Chương 14: Tình huống xấu xảy đến
Cô rụt đầu, nhỏ giọng hỏi: “ Anh là gì? Có quan hệ gì với cô ta.”
“...” Lục Tư Thần không thèm quan tâm đến lời nói của người phụ nữ này, chỉ lặng lẽ hất tay một cái, lập tức liền có người đến đem cô ta đi.
Với tình trạng hiện tại, hiện trường đã không còn bất kỳ dấu vết hay động tĩnh gì và không phát hiện thấy con tin, có vẻ như người đã được di chuyển đi một lần nữa. Anh cho người bắt giữ toàn bộ tay sai của Kiều Hiền Minh, ngoài ra còn đặc biệt mang con gái ông ta đi tra khảo.
Cục trưởng Cục thanh tra liếc mắt một cái, đem tâm tư anh nhìn thấu. Ông bước đến phía trước, sờ soạng rút ra điếu thuốc từ trong túi quần, hướng mày nhìn anh, thuận miệng hỏi: “ Cậu có muốn dùng một điếu không?”
Quay đầu nhìn sang người phía bên cạnh, anh híp mắt suy nghĩ: “ Gần đây tôi cai thuốc...nhưng nếu anh đã mới thì phiền anh lấy thêm điếu nữa.”
Thanh tra lại lần nữa đút tay vào túi rút ra thêm một điếu thuốc còn không quên tìm bật lửa.
Người còn chưa châm thuốc, Lục Tư Thần đưa tay đón lấy tự tay bật lửa, còn không quên cảm ơn một câu.
“ Lục thiếu khách sáo quá! Người bị mất tích đó là con quan sao?”
Anh lắc đầu: “ Em gái tôi!”
Người đàn ông có vẻ hơi sững sờ một chút, ông nghĩ bụng: “ Biết là em cậu thì là em cậu nhưng vân đề là anh em nhà các cậu bộ không phải con nhà có vị thế hay sao? Tôi có đoán sai chỗ nào mà lắc đầu?”
Đúng lúc này, Tô Uyển Ninh gửi đến cho anh một dòng tin nhắn. Đôi mắt dán chặt vào màng hình điện thoại, cứ như vậy cho đến khi tối dần rồi tắt đi.
Sắc mặt anh ngày càng lộ rõ vẻ không vui, phân phó lại công việc cho cấp dưới xong anh liền khẩn trương lên trực thăng trở về thành phố.
Hàn Thiên Ngạo ngồi gục trước cánh cửa phòng cấp cứu, lòng anh thấp thỏm không thôi. Trái tim hờ như bị thứ gì đó thắt chặt lại đến mức không ngừng hít thở một cách nặng nề.
“ Cầu xin em, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì. Xin em đó!” Hốc mắt anh đỏ hoe; đôi mắt lóng lánh, nước mắt đầy tràn ra bên ngoài, trượt dài trên má. Anh liên tục cầu nguyện, van xin cô sẽ được an toàn còn không ngừng tự trách bản thân mình vô dụng, không có cách nào bảo vệ người con gái bên cạnh chu toàn.
Lúc anh đưa cô đến bệnh viện, trên người đằng đằng sát khí, tất thảy những người có mặt ở đây đều bị dọa cho khiếp sợ, y tá vô tình va vào anh hoảng loạng cúi đầu xin lỗi, bả vai run run. Ngay lập tức tin này truyền đến tai Tư Mã Ngôn, bộ phận giám sát cũng báo lên cho viện trưởng, hai cha con nhà Tư Mã liền đến tìm anh. Chỉ vỏn vẹn vài phút, viện trưởng, viện phó và các bác sĩ hàng đầu phụ trách các khoa đều tập trung đông đủ, tìm cách cứu người.
Cửa phòng cấp cứu đống chặt lại, Hàn Thiên Ngạo cười lạnh, đôi chân nặng trĩu thụt lùi, dựa sát vào tường...
Sắp xếp mọi việc xong xui, Mạc Nhiên rút điện thoại ra từ trong túi quần gọi cho Uyển Ninh.
Đầu bên kia nhấc máy, giọng điệu gấp rút truyền đến: “ Sao rồi, các anh tìm được người chưa?”
“ Cậu đến bệnh viện đi, tôi sẽ gửi địa chỉ...”
Cạnh! Điện thoại còn đang đặt trên tai bỗng dưng trượt xuống, cả người cô đờ ra, tay không còn chút sức lực nào.
“ A lô! A Ninh! Này cậu còn đó không?” Chưa nghe hết câu thì người kia đã ngắt máy. Mạc Nhiên vì vậy mà cũng sốt ruột thay cho bạn mình.
Không lau sau, cửa phòng cấp cứu cũng có dấu hiệu mở. Đội ngũ bác sĩ đưa người ra ngoài, Hàn Thiên Ngạo hớt hãi chạy đến. Gương mặt cô hoàn toàn tái nhợt, không chút huyết sắc. Đã chữa trị kâu vậy rồi vẫn không thay đổi được chút nào sao? Tâm trạng anh tuột dốc không phanh, lòng cứ bồn chồn không nguôi. Anh sợ...thật sự rất sợ rằng bản thân sẽ mãi mãi mất đi cô. Mặc dù cả hai bên nhau chưa được bao lâu, thế nhưng vị trí của Lục Mạn Y trong lòng anh thực sự rất đặc biệt và quan trọng, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không ai thay thế chân vào vị trí đó. Cũng không được ai có quyền cướp cô khỏi cuộc sống của anh.
