Chương : 22
Mặt trời chiều ngã về phía tây, trăng mọc lên.
Tưởng Tịch lẻ loi một mình, nhìn phó tướng của quân địch ở phía trước, khoé miệng gợi lên nhợt nhạt.
Phía sau cô là các tướng sĩ bảo vệ Nguyên Tấn Thần, bây giờ bọn đến bảo vệ cô.
Hai bên giằng co trong chốc lát, Tưởng Tịch vung kiếm lên. “Báo thù cho tướng quân.”
Kiếm của Nguyên Tấn Thần chém sắt như chém bùn. Tưởng Tịch chém qua, một đường kêu rên. Rất nhanh, cô đi tới trước ngựa của phó tướng quân địch.
Tưởng Tịch không nói hai lời, chém vào trên đùi ngựa gần nhất.
Đôi mắt của phó tướng địch chợt sâu thẳm, một tay ghìm cương, một tay rút ra hai mũi tên từ sau lưng.
Tưởng Tịch chém cả hai chân ngựa, lập tức xoay lưng, giơ thanh kiếm lên, phóng vào ót của tên phó tướng địch.
Đúng lúc này Tưởng Tịch nghe thấy tiếng gọi lớn của Nghiêm Nham.
Cô quay đầu lại, vì vậy nên thân mình để hở cho phó tướng địch bắn mũi tên thứ hai về phía ngực của cô.
Nghiêm Nham thấy một màn như vậy, tim đập dồn lên tới cổ họng, vội vung đao chém giết quân địch phía sau, thi triển khinh công vọt đến bên cạnh Tưởng Tịch, giết chết tên phó tướng của địch cùng với một tên lính lâu la, rồi sau đó ôm chặt lấy cô.
“Em làm anh sợ muốn chết, A Tình.”
Ống kính dừng hình ảnh.
“Cắt.” Lý Mặc nhìn trong camera, Nghiêm Nham đang rơi lệ, diễn xuất vẻ mặt rất chính xác, ông ta vỗ tay. “Cảnh này qua.”
Tưởng Tịch bỏ tay ra, mặt mang tươi cười lui ra khỏi lồng ngực của Nghiêm Nham.
Sau khi đoàn phim kết thúc công việc không đến chín giờ, Lý Mặc mời ăn tiệc. Mọi người đã bận rộn mấy tháng trời, chờ đến được ngày này, vì thế một đám người lao nhao chạy đến nhà hàng buffet mới mở ở bên ngoài thành phố điện ảnh.
Nhà hàng bố trí những gian phòng bao nhỏ và phòng bao lớn. Phó đạo diễn sắp xếp một tí, nhóm diễn viên chính ngồi trong phòng bao nhỏ, các nhân viên công tác thì ngồi trong phòng lớn.
Tưởng Tịch và Tề Minh Lật đi toilet rửa tay trước, khi về phòng thì chỉ còn lại hai chỗ bên trái và phải Nguyên Tấn Thần.
Chần chờ một giây, Tưởng Tịch kéo Tề Minh Lật bình tĩnh như thường đi qua ngồi xuống.
Trong phòng có một đạo diễn, một phó đạo diễn, ba nam diễn viên, ba nữ diễn viên.
Tám người đã hợp tác trong bốn tháng qua, tương đối quen thuộc, trong bữa tiệc ăn cơm uống rượu thật không câu nệ.
Tưởng Tịch không muốn uống nhiều. Tửu lượng của cô không tốt, uống nhiều chắc chắn sẽ say. Tần Thành và Tề Dịch sẽ tới đón bọn họ trong chốc lát, nếu cô say khướt đi ra thì khẳng định sẽ cho Tần Thành thêm phiền toái. Hôn nhân với Tần Thành là một kết hợp không có tình yêu, cô tạm thời không muốn làm phiền anh ta với những vấn đề cá nhân nhỏ nhoi không liên quan tới giới giải trí này.
