Chương : 21
“Phải…không?” Tưởng Tịch cười nhạo, buông vai Tần Thành ra, di chuyển đến trước ngực anh tàn sát bừa bãi, không nhanh không chậm nói: “Vốn là tôi còn cắm sừng tổng giám đốc Tần nữa! À, tổng giám đốc Tần, anh có biết không? Tại sao tôi không có chút ấn tượng nào hết vậy?”
Cô mặc đồng phục của nhà hàng, toàn thân từ trên xuống dưới mỗi một sợi tóc đều lộ ra vẻ tôi rất đắc ý. Khi cái tay kia làm như không thấy, bắt đầu cởi nút áo của anh thì Tần Thành đè Tưởng Tịch lại.
Sự kiềm chế của anh đã đạt tới mức giới hạn, người phụ nữ này hết một lần lại một lần chết tiệt làm anh kinh ngạc, lớn mật đùa giỡn anh ở trước mặt người ngoài. Thật sự khi dễ anh là một đầu gỗ sao?
Hai người anh qua tôi lại, ánh mắt đụng nhau ở trong không khí phát ra tia lửa chói lọi.
“A…” Vu Ninh Lâm giậm chân thét chói tai, cặp mắt đỏ bừng chỉ vào Tưởng Tịch: “Cô, sao cô có thể như vậy?”
“Tôi như thế nào?” Tưởng Tịch thấy thế nở nụ cười, là ả nói cô quyến rũ Tần Thành, cô y theo lời của ả mà làm, ả ngược lại nổi giận.
Thật sự là khó hầu hạ mà.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Tưởng Tịch đẩy Tần Thành ra, ngồi vào bên cạnh, bộ dáng nhàn nhã rót một ly rượu đỏ.
“Tổng giám đốc Tần.” Nhìn thấy chuyện có sức đả kích quá lớn, Vu Ninh Lâm không thể tin, ả cảm thấy ghét người đã xen vào thế giới giữa ả và người đàn ông này.
“Vu Ninh Lâm.” Tần Thành trấn chỉnh vẻ mặt, nói: “Hôm nay tôi kêu cô tới là muốn cho cô nhận biết một người.”
“Ai?”
“Vu Quần.” Tần Thành liếc xéo, Tưởng Tịch rủ mắt uống một ngụm rượu nhỏ, giống như cô không phải người phụ nữ ngồi ở trong lòng của anh vừa rồi.
Anh thở dài, nhìn thẳng Vu Ninh Lâm, ánh mắt thâm thuý sâu thẳm.
Vu Ninh Lâm run rẩy, nói: “Tuy rằng Vu Quần là anh họ xa của tôi, nhưng chúng tôi thật sự không quen thân lắm.”
Tần Thành mặt không chút thay đổi nhìn cô ta.
Vu Ninh Lâm vô ý thức nắm chặt túi xách, kiên trì nhỏ giọng nói: “Thật đó, không quen thân lắm, tôi không gạt…”
Nói đến cuối tự động mất tiếng.
“Sao không nói?” Tần Thành cười hỏi.
Vu Ninh Lâm run rẩy cúi đầu.
Tần Thành à một tiếng, không mặn không nhạt nói: “Quảng cáo của Tưởng Tịch liên tục bị người ta phá huỷ, tôi đã tìm người điều tra, cô đoán xem sao?”
Vu Ninh Lâm: “…”
Tần Thành liếc nhìn Tưởng Tịch, nói: “Là một hacker tên Vu Quần làm. Mà Vu Quần…” Anh dừng lại, chạm vào tay đang uống rượu của Tưởng Tịch, không mặn không nhạt nói: “Địa chỉ nhà của anh ta giống với của cô. Vu Ninh Lâm, đây không phải là rất khéo sao?”
Khi anh nói câu này, cười rất ôn hoà, gần gũi, khác hẳn với phong thái lạnh lùng thường ngày.
Đáy lòng Tưởng Tịch mắng hai tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Vu Ninh Lâm.
