Chương 140: Thích không rời tay được
"Tô Nhược Hân, đừng có chờ đến khi cậu rảnh, hai hôm nay cậu làm luôn cho tớ đi, cũng sắp đến ngày thi THPT quốc gia rồi." Dương Mỹ Lan nắm chặt tay cô không chịu buông.
Tô Nhược Hân nghĩ rồi thấy cũng đúng: “Được, vậy tối tớ sẽ dành thời gian viết rồi mai sẽ đưa cho cậu."
"Cho mình nữa nhé." Một bạn nữ đi ngang qua nghe thấy Tô Nhược Hân sẽ tổng hợp kiến thức trọng tâm cho Dương Mỹ Lan nên cũng không muốn bỏ lỡ.
"Được, mình viết xong sẽ đưa cho người cần mỗi người một bản." Tô Nhược Hân hào phóng nói.
Đột nhiên nghe thấy một người bạn chế nhạo: “Úi giời, ba năm trời có thấy cậu đạt điểm cao môn Sinh bao giờ đâu, có khi chép bài đó."
"Hứa Thanh Thanh, cậu mới chép bài ấy, môn nào cũng chép hết." Tô Nhược Hân còn chưa phản ứng gì thì Dương Mỹ Lan đã tỏ thái độ trước. Hứa Thanh Thanh nhằm vào Tô Nhược Hân cũng tức là nhằm vào cô ta, cô ta không chịu.
"Ơ, mình nói thật thôi mà, sao cậu kích động thế."
"Con mắt nào của cậu thấy Tô Nhược Hân chép bài hả? Có gan thì cậu đưa bằng chứng ra đây rồi mình mới phục."
"Mình là nhân chứng." Hứa Thanh Thanh thốt lên trong cơn giận dữ.
"Điểm của cậu không bằng Tô Nhược Hân nên cậu không phục thôi chứ gì. Nhưng dù cậu có không phục thì điểm vẫn cứ rành rành ra đó, cậu thua Tô Nhược Hân." Dương Mỹ Lan chống nạnh, bảo vệ Tô Nhược Hân như gà mẹ bảo vệ con vậy.
Tô Nhược Hân kéo tay cô: “Đừng quan tâm cậu ấy, mau ngồi xuống đi, thầy Trương đến rồi."
Dương Mỹ Lan quay đầu lại, thầy Trương đến rồi thật nên cô ta không nói gì nữa mà lấy sách vở ra ôn bài.
"Xem kìa, người không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ ma quỷ gõ cửa. Thầy Trương đến là việc của thầy, cậu có phản ứng đấy rõ ràng là vì chột dạ. Dương Mỹ Lan mình thấy cậu với Tô Nhược Hân đều là cá mè một lứa, thành tích lần này đều nhờ chép mà ra cả."
"Cậu... cậu nói bậy." Dương Mỹ Lan nóng này.
"Khụ..." Thầy Trương đi vào lớp ho khan một tiếng. Thấy thế Dương Mỹ Lan đành quay đầu lại và không để tâm đến Hứa Thanh Thanh ở sau lưng nữa.
Thầy Trương nghĩ là đó chỉ là cuộc đấu miệng tinh nghịch của các em học sinh nữ với nhau nên cũng không để tâm.
Giờ tự học buổi tối bắt đầu, thầy Trương tiến hành đánh giá tình hình đợt thi thử này và nhấn mạnh việc tuyên dương Tô Nhược Hân.
Khi trước chỉ xếp thứ hai, thứ ba, nhưng mấy lần liên tục gần đây toàn đứng đầu khóa, thành tích của Tô Nhược Hân rất ổn định.
Ông cũng rất vui khi mình có người học sinh như Tô Nhược Hân.
Nếu thành tích thi Đại học của Tô Nhược Hân cũng tốt như thế, thì chắc chắn em ấy sẽ thi đậu vào một ngôi trường có tiếng, đây cũng sẽ là thành tích của ông khi làm chủ nhiệm lớp.
Ông cũng được thơm lây.
Cả tối Tô Nhược Hân đều khiêm tốn ôn tập lại bài học.
Vì dù cô không quay đầu cũng biết Hứa Thanh Thanh đang nhìn chằm chằm bóng lưng cô, như thể muốn nhìn ra một lỗ thủng trên lưng cô.
Ghen tị.
Đây là một sự ghen tị rõ rệt.
