Chương 137: Chào chị tư
“Chú Hạ, dì Tô, đừng đánh nhau được không? Là Hứa Hứa sai, Hứa Hứa sẽ không khiến chú Hạ và dì Tô tức giận nữa, Hứa Hứa không cần đồ chơi cũng sẽ tự tắm cho mình, dì Tô, dì đừng đánh chú Hạ…”
Đứa bé sợ hãi kéo Tô Nhược Hân rồi lại hoảng hốt kéo Hạ Thiên Tường.
Nhưng có kéo thế nào cũng không nổi.
Cậu bé không hề biết lúc này trong mắt Hạ Thiên Tường đều là Tô Nhược Hân đang tỏ vẻ uất ức, dù cậu bé có kéo anh, anh cũng không cảm nhận được.
Còn Tô Nhược Hân, bây giờ cô đang cảm thấy rất uất ức, cho nên cũng không biết đứa nhóc vì cô vừa đánh vừa làm ầm ĩ với Hạ Thiên Tường mà sợ phát khóc.
Tiêu Tuấn Vỹ nhìn tình cảnh trên đường, cong môi cười, nói với người trong điện thoại: “Không ngờ Hạ Thiên Tường cũng có ngày hôm nay, tôi muốn đốt pháo ăn mừng.”
“Tiêu Tuấn Vỹ, cậu đừng có quay linh tinh, trực tiếp đàng hoàng đi.” Tống Phi đang theo dõi video cười còn xấu xa hơn cả Tiêu Tuấn Vỹ.
Hạ Thiên Tường động lòng phàm rồi, không còn là Hạ Thiên Tường lạnh lùng kiêu ngạo trước đây nữa, không thể không nói, chị tư đúng là lợi hại.
Dù đã thấy ảnh rồi, nhưng ảnh dù sao cũng không bằng tận mắt nhìn thấy.
Tiêu Tuấn Vỹ cầm điện thoại, đi nhanh về phía Chúc Hứa, đứa bé kia là con trai của người phụ nữ đã chết kia à?
Sao lại thấy quen mặt thế nhỉ?
Nhưng lúc này anh ta cũng không kịp nghĩ những điều này nữa, anh chạy đến ôm lấy Chúc Hứa: “Cậu bạn nhỏ, ai bắt nạt cháu, sao lại khóc đến mức này?”
Chúc Hứa giãy giụa: “Cháu không quen chú, không cần chú xen vào, không được ôm cháu.”
Tiếng hét từ chối Tiêu Tuấn Vỹ của cậu bé cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Hạ Thiên Tường đang say mê liếc mắt đưa tình và Tô Nhược Hân đang ra vẻ uất ức, hai người đều nhìn về phía Chúc Hứa.
“Hứa Hứa, sao cháu khóc?” Tô Nhược Hân lau nước mắt, mới phát hiện khi nãy cô chỉ lo ầm ĩ với Hạ Thiên Tường mà quên đi Chúc Hứa.
Còn Hạ Thiên Tường thì trừng Tiêu Tuấn Vỹ sau lưng Chúc Hứa: “Cậu đến đây làm gì?”
Tiêu Tuấn Vỹ cười hì hì: “Trùng hợp gặp được, cho nên đến chào anh tư và chị tư một tiếng, chào anh tư, chào chị tư.”
Tô Nhược Hân vốn còn đang dỗ Chúc Hứa, cậu bé vừa bị dọa sợ, cho rằng bản thân vừa làm sai chuyện, còn đang khóc thút thít, mũi cũng đỏ ửng lên, sau đó chợt nghe thấy một tiếng chị tư, cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuấn Vỹ.
Cô không quen người này.
Không hề quen biết.
Chưa từng gặp.
Cho nên có lẽ anh ta chào chị tư có lẽ là chào người khác.
Nghĩ thế, Tô Nhược Hân tiếp tục cúi đầu dỗ Chúc Hứa: “Đừng khóc nữa, lau mũi nào, nếu còn khóc sẽ trở nên xấu xí đấy.”
Chúc Hứa thút thít: “Dì không giận Hứa Hứa sao?”
“Không giận.”
“Vậy chú Hạ thì sao?” Nói xong, Chúc Hứa sợ hãi nhìn Hạ Thiên Tường.
