Chương 139: Cậu giỏi quá
Song vì Chúc Hứa vừa ăn vừa nhìn đống đồ chơi của mình nên cậu bé ăn rất nhanh, chỉ và hai ba lượt đã ăn xong một chén cơm, ăn xong là vọt qua chỗ đống đồ chơi để chơi tiếp.
"Tiểu Hứa, sau này..."
Tô Nhược Hân đang định dạy bảo cậu bé thì bị Hạ Thiên Tường ngắt lời: “Đợi thằng bé thấy chán rồi thì không như thế nữa đâu."
Tô Nhược Hân nghĩ thấy cũng đúng: “Hạ Thiên Tường, khi anh còn bé cũng như thế sao?"
"Cũng tàm tạm."
"Chắc chắn thế, nếu không anh sẽ không hiểu Tiểu Hứa đến thế." Tô Nhược Hân nhìn hai người đàn ông trong nhà, cô cảm thấy trong khoản chơi trò chơi thì tính hai người này y hệt nhau.
"Sáng mai cùng đến trường mẫu giáo với tôi đi."
"Tôi lại phải xin nghỉ nữa sao?"
"Mình tôi dẫn Chúc Hứa đi cũng được, nhưng tôi lo..." Hạ Thiên Tường nói rồi nhìn sang Chúc Hứa với ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng thật ra sự thật lại là anh thích cảm giác anh, Tô Nhược Hân và Chúc Hứa được coi là như người một nhà.
"Được, nghỉ thì nghỉ, dù sao cũng sắp thi Đại học nên rồi có học thêm kiểu gì nữa cũng không kịp, năng lực cũng có chừng đấy." Tô Nhược Hân đồng ý.
"Thích trường đại học nào?"
"Đại học T, tôi muốn thi vào khoa Y của Đại học T." Tô Nhược Hân nói ra ngay lập tức. Mấy ngày gần đây cô đã nghĩ kĩ rồi, nếu phải chọn giữa ngôi trường tốt và chuyên ngành tốt thì cô muốn chọn cả hai.
Tuy hơi tham lam, nhưng người ta bảo làm người phải có ước mơ mà, lỡ như đậu thật thì sao.
"Ừ, vậy thì chọn khoa Y của Đại học T." Hạ Thiên Tường tùy tiện trả lời.
"Đó là tôi nghĩ rồi đặt mục tiêu vậy thôi." Nghĩ đến việc hết kì nghỉ hè này là được lên Đại học nên tâm trạng Tô Nhược Hân rất vui.
Rất mong chờ cuộc sống đại học.
"Học Y nhưng học chuyên ngành gì?"
"Trung Tây Y kết hợp."
"Được đấy, khoa Y của Đại học T là nơi đào tạo ngành này hàng đầu trong nước."
"Hạ Thiên Tường, anh nói như kiểu tôi sắp đậu luôn rồi vậy, mượn lời chúc lành của anh nhé."
"Vì em sẽ thi đậu mà." Hạ Thiên Tường bình tĩnh nói. Tô Nhược Hân muốn học ở trường đại học nào thì học, thi đậu thì học ở Đại học T, không đậu cũng sẽ học khoa Y của Đại học T.
Cô không cần bận tâm mấy việc này.
Cô chỉ cần tham gia kì thi THPT quốc gia và chuẩn bị cho việc lên đại học là được.
Hơn nữa anh cũng tán thành chuyện cô học ở Đại học T.
Đại học T tọa lạc ở thành phố này, bốn năm đại học của cô đều sẽ ở thành phố T này, tốt lắm.
"Tôi đi học đây." Ăn cơm xong, Tô Nhược Hân đi học.
Chẳng hiểu sao mà sau khi Hạ Thiên Tường hỏi nguyện vọng đại học của cô xong, cô bỗng cảm thấy chắc chắn mình sẽ thi đậu.
Nhất định phải cố gắng.
Từ lớp mười đến lớp mười hai, Sinh học luôn là môn mà cô học kém.
Nhưng sau khi cô tích lũy được rất nhiều kiến thức từ miếng ngọc của Hạ Thiên Tường, Sinh học không còn là môn cô học kém nữa, nó đã trở thành môn học mà cô có thể đạt được một điểm số cao.
Không còn môn học kém, chắc chắn thành tích thi THPT quốc gia của cô sẽ không thấp.
