Chương 138: Trực tiếp hiện trường
“Phải.” Đã đến nước này, dù Hạ Thiên Tường rất muốn đá bay Tiêu Tuấn Vỹ, nhưng lại cảm thấy ít nhất không thể đá bay anh ta ngay trước mặt Tô Nhược Hân.
Cô không nên nhìn thấy hình ảnh quá bạo lực.
Nghe thấy Hạ Thiên Tường xác nhận thân phận của Tiêu Tuấn Vỹ Tô Nhược Hân hít mũi, nghiêm túc nói: “Anh Tiêu, anh hiểu lầm rồi, tôi và Hạ Thiên Tường chỉ là bạn bè, tôi sẽ giúp anh ta sớm ngày tìm thấy chị tư cho anh.”
Lúc này, Tô Nhược Hân đã bình tĩnh lại.
Nhớ lại chuyện làm ầm ĩ với Hạ Thiên Tường khi nãy, anh đã giải thích với Chúc Hứa là đang đùa với cô.
Ừm, vậy mỗi câu anh nói đều chỉ là đùa.
“Đánh là thương mắng là yêu” gì đó, “Đây là em rất yêu tôi” gì đó, tất cả đều là trò đùa.
Nếu cô xem là thật là cô bị ngốc.
Nghe xong, Tiêu Tuấn Vỹ hơi sửng sốt, sau đó mím chặt môi, anh ta cảm thấy nếu không mím chặt môi, chắc chắn anh ta sẽ cười to thành tiếng.
Đến lúc đó Hạ Thiên Tường thật sự là mất hết mặt mũi.
Dáng vẻ nhịn cười của anh ta thật sự là giấu đầu lòi đuôi, Hạ Thiên Tường lạnh lùng liếc anh ta: “Tiêu Tuấn Vỹ, không muốn sống nữa đúng không?”
Tiêu Tuấn Vỹ lấy lại tinh thần, lầm tức thu hồi tất cả cảm xúc, nghiêm túc nói: “Anh tư, vẫn ổn mà, em giơ hai tay hai chân ủng hộ anh, yên tâm, có em ở đây, đảm bảo chắc chắn sẽ thành công.”
Lời nói này của anh ta, muốn có bao nhiêu nịnh hót là có bấy nhiêu, nếu Hạ Thiên Tường còn không tha cho anh ta thì thật sự không phải người.
“Phải, em cũng ủng hộ anh tư.” Trong điện thoại của Tiêu Tuấn Vỹ chợt có một giọng nói vang lên.
Hạ Thiên Tường nhanh tay giật lấy điện thoại của Tiêu Tuấn Vỹ, thấy Tống Phi đang gọi video thì lập tức sa sầm mắt, thẳng thừng cúp máy: “Hai người các cậu đều đừng hòng được sống nữa, cút.”
“Anh tư, chúng em thật sự muốn ủng hộ anh…”
“Cút…”
Mãi đến khi Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân và Chúc Hứa đã đi xa mấy mét, Tiêu Tuấn Vỹ vẫn còn ngơ ngác.
Anh ta và Tống Phi ủng hộ Hạ Thiên Tường là sai à?
“Chị tư, hôm nào em mời chị ăn cơm.” Không không không, anh ta không sao, dù Tô Nhược Hân không thừa nhận cô là chị tư, nhưng nhìn biểu hiện của Hạ Thiên Tường, sớm muốn gì Tô Nhược Hân cũng sẽ trở thành chị tư của bọn họ thôi.
Dù có hơi nhỏ tuổi, nhưng lại rất đẹp đôi với Hạ Thiên Tường.
Nghe nói còn rất giỏi y thuật, nhưng với tài sản của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân có giỏi y thuật đến mấy cũng không thể làm bác sĩ được.
Nhiều nhất là mở khoảng một trăm chuỗi bệnh viện mà thôi.
Trong nháy mắt, thậm chí Tiêu Tuấn Vỹ còn đã tính tương lai cho Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân.
Lại nghe thấy tiếng “chị tư”, Tô Nhược Hân vừa định cãi lại thì Hạ Thiên Tường chợt kéo tay cô: “Đừng để ý đến cậu ta, tên đó bị điên đấy.”