Tưởng Tịch đã tính toán tốt, nhưng Lý Mặc không đồng ý, ngoại trừ Tề Minh Lật thì năm người khác cũng không đồng ý, đều dùng lý do nổi tiếng của cô để chuốc rượu.
“Tưởng Tịch.” Lý Mặc bưng ly rượu nói: “Cô rất có tài, tôi đạo diễn ngần này năm, diễn xuất hay như cô cũng không có mấy. Nhưng mà, tính tình của cô cần phải sửa lại.”
Ánh mắt sáng lên, Tưởng Tịch gật đầu.
Đây là Lý Mặc đang dạy bảo cô đó!
Cho tới bây giờ cô đều có cảm giác cả đời này Lý Mặc sẽ không bao giờ quên việc cô đã cho nhà đầu tư leo cây. Hành vi của cô thiếu chút nữa đã khiến cho bộ phim mới của ông ta chết non, nếu như ông ta nói đã quên rồi, Tưởng Tịch mới cảm thấy rất kỳ lạ.
Chủ động rót một ly rượu, Tưởng Tịch nhận lỗi nói: “Cảm ơn đạo diễn Lý đã dạy bảo, tôi sẽ nhớ kỹ.”
Về phần sau này có thể làm hay không thì phải xem hành động của Tần Thành. Anh ta xử lý chuyện Vu Ninh Lâm khiến cho cô rất hài lòng.
Lý Mặc nói xong, Nguyên Tấn Thần cũng bưng một ly rượu lên nói: “Tưởng Tịch, tôi rất coi trọng em, hy vọng có cơ hội tiếp tục hợp tác.”
“Tốt, cảm ơn Nguyên sư huynh.” Tưởng Tịch trả lời máy móc, sau đó uống một hơi cạn sạch nửa ly rượu đỏ.
Tiếp theo là mời rượu mấy người phó đạo diễn.
Tuy rằng lúc đó Tề Minh Lật đã giúp Tưởng Tịch cản hai lần, nhưng đến cuối cùng cô vẫn say.
Nước lạnh chảy xuống, Tưởng Tịch bụm đầy một tay, táp lên mặt.
Đầu óc mơ hồ nặng trĩu mới lập tức tỉnh táo lại một ít.
Trên hành lang mờ tối, Tưởng Tịch vịn vào tường, đi đến chỗ quẹo bỗng dưng mỉm cười.
“Nguyên sư huynh.” Cô nghiêng người chào một cái.
Nguyên Tấn Thần dựa vào tường, trong tay đang kẹp một điếu thuốc đốt được phân nửa, coi mòi đã đi ra được vài phút.
Nghe thấy giọng nói, hắn ta tao nhã dụi điếu thuốc, nói: “Đêm nay em có việc gì không? Tôi muốn mời em đến một nơi.”
“Không.” Tưởng Tịch cười lắc đầu. “Tôi đã có hẹn rồi.”
“Vậy ngày mai thì sao?”
“Thật xin lỗi, ngày mai tôi có thông báo.” Gần đây Lục Mạnh Nhiên đã cho cô mấy biểu diễn trong chương trình Nghệ thuật tổng hợp.
“Ngày mốt thì sao?”
“Ngày mốt tôi có một cuộc gặp gỡ. Hình như gần đây cũng không có thời gian nào cả.”
Nguyên Tấn Thần là thiên vương đang nổi bậc nhất ở trong nước, vì thế từ cuộc đối thoại vừa rồi, anh ta lập tức chắc chắn rằng TT đang có ý định né tránh mình.
Nhưng vì sao?
Nguyên Tấn Thần không thể nào lý giải nổi. Mọi người trong đoàn phim có thể nhìn ra hắn ta đối với cô rất khác biệt, nhưng cô giống như cố tình không hiểu cái gì cả, mỗi lần hắn mời, cô cự tuyệt.