Vào trường, Tô Nhược Hân vui vẻ đi tới dãy phòng học.
Đang đi thì trước mặt có người ngăn cô lại.
Tô Nhược Hân ngẩng đầu: “Lý Lan, cô muốn làm gì nữa?"
Sao cô thấy cái cậu bạn Lý Lan này cứ như âm hồn bất tán thế nhỉ, cứ xuất hiện trước mặt cô và nghĩ đủ cách để khiến cô khó chịu.
"Tô Nhược Hân, chắc cô đắc ý lắm chứ gì?"
Tô Nhược Hân không nghe hiểu ý của Lý Lan: “Ý cô là sao?"
"Tôi có ý gì mà cô không biết ư? Tô Nhược Hân cô đang giả vờ đấy à." Lý Lan căm phẫn trợn mắt nhìn cô, nhìn như muốn lột da cô ra vậy.
"Chúc Cương tìm cô tính sổ sao?" Chuyện mà Tô Nhược Hân có thể nghĩ đến là chuyện tối qua, bởi ai ngờ Chúc Cương ra tay nhanh thế chứ. Rõ ràng là Lý Lan không đánh lại nổi nên giờ mới tức giận tìm cô tranh luận đây.
"Tôi chuyển trường rồi, cô vui lắm chứ gì?"
"Chuyển trường?" Tô Nhược Hân sửng sốt, cô không ngờ là Lý Lan chuyển khỏi Trường trung học Khải Mỹ.
Dù gì Lý Lan cũng là học sinh lớp mười hai rồi, không lâu nữa là thi đại học, chuyển trường vào thời gian này trông như đang đùa vậy.
Lý Lan chuyển đến trường học mới, chưa kịp quen thuộc môi trường ở đấy thì đã tham gia kì thi rồi. Việc này sẽ ảnh hướng đến tình hình học tập của cô ta trong mấy ngày đó.
Hơn nữa Trường trung học Khải Mỹ là trường cấp ba trọng điểm tốt nhất thành phố T, tỉ lệ thị đậu của học sinh trường khác đều kém hơn Trường trung học Khải Mỹ.
Chuyển từ trường cấp ba trọng điểm về trường cấp ba thường, chắc chắn trong lòng Lý Lan phải khó chịu lắm.
Hơn nữa chuyện như chuyển trường có phải muốn chuyển là chuyển đâu.
Nghĩ đến Chúc Cương, anh ta rất rành việc đánh mắng hù dọa Lý Lan, thậm chí có khi còn tìm người ghẹo Lý Lan, nhưng bắt chuyển trường khi đang học mười hai thì chắc không do anh ta làm rồi.
Không phải Chúc Cương thì là ai đây?
"Đúng thế, tôi chuyển trường rồi, tất cả đều nhờ ơn cô cả đấy. Tô Nhược Hân, cô nhớ kỹ cho tôi, rồi tôi sẽ báo thù, tôi muốn cô phải hối hận vì hành động vô liêm sỉ của mình."
"Ủa này, cô chuyển trường thì liên quan gì đến tôi. Vả lại trước cái ngày cô vu oan mình trộm đồ của Triệu Giai Linh thì tôi và cô cũng không quen biết gì nhau mà, cũng chưa từng qua lại gì hết. Thế mà cô cứ gây phiền phức cho tôi hết lần này đến lần khác. Nói đến báo thù thì người nên báo thù là tôi mới đúng."
Cô không chọc gì Lý Lan, thế nhưng chuyện do Lý Lan gây họa mà ra lại cứ đổ hết lên đầu cô, cô chịu thua con người này.
"Chứ không phải cô bảo người làm thế sao?"
Tô Nhược Hân lắc đầu: “Tôi là người đã làm thì sẽ thừa nhận, không làm tuyệt đối không nhận. Chuyện cô chuyển trường không liên quan đến tôi, tránh ra đi."
Lý Lan cắn răng trợn mắt nhìn Tô Nhược Hân. Sắp đến giờ tự học buổi tối nên dọc con đường này đều có người, nếu không vì thế thì cô ta đã xé nát miệng Tô Nhược Hân rồi.
