Chương 133: Đệ tử
Dáng người cô thấp bé, chỉ đành kiễng chân lên nhìn người đàn ông bên trong.
Lúc này, cô đã chẳng còn chút ấn tượng tốt nào với thánh thủ Trung y xuất hiện đột ngột này nữa.
Ông ta tìm cảm giác tồn tại, nhưng rất dễ đẩy bệnh nhân cô vừa cứu vào chỗ chết.
Thấy Tô Nhược Hân nhíu mày, Hạ Thiên Tường lên tiếng: “Hay là tôi đuổi đám người ồn ào này đi giúp em nhé?”
“Anh bằng lòng à?” Tô Nhược Hân hơi bất ngờ vì Hạ Thiên Tường chủ động ‘xin ra trận’, vì thế cô không khỏi nhìn anh thêm lần nữa.
“Ừm.”
“Được, anh bảo bọn họ tránh ra cho không khí lưu thông một chút, muốn theo đuổi thần tượng thì tránh xa ra chút, đừng ở đây là được.”
“Tránh ra, theo đuổi thần tượng thì tới phòng khám, đây là hiện trường tai nạn chứ không phải nơi để theo đuổi thần tượng.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói, nhưng giọng nói của anh như có ma lực, dù nói không lớn lắm nhưng anh vừa lên tiếng đã khiến mọi người vô thức ngừng nói.
Sau đó, đám đông đồng loạt lùi lại một bước.
Đó là khí thế tự nhiên của anh, khiến người ta không kìm được muốn nghe theo mệnh lệnh của anh.
Mọi người lùi lại, vừa hay lộ ra Mạc Tử Đơn đang bị vây quanh ở giữa.
Tô Nhược Hân nhàn nhạt nhìn ông ta, tỏ vẻ rất không hài lòng.
Nếu Hạ Thiên Tường không lên tiếng giải vây giúp cô thì người này sẽ phá hỏng việc của cô, hại chết bệnh nhân của cô.
Đúng thế, vì người châm cứu là cô, cô tự động tự giác coi người đàn ông bị tai nạn xe vẫn đang nằm trên đất thành bệnh nhân của mình.
Vậy thì là người của mình rồi, cô phải bảo vệ anh ta.
Nếu anh ta chết thì nghĩa là cách châm cứu vừa rồi của cô thất bại.
Ngay lúc Tô Nhược Hân không muốn để ý đến Mạc Tử Đơn nữa, không ngờ ông ta lại đột nhiên đi về phía cô, vừa đi vừa nói: “Mọi người đừng xin chữ ký của tôi nữa, thuật châm cứu của Mạc Tử Đơn tôi thật sự chẳng là gì, so với trình độ của cô gái trẻ này, tôi còn chẳng bằng một phần của cô ấy.”
“Không thể nào, cô ấy không bằng một phần của ông mới đúng chứ. Tôi chỉ nghe nói tới thánh thủ Trung y, chứ chưa nghe trong giới châm cứu có cô gái trẻ tuổi thế này bao giờ. Ông Mạc, ông đừng bị cô ta hù doạ.”
“Ông Mạc đúng là khiêm tốn, sao phải nuôi lớn chí khí của người mà, tự huỷ uy phong của mình? Dù sao họ hàng nhà tôi đều nói ông là bác sĩ tốt rất có lòng nhân từ.”
“Đúng vậy, chúng tôi mới chỉ nghe nói đến ông, chưa nghe nói tới cô gái trẻ này bao giờ.”
Mạc Tử Đơn thấy mọi người lại trở nên phấn khích thì không khỏi cau mày: “Mọi người tránh ra hết đi, nếu còn không tránh ra, không khí ở đây không lưu thông, nếu người bị thương không tỉnh lại được thì Mạc Tử Đơn tôi sẽ tìm mọi người nói lý đấy.”
Không ngờ Mạc Tử Đơn mà mọi người đều ngưỡng mộ nói một lúc lại nói giúp Tô Nhược Hân, hơn nữa ánh mắt ông ta nhìn cô vô cùng kính nể.
Không hề giả tạo.
Lúc này vẻ mặt đám đông mới trở nên nặng nề.
