Chương 2
Tôi nheo nheo mắt, đa nghi hỏi lại:
– Tôi phải tin các anh thế nào?
– Cô nghe đến tập đoàn Hải Thành rồi chứ? Đó là tập đoàn nhà chúng tôi.
Tập đoàn khoáng sản Hải Thành?… Ôi mẹ ơi, quá giàu rồi!
Bọn họ hếch mặt tự hào, đưa huy hiệu cùng thẻ nhân viên của Hải Thành ra cho tôi xem. Độ tin tưởng của tôi nhảy lên đến tám mươi phần trăm!
Âm thanh thuyết phục tiếp tục vang lên:
– Chúng tôi nói dối cô cũng chẳng để làm gì? Cô xem, ngay bây giờ muốn làm gì cô chúng tôi đều có thể, còn lừa làm cái gì?
Tôi vô thức đưa hai tay ôm lấy người, dùng não phân tích một chút, thấy bọn họ nói đúng. Ừm. Mười triệu… một con số hấp dẫn nha!
– Tôi phải diễn lúc nào?
– Sáu giờ ba mươi tối mai người đàn ông kia mời tiểu thư bữa tối tại nhà hàng Royal. Cô có mặt ở đó từ năm giờ, chúng tôi sẽ sắp xếp phù hợp cho cô.
Nhà hàng Royal… Nhà hàng nổi tiếng sang chảnh bậc nhất thành phố này? Mười triệu và một bữa ăn xa xỉ ở nhà hàng bậc nhất, xem ra cũng không thiệt cho lắm!
Phóng xe máy về đến căn hộ thuê trọ, trái tim trong ngực tôi vẫn còn chưa chịu yên. Tôi cũng chưa dám tin vào những gì mình vừa nhận lời. Đám người đó đưa vào tay tôi một tấm card visit, trên đó đề tên một người đàn ông trẻ, trưởng nhóm vệ sĩ của cô tiểu thư kia, cũng là người đứng ra trao đổi với tôi chiều nay.
Vỗ vỗ tay vào đầu, tôi mở tủ lấy quần áo định đi tắm. Bất chợt, âm thanh điện thoại báo hiệu thần tài đến làm hai tai tôi dỏng lên.
Mười… mười triệu!
Bọn họ có số tài khoản của tôi từ lúc nào vậy chứ? Đáng sợ, quá sức đáng sợ mà! Nhận tiền mà tôi thấy lo hơn là mừng. Bọn họ chọn tôi, đã kéo tôi vào trò lừa gạt này, xem ra tôi buộc phải cùng bước chung con thuyền với tiểu thư nhà bọn họ rồi!
Được, cô ta thích chơi, tôi chơi!
Năm giờ chiều hôm sau, tôi có mặt ở nhà hàng Royal. Nhà hàng gì mà to như tòa lâu đài, đến tận mười tầng bề thế, xây dựng theo phong cách châu Âu, vương giả từ ngoài vào trong.
Vừa phóng xe máy xuống tầng hầm, nhóm người chiều qua đã có mặt, bọn họ kéo tôi theo một lối đi riêng, vào một căn phòng kín. Một người phụ nữ trung niên gầy gò ngồi sẵn trong đó, thấy tôi bà ta cau mày gắt:
– Thế này không được! Mấy thằng này, có mắt không mà chọn nó?
Tôi nửa lo nửa mừng, thực lòng cũng chẳng biết phải nghĩ sao. Trưởng nhóm vệ sĩ cười cười gãi đầu:
– Vú Mai à, con thấy cô ấy có nhiều nét của tiểu thư, càng đỡ bị lộ hơn chứ sao?
– Xinh đẹp thế này… Chúng mày ăn gì mà ngu hơn con Milu?
Đám vệ sĩ cười cười:
– Xinh thì khó chứ xấu thì khó gì, vú cứ trang điểm cho cô ấy một tí là xong mà!
Bà ta nguýt một tiếng rõ dài, kéo tay tôi lại ấn tôi ngồi xuống trước mặt. Vừa để một thợ trang điểm tô trát cho tôi, bà ta vừa nói:
– Chốc nữa gặp mặt, cô phải cho anh ta hiểu tiểu thư khó tính khó nết, nói chung là không được làm mất mặt tiểu thư nhưng lại khiến anh ta không ưa tiểu thư! Tiểu thư dịu dàng thuần khiết, ai gặp cũng yêu, tuyệt đối không thể nào diễn kịch. Chính vì thế chúng tôi mới thuê cô, cô hiểu chứ?