“Tôi…” Vu Ninh Lâm tuyệt vọng ngồi xụi lơ trên đất, nước mắt chậm rãi chảy ra từ trong khoé mắt. Nhưng ả vẫn không phục, Tưởng Tịch dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chuyện tốt cô ta đều được?
Tưởng Tịch hiển nhiên cảm giác được hận ý tràn đầy xuất phát từ Ninh Lâm, khoé miệng nhếch lên, giọng mỉa mai: “Cô nghĩ là kêu hacker đi hack máy tính của công ty quảng cáo là có thể ngăn cản tôi lăn lộn ở trong giới giải trí?”
“Tôi không biết.” Vu Ninh Lâm thì thào. Giây phút biết được Tưởng Tịch làm đại diện quảng cáo cho công ty châu báu kia là ả chỉ muốn ngăn cản.
Tưởng Tịch đứng lên, ngồi xổm trước mặt Vu Ninh Lâm. “Cô không biết mà cũng đi làm. Vu Ninh Lâm, không có cơ trí mà lại gióng trống khua chiêng làm loại chuyện này, cô thật sự không thích hợp làm nghệ sĩ.”
Chỉ lấy việc dựa vào yêu thích, nhìn không vừa mắt liền nghĩ biện pháp đi hãm hại. Nói dễ nghe là không hiểu việc đời, nói khó nghe là nông cạn.
Tưởng Tịch sẽ không nói cho Vu Ninh Lâm biết, vào ngày cô thành công được làm nữ phụ trong “Công tử Khuynh”, có người học lại cho cô toàn bộ lời nói xấu của Vu Ninh Lâm về cô.
Bởi vì, ả ta sẽ bị Tần Thành trục xuất khỏi TRE.
Tương Tịch vốn có nghe thấy thủ đoạn của Tần Thành, cô dứt khoát lui trở lại trên ghế, xem kịch.
Cô ung dung điềm tĩnh mở ra một chai Lafite năm 82, chậm rãi thưởng thức.
Tần Thành ở bên cạnh tiếp tục lời của cô: “Vu Ninh Lâm, Vu Quần bị cảnh sát bắt rồi, anh ta hack vào máy tính của công ty cùng gây ra thiệt hại đã hình thành tội án, có lẽ giấy tờ của toà án sẽ nhanh chóng chuyển đến tay cha mẹ cô, về phần cô…”
Tần Thành đứng hẳn lên. “Công ty sẽ không kiện cô, nhưng sẽ không cần cô nữa. Từ hôm nay trở đi, tất cả hợp đồng của cô sẽ bị huỷ bỏ, về phim truyền hình bên kia, công ty sẽ đề cử người mới qua.”
Vu Ninh Lâm như bị sét đánh.
Tần Thành nói thêm: “Như vậy thì cô tự lo cho mình đi. Tốt nhất là đừng có xuất hiện trong giới này nữa.” Đối với người diễn viên chuyên nghiệp mà nói, không thể vào giới giải trí thật sự là không có xử phạt nào nặng hơn.
Vu Ninh Lâm không trả lời lại.
Tần Thành nhìn ả một cái, mang Tưởng Tịch đi ra ngoài.
Hai người ngồi vào xe, Tưởng Tịch giành nói trước: “Có người chống lưng thật là khác đó!” Giọng điệu có chút cảm khái.
Tần Thành liếc cô một cái: “Cho nên mới nói em vô cùng vừa lòng với chỗ dựa là tôi đây, bà Tần?”
Tưởng Tịch nhướng mày: “Đúng vậy!” Cô dựa vào lưng ghế, ngẩng mặt bốn mươi lăm độ, tinh nghịch nháy mắt mấy cái: “Ông Tần! Hiện giờ tôi vô cùng thích giao dịch giữa chúng ta.”
Gả cho anh, có một chỗ dựa hùng mạnh, đời này của cô coi như đi thuận lợi.
Tay Tần Thành ngừng lại, tay lái quay mạnh, Tưởng Tịch còn chưa chuẩn bị dây an toàn tốt, bị quẹo thình lình khiến cho văng một chút, đầu đụng vào cửa kiếng “thịch” một tiếng.
Tần Thành: “…” Anh đây là cùng cô so sức mạnh hả.