Hết giờ tự học, khi Tô Nhược Hân ra về thì nghe thấy Hứa Thanh Thanh nói sau lưng: “Hừ, cái thứ chép bài. Có Hứa Thanh Thanh tôi đây thì đứng có mơ tưởng đến việc thi đậu ngành tốt trường tốt."
Tô Nhược Hân không thèm để ý đến người điên này. Người ghen tị cô thì nhiều lắm, từ năm lớp mười đến năm mười hai năm nào cũng có, nếu mà giận thì đổ bệnh mất.
Người ta đố kỵ cô vì cô xinh đẹp, rồi mỗi lần đạt được điểm số cao cũng bị người ta ghen tị.
Thậm chí có người còn trách móc ngay trước mặt cô, nói cô trông như hồ ly tinh.
Ở nhưng mà trước giờ cô chưa từng giành giật bạn nam nào hết đâu.
Cô xinh đẹp vì đó là món quà mà ông trời tặng cho cô.
"Tô Nhược Hân, ánh mắt Hứa Thanh Thanh nhìn cậu lạ lắm. Sắp đến kì thi THPT quốc gia rồi, cậu cẩn thận chút." Dương Mỹ Lan không nhịn được mà nhắc nhở Tô Nhược Hân.
"Tớ biết rồi. Tớ về đây, mai gặp nhé."
Vẫn phải về chung cư, cô phải chơi cùng Chúc Hứa nữa.
Lý do mà cô muốn thi đậu vào Đại học T cũng là vì Chúc Hứa.
Chúc Hứa ở thành phố này, vậy nên cô cũng sẽ ở lại thành phố này để chăm sóc Chúc Hứa.
Cũng như là để người chị Chúc Yên đã qua đời vì cô được yên lòng.
Đi ra khỏi cửa bắc của Trường trung học Khải Mỹ, Tô Nhược Hân băng qua đường và đi vào tiểu khu.
Ngẩng đầu lên nhìn, tầng hai tám tắt đèn.
Chắc Chúc Hứa đã ngủ rồi.
Vậy thì Hạ Thiên Tường còn ở đó không?
Chắc không đâu.
Anh đã bảo chị Chiêm đến để chăm sóc cho Chúc Hứa rồi, nếu anh còn ở lại thì cũng không có phòng mà ngủ.
Anh cũng không thể ngủ ở phòng cô được, dù gì cũng có thêm chị Chiêm, anh không cần mặt mũi nhưng cô cần.
Mở khóa vân tay xong và nhẹ nhàng mở cửa bước vào, trong nhà rất yên tĩnh.
Cô thò đầu vào nhìn, chỗ trong phòng khách vốn có rất nhiều đồ chơi của Chúc Hứa lại rất sạch sẽ, nhưng trong góc thì có hai cái thùng.
Chúc Hứa không có trong phòng khách, vậy là thằng bé đã ngủ rồi.
Đi vào nhà rồi cô mới thấy Hạ Thiên Tường trên sofa.
Nhìn thấy anh rồi cô mới nhận ra anh đã ngủ.
Ngủ ngay trên chiếc sofa trong phòng khách.
Chiếc laptop để ở chế độ khóa vẫn đang được kê trên đôi chân dài ấy.
Có lẽ anh đã ngủ được một lúc.
Tô Nhược Hân cảm nhận nhiệt độ trong phòng khách, điều hòa bật hơi thấp nên thấy hơi lạnh.
Cô xoay người đi vào cái phòng trống tối qua và cầm một cái chăn ra cẩn thận đắp cho anh xong mới về phòng mình, nhưng chị Chiêm cũng không có ở đây.
Đi qua phòng của Chúc Hứa vẫn không thấy chị Chiêm.
Xem ra là Hạ Thiên Tường ở cùng Chúc Hứa cả một đêm.
Tô Nhược Hân thấy hơi áy náy. Vì cô phải chăm sóc Chúc Hứa mà một Tổng giám đốc bận rộn như anh phải dành hết thời gian ở chỗ cô.
Tắm xong, Hạ Thiên Tường vẫn đang ngủ.
Cô nhìn chiếc laptop trên đùi anh, thấy không nỡ lắm. Cô nghĩ một lúc rồi đi qua đó, định lấy laptop trên đùi anh đi để anh ngủ cho thoải mái.
Nhưng khi cô vừa vươn tay ra, tay vẫn chưa chạm vào laptop của Hạ Thiên Tường thì đã bị cầm lấy.
