Chương 12: Nói xong lời này
“Tôi còn sự lựa chọn nào khác ư?”
Mộc Tuyết Nhi chu môi, quay người lên lầu, đến đầu cầu thang, cô quay đầu lại, cười nói: “Nếu như tất cả giống những gì mà anh nói, tối nay, anh có thể lên
giường ngủi”
Nói xong, mặt Mộc Tuyết Nhi đỏ bừng vì xấu hổ còn Hứa Quân thì ngoác miệng cười toe toét.
Hơn 5 giờ chiều, Mộc Tuyết Nhi ra ngoài không lâu, Mộc lão phu nhân và một đám người Mộc gia đích thân đến trước cửa nhà Mộc Tuyết Nhi.
Vì Mộc gia, Mộc lão phu nhân không còn lựa chọn nào khác, bà chỉ có thể buông xuống sự kiêu ngạo.
Nhưng Mộc lão phu nhân vẫn giữ thân phận của mình, đến trước cửa xin lỗi nhưng đã tìm cho bản thân một vài lý do.
“Mẹ...sao mẹ lại đến đây?” Lâm Chi vừa tan làm, mời mấy người Mộc lão phu nhân vào nhà.
Lâm Chi kích động, hét vào mặt Hứa Quân: “Mắt mày để trên trán à? Không nhìn thấy bà đến à? Mau đi pha trà mời bà.”
“Không cần đâu...tôi nuốt không nổi trà cậu ta pha” Mộc lão phu nhân mặt lạnh như băng, kỳ quái nói: “Lâm Chi, sáng nay tôi có lòng tốt kêu Mộc Phong đi mời Tuyết Nhi về lại công ty. Nhưng con rể quý nhà cô lại đánh Mộc Phong... Tốt! Tốt lắm. Cô có thằng con rể tốt quá cơ.”
“Cái gì?”
Lâm Chỉ giật mình, cái tên phế vật ở rể này lại dám đánh Mộc Phong ư?
Hơn nữa Mộc Phong còn là đến mời Tuyết Nhi quay lại công ty làm việc. Chẳng lẽ nó cứ phải tự tay hủy hoại cuộc đời của Tuyết Nhi mới chịu thôi sao?
Lâm Chi hừng hực lửa giận, gào lên với Hứa Quân: “Mày cái tên phế vật, mau quỳ xuống xin lỗi bà!”
Mấy ngày gần đây, Lâm Chỉ có chút bất mãn với Mộc Tuyết Nhi.
Nhưng Mộc Tuyết Nhi suy cho cùng cũng là con gái ruột của bà ta, nếu như có thể, bà ta đương nhiên mong rằng Mộc Tuyết Nhi có thể quay lại công ty của Mộc gia.
Cho dù phải hy sinh Hứa Quân, Lâm Chỉ cũng không có gì tiếc nuối. “Bà nội, nếu không phải con chạy nhanh...anh ta còn định đánh cả con nữa” Mộc Từ cũng ở một bên nhỏ giọng nức nở.
Những chuyện xảy ra trong nhà Mộc Tuyết Nhi, Mộc Phong và Mộc Từ sau khi gặp Mộc lão phu nhân, đã thêm dầu vào lửa mà kể lại tất cả.
Lúc này, đám người Mộc gia đầy mong đợi, thậm chí có người còn rút điện thoại ra, chờ Hứa Quân quỳ xuống dập đầu tạ lỗi trước mặt Mộc lão phu nhân.
Hứa Quân mặt không biểu tình bước đến, nhưng sống lưng thẳng tắp, nhìn chăm chằm Mộc lão phu nhân, hỏi: “Bà nội, lần này bà đích thân đến tận nhà, là để tìm con hỏi tội sao? Không sao, con có thể quỳ, có thể xin lỗi. Chỉ là, bà không thèm quan tâm đến sự sống chết của Mộc gia nữa hay sao?”
Nói xong lời này, Hứa Quân lộ ra một tia cười xấu xa.
Bản thân Mộc lão phu nhân có rất nhiều vấn đề nhưng bà là người thức thời nhất.