Lúc này người điên Tiêu Tuấn Vỹ đang cúi đầu lướt điện thoại, hưng phấn bàn tán với Tống Phi: “Chị tư không tệ, tôi tán thành.”
“Quan trọng nhất là có thể quản lý Hạ Thiên Tường, ha ha, sau này Hạ Thiên Tường sẽ phải nếm mùi đau khổ.”
“Tống Phi, đừng nói là cậu muốn giở trò gì nhé?”
“Không được à?”
“Không phải khi nãy cậu nói muốn ủng hộ chị tư à?” Tiêu Tuấn Vỹ nghe thấy lời nói của Tống Phi có ý đồ khác.
“Thỉnh thoảng thêm một chút thuốc bôi trơn mới có thể tăng tiến tình cảm giữa hai người, cậu không biết gì cả.” Tống Phi nói như một cao thủ.
Ở bên kia, Hạ Thiên Tường nhanh chóng đưa Tô Nhược Hân và Chúc Hứa vào chung cư.
Chị Chiêm đang chuẩn bị bữa tối, trong phòng bếp vay ra mùi thơm nồng nặc, là mùi của canh xương.
Nghe thấy tiếng mở cửa, bà ta lập tức đi ra đón, thấy Chúc Hứa hai mắt đỏ hồng, bà ta thoáng sửng sốt, sau đó thấy Tô Nhược Hân cũng thế, chị Chiêm rất thức thời nói: “Năm giờ dọn cơm, năm rưỡi cô Tô có thể đi đến trường học, được chứ?”
“Được.” Buổi chiều Tô Nhược Hân không có tiết, đi siêu thị cả buổi, bây giờ lại bắt đầu lo lắng cho việc học của mình.
“Reng.” Một âm thanh vang lên, là tiếng chuông điện thoại của Tô Nhược Hân.
Cô ngồi xuống sofa mở ra xem, là bài ghi chép Dương Mỹ Lan gửi cho cô.
“Cảm ơn.” Tô Nhược Hân trả lời cùng một icon, sau đó mở ra.
Cô lười để ý đến Hạ Thiên Tường vừa rửa tay ra ngoài.
Chúc Hứa chạy đến bên cạnh cô: “Dì Tô không giận chứ?’
Cậu bé nhẹ nhàng hỏi cô, vẫn lo là cô và Hạ Thiên Tường vẫn đang giận bé.
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn người đàn ông, nhớ đến việc anh nói xin lỗi cô trước bạn của anh, lại nghĩ đến cảnh cô đánh anh trên đường, không nhịn được bật cười: “Hạ Thiên Tường, có phải bạn của anh bị mù rồi không, hai chúng ta đánh nhau như thế, anh ta còn có thể cho rằng tôi có quan hệ gì với anh, đúng là buồn cười.”
Hạ Thiên Tường sa sầm mặt, không quan tâm đến Tô Nhược Hân.
Anh đã nói thẳng như thế rồi.
Đánh là thương mắng là yêu, sao cô vẫn không hiểu ra vậy.
Hay là biểu hiện của anh vẫn chưa đủ trực tiếp?
Anh nuông chiều cô quá rồi.
Nghĩ vậy, Hạ Thiên Tường bắt đầu lướt điện thoại, Tô Nhược Hân cũng xem ghi chép Dương Mỹ Lan gửi cho cô, sau khi Tô Nhược Hân liên tục đảm bảo không tức giận mình, Chúc Hứa mới chịu đi chơi đồ chơi.
Đó là một lĩnh vực cậu bé hoàn toàn không biết gì.
Đặc biệt là những người máy kia, trông rất hay, vừa đẹp vừa ngầu nữa.
Chuông cửa kêu lên “đính đong”.
Tô Nhược Hân quay đầu thấy hai người một lớn một nhỏ đều đang bận rộn, bèn đứng dậy muốn đi mở cửa.
Không ngờ Chúc Hứa đang chơi đồ như nghĩ ra điều gì, lập tức đứng dậy: “Cháu đi cháu đi.”
Sau đó, cậu bé vui vẻ chạy tới, nhón chân cố sức mở cửa.
