Chương : 111
Khắp trường đều yên tĩnh.
Không hề có một tiếng động.
Tất cả mọi người chăm chú nhìn cô.
Lăng Mạt Mạt hát xong mới ý thức đến ánh mắt của người đàn ông đang nhìn cô đầy si mê, cô không nhịn được, sắc mặt hồng lên, tránh được ánh nhìn của mọi người, xoay người cúi đầu.
m điệu mềm mại: “Cảm ơn mọi người.”
Giọng nói của cô làm bừng tỉnh những người chìm đắm trong tiếng ca, lúc này mới có tiếng vỗ tay đứt quãng vang lên, rồi sau đó, tiếng vỗ tay càng ngày càng vang.
Tiếng vỗ tay như vậy, dường như muốn bao phủ cả người Lăng Mạt Mạt.
Tiếng vỗ tay như vậy, so với tất cả những ngôi sao màn bạc biểu diễn trước kia, đều quá kịch liệt.
Tuy rằng tối nay không có truyền kỳ giới âm nhạc Trần Uyển Như xuất hiện, nhưng lại có một giọng ca trong trẻo, Lăng Mạt Mạt xuất hiện.
Khi Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên, Giản Thần Hi đã biến mất không còn tăm hơi.
Cô nhìn chằm chằm vị trí trống rỗng mà Giản Thần Hi đã ngồi, từ từ nhắc nhở chính mình rằng, đây mới chỉ là bắt đầu, mặc kệ con đường tương lai có khó khăn cỡ nào, cô đều phải chăm chỉ đến cùng.
Bóng người Lăng Mạt Mạt bình thản đi xuống sân khấu.
Khi cô đi đến bậc thang cuối cùng, sau khi xác định bóng người của mình hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mọi người, cô mới thở phào nhẹ nhõm thật sâu, lúc này mới phát hiện, toàn thân đã ướt đẫm, thậm chí chân mềm đến mức cô có chút không đứng thẳng được.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc chính là dạ hội.
Lăng Mạt Mạt dựa lưng vào một bên vách tường, từ từ xoa dịu tâm tình của mình, mãi cho đến khi hoàn toàn xác định mình có thể cất bước như thường, lúc này mới hít sâu một hơi, cất bước tao nhã, hướng cầu thang mà đi.
Lăng Mạt Mạt bước từng bước xuống lầu.
Nhưng mà, có lẽ vì vẫn còn một chút căng thẳng, khi cô giẫm lên bậc thang cuối cùng, chân không cẩn thận đã giẫm phải không khí, cũng may cô phản ứng nhanh, bắt được một bên tay vịn, phòng ngừa tình cảnh ngã chổng vó mất mặt.
Lăng Mạt Mạt vừa ổn định thân thể, liền nghe được phía trước vang lên một tiếng cười lạnh.
“Thật là không ngờ, Lăng Mạt Mạt, cô rất có bản lĩnh.”
Lăng Mạt Mạt giương mắt, liền thấy được Giản Thần Hi đứng ở nơi đó, dáng dấp vẫn đoan trang tự kiêu.
Đứng thẳng người, Lăng Mạt Mạt nhíu mày, nhìn Giản Thần Hi, biết rõ lời của cô ta, là ngầm châm chọc, nhưng Lăng Mạt Mạt một mực nghĩ thành nghĩa tốt, nụ cười sáng sủa dị thường, “Cảm ơn! Không biết Giản tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?”
Giản Thần Hi nhìn nụ cười xán lạn của Lăng Mạt Mạt, đáy lòng càng hận đến nghiến răng lên, nhưng là trời sinh tính cách không chịu thua, khiến cho cô ta kiên quyết ôm lấy, khuôn mặt tươi cười còn xáng lạng hơn so với Lăng Mạt Mạt, “Không có chuyện gì. Đêm nay cô giành giải lớn,tôi đặc biệt lại đây chúc mừng một chút, chính là nở mày nở mặt, vẫn là hi vọng cô có thể duy trì.”
Giản Thần Hi, nửa câu nói đầu vẫn tính là hợp thể, nhưng sau đó, rõ ràng giữa những hàng chữ tràn ngập kim đâm!