Chương 11: Bà đến để hỏi tội sao?
“Mộc Tuyết Nhi, cô đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tôi...”
“ Cút ra ngoài!” Chưa đợi Lâm Phong gào xong, Hứa Quân đứng trước mặt hắn nói.
Nhìn xung quanh, Lâm Phong nở nụ cười xấu xa nói: “Hứa Quân, ông đây nhịn mày lâu lắm rồi đấy, biết không hả?”
“ Tôi cũng thế.”
“Ông đây tập thể hình từ năm 18 tuổi, còn đánh không lại cái loại phế vật như mày chắc?”
Tay phải Mộc Phong nắm thành quyền, nhân cơ hội, đột nhiên đánh vào đầu Hứa Quân.
“Hứa Quân, cẩn thận”
Sự việc xảy ra quá nhanh, Mộc Tuyết Nhi không ngờ, Lâm Phong thế mà lại đột nhiên ra tay.
Mộc Tuyết Nhi sợ Hứa Quân chịu thiệt, định chạy qua đó, nhưng Mộc Từ cản cô lại, lạnh lùng nói: “Mộc Tuyết Nhi, đàn ông đánh nhau, con gái xen vào làm gì? Ai chịu thiệt thì chỉ trách bản thân mình là phế vật.”
“A... bỏ... bỏ tay tao ra, đau... đau!”
Còn chưa đợi Mộc Từ nói xong, cô đột nhiên nghe thấy tiếng kêu rên của Lâm Phong.
Ngoảnh đầu lại, tay phải của Lâm Phong bị Hứa Quân nắm chặt, người nghiêng về phía trước, đau vã cả mồ hôi.
Không khó để nhìn ra, Lâm Phong đang đau đến cùng cực.
Hơn nữa chỉ có mình Lâm Phong biết được mình đã phải chịu đựng những gì, xương tay phải của hắn ta dường như bị Hứa Quân nắm vụn luôn rồi.
“Sao... sao có thể chứ?”
Mộc Từ kinh ngạc.
Không phải Lâm Phong luôn tập thể hình, luôn tập võ sao? Từ lúc nào mà đến tên phế vật cũng đánh không lại vậy? “Cút!”
“ y da dal"
Hứa Quân mặt không cảm xúc, lại đạp vào bụng Lâm Phong một cái, cậu ta như quả bóng mà lăn ra khỏi nhà Mộc Tuyết Nhi.
*“ Cả cô nữa... cút!” Hứa Quân chầm chậm nhìn Mộc Từ, lạnh lùng nói: “ Về nói với bà nội, bảo bà ấy trong hôm nay đến cầu xin Mộc Tuyết Nhi quay lại Mộc. gia. Đợi đến ngày mai, cho dù vác kiệu đến rước, cũng muộn rồi”
“Ha hai”
Mộc Từ cười lạnh một tiếng, gần như chạy ra khỏi nhà của Mộc Tuyết Nhi.
Cô ta là con gái, nghĩ rằng Hứa Quân sẽ không làm gì cô ta.
Nhưng dưới ánh mắt của Hứa Quân, Mộc Từ có cảm giác khó thở.
“ Anh không sao chứ?”
Mộc Tuyết Nhi chạy sang, chỉ sợ vừa rồi Hứa Quân chịu thiệt thòi.
Hứa Quân ấm lòng, cười tươi nói: “Đương nhiên là anh không sao. Người có sao là Mộc Phong!”
*Ý của anh là, biết đánh nhau đáng tự hào lắm đúng không?” Mộc Tuyết Nhi trừng mắt với Hứa Quân, nhưng cô cũng tò mò, hỏi: “Hứa Quân, anh biết đánh nhau từ lúc nào đấy, sao tôi không biết?”
Mấy ngày gần đây, Hứa Quân ngày càng đem đến nhiều bất ngờ cho cô.
Dù anh ấy có gây phiền phức, Mộc Tuyết Nhi cũng không ghét bỏ, ít nhất anh còn ra dáng đàn ông.
“Thực ra anh vẫn luôn biết đánh nhau... chỉ là trước giờ em không tìm hiểu về anh mà thôi!”
Mộc Tuyết Nhi ngớ người, mấp máy miệng, cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
Kết hôn hơn 2 năm, Mộc Tuyết Nhi cũng dần bắt đầu quan tâm đến Hứa Quân, ít nhất có khoảng 1 năm là cô xem anh như không khí.
Trong lòng Mộc Tuyết Nhi có chút không nói nên lời, trước đây hình như cô có hơi quá đáng, coi thường anh.
“Bà nội gì chứ, bảo Mộc Phong đến mời tôi là bà ấy đã lùi một bước rồi!” Mộc Tuyết Nhi cười khổ, hỏi: “Tôi nghe lời của anh, đuổi Mộc Phong đi, tiếp theo phải làm sao?”
