Chương : 171
Lát sau anh bưng lên một ly sữa nóng rồi cẩn thận đỡ cô ngồi dậy.
"Từ từ thôi, em uống đi rối ngủ một giấc cho khỏe."
"Da"
Di Nhã ngoan ngoãn cầm lấy ly sữa ngửa cổ uống một hơi hết sạch. Hàn Thiên đặt ly trên bàn, anh kéo chăn ra đỡ lầy cô nằm xuống bàn thân cũng nằm theo. Anh vòng tay qua ôm lấy vai cô kéo sát về phía mình cho mặt cô úp vào người anh.
"Ngủ đi."
Di Nhã nghe được mùi hương thơm mát từ cơ thể anh tỏa ra thật thích, cô hit một hơi thật sâu sau đó nờ nhẹ một nụ cười rồi nhắm chặt mắt lại chimvào giấc ngủ.
Nghe hơi thở đều đều bên tai, Hàn Thiên nhìn xuống phát hiện cô đã ngủ anh củi đầu hôn lên mái tóc đen óng ả của Di Nhã.
"Cực khổ cho em rồi, về sau anh sẽ bù đắp cho em thật tốt."
Nói rồi anh cùng cô cùng say giấc.
Hàn Thiên sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì anh quyết định mang cô đến công ty cùng mình luôn, lúc nào Di Nhã cũng trong tấm kiểm soát của anh thì anh mới yên tâm được.
Di Nhã thấy bộ dạng lo trước lo sau của Hàn Thiên mà bắt dầu nổi cáu, điền hình như bây giờ côdang đứng giữa phòng làm việc của anh chống nạnh, mắt trừng lớn nhìn cái người xem như không có gì đang từ tổn lật hồ sơ kia.
“Hàn Thiên! Anh mau đưa em về nhà ngay, ở đây em chán lắm rồi."
Bắt cô đến công ty ăn rối ngủ, mới có gắn ba tháng mà bộ dạng cô hiện giờ trong không khác gì con heo là mấy.
Hàn Thiên nghe cô hát, anh nhe nhàng đặt tài liệu mình đang xem xuống, hai tay đan lại đặt lên bàn, ánh mắt yêu thương nhìn người phụ nữ trước mặt.
"Ngoan, em ở gắn thì anh mới có thể tập trung làm việc được."
"Cái lý do gì lạ vậy? Lúc trước không có em, anhvẫn làm bình thường đầy thôi."
"Em cũng nói lúc trước còn gì, nhưng bây giờ thì khác, chỉ khi hai mẹ con ở gấn thì anh mới dám chắc hai người bình an."
Di Nhã tức giận đi đến bên cạnh Hàn Thiên, nói nặng với anh không được thì cô sử dụng chiêu làm nũng cho anh xem.
Rất nhanh nước mắt ngắn, nước mắt dài chảy đầy trên khuôn mặt trắng min kia. Hàn Thiên gấp gáp ôm lấy cô ngồi lên đùi, tay anh nhẹ nhàng lau đi mấy giọt lệ mới vươn ra, nhò giọng an ủi.
"Đừng có bưởng binh nữa, sau khi con sinh ra em muốn làm gì anh sẽ không cản. Đây là lần mang thai đầu tiên nên em không có kinh nghiệm rất dễ xảy ra chuyện.""Lúc ở Mỹ em có giúp cho An Hạ nên em biết rõ phụ nữ mang thai cần gì và không cần gì mà." Cô nghẹn ngào, nức no trả lời anh. Nếu sớm biết anh như vậy cô sẽ không chấp nhận anh cho rồi. Không ngờ một người như anh lại thận trọng đến như vậy.
"Ngưoi ngoài nhìn vào là một chuyện, em thật sự mang thai lại là chuyện khác. Sao em cứ vậy mà lo là được, nếu em có chuyện gì thì anh biết phải sống sao đây?"