Lạt mềm buộc chặt cũng không phải chơi như vậy. Trừ phi là cô ta thật sự không có ý kia đối với hắn.
Lăn lộn trong giới này đã lâu, Nguyên Tấn Thần cực muốn tìm một nửa khác, bất kể sau này có ở cùng nhau hay không, chỉ cần ấm áp trong chốc lát là được rồi.
Nguyên Tấn Thần cau mày, hắn thật sự rất hứng thú với Tưởng Tịch. Nhưng mà biểu hiện của cô khiến cho hắn hoài nghi đường lối dịu dàng trước sau như một của mình.
Tưởng Tịch không có tâm tư đi đoán tâm lý của Nguyên Tấn Thần. Tần Thành sắp tới rồi, cô phải quay về phòng bao kêu Tề Minh Lật thừa dịp không có ai chú ý mà rời đi trước.
Tưởng Tịch nghĩ, loạng choạng đi nhanh hai bước, chuẩn bị đi qua Nguyên Tấn Thần vào phòng bao.
Một bàn tay to ngăn cô lại.
Tưởng Tịch dừng bước, lãnh đạm nhìn Nguyên Tấn Thần: “Nguyên sư huynh, anh đây là có ý gì?”
“Không có gì.” Nguyên Tấn Thần dựa sát tới, dưới ánh đèn, đôi mắt chứa đầy dục vọng một cách trắng trợn: “Tôi chỉ muốn nói chuyện với em thôi.”
“Nhưng thật xin lỗi.” Tưởng Tịch lui về sau nửa bước, lấy tay che chở thân mình. “Nguyên sư huynh, tôi thật sự không có thời gian.”
So với việc lãng phí thời gian trên người Nguyên Tấn Thần, Tưởng Tịch thà rằng đi ăn một bữa với Tần Thành.
Tuy rằng Tần Thành có nhiều quái gở, dù sao vẫn không đến mức không thể chịu đựng được.
Chán ghét trong mắt cô rất rõ ràng. Nguyên Tấn Thần suy nghĩ nhiều ngày như thế, nghĩ không ra rốt cuộc đã làm mích lòng cô ở chỗ nào, tại sao cô hết lần này đến lần khác cự tuyệt lời mời của hắn. Hiện giờ Tưởng Tịch dùng ánh mắt mang một chút bực bội nhìn hắn, hắn thật buồn bực.
Vì thế Nguyên Tấn Thần thái độ khác thường bắt lấy hai tay Tưởng Tịch, ép cô lên trên tường.
“Anh làm gì vậy?” Tưởng Tịch mặt không biến sắc.
“Mặc kệ cái gì.” Nguyên Tấn Thần nói: “Tưởng Tịch, tôi muốn hỏi em vì sao trốn tránh tôi?”
“Tôi không có trốn tránh anh, Nguyên sư huynh, hiện giờ không phải tôi ở trong tay anh sao?”
“Đang ở trong tay tôi.” Nguyên Tấn Thần nhếch môi: “Nhưng mà, Tưởng Tịch, lòng em không ở chỗ của tôi.”
Tưởng Tịch nở nụ cười.
Nguyên Tấn Thần thật coi cô là một đứa ngốc phải không, tuỳ tiện ban cho cô một tiếng cười dịu dàng là cô sẽ dùng thật tình đổi lại. Cái giá này quá lớn, cô thật sự không nhận nổi.
“Tưởng Tịch.” Nguyên Tấn Thần giam Tưởng Tịch ở giữa hắn ta và bức tường, nói: “Em hẳn là có thể nhìn ra tôi thích em.”
Hắn ta bất ngờ thổ lộ, tim Tưởng Tịch đập lỡ nhịp, lập tức nhớ tới kiếp trước, cũng là một buổi tối đó, hắn ta mời cô ăn cơm, cô đã tưởng là bạn bè ăn cơm bình thường, vui mừng hớn hở đi cùng, ai ngờ lại là thổ lộ.