Từ khi Tô Nhược Hân để Chúc Hứa ở bên cạnh mình, đây là lần đầu tiên cậu bé sợ hãi như thế, cô không khỏi thấy đau lòng.
“Không đâu, chú Hạ cũng không giận cháu, Hứa Hứa không làm sai chuyện gì cả, dì và chú Hạ đều không tức giận.”
“Vậy không phải dì và chú Hạ đánh nhau vì cháu à?” Chúc Hứa dùng bàn tay nhỏ bé lau đi nước mắt, căng thẳng nhìn Tô Nhược Hân, sau đó lại nhìn Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường chỉ đành tạm thời bỏ qua cho Tiêu Tuấn Vỹ, anh chỉ hơi thích hình ảnh Tô Nhược Hân làm ầm ĩ thôi, không ngờ lại vì nuông chiều cô mà khiến Chúc Hứa sợ.
Anh không hề cảm thấy Tô Nhược Hân ầm ĩ với anh có gì là sai, rất tốt mà.
Rất có cảm giác của người bình thường.
Cuối cùng anh cũng hiểu được cảm giác đó rồi.
“Hứa Hứa, chú và dì chỉ đùa thôi, không phải đánh nhau thật.”
“Đùa ạ?” Chúc Hứa trợn tròn đôi mắt to, ngơ ngác nhìn Hạ Thiên Tường.
“Ừ, đùa thôi.”
“Tôi không đùa với anh, anh rõ ràng là bắt nạt tôi.” Tô Nhược Hân không đồng ý.
Nhưng vừa nói xong, Tô Nhược Hân chợt phát hiện hình như việc này cũng không có gì để cô phải tức giận với Hạ Thiên Tường.
Sao chỉ nói mấy câu đã ầm ĩ rồi?
Cô ngơ ngác bế Chúc Hứa đứng tại chỗ, tỏ vẻ khó hiểu.
“Được, là lỗi của tôi, sau này sẽ không như thế nữa.” Hạ Thiên Tường nhớ tới lời cảnh cáo của Tiêu Tuấn Vỹ với anh lúc trước, phụ nữ là dùng để dỗ dành, anh dỗ dành như thế cũng ổn mà đúng không.
Tiêu Tuấn Vỹ đã trợn tròn mắt.
Tống Phi ở đầu bên kia điện thoại cũng không khác mấy, lỗ tai anh ta cũng dựng lên, sợ sẽ không cẩn thận bỏ qua giai đoạn đặc sắc nào đó.
Hạ Thiên Tường thật sự hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi.
Còn nữa, chị tư trẻ thật đấy.
Còn xinh đẹp hơn trong ảnh, rất đẹp.
Chẳng trách lại khiến Hạ Thiên Tường động lòng phàm, ngay cả anh ta cũng không rời mắt đi được.
Tô Nhược Hân chính là cô gái xinh đẹp nhất thành phố T này.
“Hạ Thiên Tường, anh đi ra, tôi không muốn để ý đến anh.” Tô Nhược Hân vẫn còn tức giận, không chịu bỏ qua cho Hạ Thiên Tường, tóm lại là cô đang rất tức giận.
Sau đó, cô bế Chúc Hứa rời đi.
Dù cô cảm thấy bản thân tức giận như thế hơi khó hiểu, nhưng cô cứ muốn tức giận đấy, không ai có thể can thiệp được.
“Nhược Hân, đợi đã.” Hạ Thiên Tường sải bước theo sau, lúc này, anh không hề cảm thấy mất giá chút nào.
Ừm, như thế Tô Nhược Hân mới thấy hợp lý.
Tiêu Tuấn Vỹ đã há to miệng đến mức tối đa, nhìn thấy hai người đều không quan tâm đến anh nói đi là đi, đây là lần đầu tiên anh gặp Tô Nhược Hân, dù gì cũng phải để lại ấn tượng tốt.
Vì thế, anh ta cũng đuổi sát theo sau Hạ Thiên Tường đi về phía Tô Nhược Hân, vừa đi vừa nói: “Chị tư, anh tư của em cũng đã nói xin lỗi rồi, chị nể mặt anh ấy chút đi, anh tư chưa từng nói xin lỗi ai bao giờ, cả ông trời cũng không.”