Hai người cùng nhau về nhà, một người ngủ phòng ngủ, một người ngủ phòng khách. Ngày hôm sau thức dậy, Tần Thành xuất phát đi đến công ty, Tưởng Tịch gọi điện thoại kêu Vương Mộng đến rước cô đi phim trường.
Vài ngày sau, quảng cáo châu báu vào tết Nguyên Đán bùng nổ, chiếm giữ toàn bộ các đài truyền hình lớn. Trên màn ảnh của cửa hàng mua sắm cũng luân phiên phát hình.
Tưởng Tịch trở nên “hot”.
Hợp đồng, thông báo theo nhau tới. Cô bắt đầu có công việc ngoài quay phim điện ảnh.
Trang mạng chính thức của công ty đều có fan nhắn tin mỗi ngày, như là: Tưởng Tịch, tôi ủng hộ cô; Tưởng Tịch, tôi yêu cô; Tưởng Tịch, tôi là fan cuồng của cô, cố lên.
Dưới tình huống như vậy, “Công tử Khuynh” nghênh đón ngày quay cuối.
Phần lớn vai diễn của Tưởng Tịch đã quay xong, còn sót lại là một màn buổi tối, công tử Khuynh bị tên bắn trúng, lúc Tiêu Hàm dẫn đầu tướng sĩ còn lại chiến đấu hăng hái, thì Âu Dương Tình cùng đi với chị dâu Cố Ảnh, dưới nỗi đau thương, bất chấp nguy hiểm xâm nhập vào trong quân địch, chém giết phó tướng.
Lúc này, Âu Dương Tình đã hai mươi ba tuổi, là vợ của Tiêu Hàm, là mẹ của hai đứa con trai.
Thợ ánh sáng chuẩn bị đèn xong xuôi, Lý Mặc ra lệnh một tiếng, Tưởng Tịch hóa thân thành Âu Dương Tình đang mang thai, bước vào phim trường.
Cát vàng mênh mông, máu của tướng sĩ hai bên nhuộm đỏ nửa bầu trời. Tưởng Tịch và Tề Minh Lật gian nan chạy trên thi thể, cho đến khi trông thấy Nguyên Tấn Thần đang được mười mấy tướng sĩ bảo hộ ở bên trong.
“Ca ca.” Tưởng Tịch kêu một tiếng, tăng nhanh bước chân chạy đến bên người Nguyên Tấn Thành, muốn rồi lại không dám đụng vào vết thương của anh, nói một cách vô cùng khó khăn: “Ca ca, anh…”
“Anh không sao.” Nguyên Tấn Thần sờ sờ mặt của cô. “Sao em lại tới đây?”
Anh cố sức cười, Tưởng Tịch lại nhịn không được, nước mắt tràn mi. “Em lo lắng cho anh.”
“Nha đầu ngốc.” Hơi thở của Nguyên Tấn Thần bất ổn, ho ra hai ngụm máu đen.
Tưởng Tịch sợ hãi không thôi. “Ca ca, anh bị trúng độc.”
“Đúng vậy, ca ca bị trúng độc.” Nguyên Tấn Thần chùi đi vệt máu trên môi, cười nói: “Sau này ca ca không còn có thể bảo vệ cho em nữa, em phải chăm sóc cho mình thật tốt.”
“Không.” Tưởng Tịch lắc đầu, nghẹn ngào: “Em không muốn anh chết.”
“Không ai vĩnh viễn bất tử, tiểu Tình.” Nguyên Tấn Thần nói xong, chuyển tầm mắt đến trên người Tề Minh Lật, đau buồn nói: “A Ảnh, thật xin lỗi, ta đành phải phụ…lời hứa.”
Nói xong câu này anh khép mắt lại.
Tưởng Tịch khóc to thảm thiết, sửng sốt tại chỗ trong khoảnh khắc, đứng dậy nhặt lên kiếm của Nguyên Tấn Thần phóng về phía đối diện.
Tướng lãnh của quân địch ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng nhìn cô.