“Xin hỏi tìm ai vậy?”
“Đơn hàng của Chúc Hứa?”
Chúc Hứa nhìn chằm chằm đơn hàng trong tay shipper, cười híp mắt nói: “Để cháu ký tên.”
“Cháu là Chúc Hứa à?”
“Phải, cháu biết viết chữ.” Cậu nhóc nhìn đơn hàng với vẻ thèm thuồng, chỉ muốn lập tức ký xong rồi mang vào mở ra chơi.
Cậu bé nhận lấy bút, nhanh chóng ký tên: “Cảm ơn chú.”
“Không có gì.”
Cả quá trình, cậu bé không hề nhờ Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân giúp đỡ.
Ký nhận đồ chơi tựa như người lớn.
“Chú Hạ, đồ chơi đến rồi.”
“Trong hộp dụng cụ trong tủ có đồ mở, mở ra tự chơi đi.” Hạ Thiên Tường tiếp tục lướt điện thoại, anh tìm thấy một quyển bí kíp theo đuổi vợ, đang tập trung đọc.
“Cháu chỉ cần có dao là được rồi.” Cắt đứt băng dính là có thể mở hộp ra.
Tô Nhược Hân vừa xem ghi chép vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Chúc Hứa đang bận rộn.
Mãi đến khi hộp mở ra, cô mới nói: “Tiểu Hứa, lúc trước cháu thường xuyên mở đơn hàng à?”
“Vâng, đơn hàng của mẹ và cậu đều do cháu tháo, hì hì, cháu giỏi không?” Chúc Hứa vỗ ngực, trông như ông cụ non.
Nhưng Tô Nhược Hân lại thấy chua xót.
Trên đời này trước giờ chưa từng có ông cụ non gì đó.
Chỉ có những đứa bé nhà nghèo trưởng thành sớm mà thôi.
Cô nhìn thấy bản thân lúc trước từ Chúc Hứa.
Ba mẹ anh chị của cô luôn không quan tâm đến cô.
Mặc cho cô tự sinh tự diệt.
Chị Chiêm dọn cơm lên bàn, có vẻ tay nghề không tệ, làm việc cũng rất nhanh nhẹn, người Hạ Thiên Tường tuyển chắc chắn là ổn.
Cô không nên nhìn thấy hình ảnh quá bạo lực.
Nghe thấy Hạ Thiên Tường xác nhận thân phận của Tiêu Tuấn Vỹ Tô Nhược Hân hít mũi, nghiêm túc nói: “Anh Tiêu, anh hiểu lầm rồi, tôi và Hạ Thiên Tường chỉ là bạn bè, tôi sẽ giúp anh ta sớm ngày tìm thấy chị tư cho anh.”
Lúc này, Tô Nhược Hân đã bình tĩnh lại.
Nhớ lại chuyện làm ầm ĩ với Hạ Thiên Tường khi nãy, anh đã giải thích với Chúc Hứa là đang đùa với cô.
Ừm, vậy mỗi câu anh nói đều chỉ là đùa.
“Đánh là thương mắng là yêu” gì đó, “Đây là em rất yêu tôi” gì đó, tất cả đều là trò đùa.
Nếu cô xem là thật là cô bị ngốc.
Nghe xong, Tiêu Tuấn Vỹ hơi sửng sốt, sau đó mím chặt môi, anh ta cảm thấy nếu không mím chặt môi, chắc chắn anh ta sẽ cười to thành tiếng.
Đến lúc đó Hạ Thiên Tường thật sự là mất hết mặt mũi.
Dáng vẻ nhịn cười của anh ta thật sự là giấu đầu lòi đuôi, Hạ Thiên Tường lạnh lùng liếc anh ta: “Tiêu Tuấn Vỹ, không muốn sống nữa đúng không?”
Tiêu Tuấn Vỹ lấy lại tinh thần, lầm tức thu hồi tất cả cảm xúc, nghiêm túc nói: “Anh tư, vẫn ổn mà, em giơ hai tay hai chân ủng hộ anh, yên tâm, có em ở đây, đảm bảo chắc chắn sẽ thành công.”