Cô ta không tránh ra nên Tô Nhược Hân tiến lên đẩy cô ta ra: “Tránh ra. Tôi nói cho cô biết, sau này muốn bắt nạt ai thì nhớ mà biết lựa người, nếu không hậu quả của cô còn thảm hơn bây giờ nữa đấy."
"Cô..."
"Tạm biệt." Tô Nhược Hân vừa nói xong thì sửa lại ngay: “Không gặp lại nữa."
Đời này cô chẳng muốn gặp lại thứ người như Lý Lan nữa.
Học sinh nữ đáng ghét chắc là từ để chỉ thứ người như Lý Lan thôi.
Đến giờ vẫn chưa biết mình bị Triệu Giai Linh lợi dụng cơ.
Mà đã bị Triệu Giai Linh lợi dụng rồi lại lại còn giúp đỡ Triệu Giai Linh nữa.
Ngốc thật.
Đi qua chỗ Lý Lan, Tô Nhược Hân nhanh chóng bước vào lớp học.
Vẫn chưa đến giờ vào tiết tự học buổi tối nên trong lớp rất ồn ào.
Có người thấy cô đến nên lập tức nhao lên: “Tô Nhược Hân cậu đến rồi đấy à. Mau chỉ cho mình biết cậu làm thế nào để biến điểm môn Sinh từ dưới trung bình thành mười điểm vậy? Tô Nhược Hân cậu đỉnh quá, mau chỉ cho mình đi."
"Học trong sách." Tô Nhược Hân lạnh nhạt nói ba chữ.
Câu này không có vấn đề gì hết.
Chăm chỉ học trong sách thì chắc chắn sẽ được điểm cao.
Nhưng sẽ không thể nào nâng điểm nhanh như cô được thôi.
"Tô Nhược Hân, chúc mừng cậu nhé, cậu là người đứng đầu khóa trong kì thi thử vừa rồi. Với thành tích của cậu bây giờ thì cậu muốn thi vào trường đại học nào cũng được." Một người bạn cùng lớp khác nói.
Tô Nhược Hân đi đến chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, Dương Mỹ Lan tụm lại: “Tô Nhược Hân ơi cậu giỏi quá, hai ta là chị em tốt mà, cậu chia sẻ cho tớ biết cậu làm sao để cải thiện điểm môn Sinh đi?"
"Chắc do gần đây học khá vào thôi, đợi tớ rảnh sẽ tổng hợp kiến thức cho cậu."
"Tiểu Hứa, sau này..."
Tô Nhược Hân đang định dạy bảo cậu bé thì bị Hạ Thiên Tường ngắt lời: “Đợi thằng bé thấy chán rồi thì không như thế nữa đâu."
Tô Nhược Hân nghĩ thấy cũng đúng: “Hạ Thiên Tường, khi anh còn bé cũng như thế sao?"
"Cũng tàm tạm."
"Chắc chắn thế, nếu không anh sẽ không hiểu Tiểu Hứa đến thế." Tô Nhược Hân nhìn hai người đàn ông trong nhà, cô cảm thấy trong khoản chơi trò chơi thì tính hai người này y hệt nhau.
"Sáng mai cùng đến trường mẫu giáo với tôi đi."
"Tôi lại phải xin nghỉ nữa sao?"
"Mình tôi dẫn Chúc Hứa đi cũng được, nhưng tôi lo..." Hạ Thiên Tường nói rồi nhìn sang Chúc Hứa với ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng thật ra sự thật lại là anh thích cảm giác anh, Tô Nhược Hân và Chúc Hứa được coi là như người một nhà.
"Được, nghỉ thì nghỉ, dù sao cũng sắp thi Đại học nên rồi có học thêm kiểu gì nữa cũng không kịp, năng lực cũng có chừng đấy." Tô Nhược Hân đồng ý.
"Thích trường đại học nào?"
"Đại học T, tôi muốn thi vào khoa Y của Đại học T." Tô Nhược Hân nói ra ngay lập tức. Mấy ngày gần đây cô đã nghĩ kĩ rồi, nếu phải chọn giữa ngôi trường tốt và chuyên ngành tốt thì cô muốn chọn cả hai.
Tuy hơi tham lam, nhưng người ta bảo làm người phải có ước mơ mà, lỡ như đậu thật thì sao.
"Ừ, vậy thì chọn khoa Y của Đại học T." Hạ Thiên Tường tùy tiện trả lời.