Khi họ đang tự nghi ngờ thì nghe thấy tiếng xe cấp cứu gần ngay gang tấc rồi dừng lại.
“Xe cứu thương đến rồi, sao anh ta vẫn chưa tỉnh lại?”
“Không phải cô gái kia nói xe cứu thương đến là anh ta sẽ tỉnh lại được sao?”
“Tôi thấy là cô ta nói linh tinh thôi, không biết học được cách chơi bán đồ hàng từ đâu rồi lừa gạt mọi người nữa.”
“Nếu người này chết thì cô ta sẽ phải chịu trách nhiệm đấy.”
“Đúng đúng, phải chịu trách nhiệm.”
Tô Nhược Hân hoàn toàn không để tâm tới công kích của những người này, cô tập trung nhìn người đàn ông đang nằm trên đất với ánh mắt sáng ngời.
Đồng thời, Mạc Tử Đơn cũng giống như cô, nhìn chằm chằm người đàn ông đang nằm trên đất, hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh.
Tiếng ồn ào liên tục cất lên.
Bác sĩ và y tá trên xe cấp cứu đi xuống, chạy về phía bên này.
“Tỉnh rồi, anh ta tỉnh rồi.” Mạc Tử Đơn kích động hô lên.
Ông ta vừa hô lên, đám đông vốn đang ồn ào lập tức im lặng như tờ.
Nếu người hô lên là Tô Nhược Hân, chỉ người nào tận mắt nhìn thấy người đàn ông tỉnh lại thì mới tin, những người khác sẽ không tin.
Nhưng người hô lên không phải Tô Nhược Hân, mà là Mạc Tử Đơn thánh thủ Trung y trong truyền thuyết mà bọn họ đều biết, mọi người không tự chủ được đều tin tưởng.
Từng ánh mắt đều nhìn vào người đàn ông nằm trên đất, chỉ thấy anh ta từ từ mở mắt, nhìn đám người trước mặt bằng ánh mắt khó hiểu.
Đôi mắt mở ra đã chứng minh tất cả.
Anh ta đã tỉnh.
Thật sự đã tỉnh.
Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm: “Tránh ra, mau tránh ra.” Đồng thời cô cũng nói với người đàn ông kia: “Anh đừng cử động, trên đầu anh đang có kim châm cứu.”
Mặc dù cô biết hiện tại người đàn ông vốn chẳng thể cử động được, nhưng cô vẫn lên tiếng để đề phòng.
Dù sao cô cũng vẫn là người mới.
Đây là lần đầu tiên cô sử dụng thuật châm cứu.
“Mọi người tránh ra hết đi, để cho cô gái này rút kim, mau tránh đường.” Mạc Tử Đơn đích thân dọn đường cho Tô Nhược Hân, vậy nên hai bước cô đã đi vào được.
Bác sĩ và y tá xuống xe cứu thương rồi theo sau: “Chính là người này à?”
“Đúng.” Có người trong đám đông phụ hoạ.
“Ai châm cứu vậy?”
“Cô ấy.” Mọi người đều chỉ vào Tô Nhược Hân, giờ khắc này, ánh mắt họ nhìn cô không còn vẻ nghi ngờ như trước nữa, tất cả đều là cung kính.
Bởi vì người đã tỉnh lại.
Anh ta tỉnh lại đã chứng minh tất cả.
“Cô châm cứu?” Bác sĩ nhìn Tô Nhược Hân với vẻ không tin, đồng thời cũng phát hiện ra Mạc Tử Đơn: “Đây chẳng phải ông Mạc sao? Cô gái trẻ này là đệ tử của ông à?”
Mạc Tử Đơn lau mồ hôi trên trán: “Không phải không phải, cô ấy không phải đệ tử tôi nhận.”
Tô Nhược Hân ngồi xổm xuống, lại lấy túi kim châm đã cất ra, sau đó nhanh chóng rút kim trên đầu người đàn ông, cho vào túi kim.
Động tác rút kim của cô còn nhanh hơn lúc châm kim, động tác như đã luyện tập mười mấy năm, hoàn toàn không giống điều mà một cô gái trẻ có thể làm được.