Hàn Thiên đưa tay ôm lấy gáy cô kéo về phía mình, bản thân trao cho cô một nụ hôn sâu. Di Nhã sau đó bị anh làm cho md màng quên đi mình đang đôi co với Hàn Thiên.
Đến khi Di Nhã cảm thấy mình sắp bị ngộp thở thìchạm với trán cô.
"Đừng nháo nữa, nghe lời anh một lần có được không?"
"Được rồi."
Di Nhã bĩu môi cuối cùng đầu hàng đồng ý với lời để nghị với anh. Nhiều lúc Di Nhã cảm thấy mình thật thiếu nghị lực khi đứng trước mặt Hàn Thiên. Bởi chỉ cần anh hôn cô một cái là đủ để tâm trí của cô không còn minh mẫn nữa rồi.
Nghĩ đến chuyện đó đáy lòng Di Nhã tránh không được có chút phiền não. Thật là, chưa chính thức trở thành vợ chồng mà cô đã như vậy rồi, nếu chuyện này để cho anh biết nhất định anh sẽ cười nhạo cô cho xem.Một cô gái bước vào, trên tay còn cầm lấy một gói quà thật lớn không một tiếng gõ cửa bước vào trong.
"Anh Thiên, em về thăm anh đây."
Đồng loạt Di Nhã và anh nhìn về phía cô ta, cô nhìn cô gái này hồi lâu và xác định mình không quen cô ấy nên đành lặng lẽ ngồi yên một chỗ cho Hàn Thiên tiếp khách.
Riêng anh thấy cô gái vừa bước vào liền nở nu cười thật tươi.
"Em về khi nào thế sao không nói anh?"
Hàn Thiên đứng lên vòng qua bên bàn, lúc này cô ta chạy đến nhào vào lòng anh. Hàn Thiên vốnquen thuộc với hành động này nên cũng không có đẩy cô ta ra chi lấy tay vo máy cái lên lưng cô ta. Hai đầu lông mày Di Nhã nhíu chặt lại, người đàn ông của cô cư nhiên ở trước mặt cô ôm lấy một người phụ nữ xa lạ và xem cô như không khí không có mặt ở đây vậy.
Cô siết chặt lại, ảnh mắt âm trầm nhìn hai người ho
Hàn Thiên cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, quay người thấy biểu cảm không vui trên mặt của cô liền hốt hoàng đầy cô ta ra.
Anh đi đến muốn nằm tay cô lên nhưng bị Di Nhã gat ra.
Cô ta nhìn anh ngơ ngác xong nhìn qua Di Nhãkhó hiểu.
"Đây là?"
"À đây..."
Hàn Thiên định giới thiệu thân phân của cô cho Cẩm Tú biết nhưng lại bị Di Nhã xen vào nói trước.
"Xin chào cô, tôi tên Di Nhã, nghề nghiệp luật sư là bạn của Hàn tổng đây
Khóe môi anh giật giật, chậm rãi quay qua nhìn cô nhướn mày, đổi lại Di Nhã chỉ nhún vai đáp trà lại anh.
Cô ra thấy hai người có gì đó không đúng lắm nhưng khi nghe chính miệng Di Nhã nói quan hệ của mình với Hàn Thiên chỉ là bạn. Cô ta đã thờ ra một hơi thật nhẹ nhôm."Xin chào, tôi là vị hôn thể được gia đình anh Thiên chọn từ nhỏ. Tôi tên là Dương Cẩm Tu."
"Hôn thê?"
Di Nhã lắp lại cái từ khiến lỏng cô khẽ run.
"Đúng vậy, hơn nữa hôm nay tôi về đây là do gia đình anh ấy kêu tôi về để bàn chuyện."
Di Nhã nhìn cô ta cười gật đầu rồi nhìn sang Hàn Thiên, mặt anh bây giờ đen thui rất khó coi. Di Nhã đưa tay ra vỗ lấy vai anh mấy cái, giọng điệu vui vẻ vang lên.