"Đó là tôi nghĩ rồi đặt mục tiêu vậy thôi." Nghĩ đến việc hết kì nghỉ hè này là được lên Đại học nên tâm trạng Tô Nhược Hân rất vui.
Rất mong chờ cuộc sống đại học.
"Học Y nhưng học chuyên ngành gì?"
"Trung Tây Y kết hợp."
"Được đấy, khoa Y của Đại học T là nơi đào tạo ngành này hàng đầu trong nước."
"Hạ Thiên Tường, anh nói như kiểu tôi sắp đậu luôn rồi vậy, mượn lời chúc lành của anh nhé."
"Vì em sẽ thi đậu mà." Hạ Thiên Tường bình tĩnh nói. Tô Nhược Hân muốn học ở trường đại học nào thì học, thi đậu thì học ở Đại học T, không đậu cũng sẽ học khoa Y của Đại học T.
Cô không cần bận tâm mấy việc này.
Cô chỉ cần tham gia kì thi THPT quốc gia và chuẩn bị cho việc lên đại học là được.
Hơn nữa anh cũng tán thành chuyện cô học ở Đại học T.
Đại học T tọa lạc ở thành phố này, bốn năm đại học của cô đều sẽ ở thành phố T này, tốt lắm.
"Tôi đi học đây." Ăn cơm xong, Tô Nhược Hân đi học.
Chẳng hiểu sao mà sau khi Hạ Thiên Tường hỏi nguyện vọng đại học của cô xong, cô bỗng cảm thấy chắc chắn mình sẽ thi đậu.
Nhất định phải cố gắng.
Từ lớp mười đến lớp mười hai, Sinh học luôn là môn mà cô học kém.
Nhưng sau khi cô tích lũy được rất nhiều kiến thức từ miếng ngọc của Hạ Thiên Tường, Sinh học không còn là môn cô học kém nữa, nó đã trở thành môn học mà cô có thể đạt được một điểm số cao.
Không còn môn học kém, chắc chắn thành tích thi THPT quốc gia của cô sẽ không thấp.
Vào trường, Tô Nhược Hân vui vẻ đi tới dãy phòng học.
Đang đi thì trước mặt có người ngăn cô lại.
Tô Nhược Hân ngẩng đầu: “Lý Lan, cô muốn làm gì nữa?"
Sao cô thấy cái cậu bạn Lý Lan này cứ như âm hồn bất tán thế nhỉ, cứ xuất hiện trước mặt cô và nghĩ đủ cách để khiến cô khó chịu.
"Tô Nhược Hân, chắc cô đắc ý lắm chứ gì?"
Tô Nhược Hân không nghe hiểu ý của Lý Lan: “Ý cô là sao?"
"Tôi có ý gì mà cô không biết ư? Tô Nhược Hân cô đang giả vờ đấy à." Lý Lan căm phẫn trợn mắt nhìn cô, nhìn như muốn lột da cô ra vậy.
"Chúc Cương tìm cô tính sổ sao?" Chuyện mà Tô Nhược Hân có thể nghĩ đến là chuyện tối qua, bởi ai ngờ Chúc Cương ra tay nhanh thế chứ. Rõ ràng là Lý Lan không đánh lại nổi nên giờ mới tức giận tìm cô tranh luận đây.
"Tôi chuyển trường rồi, cô vui lắm chứ gì?"
"Chuyển trường?" Tô Nhược Hân sửng sốt, cô không ngờ là Lý Lan chuyển khỏi Trường trung học Khải Mỹ.
Dù gì Lý Lan cũng là học sinh lớp mười hai rồi, không lâu nữa là thi đại học, chuyển trường vào thời gian này trông như đang đùa vậy.
Lý Lan chuyển đến trường học mới, chưa kịp quen thuộc môi trường ở đấy thì đã tham gia kì thi rồi. Việc này sẽ ảnh hướng đến tình hình học tập của cô ta trong mấy ngày đó.
Hơn nữa Trường trung học Khải Mỹ là trường cấp ba trọng điểm tốt nhất thành phố T, tỉ lệ thị đậu của học sinh trường khác đều kém hơn Trường trung học Khải Mỹ.
Chuyển từ trường cấp ba trọng điểm về trường cấp ba thường, chắc chắn trong lòng Lý Lan phải khó chịu lắm.