Bác sĩ ngẩn ra: “Ông Mạc, ông còn nói không phải đệ tử của ông, động tác này ngoài đệ tử của ông ra, tôi không tin còn người khác có thể làm được.”
Tô Nhược Hân cất xong cây kim cuối cùng rồi mới đứng dậy nói với bác sĩ: “Tôi vừa khôi phục chấn thương sọ não cho anh ta rồi, chỉ còn lại vết thương ngoài da, băng bó một lúc là xong, nhưng anh ta bị gãy ba cái xương sườn, xương sống thắt lưng cũng bị thương, vừa nãy anh ta mặc quần áo nên tôi không tiện châm cứu, vết thương còn lại giao cho anh đưa đến bệnh viện chữa trị nhé.”
Nói xong cô quay người rời đi.
Trải qua chuyện này, thời gian vốn đã ít ỏi giờ lại càng thêm ít, có thể cô vừa vào siêu thị còn chưa kịp chọn đồ đã phải về trường để học rồi.
“Cô gái, cô chờ một chút, chờ tôi với.” Mạc Tử Đơn thấy cô sắp đi thì vội vàng đuổi theo.
Nhưng không đợi ông ta đuổi kịp Tô Nhược Hân thì đã bị đám người hâm mộ lúc trước chặn lại: “Ông Mạc, cho tôi xin chữ ký.”
“Ông Mạc, có thể chẩn đoán bệnh cho tôi được không?”
Mạc Tử Đơn cuống lên, chỉ tay về hướng Tô Nhược Hân: “Các người muốn muốn theo đuổi thần tượng thì cũng là theo đuổi cô ấy chứ, tránh ra, tránh ra.”
Chỉ là dù ông ta có hét thế nào thì đám người này cũng không chịu tránh đi, khiến ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Nhược Hân biến mất trong tầm mắt.
Có Mạc Tử Đơn thu hút sự chú ý của mọi người, còn có bác sĩ kia tin chắc rằng Tô Nhược Hân là đệ tử của Mạc Tử Đơn, vậy nên thật sự không có ai đuổi theo ra ngoài.
Lúc này, cô đã chẳng còn chút ấn tượng tốt nào với thánh thủ Trung y xuất hiện đột ngột này nữa.
Ông ta tìm cảm giác tồn tại, nhưng rất dễ đẩy bệnh nhân cô vừa cứu vào chỗ chết.
Thấy Tô Nhược Hân nhíu mày, Hạ Thiên Tường lên tiếng: “Hay là tôi đuổi đám người ồn ào này đi giúp em nhé?”
“Anh bằng lòng à?” Tô Nhược Hân hơi bất ngờ vì Hạ Thiên Tường chủ động ‘xin ra trận’, vì thế cô không khỏi nhìn anh thêm lần nữa.
“Ừm.”
“Được, anh bảo bọn họ tránh ra cho không khí lưu thông một chút, muốn theo đuổi thần tượng thì tránh xa ra chút, đừng ở đây là được.”
“Tránh ra, theo đuổi thần tượng thì tới phòng khám, đây là hiện trường tai nạn chứ không phải nơi để theo đuổi thần tượng.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói, nhưng giọng nói của anh như có ma lực, dù nói không lớn lắm nhưng anh vừa lên tiếng đã khiến mọi người vô thức ngừng nói.
Sau đó, đám đông đồng loạt lùi lại một bước.
Đó là khí thế tự nhiên của anh, khiến người ta không kìm được muốn nghe theo mệnh lệnh của anh.
Mọi người lùi lại, vừa hay lộ ra Mạc Tử Đơn đang bị vây quanh ở giữa.
Tô Nhược Hân nhàn nhạt nhìn ông ta, tỏ vẻ rất không hài lòng.
Nếu Hạ Thiên Tường không lên tiếng giải vây giúp cô thì người này sẽ phá hỏng việc của cô, hại chết bệnh nhân của cô.
Đúng thế, vì người châm cứu là cô, cô tự động tự giác coi người đàn ông bị tai nạn xe vẫn đang nằm trên đất thành bệnh nhân của mình.