“Tin anh đi, chắc chắn bà nội sẽ đích thân đến mời em.”
“ Cút ra ngoài!” Chưa đợi Lâm Phong gào xong, Hứa Quân đứng trước mặt hắn nói.
Nhìn xung quanh, Lâm Phong nở nụ cười xấu xa nói: “Hứa Quân, ông đây nhịn mày lâu lắm rồi đấy, biết không hả?”
“ Tôi cũng thế.”
“Ông đây tập thể hình từ năm 18 tuổi, còn đánh không lại cái loại phế vật như mày chắc?”
Tay phải Mộc Phong nắm thành quyền, nhân cơ hội, đột nhiên đánh vào đầu Hứa Quân.
“Hứa Quân, cẩn thận”
Sự việc xảy ra quá nhanh, Mộc Tuyết Nhi không ngờ, Lâm Phong thế mà lại đột nhiên ra tay.
Mộc Tuyết Nhi sợ Hứa Quân chịu thiệt, định chạy qua đó, nhưng Mộc Từ cản cô lại, lạnh lùng nói: “Mộc Tuyết Nhi, đàn ông đánh nhau, con gái xen vào làm gì? Ai chịu thiệt thì chỉ trách bản thân mình là phế vật.”
“A... bỏ... bỏ tay tao ra, đau... đau!”
Còn chưa đợi Mộc Từ nói xong, cô đột nhiên nghe thấy tiếng kêu rên của Lâm Phong.
Ngoảnh đầu lại, tay phải của Lâm Phong bị Hứa Quân nắm chặt, người nghiêng về phía trước, đau vã cả mồ hôi.
Không khó để nhìn ra, Lâm Phong đang đau đến cùng cực.
Hơn nữa chỉ có mình Lâm Phong biết được mình đã phải chịu đựng những gì, xương tay phải của hắn ta dường như bị Hứa Quân nắm vụn luôn rồi.
“Sao... sao có thể chứ?”
Mộc Từ kinh ngạc.
Không phải Lâm Phong luôn tập thể hình, luôn tập võ sao? Từ lúc nào mà đến tên phế vật cũng đánh không lại vậy? “Cút!”
“ y da dal"
Hứa Quân mặt không cảm xúc, lại đạp vào bụng Lâm Phong một cái, cậu ta như quả bóng mà lăn ra khỏi nhà Mộc Tuyết Nhi.
*“ Cả cô nữa... cút!” Hứa Quân chầm chậm nhìn Mộc Từ, lạnh lùng nói: “ Về nói với bà nội, bảo bà ấy trong hôm nay đến cầu xin Mộc Tuyết Nhi quay lại Mộc. gia. Đợi đến ngày mai, cho dù vác kiệu đến rước, cũng muộn rồi”
“Ha hai”
Mộc Từ cười lạnh một tiếng, gần như chạy ra khỏi nhà của Mộc Tuyết Nhi.
Cô ta là con gái, nghĩ rằng Hứa Quân sẽ không làm gì cô ta.
Nhưng dưới ánh mắt của Hứa Quân, Mộc Từ có cảm giác khó thở.
“ Anh không sao chứ?”
Mộc Tuyết Nhi chạy sang, chỉ sợ vừa rồi Hứa Quân chịu thiệt thòi.
Hứa Quân ấm lòng, cười tươi nói: “Đương nhiên là anh không sao. Người có sao là Mộc Phong!”
*Ý của anh là, biết đánh nhau đáng tự hào lắm đúng không?” Mộc Tuyết Nhi trừng mắt với Hứa Quân, nhưng cô cũng tò mò, hỏi: “Hứa Quân, anh biết đánh nhau từ lúc nào đấy, sao tôi không biết?”
Mấy ngày gần đây, Hứa Quân ngày càng đem đến nhiều bất ngờ cho cô.
Dù anh ấy có gây phiền phức, Mộc Tuyết Nhi cũng không ghét bỏ, ít nhất anh còn ra dáng đàn ông.
“Thực ra anh vẫn luôn biết đánh nhau... chỉ là trước giờ em không tìm hiểu về anh mà thôi!”
Mộc Tuyết Nhi ngớ người, mấp máy miệng, cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
Kết hôn hơn 2 năm, Mộc Tuyết Nhi cũng dần bắt đầu quan tâm đến Hứa Quân, ít nhất có khoảng 1 năm là cô xem anh như không khí.
Trong lòng Mộc Tuyết Nhi có chút không nói nên lời, trước đây hình như cô có hơi quá đáng, coi thường anh.
“Bà nội gì chứ, bảo Mộc Phong đến mời tôi là bà ấy đã lùi một bước rồi!” Mộc Tuyết Nhi cười khổ, hỏi: “Tôi nghe lời của anh, đuổi Mộc Phong đi, tiếp theo phải làm sao?”
“Tin anh đi, chắc chắn bà nội sẽ đích thân đến mời em.”