................Còn tiếp.............
“...” Lục Tư Thần không thèm quan tâm đến lời nói của người phụ nữ này, chỉ lặng lẽ hất tay một cái, lập tức liền có người đến đem cô ta đi.
Với tình trạng hiện tại, hiện trường đã không còn bất kỳ dấu vết hay động tĩnh gì và không phát hiện thấy con tin, có vẻ như người đã được di chuyển đi một lần nữa. Anh cho người bắt giữ toàn bộ tay sai của Kiều Hiền Minh, ngoài ra còn đặc biệt mang con gái ông ta đi tra khảo.
Cục trưởng Cục thanh tra liếc mắt một cái, đem tâm tư anh nhìn thấu. Ông bước đến phía trước, sờ soạng rút ra điếu thuốc từ trong túi quần, hướng mày nhìn anh, thuận miệng hỏi: “ Cậu có muốn dùng một điếu không?”
Quay đầu nhìn sang người phía bên cạnh, anh híp mắt suy nghĩ: “ Gần đây tôi cai thuốc...nhưng nếu anh đã mới thì phiền anh lấy thêm điếu nữa.”
Thanh tra lại lần nữa đút tay vào túi rút ra thêm một điếu thuốc còn không quên tìm bật lửa.
Người còn chưa châm thuốc, Lục Tư Thần đưa tay đón lấy tự tay bật lửa, còn không quên cảm ơn một câu.
“ Lục thiếu khách sáo quá! Người bị mất tích đó là con quan sao?”
Anh lắc đầu: “ Em gái tôi!”
Người đàn ông có vẻ hơi sững sờ một chút, ông nghĩ bụng: “ Biết là em cậu thì là em cậu nhưng vân đề là anh em nhà các cậu bộ không phải con nhà có vị thế hay sao? Tôi có đoán sai chỗ nào mà lắc đầu?”
Đúng lúc này, Tô Uyển Ninh gửi đến cho anh một dòng tin nhắn. Đôi mắt dán chặt vào màng hình điện thoại, cứ như vậy cho đến khi tối dần rồi tắt đi.
Sắc mặt anh ngày càng lộ rõ vẻ không vui, phân phó lại công việc cho cấp dưới xong anh liền khẩn trương lên trực thăng trở về thành phố.
Hàn Thiên Ngạo ngồi gục trước cánh cửa phòng cấp cứu, lòng anh thấp thỏm không thôi. Trái tim hờ như bị thứ gì đó thắt chặt lại đến mức không ngừng hít thở một cách nặng nề.
“ Cầu xin em, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì. Xin em đó!” Hốc mắt anh đỏ hoe; đôi mắt lóng lánh, nước mắt đầy tràn ra bên ngoài, trượt dài trên má. Anh liên tục cầu nguyện, van xin cô sẽ được an toàn còn không ngừng tự trách bản thân mình vô dụng, không có cách nào bảo vệ người con gái bên cạnh chu toàn.
Lúc anh đưa cô đến bệnh viện, trên người đằng đằng sát khí, tất thảy những người có mặt ở đây đều bị dọa cho khiếp sợ, y tá vô tình va vào anh hoảng loạng cúi đầu xin lỗi, bả vai run run. Ngay lập tức tin này truyền đến tai Tư Mã Ngôn, bộ phận giám sát cũng báo lên cho viện trưởng, hai cha con nhà Tư Mã liền đến tìm anh. Chỉ vỏn vẹn vài phút, viện trưởng, viện phó và các bác sĩ hàng đầu phụ trách các khoa đều tập trung đông đủ, tìm cách cứu người.
Cửa phòng cấp cứu đống chặt lại, Hàn Thiên Ngạo cười lạnh, đôi chân nặng trĩu thụt lùi, dựa sát vào tường...
Sắp xếp mọi việc xong xui, Mạc Nhiên rút điện thoại ra từ trong túi quần gọi cho Uyển Ninh.
Đầu bên kia nhấc máy, giọng điệu gấp rút truyền đến: “ Sao rồi, các anh tìm được người chưa?”
“ Cậu đến bệnh viện đi, tôi sẽ gửi địa chỉ...”
Cạnh! Điện thoại còn đang đặt trên tai bỗng dưng trượt xuống, cả người cô đờ ra, tay không còn chút sức lực nào.
“ A lô! A Ninh! Này cậu còn đó không?” Chưa nghe hết câu thì người kia đã ngắt máy. Mạc Nhiên vì vậy mà cũng sốt ruột thay cho bạn mình.
Không lau sau, cửa phòng cấp cứu cũng có dấu hiệu mở. Đội ngũ bác sĩ đưa người ra ngoài, Hàn Thiên Ngạo hớt hãi chạy đến. Gương mặt cô hoàn toàn tái nhợt, không chút huyết sắc. Đã chữa trị kâu vậy rồi vẫn không thay đổi được chút nào sao? Tâm trạng anh tuột dốc không phanh, lòng cứ bồn chồn không nguôi. Anh sợ...thật sự rất sợ rằng bản thân sẽ mãi mãi mất đi cô. Mặc dù cả hai bên nhau chưa được bao lâu, thế nhưng vị trí của Lục Mạn Y trong lòng anh thực sự rất đặc biệt và quan trọng, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không ai thay thế chân vào vị trí đó. Cũng không được ai có quyền cướp cô khỏi cuộc sống của anh.
................Còn tiếp.............