Chương 134: Bởi vì cháu còn nhỏ
Cũng làm cho Tô Nhược Hân thuận lợi đi vào siêu thị đối diện.
Cô nhìn đồng hồ rồi buồn rầu nói: "Hạ Thiên Tường, xin lỗi anh, chúng ta đi dạo một chút sau đó anh đi làm, còn tôi đi học nhé."
"Buổi chiều không bận nên không cần đến công ty." Hạ Thiên Tường bình thản nói, nói xong trong đầu lại nghĩ ngay đến chuyện lát nữa phải bớt thời gian nhắn tin cho Phương Tấn, để trợ lý hủy hết hành trình buổi chiều của anh.
"Tôi còn phải đi học đấy." Anh không bận, nhưng cô là học sinh nên rất bận.
"Xin nghỉ."
"Dạo này xin nghỉ nhiều quá, tôi cũng không thể mặt dày xin tiếp, thầy Trương sẽ mắng tôi mất." Tô Nhược Hân nhíu mày, cô không muốn xin nghỉ.
Chẳng mấy chốc nữa là thi vào đại học, cô không đến trường học, không đi học, hoàn toàn không giống học sinh cấp ba chút nào.
"Không sao, tôi đi xin cho."
"Hạ Thiên Tường, anh nghiện đi xin nghỉ học cho tôi rồi à, anh là gì của tôi chứ?" Chính ba mẹ ruột của cô còn chưa từng xin nghỉ học cho cô đâu.
"Đều được." Cô coi anh là người nào thì anh chính là người đó, anh không có dị nghị.
Thật ra anh muốn biến cô thành bà Hạ hơn, nhưng cô chê anh già.
Nghĩ đến điều này, sắc mặt Hạ Thiên Tường trở nên âm u.
Tô Nhược Hân không chú ý đến sự thay đổi của Hạ Thiền Tường, nhưng cô lại nhận ra sự chờ mong trong mắt Chúc Hứa: "Tiểu Hứa muốn đi mua sắm lắm đúng không?"
"Cũng không hoàn toàn là muốn mua, còn muốn khen dì nhỏ nữa, vừa rồi dì nhỏ rút châm nhìn rất hay, dì dạy cháu với, sau này cháu cũng châm cứu rút châm cho người ta được không? Rất ngầu."
"Không được."
"Không được."
Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân cùng lên tiếng phản đối.
"Sao lại không được ạ? Cháu cũng muốn ngầu như dì nhỏ."
Tô Nhược Hân không biết nên khuyên đứa bé này thế nào.
Cũng may có Hạ Thiên Tường ở đây.
"Bởi vì cháu còn nhỏ, chờ cháu trưởng thành, nếu cháu vẫn muốn học thì dì nhỏ sẽ dạy cháu."
"Vâng vâng, vậy cháu phải mau mau lớn lên, cháu phải ăn nhiều thịt, lớn lên thật cao thật cường tráng."
"Ừ, chờ cháu trưởng thành dì nhỏ sẽ dạy cháu." Tô Nhược Hân cười nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Chúc Hứa.
Hạ Thiên Tường đặt Chúc Hứa vào xe siêu thị rồi đẩy xe lên phía trước: "Em chọn đi, tôi xin nghỉ học cho."
Vì thế, Tô Nhược Hân đi trước chọn đồ, Hạ Thiên Tường đi sau gọi điện thoại, chẳng mấy chốc đã xin nghỉ cho Tô Nhược Hân thành công.
Tô Nhược Hân vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai nghe nói chuyện, nghe xong cô xấu hổ hỏi: "Lần nào anh cũng tìm hiệu trưởng Thạch để xin nghỉ cho tôi à?"
"Ừ, trong trường Trung học Khải Mỹ tôi chỉ quen biết ông ấy." Cho nên anh không có lựa chọn khác, cái này chắc là không thành vấn đề.
"Ôi, tôi chỉ là một học sinh bình thường thế mà lại làm phiền thầy hiệu trưởng hết lần này đến lần khác, như vậy có phải không tốt lắm không?"
"Không đâu." Anh không cảm thấy không tốt, vậy thì không có gì là không tốt cả.
Tô Nhược Hân cạn lời.
