Chương : 110
Lăng Mạt Mạt mỉm cười đi đến trung tâm sân khấu, ánh đèn dần sáng hơn chiếu thẳng vào cô, đôi mắt có chút không mở được làm cho Lăng Mạt Mạt không nhìn rõ những người ngồi dưới khán đài kia, khiến cô có thể tưởng tượng rằng chỉ có mình đơn độc trên sân khấu.
Lăng Mạt Mạt đứng lại ngay trung tâm sân khấu, hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại. Bài hát “Khuynh thành” vừa vặn phát ra, cô chậm rãi đưa micro lên.
“Coi như nhiệt tình dập tắt, quan trọng cũng là đêm nay ly biệt, bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt lời nói dối vui đùa cho ta một lòng không muốn thiếu.”
Lăng Mạt Mạt theo từng nhịp điệu âm nhạc, đem cảm xúc của chính bản thân đã từng giống với trạng thái kia, nắm bắt từng chút từng chút.
Bản cô hát chính là tiếng Quảng Đông.
m thanh kỳ ảo tinh khiết, mang theo một vẻ mềm mại khẽ run, khiến trong nháy mắt toàn trường trở nên yên tĩnh.
Ngay cả tốp ba tốp năm những người nói chuyện cũng đều phải ngừng lại từng chút từng chút mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía sân khấu.
“Đề tài hết cũng không quan trọng, nụ hôn đêm khuya lạnh lẽo đến thê lương, ánh đèn chiếu khắp phố xá phồn hoa sầm uất, nhưng mà em cùng anh lại tan vỡ.”
Trong một chốc bỗng có luồng sáng bạc chói mắt, rồi dần dần tối đi, trên sân khấu tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, sương mù chậm rãi bay lên từ dưới mặt đất, vấn vít bên cạnh cô.
Lăng Mạt Mạt sửa sang, một thân váy dài màu trắng, tóc dài tùy ý buông xõa sau lưng, lúc này trông như một vị tiên tử.
Giản Thần Hi cũng ngừng nói chuyện, hơi hơi nghiêng đầu, trước là kinh ngạc, sau đó nét mặt càng ngày càng khó coi.
Rõ ràng người biểu diễn then chốt hôm nay là Trần Uyển Như, thế nào lại biến thành Lăng Mạt Mạt rồi hả?
Chẳng trách trang phục cô ta lông lẫy, Giản Thần Hi vốn còn tưởng rằng cô ta cùng ai tới tham dự tiệc tối, nhưng lại không ngờ cũng lên sân khấu biểu diễn.
Vừa rồi mình ở trước mặt cô ta vênh váo hung hăng nhiều lời như vậy, chẳng trách cô ta vẫn không nói gì, chỉ lạnh nhạt cười nhạt.
Cô còn tưởng rằng Lăng Mạt Mạt thông minh bình tĩnh, thì ra tình thế thay đổi, bày ra cho cô xem!
Xem ra, cô cũng thật là đánh giá thấp Lăng Mạt Mạt!
Bây giờ, ngay cả buổi biểu diễn then chốt của mình cũng đều nắm được!
Mặc dù Lăng Mạt Mạt chưa từng tham gia buổi biểu diễn lớn, thế nhưng ở tất cả thời điểm, cũng là mỗi lần trường học lớn có hoạt động, cô đều sẽ đi đến hát một khúc. Bây giờ, cô từ từ tìm được cảm giác, đáy lòng thoải mái phóng thích, trong nháy mắt, những tâm trạng đã lâu không gặp kia ngay lập tức trở về trên người cô. Chậm rãi cất bước, cô vừa nhìn về khán đài vừa đi, dịu dàng mà chăm chú hát.
“Mắt đỏ yếu ớt nhìn tòa thành cổ này, dường như cao hứng gượng cười, khắp thành vì ta mà hao phí vẻ quyết tâm, phù hoa thịnh thế làm bối cảnh chia tay.”
“Nước mắt si tình trong truyền thuyết sẽ trút hết, ráng chiều tắt, thế giới dần quạnh quẻ, khói hoa sẽ rụng sáo ca sẽ dừng, câu chuyện kết thúc có lẽ càng êm tai.”
Lăng Mạt Mạt mở mắt ra, thấy được vẻ mặt Giản Thần Hi kinh ngạc, trong phút chốc lòng cô tràn đầy một loại sức mạnh, tất cả những đau buồn tuyệt vọng mà Giản Thần Hi đã mang cho cô lần lượt lướt qua trong đầu, lòng của cô không ngừng nói cho chính mình biết, không thể thua, tuyệt đối sẽ không thua.
Ám chỉ đó như dần dần có tác dụng, Lăng Mạt Mạt thật sự bình tĩnh xuống.
“Quỳnh Lâu Ngọc Vũ đảo ngược trận địa, xây dựng nên phong cảnh tuyệt vời, nước mắt si tình trong truyền thuyết sẽ trút hết, ráng chiều tắt, thế giới dần quạnh quẻ, khói hoa sẽ rụng sáo ca sẽ dừng, câu chuyện kết thúc có lẽ càng êm tai.”
Lăng Mạt Mạt đem âm cuối kéo một hơi, cho đến khi kết thúc, lòng của cô mới chậm rãi vững vàng hạ xuống.