Tôi chưa kịp mở miệng đáp, bà ta liền chọn cho tôi một màu son hồng nhợt nhạt, sau đó nói tiếp:
– Chúng tôi đã điều tra về lý lịch của cô. 21 tuổi mà chưa có ai. Cô không thiếu xinh đẹp, vậy chắc chắn là do cô vô duyên rồi! Chọn cô suy cho cùng cũng là yên tâm!
Haha… có lý! Vô duyên như tôi thì yên tâm rồi!
Kết thúc buổi “làm xấu” cho tôi là vài vệt nâu hai bên khóe miệng, thế này nhìn cũng đủ già đi chục tuổi. Khéo thật đấy!
Thợ trang điểm chào bà vú rời đi. Bà ta gật gù nhìn tôi một lượt trong bộ váy áo satin màu xanh ngọc kiêu sa. Tùng váy bồng bềnh, phần ngực là một bông hoa lớn che khéo khuôn ngực, để lộ cần cổ và hai cánh tay mảnh dẻ trắng muốt. Choàng một tấm khăn lông trắng, mái tóc xoăn nhẹ thả một bên vai, chân tôi đi một đôi giày cao gót trong suốt như pha lê. Thực tình mà nói, tôi chưa từng được mặc những thứ thế này trong đời.
– Tiểu thư Hoài Phương không thể ăn vận xuề xòa được. Người kia không tầm thường, nhất định anh ta sẽ chú ý chi tiết này.
Bà ta không giấu tiếng thở dài mà nói tiếp:
– Kể mà tiểu thư không si tình thằng khố rách áo ôm đó, đối tượng kia của cô ấy chính là một đối tượng tuyệt hảo! Haizzz… Âu cũng là ý trời!
Bà ta biết nhiều về người đàn ông tôi sắp gặp mặt. Tôi có chút thắc mắc mà hỏi:
– Chẳng lẽ người kia không điều tra về tiểu thư nhà bà sao?
– Ông bà chủ giữ thông tin về tiểu thư rất kín, tuyệt đối không lọt ra ngoài. Dù ai cũng không thể điều tra.
Tôi gật đầu. Nhà tài phiệt muốn gì, người thường không thể ngăn cản. Còn người đàn ông kia, anh ta không tự giấu mình, thành ra ai cũng biết. Tất nhiên, ngoại trừ tôi!
– Tôi phải tin các anh thế nào?
– Cô nghe đến tập đoàn Hải Thành rồi chứ? Đó là tập đoàn nhà chúng tôi.
Tập đoàn khoáng sản Hải Thành?… Ôi mẹ ơi, quá giàu rồi!
Bọn họ hếch mặt tự hào, đưa huy hiệu cùng thẻ nhân viên của Hải Thành ra cho tôi xem. Độ tin tưởng của tôi nhảy lên đến tám mươi phần trăm!
Âm thanh thuyết phục tiếp tục vang lên:
– Chúng tôi nói dối cô cũng chẳng để làm gì? Cô xem, ngay bây giờ muốn làm gì cô chúng tôi đều có thể, còn lừa làm cái gì?
Tôi vô thức đưa hai tay ôm lấy người, dùng não phân tích một chút, thấy bọn họ nói đúng. Ừm. Mười triệu… một con số hấp dẫn nha!
– Tôi phải diễn lúc nào?
– Sáu giờ ba mươi tối mai người đàn ông kia mời tiểu thư bữa tối tại nhà hàng Royal. Cô có mặt ở đó từ năm giờ, chúng tôi sẽ sắp xếp phù hợp cho cô.
Nhà hàng Royal… Nhà hàng nổi tiếng sang chảnh bậc nhất thành phố này? Mười triệu và một bữa ăn xa xỉ ở nhà hàng bậc nhất, xem ra cũng không thiệt cho lắm!
Phóng xe máy về đến căn hộ thuê trọ, trái tim trong ngực tôi vẫn còn chưa chịu yên. Tôi cũng chưa dám tin vào những gì mình vừa nhận lời. Đám người đó đưa vào tay tôi một tấm card visit, trên đó đề tên một người đàn ông trẻ, trưởng nhóm vệ sĩ của cô tiểu thư kia, cũng là người đứng ra trao đổi với tôi chiều nay.
Vỗ vỗ tay vào đầu, tôi mở tủ lấy quần áo định đi tắm. Bất chợt, âm thanh điện thoại báo hiệu thần tài đến làm hai tai tôi dỏng lên.
Mười… mười triệu!