Nếu Hạ Thiên Tường mà giở thói ngang ngược là không ai khuyên được cả.
"Dì nhỏ, dép lê, mua dép lê." Tô Nhược Hân đang thảo luận chuyện xin nghỉ học với Hạ Thiên Tường thì nghe được Chúc Hứa nhắc cô đến khu bán dép lê.
Tô Nhược Hân nhớ tới đôi dép lê duy nhất trong nhà trọ hôm qua, đúng là phải mua thêm dép, loại dép lê này chỉ có thể đi được một lần.
Khu bán dép có rất nhiều dép lê đẹp, Tô Nhược Hân xem từng đôi, sau đó dừng trước một đôi dép lê màu hồng nhạt, cô nhanh chóng cầm nó lên.
Không ngờ cô vừa cầm lên đã bị Hạ Thiên Tường đặt trở lại: "Loại dép lê này chất lượng không tốt, rất dễ bị bong đế, đôi bên kia chất lượng tốt hơn, tuy đắt một chút nhưng chất lượng hơn mười đôi em vừa cầm gộp lại."
Nghe anh nói như vậy, Tô Nhược Hân nhìn qua, quả nhiên đôi dép mà Hạ Thiên Tường chỉ nhìn chất lượng hơn hẳn.
Nhưng nhìn thấy giá tiền, cô lập tức nhíu mày: "Đắt quá."
"Có thể đi được rất lâu, cứ mua đôi này đi." Anh cầm lấy bỏ vào xe đẩy, sau đó lại cầm thêm một đôi dép cho nam.
Lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện hai đôi dép nam nữ này lại là dép đôi, mặt cô đỏ lên: "Anh thích cái này?"
"Ừ, thời gian hơi vội nên chúng ta đi chọn cho Chúc Hứa đi." Hạ Thiên Tường đẩy xe sang khu dép trẻ em.
Sau đó anh ôm Chúc Hứa lên, nói: "Dép của cháu, cháu tự chọn."
Chúc Hứa vốn thấp, căn bản không thấy rõ quầy dép lê, nhưng có Hạ Thiên Tường ôm, mắt bé lập tức sáng lên.
Chỉ là nhìn một vòng, khuôn mặt bé lập tức trở nên chán nản: "Chú Hạ, dì nhỏ, cháu thích hết chỗ này thì phải làm sao?"
"Thích hết cũng chỉ có một đôi, như vậy mới không lãng phí, học được lựa chọn mới có thể mau mau trưởng thành."
"Được rồi, cháu muốn lớn nhanh, cháu chọn." Chúc Hứa nhìn lại một lần nữa, lúc này bé vui sướng chọn đôi dép có họa tiết hoạt hình.
Tô Nhược Hân sờ đầu bé: "Còn nhỏ mà ánh mắt không tồi, đôi dép này vừa tốt vừa xinh."
Nghe nói trẻ con phải được khen người nhiều mới có thể tiến bộ.
Chúc Hứa vui vẻ ôm dép lê ngồi lại vào xe đẩy.
Sau đó Tô Nhược Hân lại chọn cốc, bàn chải đánh răng và một số món đồ nhu yếu phẩm.
Thật ra ký túc xá của cô có đầy đủ hết.
Sở dĩ đi chọn đều là chọn cho Chúc Hứa.
Kết quả chọn một hồi, cô phát hiện gần như đồ trong xe đều là Hạ Thiên Tường chọn hết.
Còn nói là muốn cô chọn, căn bản là không phải như thế...
Xe đẩy đầy lúc nào không hay.
Bọn họ đã lấy thêm một cái xe nữa.
Tô Nhược Hân xem giờ, bây giờ là hơn ba giờ chiều rồi: "Hạ Thiên Tường, đi về đi."
Chúc Hứa đã ngáp ngắn ngáp dài, trẻ con phải ngủ trưa, nhưng vì đi theo thời gian của cô và Hạ Thiên Tường nên cậu bé đã từ bỏ giấc ngủ trưa để đi mua sắm cùng họ.
Ngay từ đầu còn rất hưng phấn, đến giờ lại thành gà gật trong xe nhi đồng mà nhân viên siêu thị đưa đến.