Tiêu Tuấn Vỹ chỉ muốn thề thay Hạ Thiên Tường, ngoài Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường thật sự chưa từng xin lỗi ai.
“Im mồm.” Nhưng Tiêu Tuấn Vỹ móc tim móc phổi cầu xin tha thứ cho Hạ Thiên Tường, lại đổi lấy hai chữ lạnh lùng vô tình của anh, có cảm giác chẳng khác nào chữ “cút” trước đó.
Lần này Tiêu Tuấn Vỹ không cam chịu nữa, anh ta híp mắt nhìn Tô Nhược Hân đang không hiểu gì xoay người lại: “Chị tư, anh tư mắng em, chị phải dạy dỗ anh ấy giúp em, trên đời này, chỉ có chị tư mới có thể dạy dỗ anh ấy thôi, những người khác đều không được phép, kể cả mẹ của anh ấy.”
Sau khi nói xong câu này, Tiêu Tuấn Vỹ nhìn Tô Nhược Hân với ánh mắt sùng bái, cô bé này còn xinh đẹp hơn trong lời đồn nữa, thì ra Hạ Thiên Tường là trâu già thích gặm cỏ non.
Đầu tiên Tô Nhược Hân im lặng nghe Tiêu Tuấn Vỹ nói xong, sau đó phát hiện anh ta đang nói chuyện với cô, cô nhìn một vòng xung quanh, chắc chắn xung quanh đây chỉ có một cô gái là cô thì mới chỉ tay vào mình hỏi: “Anh gọi tôi là chị tư á?”
Hình như trước đó người đàn ông này cũng gọi như thế, chỉ là cô không quen anh ta cho nên không để ý.
“Đúng, em tên Tiêu Tuấn Vỹ, Hạ Thiên Tường là anh tư của em.” Phát hiện Tô Nhược Hân nhìn anh ta như đang nhìn người xa lạ, lúc này Tiêu Tuấn Vỹ mới nhớ ra Hạ Thiên Tường không giới thiệu mình, bèn tự giới thiệu.
Câu ‘Hạ Thiên Tường là anh tư của em’ có lượng tin tức rất lớn: “Hạ Thiên Tường, anh ta là bạn anh à?”
Đứa bé sợ hãi kéo Tô Nhược Hân rồi lại hoảng hốt kéo Hạ Thiên Tường.
Nhưng có kéo thế nào cũng không nổi.
Cậu bé không hề biết lúc này trong mắt Hạ Thiên Tường đều là Tô Nhược Hân đang tỏ vẻ uất ức, dù cậu bé có kéo anh, anh cũng không cảm nhận được.
Còn Tô Nhược Hân, bây giờ cô đang cảm thấy rất uất ức, cho nên cũng không biết đứa nhóc vì cô vừa đánh vừa làm ầm ĩ với Hạ Thiên Tường mà sợ phát khóc.
Tiêu Tuấn Vỹ nhìn tình cảnh trên đường, cong môi cười, nói với người trong điện thoại: “Không ngờ Hạ Thiên Tường cũng có ngày hôm nay, tôi muốn đốt pháo ăn mừng.”
“Tiêu Tuấn Vỹ, cậu đừng có quay linh tinh, trực tiếp đàng hoàng đi.” Tống Phi đang theo dõi video cười còn xấu xa hơn cả Tiêu Tuấn Vỹ.
Hạ Thiên Tường động lòng phàm rồi, không còn là Hạ Thiên Tường lạnh lùng kiêu ngạo trước đây nữa, không thể không nói, chị tư đúng là lợi hại.
Dù đã thấy ảnh rồi, nhưng ảnh dù sao cũng không bằng tận mắt nhìn thấy.
Tiêu Tuấn Vỹ cầm điện thoại, đi nhanh về phía Chúc Hứa, đứa bé kia là con trai của người phụ nữ đã chết kia à?
Sao lại thấy quen mặt thế nhỉ?
Nhưng lúc này anh ta cũng không kịp nghĩ những điều này nữa, anh chạy đến ôm lấy Chúc Hứa: “Cậu bạn nhỏ, ai bắt nạt cháu, sao lại khóc đến mức này?”