Sau đó cô được lòng bàn tay ấm áp khô ráo của Hạ Thiên Tường nắm chặt: “Nhược Hân…”
Cô nghe thấy giọng nói làu bàu của Hạ Thiên Tường, tưởng anh đã dậy và muốn làm việc nên không muốn cô lấy laptop của anh đi: “Hạ..."
Nhưng khi ngẩng đầu, cô bỗng ngừng lại.
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông yên tĩnh dựa vào sofa, lông mi chớp nhẹ, môi hé mở, dường như có thể kêu lên hai chữ " Nhược Hân" bất cứ lúc nào.
Ồ, anh đang mơ thấy cô ư?
Gương mặt của anh đẹp trai quá đi thôi.
Vì thế, người mê trai là Tô Nhược Hân không nhịn được mà giơ tay sờ lên mặt anh.
Cô chỉ thích sờ mặt anh thôi, vì cảm giác tuyệt vời lắm, lần nào cũng khiến cô thích đến mức không rời tay được.
Da mặt của đàn ông mà lại đẹp thế thì khiến phụ nữ phải làm sao chứ, quá đáng thật.
Sờ mặt, tiện thể lướt qua môi anh, rất mềm. Trời đất ơi, mỗi lần trượt tay qua môi đều khiến cô nghĩ đến món thạch trái cây.
Cứ thế mà đến gần anh hơn, rồi cô bỗng sửng sốt.
Từ khi vào nhà đến giờ, cô đã đặt hết sự chú ý lên anh nên đã không ngửi thấy mùi vị rất rõ ràng trong phòng khách này.
Hạ Thiên Tường uống rượu.
Đúng thế, chiếc ly đế cao còn đựng rượu trên bàn trà đã chứng minh cho điều đấy.
Thế nên mới ngủ từ lúc nào không hay.
Chị Chiêm không có ở đây, vậy thì còn một phòng trống.
Nhìn thái độ của Hạ Thiên Tường rõ ràng là không muốn về nhà họ Hạ.
Mà cô cũng không có sức để đưa anh về.
Nghĩ rồi cô lấy điện thoại ra gọi cho Phương Tấn.
Vừa gọi vừa đi ra ngoài ban công.
Cô không muốn âm thanh phát ra khi mình gọi điện thoại sẽ làm ồn Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân nghĩ rồi thấy cũng đúng: “Được, vậy tối tớ sẽ dành thời gian viết rồi mai sẽ đưa cho cậu."
"Cho mình nữa nhé." Một bạn nữ đi ngang qua nghe thấy Tô Nhược Hân sẽ tổng hợp kiến thức trọng tâm cho Dương Mỹ Lan nên cũng không muốn bỏ lỡ.
"Được, mình viết xong sẽ đưa cho người cần mỗi người một bản." Tô Nhược Hân hào phóng nói.
Đột nhiên nghe thấy một người bạn chế nhạo: “Úi giời, ba năm trời có thấy cậu đạt điểm cao môn Sinh bao giờ đâu, có khi chép bài đó."
"Hứa Thanh Thanh, cậu mới chép bài ấy, môn nào cũng chép hết." Tô Nhược Hân còn chưa phản ứng gì thì Dương Mỹ Lan đã tỏ thái độ trước. Hứa Thanh Thanh nhằm vào Tô Nhược Hân cũng tức là nhằm vào cô ta, cô ta không chịu.
"Ơ, mình nói thật thôi mà, sao cậu kích động thế."
"Con mắt nào của cậu thấy Tô Nhược Hân chép bài hả? Có gan thì cậu đưa bằng chứng ra đây rồi mình mới phục."
"Mình là nhân chứng." Hứa Thanh Thanh thốt lên trong cơn giận dữ.
"Điểm của cậu không bằng Tô Nhược Hân nên cậu không phục thôi chứ gì. Nhưng dù cậu có không phục thì điểm vẫn cứ rành rành ra đó, cậu thua Tô Nhược Hân." Dương Mỹ Lan chống nạnh, bảo vệ Tô Nhược Hân như gà mẹ bảo vệ con vậy.
Tô Nhược Hân kéo tay cô: “Đừng quan tâm cậu ấy, mau ngồi xuống đi, thầy Trương đến rồi."
Dương Mỹ Lan quay đầu lại, thầy Trương đến rồi thật nên cô ta không nói gì nữa mà lấy sách vở ra ôn bài.