"Thêm cho Chúc Hứa bộ cần áo đi, không cần thằng bé phải thử."
Nghe được anh nói mua quần áo cho Chúc Hứa, lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện mình sơ ý, quần áo của Chúc Hứa rất cũ, có chỗ còn bị rạn đường chỉ.
Cõ lẽ cuộc sống của Chúc Yêu trước kia thật sự không dễ dàng.
"Vâng, cảm ơn anh Hạ Thiên Tường."
"Không cần cảm ơn." Hạ Thiên Tường dẫn hai người đến khu thời trang trẻ em.
Tô Nhược Hân nhìn Chúc Hứa đang ngủ, cô gọi người bán hàng đến: "Thằng bé ngủ rồi, chị có thể xem giúp tôi xem có quần áo nào phù hợp với thằng bé không?"
Cô không phải mẹ Chúc Hứa, hoàn toàn không biết gì về quần áo của trẻ con cả.
Người bán hàng nhìn Chúc Hứa rồi đáp: "Vâng, chị nhà chỉ cần xem kiểu dáng, tôi sẽ chọn size giúp chị."
"Tôi..."
Xong, Tô Nhược Hiên đang định giải thích mình không phải vợ Hạ Thiên Tường thì anh đứng bên cạnh đột nhiên nói: "Vậy làm phiền cô."
"Bạn nhỏ hơi gầy, anh chị làm ba mẹ có hơi thiếu trách nhiệm đó."
"Tiểu Hứa không phải..." Tô Nhược Hân lại muốn giải thích Chúc Hứa không phải con của mình.
Kết quả lại bị Hạ Thiên Tường chặn họng: "Vâng, sau này tôi sẽ chú ý chế độ ăn uống của thằng bé."
Tô Nhược Hân như hỗn độn trong gió, cô trợn mắt nhìn Hạ Thiên Tường, không thể để cô nói cho hết câu được à?
Nhưng vẻ mặt tức giận của cô bị nhân viên bán hàng nhìn được, cô ta nói: "Chị nhà, chị xem anh nhà rất tốt với con trai, chị làm mẹ mà ngay cả size quần áo của con cũng không biết, quá thiếu trách nhiệm."
Cô nhìn đồng hồ rồi buồn rầu nói: "Hạ Thiên Tường, xin lỗi anh, chúng ta đi dạo một chút sau đó anh đi làm, còn tôi đi học nhé."
"Buổi chiều không bận nên không cần đến công ty." Hạ Thiên Tường bình thản nói, nói xong trong đầu lại nghĩ ngay đến chuyện lát nữa phải bớt thời gian nhắn tin cho Phương Tấn, để trợ lý hủy hết hành trình buổi chiều của anh.
"Tôi còn phải đi học đấy." Anh không bận, nhưng cô là học sinh nên rất bận.
"Xin nghỉ."
"Dạo này xin nghỉ nhiều quá, tôi cũng không thể mặt dày xin tiếp, thầy Trương sẽ mắng tôi mất." Tô Nhược Hân nhíu mày, cô không muốn xin nghỉ.
Chẳng mấy chốc nữa là thi vào đại học, cô không đến trường học, không đi học, hoàn toàn không giống học sinh cấp ba chút nào.
"Không sao, tôi đi xin cho."
"Hạ Thiên Tường, anh nghiện đi xin nghỉ học cho tôi rồi à, anh là gì của tôi chứ?" Chính ba mẹ ruột của cô còn chưa từng xin nghỉ học cho cô đâu.
"Đều được." Cô coi anh là người nào thì anh chính là người đó, anh không có dị nghị.
Thật ra anh muốn biến cô thành bà Hạ hơn, nhưng cô chê anh già.
Nghĩ đến điều này, sắc mặt Hạ Thiên Tường trở nên âm u.
Tô Nhược Hân không chú ý đến sự thay đổi của Hạ Thiền Tường, nhưng cô lại nhận ra sự chờ mong trong mắt Chúc Hứa: "Tiểu Hứa muốn đi mua sắm lắm đúng không?"
"Cũng không hoàn toàn là muốn mua, còn muốn khen dì nhỏ nữa, vừa rồi dì nhỏ rút châm nhìn rất hay, dì dạy cháu với, sau này cháu cũng châm cứu rút châm cho người ta được không? Rất ngầu."