Hơn nữa chuyện như chuyển trường có phải muốn chuyển là chuyển đâu.
Nghĩ đến Chúc Cương, anh ta rất rành việc đánh mắng hù dọa Lý Lan, thậm chí có khi còn tìm người ghẹo Lý Lan, nhưng bắt chuyển trường khi đang học mười hai thì chắc không do anh ta làm rồi.
Không phải Chúc Cương thì là ai đây?
"Đúng thế, tôi chuyển trường rồi, tất cả đều nhờ ơn cô cả đấy. Tô Nhược Hân, cô nhớ kỹ cho tôi, rồi tôi sẽ báo thù, tôi muốn cô phải hối hận vì hành động vô liêm sỉ của mình."
"Ủa này, cô chuyển trường thì liên quan gì đến tôi. Vả lại trước cái ngày cô vu oan mình trộm đồ của Triệu Giai Linh thì tôi và cô cũng không quen biết gì nhau mà, cũng chưa từng qua lại gì hết. Thế mà cô cứ gây phiền phức cho tôi hết lần này đến lần khác. Nói đến báo thù thì người nên báo thù là tôi mới đúng."
Cô không chọc gì Lý Lan, thế nhưng chuyện do Lý Lan gây họa mà ra lại cứ đổ hết lên đầu cô, cô chịu thua con người này.
"Chứ không phải cô bảo người làm thế sao?"
Tô Nhược Hân lắc đầu: “Tôi là người đã làm thì sẽ thừa nhận, không làm tuyệt đối không nhận. Chuyện cô chuyển trường không liên quan đến tôi, tránh ra đi."
Lý Lan cắn răng trợn mắt nhìn Tô Nhược Hân. Sắp đến giờ tự học buổi tối nên dọc con đường này đều có người, nếu không vì thế thì cô ta đã xé nát miệng Tô Nhược Hân rồi.
Cô ta không tránh ra nên Tô Nhược Hân tiến lên đẩy cô ta ra: “Tránh ra. Tôi nói cho cô biết, sau này muốn bắt nạt ai thì nhớ mà biết lựa người, nếu không hậu quả của cô còn thảm hơn bây giờ nữa đấy."
"Cô..."
"Tạm biệt." Tô Nhược Hân vừa nói xong thì sửa lại ngay: “Không gặp lại nữa."
Đời này cô chẳng muốn gặp lại thứ người như Lý Lan nữa.
Học sinh nữ đáng ghét chắc là từ để chỉ thứ người như Lý Lan thôi.
Đến giờ vẫn chưa biết mình bị Triệu Giai Linh lợi dụng cơ.
Mà đã bị Triệu Giai Linh lợi dụng rồi lại lại còn giúp đỡ Triệu Giai Linh nữa.
Ngốc thật.
Đi qua chỗ Lý Lan, Tô Nhược Hân nhanh chóng bước vào lớp học.
Vẫn chưa đến giờ vào tiết tự học buổi tối nên trong lớp rất ồn ào.
Có người thấy cô đến nên lập tức nhao lên: “Tô Nhược Hân cậu đến rồi đấy à. Mau chỉ cho mình biết cậu làm thế nào để biến điểm môn Sinh từ dưới trung bình thành mười điểm vậy? Tô Nhược Hân cậu đỉnh quá, mau chỉ cho mình đi."
"Học trong sách." Tô Nhược Hân lạnh nhạt nói ba chữ.
Câu này không có vấn đề gì hết.
Chăm chỉ học trong sách thì chắc chắn sẽ được điểm cao.
Nhưng sẽ không thể nào nâng điểm nhanh như cô được thôi.
"Tô Nhược Hân, chúc mừng cậu nhé, cậu là người đứng đầu khóa trong kì thi thử vừa rồi. Với thành tích của cậu bây giờ thì cậu muốn thi vào trường đại học nào cũng được." Một người bạn cùng lớp khác nói.
Tô Nhược Hân đi đến chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, Dương Mỹ Lan tụm lại: “Tô Nhược Hân ơi cậu giỏi quá, hai ta là chị em tốt mà, cậu chia sẻ cho tớ biết cậu làm sao để cải thiện điểm môn Sinh đi?"
"Chắc do gần đây học khá vào thôi, đợi tớ rảnh sẽ tổng hợp kiến thức cho cậu."