"Chúc mừng Hàn tổng nha, không ngờ anh lại có cô vợ sắp cưới xinh đẹp như vậy. Chắc chắn hai người sẽ thật hạnh phúc."
Khi cô nói đến chữ "hạnh phúc" đã nghiến răngthật mạnh rối trừng mắt nhìn anh, Hàn Thiên tiến lên muốn giải thích thì bị cô lạnh mặt nhích người ra xa.
"Không làm phiến hai người nữa, tôi có việc nên về trước đây."
Nói xong Di Nhã lướt qua hai người họ, mặt không cảm xúc từ tốn đi ra ngoài. Nhìn cô như vậy Hàn Thiên bắt đầu lo sợ, sao cô không cho anh giải thích đã bò đi như vậy rồi.
Thấy anh đứng bất động tại chỗ, Cẩm Tú lây cánh tay anh hỏi:
"Anh sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?"
Hàn Thiên giật mình đẩy cô ta ra, gấp gáp nói:
"Anh đi ra đây một lát."Sau đó anh hồi hà chạy ra ngoài đuổi theo Di Nhã,
chạy được nửa đường anh phát hiện cô đang chuẩn bị bước vào thang máy lập tức kêu:
"DI Nhã chờ anh với"
Nhưng dường như cô cố tình muốn tránh mặt anh
mà bước chân nhanh hơn, hành động bấm nút tháng mây cũng dồn dập.
Hàn Thiên đã cố hết sức nhưng vẫn không chạy lại kịp, nhin những con số đang từ từ chạy xuống. Anh không nghĩ ngợi rẽ qua lối thoát hiểm chạy xuống lầu,
Hiện tại đang ở lầu hai mười, chạy bộ lúc nào cũng chậm hơn thang máy nhưng trong lòng Hàn Thiên bây giờ chỉ nghĩ một điều. Đó là phải gặp được cô, anh có linh cảm cô sẽ xảy ra chuyện."Xin em và con đừng có chuyện gì"
"Từ từ thôi, em uống đi rối ngủ một giấc cho khỏe."
"Da"
Di Nhã ngoan ngoãn cầm lấy ly sữa ngửa cổ uống một hơi hết sạch. Hàn Thiên đặt ly trên bàn, anh kéo chăn ra đỡ lầy cô nằm xuống bàn thân cũng nằm theo. Anh vòng tay qua ôm lấy vai cô kéo sát về phía mình cho mặt cô úp vào người anh.
"Ngủ đi."
Di Nhã nghe được mùi hương thơm mát từ cơ thể anh tỏa ra thật thích, cô hit một hơi thật sâu sau đó nờ nhẹ một nụ cười rồi nhắm chặt mắt lại chimvào giấc ngủ.
Nghe hơi thở đều đều bên tai, Hàn Thiên nhìn xuống phát hiện cô đã ngủ anh củi đầu hôn lên mái tóc đen óng ả của Di Nhã.
"Cực khổ cho em rồi, về sau anh sẽ bù đắp cho em thật tốt."
Nói rồi anh cùng cô cùng say giấc.
Hàn Thiên sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì anh quyết định mang cô đến công ty cùng mình luôn, lúc nào Di Nhã cũng trong tấm kiểm soát của anh thì anh mới yên tâm được.
Di Nhã thấy bộ dạng lo trước lo sau của Hàn Thiên mà bắt dầu nổi cáu, điền hình như bây giờ côdang đứng giữa phòng làm việc của anh chống nạnh, mắt trừng lớn nhìn cái người xem như không có gì đang từ tổn lật hồ sơ kia.
“Hàn Thiên! Anh mau đưa em về nhà ngay, ở đây em chán lắm rồi."
Bắt cô đến công ty ăn rối ngủ, mới có gắn ba tháng mà bộ dạng cô hiện giờ trong không khác gì con heo là mấy.