Chúc Hứa giãy giụa: “Cháu không quen chú, không cần chú xen vào, không được ôm cháu.”
Tiếng hét từ chối Tiêu Tuấn Vỹ của cậu bé cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Hạ Thiên Tường đang say mê liếc mắt đưa tình và Tô Nhược Hân đang ra vẻ uất ức, hai người đều nhìn về phía Chúc Hứa.
“Hứa Hứa, sao cháu khóc?” Tô Nhược Hân lau nước mắt, mới phát hiện khi nãy cô chỉ lo ầm ĩ với Hạ Thiên Tường mà quên đi Chúc Hứa.
Còn Hạ Thiên Tường thì trừng Tiêu Tuấn Vỹ sau lưng Chúc Hứa: “Cậu đến đây làm gì?”
Tiêu Tuấn Vỹ cười hì hì: “Trùng hợp gặp được, cho nên đến chào anh tư và chị tư một tiếng, chào anh tư, chào chị tư.”
Tô Nhược Hân vốn còn đang dỗ Chúc Hứa, cậu bé vừa bị dọa sợ, cho rằng bản thân vừa làm sai chuyện, còn đang khóc thút thít, mũi cũng đỏ ửng lên, sau đó chợt nghe thấy một tiếng chị tư, cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuấn Vỹ.
Cô không quen người này.
Không hề quen biết.
Chưa từng gặp.
Cho nên có lẽ anh ta chào chị tư có lẽ là chào người khác.
Nghĩ thế, Tô Nhược Hân tiếp tục cúi đầu dỗ Chúc Hứa: “Đừng khóc nữa, lau mũi nào, nếu còn khóc sẽ trở nên xấu xí đấy.”
Chúc Hứa thút thít: “Dì không giận Hứa Hứa sao?”
“Không giận.”
“Vậy chú Hạ thì sao?” Nói xong, Chúc Hứa sợ hãi nhìn Hạ Thiên Tường.
Từ khi Tô Nhược Hân để Chúc Hứa ở bên cạnh mình, đây là lần đầu tiên cậu bé sợ hãi như thế, cô không khỏi thấy đau lòng.
“Không đâu, chú Hạ cũng không giận cháu, Hứa Hứa không làm sai chuyện gì cả, dì và chú Hạ đều không tức giận.”
“Vậy không phải dì và chú Hạ đánh nhau vì cháu à?” Chúc Hứa dùng bàn tay nhỏ bé lau đi nước mắt, căng thẳng nhìn Tô Nhược Hân, sau đó lại nhìn Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường chỉ đành tạm thời bỏ qua cho Tiêu Tuấn Vỹ, anh chỉ hơi thích hình ảnh Tô Nhược Hân làm ầm ĩ thôi, không ngờ lại vì nuông chiều cô mà khiến Chúc Hứa sợ.
Anh không hề cảm thấy Tô Nhược Hân ầm ĩ với anh có gì là sai, rất tốt mà.
Rất có cảm giác của người bình thường.
Cuối cùng anh cũng hiểu được cảm giác đó rồi.
“Hứa Hứa, chú và dì chỉ đùa thôi, không phải đánh nhau thật.”
“Đùa ạ?” Chúc Hứa trợn tròn đôi mắt to, ngơ ngác nhìn Hạ Thiên Tường.
“Ừ, đùa thôi.”
“Tôi không đùa với anh, anh rõ ràng là bắt nạt tôi.” Tô Nhược Hân không đồng ý.
Nhưng vừa nói xong, Tô Nhược Hân chợt phát hiện hình như việc này cũng không có gì để cô phải tức giận với Hạ Thiên Tường.
Sao chỉ nói mấy câu đã ầm ĩ rồi?
Cô ngơ ngác bế Chúc Hứa đứng tại chỗ, tỏ vẻ khó hiểu.
“Được, là lỗi của tôi, sau này sẽ không như thế nữa.” Hạ Thiên Tường nhớ tới lời cảnh cáo của Tiêu Tuấn Vỹ với anh lúc trước, phụ nữ là dùng để dỗ dành, anh dỗ dành như thế cũng ổn mà đúng không.
Tiêu Tuấn Vỹ đã trợn tròn mắt.