Thời điểm đó cô chưa có yêu ai, cuộc sống cô độc khiến cho cô khát khao ấm áp. Chính là vì nụ cười mang tên gọi ấm áp mà Nguyên Tấn Thần tích cóp được trong giới giải trí đã thắng được trái tim của cô.
Nhưng kiếp này, Tưởng Tịch nhắm mắt lại, nói: “Thật xin lỗi, tôi không thích anh.”
“Vì sao?”
“Không thích là không thích, cần có lý do sao?”
“Tưởng Tịch…”
“Nguyên Tấn Thần.” Tưởng Tịch mở mắt ra, con ngươi hơi co lại: “Anh là thiên vương, không sai, nhưng không phải là tất cả phụ nữ đều sẽ có cảm giác với anh. Cho tới bây giờ tôi… đều chỉ coi anh là một đàn anh.”
“Tưởng Tịch.” Tề Minh Lật gọi ở phía sau bọn họ: “Chúng ta cần phải đi.”
“Được, tôi đến liền.” Tưởng Tịch không chút do dự đẩy Nguyên Tấn Thần ra, nói: “Nguyên sư huynh, thân là một minh tinh, anh hiểu rõ hơn tôi, suy nghĩ kỹ việc gì trước khi làm. Ngoài ra, thật sự là xin lỗi, tôi chưa từng có suy nghĩ không an phận đối với anh.”
Cô không muốn nói chuyện tuyệt tình, nhưng Nguyên Tấn Thần ép cô, ý đồ kéo cô vào con đường của kiếp trước, vậy cô chỉ có thật xin lỗi.
Hơn nữa, cô mới vừa có chút tiếng tăm, nếu vô duyên vô cớ bị paparazzi chụp hình, một khi tai tiếng cùng thiên vương xảy ra, nhóm fan nữ của Nguyên Tấn Thần chắc chắn sẽ có mâu thuẫn đối với cô.
Tưởng Tịch lẻ loi một mình, nhìn phó tướng của quân địch ở phía trước, khoé miệng gợi lên nhợt nhạt.
Phía sau cô là các tướng sĩ bảo vệ Nguyên Tấn Thần, bây giờ bọn đến bảo vệ cô.
Hai bên giằng co trong chốc lát, Tưởng Tịch vung kiếm lên. “Báo thù cho tướng quân.”
Kiếm của Nguyên Tấn Thần chém sắt như chém bùn. Tưởng Tịch chém qua, một đường kêu rên. Rất nhanh, cô đi tới trước ngựa của phó tướng quân địch.
Tưởng Tịch không nói hai lời, chém vào trên đùi ngựa gần nhất.
Đôi mắt của phó tướng địch chợt sâu thẳm, một tay ghìm cương, một tay rút ra hai mũi tên từ sau lưng.
Tưởng Tịch chém cả hai chân ngựa, lập tức xoay lưng, giơ thanh kiếm lên, phóng vào ót của tên phó tướng địch.
Đúng lúc này Tưởng Tịch nghe thấy tiếng gọi lớn của Nghiêm Nham.
Cô quay đầu lại, vì vậy nên thân mình để hở cho phó tướng địch bắn mũi tên thứ hai về phía ngực của cô.
Nghiêm Nham thấy một màn như vậy, tim đập dồn lên tới cổ họng, vội vung đao chém giết quân địch phía sau, thi triển khinh công vọt đến bên cạnh Tưởng Tịch, giết chết tên phó tướng của địch cùng với một tên lính lâu la, rồi sau đó ôm chặt lấy cô.
“Em làm anh sợ muốn chết, A Tình.”
Ống kính dừng hình ảnh.
“Cắt.” Lý Mặc nhìn trong camera, Nghiêm Nham đang rơi lệ, diễn xuất vẻ mặt rất chính xác, ông ta vỗ tay. “Cảnh này qua.”
