẳng. Chưa kịp vặn tay ga, bọn họ đã lên tiếng.
– Cô diễn viên, đừng sợ! Chúng tôi có việc muốn nhờ cô!
Tôi vội vã lắc lắc đầu, cười cười:
– À… các anh nhầm rồi… tôi không phải diễn viên, tôi… chính xác là… kẻ đóng thế!
Đóng thế mấy pha hành động không ai muốn làm!
Bọn họ cau mày:
– Cô chưa từng xuất hiện rộng rãi, đúng chứ?
Tôi gật. Đúng. Lần đầu tiên tôi đi “đóng phim”, mà còn chưa được đóng!
Bọn họ cười nhe răng, hai tay vỗ vào nhau.
– Vậy cô chính là người chúng tôi cần. Chúng tôi muốn thuê cô, đóng thế vai, đúng vậy, diễn viên đóng thế chính là công việc của cô mà, cô làm được chứ?
Tôi tròn xoe hai mắt. Họ thuê tôi diễn thế vai?
– Tiểu thư nhà chúng tôi muốn thuê một nữ diễn viên vô danh đóng thế cho cô ấy! Điều kiện, là diễn viên, ngang tầm tuổi, và chưa từng xuất hiện rộng rãi! Tiểu thư sẽ trả cho cô mười triệu, chỉ cần cô diễn một buổi thôi!
Mười… mười triệu? Ôi mẹ ơi… tận mười triệu, chỉ để diễn thế vai một cô tiểu thư đỏng đảnh nào đó?
Tim đập thình thình trong lồng ngực, tôi nuốt ực một ngụm, e dè hỏi lại:
– Cô ấy muốn tôi làm gì?
– Cô đóng giả cô ấy, có mặt trong một bữa tối, mục đích từ chối người đàn ông mà cha mẹ cô ấy mai mối.
Một tình huống quen thuộc, nghe cũng có vẻ đơn giản. Tôi tò mò hỏi tiếp:
– Sao cô ấy không trực tiếp từ chối đi?
– Điều này cô không cần quan tâm.
Tôi nhún vai:
– Vậy thôi, tôi không làm.
Bọn họ nhìn nhau, lại cười cười xu nịnh:
– Bà cô của tôi ơi, để tôi nói rõ hơn cho cô thế này. Tiểu thư nhà chúng tôi vô cùng xinh đẹp, nếu cô ấy xuất hiện, người đàn ông kia sẽ mê như điếu đổ. Tiểu thư đã có người trong lòng, tiếc rằng không môn đăng hộ đối, còn phải đấu tranh, lúc này không muốn chuốc thêm rắc rối. Người đàn ông được mai mối cho tiểu thư là một đại thiếu gia mới du học trở về, là con trai đối tác lớn nhà chúng tôi. Tiểu thư không muốn đắc tội, buộc phải có mặt.