Tống Phi ở đầu bên kia điện thoại cũng không khác mấy, lỗ tai anh ta cũng dựng lên, sợ sẽ không cẩn thận bỏ qua giai đoạn đặc sắc nào đó.
Hạ Thiên Tường thật sự hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi.
Còn nữa, chị tư trẻ thật đấy.
Còn xinh đẹp hơn trong ảnh, rất đẹp.
Chẳng trách lại khiến Hạ Thiên Tường động lòng phàm, ngay cả anh ta cũng không rời mắt đi được.
Tô Nhược Hân chính là cô gái xinh đẹp nhất thành phố T này.
“Hạ Thiên Tường, anh đi ra, tôi không muốn để ý đến anh.” Tô Nhược Hân vẫn còn tức giận, không chịu bỏ qua cho Hạ Thiên Tường, tóm lại là cô đang rất tức giận.
Sau đó, cô bế Chúc Hứa rời đi.
Dù cô cảm thấy bản thân tức giận như thế hơi khó hiểu, nhưng cô cứ muốn tức giận đấy, không ai có thể can thiệp được.
“Nhược Hân, đợi đã.” Hạ Thiên Tường sải bước theo sau, lúc này, anh không hề cảm thấy mất giá chút nào.
Ừm, như thế Tô Nhược Hân mới thấy hợp lý.
Tiêu Tuấn Vỹ đã há to miệng đến mức tối đa, nhìn thấy hai người đều không quan tâm đến anh nói đi là đi, đây là lần đầu tiên anh gặp Tô Nhược Hân, dù gì cũng phải để lại ấn tượng tốt.
Vì thế, anh ta cũng đuổi sát theo sau Hạ Thiên Tường đi về phía Tô Nhược Hân, vừa đi vừa nói: “Chị tư, anh tư của em cũng đã nói xin lỗi rồi, chị nể mặt anh ấy chút đi, anh tư chưa từng nói xin lỗi ai bao giờ, cả ông trời cũng không.”
Tiêu Tuấn Vỹ chỉ muốn thề thay Hạ Thiên Tường, ngoài Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường thật sự chưa từng xin lỗi ai.
“Im mồm.” Nhưng Tiêu Tuấn Vỹ móc tim móc phổi cầu xin tha thứ cho Hạ Thiên Tường, lại đổi lấy hai chữ lạnh lùng vô tình của anh, có cảm giác chẳng khác nào chữ “cút” trước đó.
Lần này Tiêu Tuấn Vỹ không cam chịu nữa, anh ta híp mắt nhìn Tô Nhược Hân đang không hiểu gì xoay người lại: “Chị tư, anh tư mắng em, chị phải dạy dỗ anh ấy giúp em, trên đời này, chỉ có chị tư mới có thể dạy dỗ anh ấy thôi, những người khác đều không được phép, kể cả mẹ của anh ấy.”
Sau khi nói xong câu này, Tiêu Tuấn Vỹ nhìn Tô Nhược Hân với ánh mắt sùng bái, cô bé này còn xinh đẹp hơn trong lời đồn nữa, thì ra Hạ Thiên Tường là trâu già thích gặm cỏ non.
Đầu tiên Tô Nhược Hân im lặng nghe Tiêu Tuấn Vỹ nói xong, sau đó phát hiện anh ta đang nói chuyện với cô, cô nhìn một vòng xung quanh, chắc chắn xung quanh đây chỉ có một cô gái là cô thì mới chỉ tay vào mình hỏi: “Anh gọi tôi là chị tư á?”
Hình như trước đó người đàn ông này cũng gọi như thế, chỉ là cô không quen anh ta cho nên không để ý.
“Đúng, em tên Tiêu Tuấn Vỹ, Hạ Thiên Tường là anh tư của em.” Phát hiện Tô Nhược Hân nhìn anh ta như đang nhìn người xa lạ, lúc này Tiêu Tuấn Vỹ mới nhớ ra Hạ Thiên Tường không giới thiệu mình, bèn tự giới thiệu.
Câu ‘Hạ Thiên Tường là anh tư của em’ có lượng tin tức rất lớn: “Hạ Thiên Tường, anh ta là bạn anh à?”