Tưởng Tịch vừa đi vừa giết, võ công của cô không bằng Nguyên Tấn Thần, dọc đường đi hao tổn hơn phân nửa khí lực, khi đến cách tướng lãnh của quân địch một trăm bước thì toàn thân đều đầy máu. Không nhận ra được là chính cô hay là người khác.
Cô mặc đồng phục của nhà hàng, toàn thân từ trên xuống dưới mỗi một sợi tóc đều lộ ra vẻ tôi rất đắc ý. Khi cái tay kia làm như không thấy, bắt đầu cởi nút áo của anh thì Tần Thành đè Tưởng Tịch lại.
Sự kiềm chế của anh đã đạt tới mức giới hạn, người phụ nữ này hết một lần lại một lần chết tiệt làm anh kinh ngạc, lớn mật đùa giỡn anh ở trước mặt người ngoài. Thật sự khi dễ anh là một đầu gỗ sao?
Hai người anh qua tôi lại, ánh mắt đụng nhau ở trong không khí phát ra tia lửa chói lọi.
“A…” Vu Ninh Lâm giậm chân thét chói tai, cặp mắt đỏ bừng chỉ vào Tưởng Tịch: “Cô, sao cô có thể như vậy?”
“Tôi như thế nào?” Tưởng Tịch thấy thế nở nụ cười, là ả nói cô quyến rũ Tần Thành, cô y theo lời của ả mà làm, ả ngược lại nổi giận.
Thật sự là khó hầu hạ mà.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Tưởng Tịch đẩy Tần Thành ra, ngồi vào bên cạnh, bộ dáng nhàn nhã rót một ly rượu đỏ.
“Tổng giám đốc Tần.” Nhìn thấy chuyện có sức đả kích quá lớn, Vu Ninh Lâm không thể tin, ả cảm thấy ghét người đã xen vào thế giới giữa ả và người đàn ông này.
“Vu Ninh Lâm.” Tần Thành trấn chỉnh vẻ mặt, nói: “Hôm nay tôi kêu cô tới là muốn cho cô nhận biết một người.”
“Ai?”
“Vu Quần.” Tần Thành liếc xéo, Tưởng Tịch rủ mắt uống một ngụm rượu nhỏ, giống như cô không phải người phụ nữ ngồi ở trong lòng của anh vừa rồi.
Anh thở dài, nhìn thẳng Vu Ninh Lâm, ánh mắt thâm thuý sâu thẳm.
Vu Ninh Lâm run rẩy, nói: “Tuy rằng Vu Quần là anh họ xa của tôi, nhưng chúng tôi thật sự không quen thân lắm.”
Tần Thành mặt không chút thay đổi nhìn cô ta.
Vu Ninh Lâm vô ý thức nắm chặt túi xách, kiên trì nhỏ giọng nói: “Thật đó, không quen thân lắm, tôi không gạt…”
Nói đến cuối tự động mất tiếng.
“Sao không nói?” Tần Thành cười hỏi.
Vu Ninh Lâm run rẩy cúi đầu.
Tần Thành à một tiếng, không mặn không nhạt nói: “Quảng cáo của Tưởng Tịch liên tục bị người ta phá huỷ, tôi đã tìm người điều tra, cô đoán xem sao?”
Vu Ninh Lâm: “…”
Tần Thành liếc nhìn Tưởng Tịch, nói: “Là một hacker tên Vu Quần làm. Mà Vu Quần…” Anh dừng lại, chạm vào tay đang uống rượu của Tưởng Tịch, không mặn không nhạt nói: “Địa chỉ nhà của anh ta giống với của cô. Vu Ninh Lâm, đây không phải là rất khéo sao?”
Khi anh nói câu này, cười rất ôn hoà, gần gũi, khác hẳn với phong thái lạnh lùng thường ngày.
Đáy lòng Tưởng Tịch mắng hai tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Vu Ninh Lâm.
“Tôi…” Vu Ninh Lâm tuyệt vọng ngồi xụi lơ trên đất, nước mắt chậm rãi chảy ra từ trong khoé mắt. Nhưng ả vẫn không phục, Tưởng Tịch dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chuyện tốt cô ta đều được?