Bọn họ có số tài khoản của tôi từ lúc nào vậy chứ? Đáng sợ, quá sức đáng sợ mà! Nhận tiền mà tôi thấy lo hơn là mừng. Bọn họ chọn tôi, đã kéo tôi vào trò lừa gạt này, xem ra tôi buộc phải cùng bước chung con thuyền với tiểu thư nhà bọn họ rồi!
Được, cô ta thích chơi, tôi chơi!
Năm giờ chiều hôm sau, tôi có mặt ở nhà hàng Royal. Nhà hàng gì mà to như tòa lâu đài, đến tận mười tầng bề thế, xây dựng theo phong cách châu Âu, vương giả từ ngoài vào trong.
Vừa phóng xe máy xuống tầng hầm, nhóm người chiều qua đã có mặt, bọn họ kéo tôi theo một lối đi riêng, vào một căn phòng kín. Một người phụ nữ trung niên gầy gò ngồi sẵn trong đó, thấy tôi bà ta cau mày gắt:
– Thế này không được! Mấy thằng này, có mắt không mà chọn nó?
Tôi nửa lo nửa mừng, thực lòng cũng chẳng biết phải nghĩ sao. Trưởng nhóm vệ sĩ cười cười gãi đầu:
– Vú Mai à, con thấy cô ấy có nhiều nét của tiểu thư, càng đỡ bị lộ hơn chứ sao?
– Xinh đẹp thế này… Chúng mày ăn gì mà ngu hơn con Milu?
Đám vệ sĩ cười cười:
– Xinh thì khó chứ xấu thì khó gì, vú cứ trang điểm cho cô ấy một tí là xong mà!
Bà ta nguýt một tiếng rõ dài, kéo tay tôi lại ấn tôi ngồi xuống trước mặt. Vừa để một thợ trang điểm tô trát cho tôi, bà ta vừa nói:
– Chốc nữa gặp mặt, cô phải cho anh ta hiểu tiểu thư khó tính khó nết, nói chung là không được làm mất mặt tiểu thư nhưng lại khiến anh ta không ưa tiểu thư! Tiểu thư dịu dàng thuần khiết, ai gặp cũng yêu, tuyệt đối không thể nào diễn kịch. Chính vì thế chúng tôi mới thuê cô, cô hiểu chứ?
Tôi chưa kịp mở miệng đáp, bà ta liền chọn cho tôi một màu son hồng nhợt nhạt, sau đó nói tiếp:
– Chúng tôi đã điều tra về lý lịch của cô. 21 tuổi mà chưa có ai. Cô không thiếu xinh đẹp, vậy chắc chắn là do cô vô duyên rồi! Chọn cô suy cho cùng cũng là yên tâm!
Haha… có lý! Vô duyên như tôi thì yên tâm rồi!
Kết thúc buổi “làm xấu” cho tôi là vài vệt nâu hai bên khóe miệng, thế này nhìn cũng đủ già đi chục tuổi. Khéo thật đấy!
Thợ trang điểm chào bà vú rời đi. Bà ta gật gù nhìn tôi một lượt trong bộ váy áo satin màu xanh ngọc kiêu sa. Tùng váy bồng bềnh, phần ngực là một bông hoa lớn che khéo khuôn ngực, để lộ cần cổ và hai cánh tay mảnh dẻ trắng muốt. Choàng một tấm khăn lông trắng, mái tóc xoăn nhẹ thả một bên vai, chân tôi đi một đôi giày cao gót trong suốt như pha lê. Thực tình mà nói, tôi chưa từng được mặc những thứ thế này trong đời.
– Tiểu thư Hoài Phương không thể ăn vận xuề xòa được. Người kia không tầm thường, nhất định anh ta sẽ chú ý chi tiết này.
Bà ta không giấu tiếng thở dài mà nói tiếp:
– Kể mà tiểu thư không si tình thằng khố rách áo ôm đó, đối tượng kia của cô ấy chính là một đối tượng tuyệt hảo! Haizzz… Âu cũng là ý trời!
Bà ta biết nhiều về người đàn ông tôi sắp gặp mặt. Tôi có chút thắc mắc mà hỏi:
– Chẳng lẽ người kia không điều tra về tiểu thư nhà bà sao?
– Ông bà chủ giữ thông tin về tiểu thư rất kín, tuyệt đối không lọt ra ngoài. Dù ai cũng không thể điều tra.
Tôi gật đầu. Nhà tài phiệt muốn gì, người thường không thể ngăn cản. Còn người đàn ông kia, anh ta không tự giấu mình, thành ra ai cũng biết. Tất nhiên, ngoại trừ tôi!