Chương 15: Hôn mê
Tư Mã Ngôn bước đến giường bệnh, hạ người áp sát vào tai cô:
“ Lục tiểu thư, nếu cô nghe thấy tôi nói thì cử động ngón tay một chút nhé!” Không lấy một lời hồi đáp, kể cả nhất cử nhất động. Anh bắt đầu kiểm tra đồng tử rồi lại đến mạch đập, máy đo nhịp tim cho thấy dấu hiệu sự sống của Lục Mạn Y rất yếu. Mã Ngôn lắc đầu, xoay người nhìn về phía Hàn Thiên Ngạo.
“ Tình trạng khá phức tạp, có lẽ cô ấy đã phát sốt từ nhiều ngày trước cộng thêm nhiệt độ thấp, không được chăm sóc dẫn đến hôn mê mất đi ý thức... Nhưng mà cô Lục có từng kể qua với cậu rằng cô ấy có tiền sử bệnh án gì hay mắc bệnh bẩm sinh không?”
“ Chưa từng nghe qua.” Anh lắc đầu.
Mã Ngôn đặt tay lên vai anh, vỗ về an ủi, mong rằng bản thân có thể giúp bạn mình lấy lại chút gì đó phấn chấn.
Đây là lần thứ ba, Lục Mạn Y nói chính xác là cả Bạch Vi Vi đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Tô Uyển Ninh đã đến được bệnh viện, còn đưa Louis theo cùng. Trước khi cả hai chạy đến đây đã thông báo tình hình cho Lục Tư Thần, chờ anh đến sau. Thư kí Tô chạy thẳng đến phòng bác sĩ trực tiếp điều trị để lắng nghe về tình trạng cơ hể của Lục Mạn Y hiện tại. Bác sĩ cũng trả lời một cách thẳng thắn, không che giấu hay giấu diếm gì vì thế đây lại là một cú đã kích lớn dành cho Uyển Ninh, nhất thời không đứng vững. Louis kịp phản xạ, nhanh tay đỡ lấy thân thể cô sau đó dìu người đi đến một góc yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Đến khi cả hai dừng chân trước cửa phòng bệnh của Mạn Y thì bắt gặp thân ảnh của một người đàn ông, bàn tay đang siết chặt điện thoại, móng tay đâm sâu vào da thịt lòng bàn tay, từng giọt một rỉ xuống sàn nhà trắng phau. Hễ cứ nhìn thấy anh, Tô Uyển Ninh trong lòng lại trào lên phẫn nộ, bất mãn, nhất thời không kiềm chế được mà vọt đến túm lấy cổ áo người đàn ông.
“ Đồ khốn! Nếu như không phải tại anh thì... thì em ấy sẽ không đến nỗi này. Y Y mà xảy ra chuyện gì tôi nhất định sẽ không tha cho anh.”
Mạc Nhiên và cả Louis vội vàng đến khuyên ngăn nhưng sức của cô gái này thực sự rất mạnh. Sợ rằng dùng lực tách ra sẽ gây thương tích cho cả hai bên.
Hàn Thiên Ngạo không có bất cứ hành động nào phản kháng mà chỉ đứng đờ ra đó cười nhạt, ánh mắt tựa hồ như không còn chút hồn nào bên trong. Dần dần tiếng cười phát ra từ anh ngày càng to hơn, vang dội khắp cả dãy hành lang trông như sắp hóa điên hóa dại. Bệnh nhân xung quanh đi ngang đều phải trố mắt ra nhìn. Uyển Ninh từ trạng thái nóng nảy cũng phải buông lỏng cả người, vẻ mặt ngơ ngác trước tình huống này. Hai tay đặt trên người anh rơi xuống, thả lỏng giữa không trung. Cô ngã uỵt xuống sàn nhà lạnh băng, ánh mắt rơi vào vô định, nước mắt trào ra khi nào không hay.
“ Nếu thực sự như vậy, có chết tôi cũng không hết hận bản thân mình. Có sống cũng mãi sống trong dằn vặt.” Anh tuông ra một câu rồi rời đi và đi đâu thì cũng không một ai biết.
Ở đây, sắc mặt ai ai cũng đều không tốt, chỉ có Louis là khá hơn nhiều. Có thể người ngoài nhìn vào nghĩ rằng anh bỏ mặc Mạn Y nhưng thực chất... sâu trong thâm tâm anh lại là người đau đớn hơn ai hết, chỉ là anh vẫn còn nhớ đến lời cô từng nói “ muốn làm bạn với tôi thì không nhất định không được khóc”, cô từng nói câu này khi tình cờ bắt gặp anh bị tụi con trai trong lớp bắt nạt cho đến giờ này vẫn khắc ghi trong đầu vì vậy từ đầu đến cuối Louis luôn gồng mình gắng gượng. Anh ngửa đầu mình nhìn lên trần nhà, nhắm mắt lại để nước mắt vì thế mà không thể trào ra ngoài.
Một phút rồi lại mười phút trôi qua, cứ mãi như thế, tất cả đều không nói với nhau một câu nào. Thời gian như ngừng trôi, không gian thì yên tĩnh đến mức đáng sợ, lâu lâu lại nghe thấy tiếng khoác thút thít phát ra từ Uyển Ninh.