Hứa Quân không tin rằng, Mộc lão phu nhân sẽ vì Mộc Phong mà đạp đổ cả Mộc gia.
Nhưng Mộc Phong tức khắc nóng nảy, hốt hoảng nắm lấy cánh tay Mộc lão phu nhân, rú lên: “Bà nội, con bị Hứa Quân đánh rất thảm. Bà nhất định phải đòi lại công bằng cho conl”
“Vô dụng!” Nhưng Mộc lão phu nhân lại cau mày, hừ lạnh nói: “Mấy người trẻ tuổi các ngươi đánh nhau, cũng cần bà già này phải ra mặt? Là chê tôi chưa đủ nhọc lòng? Hay là mong tôi chết sớm một chút để mấy người dễ dàng phân chia tài sản?”
Mộc lão phu nhân đã nói đến mức này, Mộc Phong nào dám nhiều lời?
Thực ra trong những người có mặt ở đó, Mộc lão phu nhân là người tức giận nhất. Cái tên ở rể này, đến chút thể diện cũng không để cho bà.
Mộc lão phu nhân không thèm để ý đến Hứa Quân, dò hỏi Lâm Chỉ: “Tuyết Nhi đâu? Tôi nghe nói con bé không khoẻ nên đã cố ý chuẩn bị cho nó chút thuốc bổ”
“A...cái này...cảm ơn mẹ. Mẹ vẫn quan tâm đến Tuyết Nhi”
“Tôi là bà nội con bé, đương nhiên là quan tâm nó... Tuyết Nhi không có nhà à? Không sao, chuyển lời của tôi đến con bé, bảo nó ngày mai đến công ty!”
Nói xong, Mộc lão phu nhân nhấc đít đi.
Từ sau khi tiếp quản Mộc gia, Mộc lão phu nhân chưa từng nhượng bộ như: Vậy.
Nhưng Hứa Quân lại đứng ở một bên, sâu xa nói: “ Bà nội, vài ba câu đã muốn mời Tuyết Nhi quay lại? Trên đời này hình như không có chuyện dễ dàng như vậy?”
Mộc Tuyết Nhi chu môi, quay người lên lầu, đến đầu cầu thang, cô quay đầu lại, cười nói: “Nếu như tất cả giống những gì mà anh nói, tối nay, anh có thể lên
giường ngủi”
Nói xong, mặt Mộc Tuyết Nhi đỏ bừng vì xấu hổ còn Hứa Quân thì ngoác miệng cười toe toét.
Hơn 5 giờ chiều, Mộc Tuyết Nhi ra ngoài không lâu, Mộc lão phu nhân và một đám người Mộc gia đích thân đến trước cửa nhà Mộc Tuyết Nhi.
Vì Mộc gia, Mộc lão phu nhân không còn lựa chọn nào khác, bà chỉ có thể buông xuống sự kiêu ngạo.
Nhưng Mộc lão phu nhân vẫn giữ thân phận của mình, đến trước cửa xin lỗi nhưng đã tìm cho bản thân một vài lý do.
“Mẹ...sao mẹ lại đến đây?” Lâm Chi vừa tan làm, mời mấy người Mộc lão phu nhân vào nhà.
Lâm Chi kích động, hét vào mặt Hứa Quân: “Mắt mày để trên trán à? Không nhìn thấy bà đến à? Mau đi pha trà mời bà.”
“Không cần đâu...tôi nuốt không nổi trà cậu ta pha” Mộc lão phu nhân mặt lạnh như băng, kỳ quái nói: “Lâm Chi, sáng nay tôi có lòng tốt kêu Mộc Phong đi mời Tuyết Nhi về lại công ty. Nhưng con rể quý nhà cô lại đánh Mộc Phong... Tốt! Tốt lắm. Cô có thằng con rể tốt quá cơ.”
“Cái gì?”
Lâm Chỉ giật mình, cái tên phế vật ở rể này lại dám đánh Mộc Phong ư?
Hơn nữa Mộc Phong còn là đến mời Tuyết Nhi quay lại công ty làm việc. Chẳng lẽ nó cứ phải tự tay hủy hoại cuộc đời của Tuyết Nhi mới chịu thôi sao?