"Không được."
"Không được."
Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân cùng lên tiếng phản đối.
"Sao lại không được ạ? Cháu cũng muốn ngầu như dì nhỏ."
Tô Nhược Hân không biết nên khuyên đứa bé này thế nào.
Cũng may có Hạ Thiên Tường ở đây.
"Bởi vì cháu còn nhỏ, chờ cháu trưởng thành, nếu cháu vẫn muốn học thì dì nhỏ sẽ dạy cháu."
"Vâng vâng, vậy cháu phải mau mau lớn lên, cháu phải ăn nhiều thịt, lớn lên thật cao thật cường tráng."
"Ừ, chờ cháu trưởng thành dì nhỏ sẽ dạy cháu." Tô Nhược Hân cười nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Chúc Hứa.
Hạ Thiên Tường đặt Chúc Hứa vào xe siêu thị rồi đẩy xe lên phía trước: "Em chọn đi, tôi xin nghỉ học cho."
Vì thế, Tô Nhược Hân đi trước chọn đồ, Hạ Thiên Tường đi sau gọi điện thoại, chẳng mấy chốc đã xin nghỉ cho Tô Nhược Hân thành công.
Tô Nhược Hân vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai nghe nói chuyện, nghe xong cô xấu hổ hỏi: "Lần nào anh cũng tìm hiệu trưởng Thạch để xin nghỉ cho tôi à?"
"Ừ, trong trường Trung học Khải Mỹ tôi chỉ quen biết ông ấy." Cho nên anh không có lựa chọn khác, cái này chắc là không thành vấn đề.
"Ôi, tôi chỉ là một học sinh bình thường thế mà lại làm phiền thầy hiệu trưởng hết lần này đến lần khác, như vậy có phải không tốt lắm không?"
"Không đâu." Anh không cảm thấy không tốt, vậy thì không có gì là không tốt cả.
Tô Nhược Hân cạn lời.
Nếu Hạ Thiên Tường mà giở thói ngang ngược là không ai khuyên được cả.
"Dì nhỏ, dép lê, mua dép lê." Tô Nhược Hân đang thảo luận chuyện xin nghỉ học với Hạ Thiên Tường thì nghe được Chúc Hứa nhắc cô đến khu bán dép lê.
Tô Nhược Hân nhớ tới đôi dép lê duy nhất trong nhà trọ hôm qua, đúng là phải mua thêm dép, loại dép lê này chỉ có thể đi được một lần.
Khu bán dép có rất nhiều dép lê đẹp, Tô Nhược Hân xem từng đôi, sau đó dừng trước một đôi dép lê màu hồng nhạt, cô nhanh chóng cầm nó lên.
Không ngờ cô vừa cầm lên đã bị Hạ Thiên Tường đặt trở lại: "Loại dép lê này chất lượng không tốt, rất dễ bị bong đế, đôi bên kia chất lượng tốt hơn, tuy đắt một chút nhưng chất lượng hơn mười đôi em vừa cầm gộp lại."
Nghe anh nói như vậy, Tô Nhược Hân nhìn qua, quả nhiên đôi dép mà Hạ Thiên Tường chỉ nhìn chất lượng hơn hẳn.
Nhưng nhìn thấy giá tiền, cô lập tức nhíu mày: "Đắt quá."
"Có thể đi được rất lâu, cứ mua đôi này đi." Anh cầm lấy bỏ vào xe đẩy, sau đó lại cầm thêm một đôi dép cho nam.
Lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện hai đôi dép nam nữ này lại là dép đôi, mặt cô đỏ lên: "Anh thích cái này?"
"Ừ, thời gian hơi vội nên chúng ta đi chọn cho Chúc Hứa đi." Hạ Thiên Tường đẩy xe sang khu dép trẻ em.
Sau đó anh ôm Chúc Hứa lên, nói: "Dép của cháu, cháu tự chọn."
Chúc Hứa vốn thấp, căn bản không thấy rõ quầy dép lê, nhưng có Hạ Thiên Tường ôm, mắt bé lập tức sáng lên.