......Còn tiếp.........
“ Lục tiểu thư, nếu cô nghe thấy tôi nói thì cử động ngón tay một chút nhé!” Không lấy một lời hồi đáp, kể cả nhất cử nhất động. Anh bắt đầu kiểm tra đồng tử rồi lại đến mạch đập, máy đo nhịp tim cho thấy dấu hiệu sự sống của Lục Mạn Y rất yếu. Mã Ngôn lắc đầu, xoay người nhìn về phía Hàn Thiên Ngạo.
“ Tình trạng khá phức tạp, có lẽ cô ấy đã phát sốt từ nhiều ngày trước cộng thêm nhiệt độ thấp, không được chăm sóc dẫn đến hôn mê mất đi ý thức... Nhưng mà cô Lục có từng kể qua với cậu rằng cô ấy có tiền sử bệnh án gì hay mắc bệnh bẩm sinh không?”
“ Chưa từng nghe qua.” Anh lắc đầu.
Mã Ngôn đặt tay lên vai anh, vỗ về an ủi, mong rằng bản thân có thể giúp bạn mình lấy lại chút gì đó phấn chấn.
Đây là lần thứ ba, Lục Mạn Y nói chính xác là cả Bạch Vi Vi đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Tô Uyển Ninh đã đến được bệnh viện, còn đưa Louis theo cùng. Trước khi cả hai chạy đến đây đã thông báo tình hình cho Lục Tư Thần, chờ anh đến sau. Thư kí Tô chạy thẳng đến phòng bác sĩ trực tiếp điều trị để lắng nghe về tình trạng cơ hể của Lục Mạn Y hiện tại. Bác sĩ cũng trả lời một cách thẳng thắn, không che giấu hay giấu diếm gì vì thế đây lại là một cú đã kích lớn dành cho Uyển Ninh, nhất thời không đứng vững. Louis kịp phản xạ, nhanh tay đỡ lấy thân thể cô sau đó dìu người đi đến một góc yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Đến khi cả hai dừng chân trước cửa phòng bệnh của Mạn Y thì bắt gặp thân ảnh của một người đàn ông, bàn tay đang siết chặt điện thoại, móng tay đâm sâu vào da thịt lòng bàn tay, từng giọt một rỉ xuống sàn nhà trắng phau. Hễ cứ nhìn thấy anh, Tô Uyển Ninh trong lòng lại trào lên phẫn nộ, bất mãn, nhất thời không kiềm chế được mà vọt đến túm lấy cổ áo người đàn ông.
“ Đồ khốn! Nếu như không phải tại anh thì... thì em ấy sẽ không đến nỗi này. Y Y mà xảy ra chuyện gì tôi nhất định sẽ không tha cho anh.”
Mạc Nhiên và cả Louis vội vàng đến khuyên ngăn nhưng sức của cô gái này thực sự rất mạnh. Sợ rằng dùng lực tách ra sẽ gây thương tích cho cả hai bên.
Hàn Thiên Ngạo không có bất cứ hành động nào phản kháng mà chỉ đứng đờ ra đó cười nhạt, ánh mắt tựa hồ như không còn chút hồn nào bên trong. Dần dần tiếng cười phát ra từ anh ngày càng to hơn, vang dội khắp cả dãy hành lang trông như sắp hóa điên hóa dại. Bệnh nhân xung quanh đi ngang đều phải trố mắt ra nhìn. Uyển Ninh từ trạng thái nóng nảy cũng phải buông lỏng cả người, vẻ mặt ngơ ngác trước tình huống này. Hai tay đặt trên người anh rơi xuống, thả lỏng giữa không trung. Cô ngã uỵt xuống sàn nhà lạnh băng, ánh mắt rơi vào vô định, nước mắt trào ra khi nào không hay.
“ Nếu thực sự như vậy, có chết tôi cũng không hết hận bản thân mình. Có sống cũng mãi sống trong dằn vặt.” Anh tuông ra một câu rồi rời đi và đi đâu thì cũng không một ai biết.
Ở đây, sắc mặt ai ai cũng đều không tốt, chỉ có Louis là khá hơn nhiều. Có thể người ngoài nhìn vào nghĩ rằng anh bỏ mặc Mạn Y nhưng thực chất... sâu trong thâm tâm anh lại là người đau đớn hơn ai hết, chỉ là anh vẫn còn nhớ đến lời cô từng nói “ muốn làm bạn với tôi thì không nhất định không được khóc”, cô từng nói câu này khi tình cờ bắt gặp anh bị tụi con trai trong lớp bắt nạt cho đến giờ này vẫn khắc ghi trong đầu vì vậy từ đầu đến cuối Louis luôn gồng mình gắng gượng. Anh ngửa đầu mình nhìn lên trần nhà, nhắm mắt lại để nước mắt vì thế mà không thể trào ra ngoài.
Một phút rồi lại mười phút trôi qua, cứ mãi như thế, tất cả đều không nói với nhau một câu nào. Thời gian như ngừng trôi, không gian thì yên tĩnh đến mức đáng sợ, lâu lâu lại nghe thấy tiếng khoác thút thít phát ra từ Uyển Ninh.
......Còn tiếp.........