Lâm Chi hừng hực lửa giận, gào lên với Hứa Quân: “Mày cái tên phế vật, mau quỳ xuống xin lỗi bà!”
Mấy ngày gần đây, Lâm Chỉ có chút bất mãn với Mộc Tuyết Nhi.
Nhưng Mộc Tuyết Nhi suy cho cùng cũng là con gái ruột của bà ta, nếu như có thể, bà ta đương nhiên mong rằng Mộc Tuyết Nhi có thể quay lại công ty của Mộc gia.
Cho dù phải hy sinh Hứa Quân, Lâm Chỉ cũng không có gì tiếc nuối. “Bà nội, nếu không phải con chạy nhanh...anh ta còn định đánh cả con nữa” Mộc Từ cũng ở một bên nhỏ giọng nức nở.
Những chuyện xảy ra trong nhà Mộc Tuyết Nhi, Mộc Phong và Mộc Từ sau khi gặp Mộc lão phu nhân, đã thêm dầu vào lửa mà kể lại tất cả.
Lúc này, đám người Mộc gia đầy mong đợi, thậm chí có người còn rút điện thoại ra, chờ Hứa Quân quỳ xuống dập đầu tạ lỗi trước mặt Mộc lão phu nhân.
Hứa Quân mặt không biểu tình bước đến, nhưng sống lưng thẳng tắp, nhìn chăm chằm Mộc lão phu nhân, hỏi: “Bà nội, lần này bà đích thân đến tận nhà, là để tìm con hỏi tội sao? Không sao, con có thể quỳ, có thể xin lỗi. Chỉ là, bà không thèm quan tâm đến sự sống chết của Mộc gia nữa hay sao?”
Nói xong lời này, Hứa Quân lộ ra một tia cười xấu xa.
Bản thân Mộc lão phu nhân có rất nhiều vấn đề nhưng bà là người thức thời nhất.
Hứa Quân không tin rằng, Mộc lão phu nhân sẽ vì Mộc Phong mà đạp đổ cả Mộc gia.
Nhưng Mộc Phong tức khắc nóng nảy, hốt hoảng nắm lấy cánh tay Mộc lão phu nhân, rú lên: “Bà nội, con bị Hứa Quân đánh rất thảm. Bà nhất định phải đòi lại công bằng cho conl”
“Vô dụng!” Nhưng Mộc lão phu nhân lại cau mày, hừ lạnh nói: “Mấy người trẻ tuổi các ngươi đánh nhau, cũng cần bà già này phải ra mặt? Là chê tôi chưa đủ nhọc lòng? Hay là mong tôi chết sớm một chút để mấy người dễ dàng phân chia tài sản?”
Mộc lão phu nhân đã nói đến mức này, Mộc Phong nào dám nhiều lời?
Thực ra trong những người có mặt ở đó, Mộc lão phu nhân là người tức giận nhất. Cái tên ở rể này, đến chút thể diện cũng không để cho bà.
Mộc lão phu nhân không thèm để ý đến Hứa Quân, dò hỏi Lâm Chỉ: “Tuyết Nhi đâu? Tôi nghe nói con bé không khoẻ nên đã cố ý chuẩn bị cho nó chút thuốc bổ”
“A...cái này...cảm ơn mẹ. Mẹ vẫn quan tâm đến Tuyết Nhi”
“Tôi là bà nội con bé, đương nhiên là quan tâm nó... Tuyết Nhi không có nhà à? Không sao, chuyển lời của tôi đến con bé, bảo nó ngày mai đến công ty!”
Nói xong, Mộc lão phu nhân nhấc đít đi.
Từ sau khi tiếp quản Mộc gia, Mộc lão phu nhân chưa từng nhượng bộ như: Vậy.
Nhưng Hứa Quân lại đứng ở một bên, sâu xa nói: “ Bà nội, vài ba câu đã muốn mời Tuyết Nhi quay lại? Trên đời này hình như không có chuyện dễ dàng như vậy?”