Tưởng Tịch bỏ tay ra, mặt mang tươi cười lui ra khỏi lồng ngực của Nghiêm Nham.
Sau khi đoàn phim kết thúc công việc không đến chín giờ, Lý Mặc mời ăn tiệc. Mọi người đã bận rộn mấy tháng trời, chờ đến được ngày này, vì thế một đám người lao nhao chạy đến nhà hàng buffet mới mở ở bên ngoài thành phố điện ảnh.
Nhà hàng bố trí những gian phòng bao nhỏ và phòng bao lớn. Phó đạo diễn sắp xếp một tí, nhóm diễn viên chính ngồi trong phòng bao nhỏ, các nhân viên công tác thì ngồi trong phòng lớn.
Tưởng Tịch và Tề Minh Lật đi toilet rửa tay trước, khi về phòng thì chỉ còn lại hai chỗ bên trái và phải Nguyên Tấn Thần.
Chần chờ một giây, Tưởng Tịch kéo Tề Minh Lật bình tĩnh như thường đi qua ngồi xuống.
Trong phòng có một đạo diễn, một phó đạo diễn, ba nam diễn viên, ba nữ diễn viên.
Tám người đã hợp tác trong bốn tháng qua, tương đối quen thuộc, trong bữa tiệc ăn cơm uống rượu thật không câu nệ.
Tưởng Tịch không muốn uống nhiều. Tửu lượng của cô không tốt, uống nhiều chắc chắn sẽ say. Tần Thành và Tề Dịch sẽ tới đón bọn họ trong chốc lát, nếu cô say khướt đi ra thì khẳng định sẽ cho Tần Thành thêm phiền toái. Hôn nhân với Tần Thành là một kết hợp không có tình yêu, cô tạm thời không muốn làm phiền anh ta với những vấn đề cá nhân nhỏ nhoi không liên quan tới giới giải trí này.
Tưởng Tịch đã tính toán tốt, nhưng Lý Mặc không đồng ý, ngoại trừ Tề Minh Lật thì năm người khác cũng không đồng ý, đều dùng lý do nổi tiếng của cô để chuốc rượu.
“Tưởng Tịch.” Lý Mặc bưng ly rượu nói: “Cô rất có tài, tôi đạo diễn ngần này năm, diễn xuất hay như cô cũng không có mấy. Nhưng mà, tính tình của cô cần phải sửa lại.”
Ánh mắt sáng lên, Tưởng Tịch gật đầu.
Đây là Lý Mặc đang dạy bảo cô đó!
Cho tới bây giờ cô đều có cảm giác cả đời này Lý Mặc sẽ không bao giờ quên việc cô đã cho nhà đầu tư leo cây. Hành vi của cô thiếu chút nữa đã khiến cho bộ phim mới của ông ta chết non, nếu như ông ta nói đã quên rồi, Tưởng Tịch mới cảm thấy rất kỳ lạ.
Chủ động rót một ly rượu, Tưởng Tịch nhận lỗi nói: “Cảm ơn đạo diễn Lý đã dạy bảo, tôi sẽ nhớ kỹ.”
Về phần sau này có thể làm hay không thì phải xem hành động của Tần Thành. Anh ta xử lý chuyện Vu Ninh Lâm khiến cho cô rất hài lòng.
Lý Mặc nói xong, Nguyên Tấn Thần cũng bưng một ly rượu lên nói: “Tưởng Tịch, tôi rất coi trọng em, hy vọng có cơ hội tiếp tục hợp tác.”
“Tốt, cảm ơn Nguyên sư huynh.” Tưởng Tịch trả lời máy móc, sau đó uống một hơi cạn sạch nửa ly rượu đỏ.
Tiếp theo là mời rượu mấy người phó đạo diễn.
Tuy rằng lúc đó Tề Minh Lật đã giúp Tưởng Tịch cản hai lần, nhưng đến cuối cùng cô vẫn say.
