Chương 27: Em Trả Tiền, Tôi Trả Tấm Thân Này Cho Em
Hàn Thiên Ngạo nhìn thấy cô biểu tình tựa như hóa đá vậy, anh liền đứng dậy, thuận tay quăng luôn cái ipad đang cầm xuống ghế. Anh chưa từng nghĩ đến việc cô chịu mặc chiếc váy anh đưa vì nghĩ đây không phải gu thời trang mà cô theo đuổi, nào ngờ hợp đến mức người nhìn phải ngã quỵ. Lục Mạn Y nghĩ anh cũng sẽ thích ăn đồ Tây nên đã gọi điện đặt chỗ trước tại một nhà hàng Pháp sang trọng: “ Anh còn ngây người ra đó làm gì? Mau đi thôi, tôi còn nợ anh một bữa mà!” Anh hoàn hồn gọi người ra lấy xe rồi cả hai cùng nhau đến điểm ăn sáng. Dừng xe trước cửa nhà nhà, anh và cô sánh vai nhau bước vào trong, vô cùng cân xứng. Nhân viên ở đây tinh ý, vừa trông thấy Lục Mạn Y đã kính cẩn nghiêng mình chào hỏi. Ngay cả quản lí nhà hàng còn phải xuống tận cửa chỉ để đón người, lại còn hộ tống đến tận phòng riêng. Điều đáng kinh ngạc là nhà hàng này có một căn phòng khác biệt chỉ sếp cho một vị khách duy nhất, nó được thiết kế theo sở thích, phong cách của người đó, cũng chính là Lục Mạn Y. Lý do giải thích cho chuyện này là vì ông chủ của nơi này từng là bạn học cấp ba của cô, mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết kể cả khi đã ra trường nhiều năm nhưng vẫn còn giữ được đến nay. Thừa rõ rằng cô thích sự yên tĩnh và riêng tư nên đã cho người tạo một phòng tách biệt cho riêng cô từ khi nhà hàng này xuất hiện ở đây. Chuyện đặc cách như này đối với Hàn Thiên Ngạo dĩ nhiên chỉ là chuyện thường. Nhưng điều làm anh thích thú bởi nó là sự giản dị, không phô trương hay sang trong như những phòng khác, có chút gì đó xưa, cũ mang lại sự ấm cúng giống như ở nhà và đem lại chút gì đó hoài niệm. Từ trong nhìn ra, sẽ thấy một khu vườn nhỏ được trồng rất nhiều loài hoa, nhìn kĩ sẽ thấy đâu trong số hoa đó xuất hiện những loài hiếm có khó gặp. Việc trồng nhiều cây cối xung quanh cũng khiến cho không khí thoáng đãng hơn, vô cùng mát mẻ và dễ chịu. Anh bắt đầu ưa thích nơi này rồi đấy! “ Lần đầu tôi biết đến nhà hàng Pháp lại có nơi thế này!” Nghe anh nói thì cô mới chợt nhớ ra lại theo thói quen mà đưa người vào nhầm phòng rồi. Khác biệt quá lớn sợ rằng anh sẽ không thoải mái: “ Nếu anh không thích tôi cũng có thể đổi cho anh một chỗ khác.” ................ Thanh toán xong cô định rời đi ngay nhưng không kịp nữa rồi, tên phiền phức kia đã chaỵ đến nơi và giờ bóng dáng của hắn đã ngay trong tầm mắt. Cô còn tưởng rằng hắn vẫn đang ở nước ngoài bám váy mẹ, ai biết được đã chạy về đây từ lúc nào không hay. Thanh niên lao tới ôm chặt cô vào lòng một cách đột ngột, nũng nịu gọi như một đứa trẻ mười tuổi: “ Tiểu...Ối chết lại nhầm. Y Y à!” Hai người đã lâu lắm rồi không gặp lại nhau nhưng có người lạ ở đây ôm ôm ấp ấp thế này đúng là không có chừng mực. Lục Mạn Y ngượng chín người, lườm cậu ta một cái, ngập ngừng nói: “ Cậu mau buông! Tôi...Ngạt chết tôi rồi này!” Ấm ức: “ Vừa gặp lại quát lên với tớ thế à.” Hữu hảo vừa mới đoàn tụ nhịn cậu ta một chút cũng không chết gì đâu. Thôi vậy! Thoải mái hơn một chút. “ Được rồi, là tôi không tốt. Xin lỗi Louis đại nhân, được chưa nào?” Hai người tất nhiên chỉ là bạn tốt giao lưu thuần khiết, cử chỉ hơi khác người xíu thôi. Có điều khi người khác nhìn thấy lại suy nghĩ theo chiều hướng khác. Mới sáng sớm mà trái tim bé nhỏ của Hàn Thiên Ngạo đã chịu kích thích quá lớn, mặt anh tối sầm lại, không khí nồng nặc mùi thuốc súng chỉ cần thêm chút mồi lửa nữa thôi liền có thể nổ tung. Bên cạnh bóng hồng xinh đẹp của hắn lại từ đâu xuất hiện thêm một người xa lạ thích bám người thế này, còn là đàn ông, không là một thằng oắt con mới đúng bảo sao anh không kích động. Nắm chặt quả đấm trong tay, anh thậm chí muốn xông lên kéo hai thân ảnh đang sáp với nhau như keo kia ra, dựa vào đâu mà nó dám ôm người phụ nữ của anh một cách thản nhiên như vậy, dựa vào cái gì mà dám không ngừng nũng nịu nói chuyện với cô. Nhưng anh lại quên rằng bản thân dựa vào gì mà không bằng lòng, danh phận để đứng cạnh người con gái mình thương còn chưa có, lấy quyền gì mà ngăn cản đây? Khuôn mặt anh tuấn lại trở nên có chút đau thương, chẳng qua trong lòng chỉ đau một chút, một chút thôi nhưng tưởng trừng như cơ thắt lại đến ngợp thở. Hai người kia vẫn không ngừng cười nói không ai có thể nhiễu loạn cuộc hội ngộ giữa họ. Nhưng rồi hai người cũng chịu cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang hạ xuống, da gà nổi hết cả lên, rùng mình một cái. Bỗng nhiên người bạn của Lục Mạn Y chú ý tới thân hình bên cạnh, đôi mắt mở to có chút bất ngờ, im lặng dò xét từ trên xuống một lượt mới nói: “ Y Y cậu tuyển thêm thư kí từ lúc nào vậy? Trông cũng đẹp trai đấy chứ!” ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