Vậy thì là người của mình rồi, cô phải bảo vệ anh ta.
Nếu anh ta chết thì nghĩa là cách châm cứu vừa rồi của cô thất bại.
Ngay lúc Tô Nhược Hân không muốn để ý đến Mạc Tử Đơn nữa, không ngờ ông ta lại đột nhiên đi về phía cô, vừa đi vừa nói: “Mọi người đừng xin chữ ký của tôi nữa, thuật châm cứu của Mạc Tử Đơn tôi thật sự chẳng là gì, so với trình độ của cô gái trẻ này, tôi còn chẳng bằng một phần của cô ấy.”
“Không thể nào, cô ấy không bằng một phần của ông mới đúng chứ. Tôi chỉ nghe nói tới thánh thủ Trung y, chứ chưa nghe trong giới châm cứu có cô gái trẻ tuổi thế này bao giờ. Ông Mạc, ông đừng bị cô ta hù doạ.”
“Ông Mạc đúng là khiêm tốn, sao phải nuôi lớn chí khí của người mà, tự huỷ uy phong của mình? Dù sao họ hàng nhà tôi đều nói ông là bác sĩ tốt rất có lòng nhân từ.”
“Đúng vậy, chúng tôi mới chỉ nghe nói đến ông, chưa nghe nói tới cô gái trẻ này bao giờ.”
Mạc Tử Đơn thấy mọi người lại trở nên phấn khích thì không khỏi cau mày: “Mọi người tránh ra hết đi, nếu còn không tránh ra, không khí ở đây không lưu thông, nếu người bị thương không tỉnh lại được thì Mạc Tử Đơn tôi sẽ tìm mọi người nói lý đấy.”
Không ngờ Mạc Tử Đơn mà mọi người đều ngưỡng mộ nói một lúc lại nói giúp Tô Nhược Hân, hơn nữa ánh mắt ông ta nhìn cô vô cùng kính nể.
Không hề giả tạo.
Lúc này vẻ mặt đám đông mới trở nên nặng nề.
Khi họ đang tự nghi ngờ thì nghe thấy tiếng xe cấp cứu gần ngay gang tấc rồi dừng lại.
“Xe cứu thương đến rồi, sao anh ta vẫn chưa tỉnh lại?”
“Không phải cô gái kia nói xe cứu thương đến là anh ta sẽ tỉnh lại được sao?”
“Tôi thấy là cô ta nói linh tinh thôi, không biết học được cách chơi bán đồ hàng từ đâu rồi lừa gạt mọi người nữa.”
“Nếu người này chết thì cô ta sẽ phải chịu trách nhiệm đấy.”
“Đúng đúng, phải chịu trách nhiệm.”
Tô Nhược Hân hoàn toàn không để tâm tới công kích của những người này, cô tập trung nhìn người đàn ông đang nằm trên đất với ánh mắt sáng ngời.
Đồng thời, Mạc Tử Đơn cũng giống như cô, nhìn chằm chằm người đàn ông đang nằm trên đất, hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh.
Tiếng ồn ào liên tục cất lên.
Bác sĩ và y tá trên xe cấp cứu đi xuống, chạy về phía bên này.
“Tỉnh rồi, anh ta tỉnh rồi.” Mạc Tử Đơn kích động hô lên.
Ông ta vừa hô lên, đám đông vốn đang ồn ào lập tức im lặng như tờ.
Nếu người hô lên là Tô Nhược Hân, chỉ người nào tận mắt nhìn thấy người đàn ông tỉnh lại thì mới tin, những người khác sẽ không tin.
Nhưng người hô lên không phải Tô Nhược Hân, mà là Mạc Tử Đơn thánh thủ Trung y trong truyền thuyết mà bọn họ đều biết, mọi người không tự chủ được đều tin tưởng.
Từng ánh mắt đều nhìn vào người đàn ông nằm trên đất, chỉ thấy anh ta từ từ mở mắt, nhìn đám người trước mặt bằng ánh mắt khó hiểu.
Đôi mắt mở ra đã chứng minh tất cả.
Anh ta đã tỉnh.
Thật sự đã tỉnh.
Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm: “Tránh ra, mau tránh ra.” Đồng thời cô cũng nói với người đàn ông kia: “Anh đừng cử động, trên đầu anh đang có kim châm cứu.”
Mặc dù cô biết hiện tại người đàn ông vốn chẳng thể cử động được, nhưng cô vẫn lên tiếng để đề phòng.
Dù sao cô cũng vẫn là người mới.
Đây là lần đầu tiên cô sử dụng thuật châm cứu.
“Mọi người tránh ra hết đi, để cho cô gái này rút kim, mau tránh đường.” Mạc Tử Đơn đích thân dọn đường cho Tô Nhược Hân, vậy nên hai bước cô đã đi vào được.
Bác sĩ và y tá xuống xe cứu thương rồi theo sau: “Chính là người này à?”
“Đúng.” Có người trong đám đông phụ hoạ.
“Ai châm cứu vậy?”
“Cô ấy.” Mọi người đều chỉ vào Tô Nhược Hân, giờ khắc này, ánh mắt họ nhìn cô không còn vẻ nghi ngờ như trước nữa, tất cả đều là cung kính.
Bởi vì người đã tỉnh lại.
Anh ta tỉnh lại đã chứng minh tất cả.
“Cô châm cứu?” Bác sĩ nhìn Tô Nhược Hân với vẻ không tin, đồng thời cũng phát hiện ra Mạc Tử Đơn: “Đây chẳng phải ông Mạc sao? Cô gái trẻ này là đệ tử của ông à?”
Mạc Tử Đơn lau mồ hôi trên trán: “Không phải không phải, cô ấy không phải đệ tử tôi nhận.”
Tô Nhược Hân ngồi xổm xuống, lại lấy túi kim châm đã cất ra, sau đó nhanh chóng rút kim trên đầu người đàn ông, cho vào túi kim.
Động tác rút kim của cô còn nhanh hơn lúc châm kim, động tác như đã luyện tập mười mấy năm, hoàn toàn không giống điều mà một cô gái trẻ có thể làm được.
Bác sĩ ngẩn ra: “Ông Mạc, ông còn nói không phải đệ tử của ông, động tác này ngoài đệ tử của ông ra, tôi không tin còn người khác có thể làm được.”
Tô Nhược Hân cất xong cây kim cuối cùng rồi mới đứng dậy nói với bác sĩ: “Tôi vừa khôi phục chấn thương sọ não cho anh ta rồi, chỉ còn lại vết thương ngoài da, băng bó một lúc là xong, nhưng anh ta bị gãy ba cái xương sườn, xương sống thắt lưng cũng bị thương, vừa nãy anh ta mặc quần áo nên tôi không tiện châm cứu, vết thương còn lại giao cho anh đưa đến bệnh viện chữa trị nhé.”
Nói xong cô quay người rời đi.
Trải qua chuyện này, thời gian vốn đã ít ỏi giờ lại càng thêm ít, có thể cô vừa vào siêu thị còn chưa kịp chọn đồ đã phải về trường để học rồi.
“Cô gái, cô chờ một chút, chờ tôi với.” Mạc Tử Đơn thấy cô sắp đi thì vội vàng đuổi theo.
Nhưng không đợi ông ta đuổi kịp Tô Nhược Hân thì đã bị đám người hâm mộ lúc trước chặn lại: “Ông Mạc, cho tôi xin chữ ký.”
“Ông Mạc, có thể chẩn đoán bệnh cho tôi được không?”
Mạc Tử Đơn cuống lên, chỉ tay về hướng Tô Nhược Hân: “Các người muốn muốn theo đuổi thần tượng thì cũng là theo đuổi cô ấy chứ, tránh ra, tránh ra.”
Chỉ là dù ông ta có hét thế nào thì đám người này cũng không chịu tránh đi, khiến ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Nhược Hân biến mất trong tầm mắt.
Có Mạc Tử Đơn thu hút sự chú ý của mọi người, còn có bác sĩ kia tin chắc rằng Tô Nhược Hân là đệ tử của Mạc Tử Đơn, vậy nên thật sự không có ai đuổi theo ra ngoài.