Chỉ là nhìn một vòng, khuôn mặt bé lập tức trở nên chán nản: "Chú Hạ, dì nhỏ, cháu thích hết chỗ này thì phải làm sao?"
"Thích hết cũng chỉ có một đôi, như vậy mới không lãng phí, học được lựa chọn mới có thể mau mau trưởng thành."
"Được rồi, cháu muốn lớn nhanh, cháu chọn." Chúc Hứa nhìn lại một lần nữa, lúc này bé vui sướng chọn đôi dép có họa tiết hoạt hình.
Tô Nhược Hân sờ đầu bé: "Còn nhỏ mà ánh mắt không tồi, đôi dép này vừa tốt vừa xinh."
Nghe nói trẻ con phải được khen người nhiều mới có thể tiến bộ.
Chúc Hứa vui vẻ ôm dép lê ngồi lại vào xe đẩy.
Sau đó Tô Nhược Hân lại chọn cốc, bàn chải đánh răng và một số món đồ nhu yếu phẩm.
Thật ra ký túc xá của cô có đầy đủ hết.
Sở dĩ đi chọn đều là chọn cho Chúc Hứa.
Kết quả chọn một hồi, cô phát hiện gần như đồ trong xe đều là Hạ Thiên Tường chọn hết.
Còn nói là muốn cô chọn, căn bản là không phải như thế...
Xe đẩy đầy lúc nào không hay.
Bọn họ đã lấy thêm một cái xe nữa.
Tô Nhược Hân xem giờ, bây giờ là hơn ba giờ chiều rồi: "Hạ Thiên Tường, đi về đi."
Chúc Hứa đã ngáp ngắn ngáp dài, trẻ con phải ngủ trưa, nhưng vì đi theo thời gian của cô và Hạ Thiên Tường nên cậu bé đã từ bỏ giấc ngủ trưa để đi mua sắm cùng họ.
Ngay từ đầu còn rất hưng phấn, đến giờ lại thành gà gật trong xe nhi đồng mà nhân viên siêu thị đưa đến.
"Thêm cho Chúc Hứa bộ cần áo đi, không cần thằng bé phải thử."
Nghe được anh nói mua quần áo cho Chúc Hứa, lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện mình sơ ý, quần áo của Chúc Hứa rất cũ, có chỗ còn bị rạn đường chỉ.
Cõ lẽ cuộc sống của Chúc Yêu trước kia thật sự không dễ dàng.
"Vâng, cảm ơn anh Hạ Thiên Tường."
"Không cần cảm ơn." Hạ Thiên Tường dẫn hai người đến khu thời trang trẻ em.
Tô Nhược Hân nhìn Chúc Hứa đang ngủ, cô gọi người bán hàng đến: "Thằng bé ngủ rồi, chị có thể xem giúp tôi xem có quần áo nào phù hợp với thằng bé không?"
Cô không phải mẹ Chúc Hứa, hoàn toàn không biết gì về quần áo của trẻ con cả.
Người bán hàng nhìn Chúc Hứa rồi đáp: "Vâng, chị nhà chỉ cần xem kiểu dáng, tôi sẽ chọn size giúp chị."
"Tôi..."
Xong, Tô Nhược Hiên đang định giải thích mình không phải vợ Hạ Thiên Tường thì anh đứng bên cạnh đột nhiên nói: "Vậy làm phiền cô."
"Bạn nhỏ hơi gầy, anh chị làm ba mẹ có hơi thiếu trách nhiệm đó."
"Tiểu Hứa không phải..." Tô Nhược Hân lại muốn giải thích Chúc Hứa không phải con của mình.
Kết quả lại bị Hạ Thiên Tường chặn họng: "Vâng, sau này tôi sẽ chú ý chế độ ăn uống của thằng bé."
Tô Nhược Hân như hỗn độn trong gió, cô trợn mắt nhìn Hạ Thiên Tường, không thể để cô nói cho hết câu được à?
Nhưng vẻ mặt tức giận của cô bị nhân viên bán hàng nhìn được, cô ta nói: "Chị nhà, chị xem anh nhà rất tốt với con trai, chị làm mẹ mà ngay cả size quần áo của con cũng không biết, quá thiếu trách nhiệm."