Tưởng Tịch hiển nhiên cảm giác được hận ý tràn đầy xuất phát từ Ninh Lâm, khoé miệng nhếch lên, giọng mỉa mai: “Cô nghĩ là kêu hacker đi hack máy tính của công ty quảng cáo là có thể ngăn cản tôi lăn lộn ở trong giới giải trí?”
“Tôi không biết.” Vu Ninh Lâm thì thào. Giây phút biết được Tưởng Tịch làm đại diện quảng cáo cho công ty châu báu kia là ả chỉ muốn ngăn cản.
Tưởng Tịch đứng lên, ngồi xổm trước mặt Vu Ninh Lâm. “Cô không biết mà cũng đi làm. Vu Ninh Lâm, không có cơ trí mà lại gióng trống khua chiêng làm loại chuyện này, cô thật sự không thích hợp làm nghệ sĩ.”
Chỉ lấy việc dựa vào yêu thích, nhìn không vừa mắt liền nghĩ biện pháp đi hãm hại. Nói dễ nghe là không hiểu việc đời, nói khó nghe là nông cạn.
Tưởng Tịch sẽ không nói cho Vu Ninh Lâm biết, vào ngày cô thành công được làm nữ phụ trong “Công tử Khuynh”, có người học lại cho cô toàn bộ lời nói xấu của Vu Ninh Lâm về cô.
Bởi vì, ả ta sẽ bị Tần Thành trục xuất khỏi TRE.
Tương Tịch vốn có nghe thấy thủ đoạn của Tần Thành, cô dứt khoát lui trở lại trên ghế, xem kịch.
Cô ung dung điềm tĩnh mở ra một chai Lafite năm 82, chậm rãi thưởng thức.
Tần Thành ở bên cạnh tiếp tục lời của cô: “Vu Ninh Lâm, Vu Quần bị cảnh sát bắt rồi, anh ta hack vào máy tính của công ty cùng gây ra thiệt hại đã hình thành tội án, có lẽ giấy tờ của toà án sẽ nhanh chóng chuyển đến tay cha mẹ cô, về phần cô…”
Tần Thành đứng hẳn lên. “Công ty sẽ không kiện cô, nhưng sẽ không cần cô nữa. Từ hôm nay trở đi, tất cả hợp đồng của cô sẽ bị huỷ bỏ, về phim truyền hình bên kia, công ty sẽ đề cử người mới qua.”
Vu Ninh Lâm như bị sét đánh.
Tần Thành nói thêm: “Như vậy thì cô tự lo cho mình đi. Tốt nhất là đừng có xuất hiện trong giới này nữa.” Đối với người diễn viên chuyên nghiệp mà nói, không thể vào giới giải trí thật sự là không có xử phạt nào nặng hơn.
Vu Ninh Lâm không trả lời lại.
Tần Thành nhìn ả một cái, mang Tưởng Tịch đi ra ngoài.
Hai người ngồi vào xe, Tưởng Tịch giành nói trước: “Có người chống lưng thật là khác đó!” Giọng điệu có chút cảm khái.
Tần Thành liếc cô một cái: “Cho nên mới nói em vô cùng vừa lòng với chỗ dựa là tôi đây, bà Tần?”
Tưởng Tịch nhướng mày: “Đúng vậy!” Cô dựa vào lưng ghế, ngẩng mặt bốn mươi lăm độ, tinh nghịch nháy mắt mấy cái: “Ông Tần! Hiện giờ tôi vô cùng thích giao dịch giữa chúng ta.”
Gả cho anh, có một chỗ dựa hùng mạnh, đời này của cô coi như đi thuận lợi.
Tay Tần Thành ngừng lại, tay lái quay mạnh, Tưởng Tịch còn chưa chuẩn bị dây an toàn tốt, bị quẹo thình lình khiến cho văng một chút, đầu đụng vào cửa kiếng “thịch” một tiếng.
Tần Thành: “…” Anh đây là cùng cô so sức mạnh hả.
Hai người cùng nhau về nhà, một người ngủ phòng ngủ, một người ngủ phòng khách. Ngày hôm sau thức dậy, Tần Thành xuất phát đi đến công ty, Tưởng Tịch gọi điện thoại kêu Vương Mộng đến rước cô đi phim trường.