Hàn Thiên nghe cô hát, anh nhe nhàng đặt tài liệu mình đang xem xuống, hai tay đan lại đặt lên bàn, ánh mắt yêu thương nhìn người phụ nữ trước mặt.
"Ngoan, em ở gắn thì anh mới có thể tập trung làm việc được."
"Cái lý do gì lạ vậy? Lúc trước không có em, anhvẫn làm bình thường đầy thôi."
"Em cũng nói lúc trước còn gì, nhưng bây giờ thì khác, chỉ khi hai mẹ con ở gấn thì anh mới dám chắc hai người bình an."
Di Nhã tức giận đi đến bên cạnh Hàn Thiên, nói nặng với anh không được thì cô sử dụng chiêu làm nũng cho anh xem.
Rất nhanh nước mắt ngắn, nước mắt dài chảy đầy trên khuôn mặt trắng min kia. Hàn Thiên gấp gáp ôm lấy cô ngồi lên đùi, tay anh nhẹ nhàng lau đi mấy giọt lệ mới vươn ra, nhò giọng an ủi.
"Đừng có bưởng binh nữa, sau khi con sinh ra em muốn làm gì anh sẽ không cản. Đây là lần mang thai đầu tiên nên em không có kinh nghiệm rất dễ xảy ra chuyện.""Lúc ở Mỹ em có giúp cho An Hạ nên em biết rõ phụ nữ mang thai cần gì và không cần gì mà." Cô nghẹn ngào, nức no trả lời anh. Nếu sớm biết anh như vậy cô sẽ không chấp nhận anh cho rồi. Không ngờ một người như anh lại thận trọng đến như vậy.
"Ngưoi ngoài nhìn vào là một chuyện, em thật sự mang thai lại là chuyện khác. Sao em cứ vậy mà lo là được, nếu em có chuyện gì thì anh biết phải sống sao đây?"
Hàn Thiên đưa tay ôm lấy gáy cô kéo về phía mình, bản thân trao cho cô một nụ hôn sâu. Di Nhã sau đó bị anh làm cho md màng quên đi mình đang đôi co với Hàn Thiên.
Đến khi Di Nhã cảm thấy mình sắp bị ngộp thở thìchạm với trán cô.
"Đừng nháo nữa, nghe lời anh một lần có được không?"
"Được rồi."
Di Nhã bĩu môi cuối cùng đầu hàng đồng ý với lời để nghị với anh. Nhiều lúc Di Nhã cảm thấy mình thật thiếu nghị lực khi đứng trước mặt Hàn Thiên. Bởi chỉ cần anh hôn cô một cái là đủ để tâm trí của cô không còn minh mẫn nữa rồi.
Nghĩ đến chuyện đó đáy lòng Di Nhã tránh không được có chút phiền não. Thật là, chưa chính thức trở thành vợ chồng mà cô đã như vậy rồi, nếu chuyện này để cho anh biết nhất định anh sẽ cười nhạo cô cho xem.Một cô gái bước vào, trên tay còn cầm lấy một gói quà thật lớn không một tiếng gõ cửa bước vào trong.
"Anh Thiên, em về thăm anh đây."
Đồng loạt Di Nhã và anh nhìn về phía cô ta, cô nhìn cô gái này hồi lâu và xác định mình không quen cô ấy nên đành lặng lẽ ngồi yên một chỗ cho Hàn Thiên tiếp khách.
Riêng anh thấy cô gái vừa bước vào liền nở nu cười thật tươi.
"Em về khi nào thế sao không nói anh?"
Hàn Thiên đứng lên vòng qua bên bàn, lúc này cô ta chạy đến nhào vào lòng anh. Hàn Thiên vốnquen thuộc với hành động này nên cũng không có đẩy cô ta ra chi lấy tay vo máy cái lên lưng cô ta. Hai đầu lông mày Di Nhã nhíu chặt lại, người đàn ông của cô cư nhiên ở trước mặt cô ôm lấy một người phụ nữ xa lạ và xem cô như không khí không có mặt ở đây vậy.