Nước lạnh chảy xuống, Tưởng Tịch bụm đầy một tay, táp lên mặt.
Đầu óc mơ hồ nặng trĩu mới lập tức tỉnh táo lại một ít.
Trên hành lang mờ tối, Tưởng Tịch vịn vào tường, đi đến chỗ quẹo bỗng dưng mỉm cười.
“Nguyên sư huynh.” Cô nghiêng người chào một cái.
Nguyên Tấn Thần dựa vào tường, trong tay đang kẹp một điếu thuốc đốt được phân nửa, coi mòi đã đi ra được vài phút.
Nghe thấy giọng nói, hắn ta tao nhã dụi điếu thuốc, nói: “Đêm nay em có việc gì không? Tôi muốn mời em đến một nơi.”
“Không.” Tưởng Tịch cười lắc đầu. “Tôi đã có hẹn rồi.”
“Vậy ngày mai thì sao?”
“Thật xin lỗi, ngày mai tôi có thông báo.” Gần đây Lục Mạnh Nhiên đã cho cô mấy biểu diễn trong chương trình Nghệ thuật tổng hợp.
“Ngày mốt thì sao?”
“Ngày mốt tôi có một cuộc gặp gỡ. Hình như gần đây cũng không có thời gian nào cả.”
Nguyên Tấn Thần là thiên vương đang nổi bậc nhất ở trong nước, vì thế từ cuộc đối thoại vừa rồi, anh ta lập tức chắc chắn rằng TT đang có ý định né tránh mình.
Nhưng vì sao?
Nguyên Tấn Thần không thể nào lý giải nổi. Mọi người trong đoàn phim có thể nhìn ra hắn ta đối với cô rất khác biệt, nhưng cô giống như cố tình không hiểu cái gì cả, mỗi lần hắn mời, cô cự tuyệt.
Lạt mềm buộc chặt cũng không phải chơi như vậy. Trừ phi là cô ta thật sự không có ý kia đối với hắn.
Lăn lộn trong giới này đã lâu, Nguyên Tấn Thần cực muốn tìm một nửa khác, bất kể sau này có ở cùng nhau hay không, chỉ cần ấm áp trong chốc lát là được rồi.
Nguyên Tấn Thần cau mày, hắn thật sự rất hứng thú với Tưởng Tịch. Nhưng mà biểu hiện của cô khiến cho hắn hoài nghi đường lối dịu dàng trước sau như một của mình.
Tưởng Tịch không có tâm tư đi đoán tâm lý của Nguyên Tấn Thần. Tần Thành sắp tới rồi, cô phải quay về phòng bao kêu Tề Minh Lật thừa dịp không có ai chú ý mà rời đi trước.
Tưởng Tịch nghĩ, loạng choạng đi nhanh hai bước, chuẩn bị đi qua Nguyên Tấn Thần vào phòng bao.
Một bàn tay to ngăn cô lại.
Tưởng Tịch dừng bước, lãnh đạm nhìn Nguyên Tấn Thần: “Nguyên sư huynh, anh đây là có ý gì?”
“Không có gì.” Nguyên Tấn Thần dựa sát tới, dưới ánh đèn, đôi mắt chứa đầy dục vọng một cách trắng trợn: “Tôi chỉ muốn nói chuyện với em thôi.”
“Nhưng thật xin lỗi.” Tưởng Tịch lui về sau nửa bước, lấy tay che chở thân mình. “Nguyên sư huynh, tôi thật sự không có thời gian.”
So với việc lãng phí thời gian trên người Nguyên Tấn Thần, Tưởng Tịch thà rằng đi ăn một bữa với Tần Thành.
Tuy rằng Tần Thành có nhiều quái gở, dù sao vẫn không đến mức không thể chịu đựng được.