Vài ngày sau, quảng cáo châu báu vào tết Nguyên Đán bùng nổ, chiếm giữ toàn bộ các đài truyền hình lớn. Trên màn ảnh của cửa hàng mua sắm cũng luân phiên phát hình.
Tưởng Tịch trở nên “hot”.
Hợp đồng, thông báo theo nhau tới. Cô bắt đầu có công việc ngoài quay phim điện ảnh.
Trang mạng chính thức của công ty đều có fan nhắn tin mỗi ngày, như là: Tưởng Tịch, tôi ủng hộ cô; Tưởng Tịch, tôi yêu cô; Tưởng Tịch, tôi là fan cuồng của cô, cố lên.
Dưới tình huống như vậy, “Công tử Khuynh” nghênh đón ngày quay cuối.
Phần lớn vai diễn của Tưởng Tịch đã quay xong, còn sót lại là một màn buổi tối, công tử Khuynh bị tên bắn trúng, lúc Tiêu Hàm dẫn đầu tướng sĩ còn lại chiến đấu hăng hái, thì Âu Dương Tình cùng đi với chị dâu Cố Ảnh, dưới nỗi đau thương, bất chấp nguy hiểm xâm nhập vào trong quân địch, chém giết phó tướng.
Lúc này, Âu Dương Tình đã hai mươi ba tuổi, là vợ của Tiêu Hàm, là mẹ của hai đứa con trai.
Thợ ánh sáng chuẩn bị đèn xong xuôi, Lý Mặc ra lệnh một tiếng, Tưởng Tịch hóa thân thành Âu Dương Tình đang mang thai, bước vào phim trường.
Cát vàng mênh mông, máu của tướng sĩ hai bên nhuộm đỏ nửa bầu trời. Tưởng Tịch và Tề Minh Lật gian nan chạy trên thi thể, cho đến khi trông thấy Nguyên Tấn Thần đang được mười mấy tướng sĩ bảo hộ ở bên trong.
“Ca ca.” Tưởng Tịch kêu một tiếng, tăng nhanh bước chân chạy đến bên người Nguyên Tấn Thành, muốn rồi lại không dám đụng vào vết thương của anh, nói một cách vô cùng khó khăn: “Ca ca, anh…”
“Anh không sao.” Nguyên Tấn Thần sờ sờ mặt của cô. “Sao em lại tới đây?”
Anh cố sức cười, Tưởng Tịch lại nhịn không được, nước mắt tràn mi. “Em lo lắng cho anh.”
“Nha đầu ngốc.” Hơi thở của Nguyên Tấn Thần bất ổn, ho ra hai ngụm máu đen.
Tưởng Tịch sợ hãi không thôi. “Ca ca, anh bị trúng độc.”
“Đúng vậy, ca ca bị trúng độc.” Nguyên Tấn Thần chùi đi vệt máu trên môi, cười nói: “Sau này ca ca không còn có thể bảo vệ cho em nữa, em phải chăm sóc cho mình thật tốt.”
“Không.” Tưởng Tịch lắc đầu, nghẹn ngào: “Em không muốn anh chết.”
“Không ai vĩnh viễn bất tử, tiểu Tình.” Nguyên Tấn Thần nói xong, chuyển tầm mắt đến trên người Tề Minh Lật, đau buồn nói: “A Ảnh, thật xin lỗi, ta đành phải phụ…lời hứa.”
Nói xong câu này anh khép mắt lại.
Tưởng Tịch khóc to thảm thiết, sửng sốt tại chỗ trong khoảnh khắc, đứng dậy nhặt lên kiếm của Nguyên Tấn Thần phóng về phía đối diện.
Tướng lãnh của quân địch ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng nhìn cô.
Tưởng Tịch vừa đi vừa giết, võ công của cô không bằng Nguyên Tấn Thần, dọc đường đi hao tổn hơn phân nửa khí lực, khi đến cách tướng lãnh của quân địch một trăm bước thì toàn thân đều đầy máu. Không nhận ra được là chính cô hay là người khác.