Cô siết chặt lại, ảnh mắt âm trầm nhìn hai người ho
Hàn Thiên cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, quay người thấy biểu cảm không vui trên mặt của cô liền hốt hoàng đầy cô ta ra.
Anh đi đến muốn nằm tay cô lên nhưng bị Di Nhã gat ra.
Cô ta nhìn anh ngơ ngác xong nhìn qua Di Nhãkhó hiểu.
"Đây là?"
"À đây..."
Hàn Thiên định giới thiệu thân phân của cô cho Cẩm Tú biết nhưng lại bị Di Nhã xen vào nói trước.
"Xin chào cô, tôi tên Di Nhã, nghề nghiệp luật sư là bạn của Hàn tổng đây
Khóe môi anh giật giật, chậm rãi quay qua nhìn cô nhướn mày, đổi lại Di Nhã chỉ nhún vai đáp trà lại anh.
Cô ra thấy hai người có gì đó không đúng lắm nhưng khi nghe chính miệng Di Nhã nói quan hệ của mình với Hàn Thiên chỉ là bạn. Cô ta đã thờ ra một hơi thật nhẹ nhôm."Xin chào, tôi là vị hôn thể được gia đình anh Thiên chọn từ nhỏ. Tôi tên là Dương Cẩm Tu."
"Hôn thê?"
Di Nhã lắp lại cái từ khiến lỏng cô khẽ run.
"Đúng vậy, hơn nữa hôm nay tôi về đây là do gia đình anh ấy kêu tôi về để bàn chuyện."
Di Nhã nhìn cô ta cười gật đầu rồi nhìn sang Hàn Thiên, mặt anh bây giờ đen thui rất khó coi. Di Nhã đưa tay ra vỗ lấy vai anh mấy cái, giọng điệu vui vẻ vang lên.
"Chúc mừng Hàn tổng nha, không ngờ anh lại có cô vợ sắp cưới xinh đẹp như vậy. Chắc chắn hai người sẽ thật hạnh phúc."
Khi cô nói đến chữ "hạnh phúc" đã nghiến răngthật mạnh rối trừng mắt nhìn anh, Hàn Thiên tiến lên muốn giải thích thì bị cô lạnh mặt nhích người ra xa.
"Không làm phiến hai người nữa, tôi có việc nên về trước đây."
Nói xong Di Nhã lướt qua hai người họ, mặt không cảm xúc từ tốn đi ra ngoài. Nhìn cô như vậy Hàn Thiên bắt đầu lo sợ, sao cô không cho anh giải thích đã bò đi như vậy rồi.
Thấy anh đứng bất động tại chỗ, Cẩm Tú lây cánh tay anh hỏi:
"Anh sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?"
Hàn Thiên giật mình đẩy cô ta ra, gấp gáp nói:
"Anh đi ra đây một lát."Sau đó anh hồi hà chạy ra ngoài đuổi theo Di Nhã,
chạy được nửa đường anh phát hiện cô đang chuẩn bị bước vào thang máy lập tức kêu:
"DI Nhã chờ anh với"
Nhưng dường như cô cố tình muốn tránh mặt anh
mà bước chân nhanh hơn, hành động bấm nút tháng mây cũng dồn dập.
Hàn Thiên đã cố hết sức nhưng vẫn không chạy lại kịp, nhin những con số đang từ từ chạy xuống. Anh không nghĩ ngợi rẽ qua lối thoát hiểm chạy xuống lầu,
Hiện tại đang ở lầu hai mười, chạy bộ lúc nào cũng chậm hơn thang máy nhưng trong lòng Hàn Thiên bây giờ chỉ nghĩ một điều. Đó là phải gặp được cô, anh có linh cảm cô sẽ xảy ra chuyện."Xin em và con đừng có chuyện gì"