Chán ghét trong mắt cô rất rõ ràng. Nguyên Tấn Thần suy nghĩ nhiều ngày như thế, nghĩ không ra rốt cuộc đã làm mích lòng cô ở chỗ nào, tại sao cô hết lần này đến lần khác cự tuyệt lời mời của hắn. Hiện giờ Tưởng Tịch dùng ánh mắt mang một chút bực bội nhìn hắn, hắn thật buồn bực.
Vì thế Nguyên Tấn Thần thái độ khác thường bắt lấy hai tay Tưởng Tịch, ép cô lên trên tường.
“Anh làm gì vậy?” Tưởng Tịch mặt không biến sắc.
“Mặc kệ cái gì.” Nguyên Tấn Thần nói: “Tưởng Tịch, tôi muốn hỏi em vì sao trốn tránh tôi?”
“Tôi không có trốn tránh anh, Nguyên sư huynh, hiện giờ không phải tôi ở trong tay anh sao?”
“Đang ở trong tay tôi.” Nguyên Tấn Thần nhếch môi: “Nhưng mà, Tưởng Tịch, lòng em không ở chỗ của tôi.”
Tưởng Tịch nở nụ cười.
Nguyên Tấn Thần thật coi cô là một đứa ngốc phải không, tuỳ tiện ban cho cô một tiếng cười dịu dàng là cô sẽ dùng thật tình đổi lại. Cái giá này quá lớn, cô thật sự không nhận nổi.
“Tưởng Tịch.” Nguyên Tấn Thần giam Tưởng Tịch ở giữa hắn ta và bức tường, nói: “Em hẳn là có thể nhìn ra tôi thích em.”
Hắn ta bất ngờ thổ lộ, tim Tưởng Tịch đập lỡ nhịp, lập tức nhớ tới kiếp trước, cũng là một buổi tối đó, hắn ta mời cô ăn cơm, cô đã tưởng là bạn bè ăn cơm bình thường, vui mừng hớn hở đi cùng, ai ngờ lại là thổ lộ.
Thời điểm đó cô chưa có yêu ai, cuộc sống cô độc khiến cho cô khát khao ấm áp. Chính là vì nụ cười mang tên gọi ấm áp mà Nguyên Tấn Thần tích cóp được trong giới giải trí đã thắng được trái tim của cô.
Nhưng kiếp này, Tưởng Tịch nhắm mắt lại, nói: “Thật xin lỗi, tôi không thích anh.”
“Vì sao?”
“Không thích là không thích, cần có lý do sao?”
“Tưởng Tịch…”
“Nguyên Tấn Thần.” Tưởng Tịch mở mắt ra, con ngươi hơi co lại: “Anh là thiên vương, không sai, nhưng không phải là tất cả phụ nữ đều sẽ có cảm giác với anh. Cho tới bây giờ tôi… đều chỉ coi anh là một đàn anh.”
“Tưởng Tịch.” Tề Minh Lật gọi ở phía sau bọn họ: “Chúng ta cần phải đi.”
“Được, tôi đến liền.” Tưởng Tịch không chút do dự đẩy Nguyên Tấn Thần ra, nói: “Nguyên sư huynh, thân là một minh tinh, anh hiểu rõ hơn tôi, suy nghĩ kỹ việc gì trước khi làm. Ngoài ra, thật sự là xin lỗi, tôi chưa từng có suy nghĩ không an phận đối với anh.”
Cô không muốn nói chuyện tuyệt tình, nhưng Nguyên Tấn Thần ép cô, ý đồ kéo cô vào con đường của kiếp trước, vậy cô chỉ có thật xin lỗi.
Hơn nữa, cô mới vừa có chút tiếng tăm, nếu vô duyên vô cớ bị paparazzi chụp hình, một khi tai tiếng cùng thiên vương xảy ra, nhóm fan nữ của Nguyên Tấn Thần chắc chắn sẽ có mâu thuẫn đối với cô.