Lời nói này của anh ta, muốn có bao nhiêu nịnh hót là có bấy nhiêu, nếu Hạ Thiên Tường còn không tha cho anh ta thì thật sự không phải người.
“Phải, em cũng ủng hộ anh tư.” Trong điện thoại của Tiêu Tuấn Vỹ chợt có một giọng nói vang lên.
Hạ Thiên Tường nhanh tay giật lấy điện thoại của Tiêu Tuấn Vỹ, thấy Tống Phi đang gọi video thì lập tức sa sầm mắt, thẳng thừng cúp máy: “Hai người các cậu đều đừng hòng được sống nữa, cút.”
“Anh tư, chúng em thật sự muốn ủng hộ anh…”
“Cút…”
Mãi đến khi Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân và Chúc Hứa đã đi xa mấy mét, Tiêu Tuấn Vỹ vẫn còn ngơ ngác.
Anh ta và Tống Phi ủng hộ Hạ Thiên Tường là sai à?
“Chị tư, hôm nào em mời chị ăn cơm.” Không không không, anh ta không sao, dù Tô Nhược Hân không thừa nhận cô là chị tư, nhưng nhìn biểu hiện của Hạ Thiên Tường, sớm muốn gì Tô Nhược Hân cũng sẽ trở thành chị tư của bọn họ thôi.
Dù có hơi nhỏ tuổi, nhưng lại rất đẹp đôi với Hạ Thiên Tường.
Nghe nói còn rất giỏi y thuật, nhưng với tài sản của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân có giỏi y thuật đến mấy cũng không thể làm bác sĩ được.
Nhiều nhất là mở khoảng một trăm chuỗi bệnh viện mà thôi.
Trong nháy mắt, thậm chí Tiêu Tuấn Vỹ còn đã tính tương lai cho Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân.
Lại nghe thấy tiếng “chị tư”, Tô Nhược Hân vừa định cãi lại thì Hạ Thiên Tường chợt kéo tay cô: “Đừng để ý đến cậu ta, tên đó bị điên đấy.”
Lúc này người điên Tiêu Tuấn Vỹ đang cúi đầu lướt điện thoại, hưng phấn bàn tán với Tống Phi: “Chị tư không tệ, tôi tán thành.”
“Quan trọng nhất là có thể quản lý Hạ Thiên Tường, ha ha, sau này Hạ Thiên Tường sẽ phải nếm mùi đau khổ.”
“Tống Phi, đừng nói là cậu muốn giở trò gì nhé?”
“Không được à?”
“Không phải khi nãy cậu nói muốn ủng hộ chị tư à?” Tiêu Tuấn Vỹ nghe thấy lời nói của Tống Phi có ý đồ khác.
“Thỉnh thoảng thêm một chút thuốc bôi trơn mới có thể tăng tiến tình cảm giữa hai người, cậu không biết gì cả.” Tống Phi nói như một cao thủ.
Ở bên kia, Hạ Thiên Tường nhanh chóng đưa Tô Nhược Hân và Chúc Hứa vào chung cư.
Chị Chiêm đang chuẩn bị bữa tối, trong phòng bếp vay ra mùi thơm nồng nặc, là mùi của canh xương.
Nghe thấy tiếng mở cửa, bà ta lập tức đi ra đón, thấy Chúc Hứa hai mắt đỏ hồng, bà ta thoáng sửng sốt, sau đó thấy Tô Nhược Hân cũng thế, chị Chiêm rất thức thời nói: “Năm giờ dọn cơm, năm rưỡi cô Tô có thể đi đến trường học, được chứ?”
“Được.” Buổi chiều Tô Nhược Hân không có tiết, đi siêu thị cả buổi, bây giờ lại bắt đầu lo lắng cho việc học của mình.
“Reng.” Một âm thanh vang lên, là tiếng chuông điện thoại của Tô Nhược Hân.
Cô ngồi xuống sofa mở ra xem, là bài ghi chép Dương Mỹ Lan gửi cho cô.
“Cảm ơn.” Tô Nhược Hân trả lời cùng một icon, sau đó mở ra.
Cô lười để ý đến Hạ Thiên Tường vừa rửa tay ra ngoài.
Chúc Hứa chạy đến bên cạnh cô: “Dì Tô không giận chứ?’
Cậu bé nhẹ nhàng hỏi cô, vẫn lo là cô và Hạ Thiên Tường vẫn đang giận bé.
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn người đàn ông, nhớ đến việc anh nói xin lỗi cô trước bạn của anh, lại nghĩ đến cảnh cô đánh anh trên đường, không nhịn được bật cười: “Hạ Thiên Tường, có phải bạn của anh bị mù rồi không, hai chúng ta đánh nhau như thế, anh ta còn có thể cho rằng tôi có quan hệ gì với anh, đúng là buồn cười.”
Hạ Thiên Tường sa sầm mặt, không quan tâm đến Tô Nhược Hân.
Anh đã nói thẳng như thế rồi.
Đánh là thương mắng là yêu, sao cô vẫn không hiểu ra vậy.
Hay là biểu hiện của anh vẫn chưa đủ trực tiếp?
Anh nuông chiều cô quá rồi.
Nghĩ vậy, Hạ Thiên Tường bắt đầu lướt điện thoại, Tô Nhược Hân cũng xem ghi chép Dương Mỹ Lan gửi cho cô, sau khi Tô Nhược Hân liên tục đảm bảo không tức giận mình, Chúc Hứa mới chịu đi chơi đồ chơi.
Đó là một lĩnh vực cậu bé hoàn toàn không biết gì.
Đặc biệt là những người máy kia, trông rất hay, vừa đẹp vừa ngầu nữa.
Chuông cửa kêu lên “đính đong”.
Tô Nhược Hân quay đầu thấy hai người một lớn một nhỏ đều đang bận rộn, bèn đứng dậy muốn đi mở cửa.
Không ngờ Chúc Hứa đang chơi đồ như nghĩ ra điều gì, lập tức đứng dậy: “Cháu đi cháu đi.”
Sau đó, cậu bé vui vẻ chạy tới, nhón chân cố sức mở cửa.
“Xin hỏi tìm ai vậy?”
“Đơn hàng của Chúc Hứa?”
Chúc Hứa nhìn chằm chằm đơn hàng trong tay shipper, cười híp mắt nói: “Để cháu ký tên.”
“Cháu là Chúc Hứa à?”
“Phải, cháu biết viết chữ.” Cậu nhóc nhìn đơn hàng với vẻ thèm thuồng, chỉ muốn lập tức ký xong rồi mang vào mở ra chơi.
Cậu bé nhận lấy bút, nhanh chóng ký tên: “Cảm ơn chú.”
“Không có gì.”
Cả quá trình, cậu bé không hề nhờ Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân giúp đỡ.
Ký nhận đồ chơi tựa như người lớn.
“Chú Hạ, đồ chơi đến rồi.”
“Trong hộp dụng cụ trong tủ có đồ mở, mở ra tự chơi đi.” Hạ Thiên Tường tiếp tục lướt điện thoại, anh tìm thấy một quyển bí kíp theo đuổi vợ, đang tập trung đọc.
“Cháu chỉ cần có dao là được rồi.” Cắt đứt băng dính là có thể mở hộp ra.
Tô Nhược Hân vừa xem ghi chép vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Chúc Hứa đang bận rộn.
Mãi đến khi hộp mở ra, cô mới nói: “Tiểu Hứa, lúc trước cháu thường xuyên mở đơn hàng à?”
“Vâng, đơn hàng của mẹ và cậu đều do cháu tháo, hì hì, cháu giỏi không?” Chúc Hứa vỗ ngực, trông như ông cụ non.
Nhưng Tô Nhược Hân lại thấy chua xót.
Trên đời này trước giờ chưa từng có ông cụ non gì đó.
Chỉ có những đứa bé nhà nghèo trưởng thành sớm mà thôi.
Cô nhìn thấy bản thân lúc trước từ Chúc Hứa.
Ba mẹ anh chị của cô luôn không quan tâm đến cô.
Mặc cho cô tự sinh tự diệt.
Chị Chiêm dọn cơm lên bàn, có vẻ tay nghề không tệ, làm việc cũng rất nhanh nhẹn, người Hạ Thiên Tường tuyển chắc chắn là ổn.