"Xem kìa, người không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ ma quỷ gõ cửa. Thầy Trương đến là việc của thầy, cậu có phản ứng đấy rõ ràng là vì chột dạ. Dương Mỹ Lan mình thấy cậu với Tô Nhược Hân đều là cá mè một lứa, thành tích lần này đều nhờ chép mà ra cả."
"Cậu... cậu nói bậy." Dương Mỹ Lan nóng này.
"Khụ..." Thầy Trương đi vào lớp ho khan một tiếng. Thấy thế Dương Mỹ Lan đành quay đầu lại và không để tâm đến Hứa Thanh Thanh ở sau lưng nữa.
Thầy Trương nghĩ là đó chỉ là cuộc đấu miệng tinh nghịch của các em học sinh nữ với nhau nên cũng không để tâm.
Giờ tự học buổi tối bắt đầu, thầy Trương tiến hành đánh giá tình hình đợt thi thử này và nhấn mạnh việc tuyên dương Tô Nhược Hân.
Khi trước chỉ xếp thứ hai, thứ ba, nhưng mấy lần liên tục gần đây toàn đứng đầu khóa, thành tích của Tô Nhược Hân rất ổn định.
Ông cũng rất vui khi mình có người học sinh như Tô Nhược Hân.
Nếu thành tích thi Đại học của Tô Nhược Hân cũng tốt như thế, thì chắc chắn em ấy sẽ thi đậu vào một ngôi trường có tiếng, đây cũng sẽ là thành tích của ông khi làm chủ nhiệm lớp.
Ông cũng được thơm lây.
Cả tối Tô Nhược Hân đều khiêm tốn ôn tập lại bài học.
Vì dù cô không quay đầu cũng biết Hứa Thanh Thanh đang nhìn chằm chằm bóng lưng cô, như thể muốn nhìn ra một lỗ thủng trên lưng cô.
Ghen tị.
Đây là một sự ghen tị rõ rệt.
Hết giờ tự học, khi Tô Nhược Hân ra về thì nghe thấy Hứa Thanh Thanh nói sau lưng: “Hừ, cái thứ chép bài. Có Hứa Thanh Thanh tôi đây thì đứng có mơ tưởng đến việc thi đậu ngành tốt trường tốt."
Tô Nhược Hân không thèm để ý đến người điên này. Người ghen tị cô thì nhiều lắm, từ năm lớp mười đến năm mười hai năm nào cũng có, nếu mà giận thì đổ bệnh mất.
Người ta đố kỵ cô vì cô xinh đẹp, rồi mỗi lần đạt được điểm số cao cũng bị người ta ghen tị.
Thậm chí có người còn trách móc ngay trước mặt cô, nói cô trông như hồ ly tinh.
Ở nhưng mà trước giờ cô chưa từng giành giật bạn nam nào hết đâu.
Cô xinh đẹp vì đó là món quà mà ông trời tặng cho cô.
"Tô Nhược Hân, ánh mắt Hứa Thanh Thanh nhìn cậu lạ lắm. Sắp đến kì thi THPT quốc gia rồi, cậu cẩn thận chút." Dương Mỹ Lan không nhịn được mà nhắc nhở Tô Nhược Hân.
"Tớ biết rồi. Tớ về đây, mai gặp nhé."
Vẫn phải về chung cư, cô phải chơi cùng Chúc Hứa nữa.
Lý do mà cô muốn thi đậu vào Đại học T cũng là vì Chúc Hứa.
Chúc Hứa ở thành phố này, vậy nên cô cũng sẽ ở lại thành phố này để chăm sóc Chúc Hứa.
Cũng như là để người chị Chúc Yên đã qua đời vì cô được yên lòng.
Đi ra khỏi cửa bắc của Trường trung học Khải Mỹ, Tô Nhược Hân băng qua đường và đi vào tiểu khu.
Ngẩng đầu lên nhìn, tầng hai tám tắt đèn.
Chắc Chúc Hứa đã ngủ rồi.
Vậy thì Hạ Thiên Tường còn ở đó không?
Chắc không đâu.
Anh đã bảo chị Chiêm đến để chăm sóc cho Chúc Hứa rồi, nếu anh còn ở lại thì cũng không có phòng mà ngủ.
Anh cũng không thể ngủ ở phòng cô được, dù gì cũng có thêm chị Chiêm, anh không cần mặt mũi nhưng cô cần.
Mở khóa vân tay xong và nhẹ nhàng mở cửa bước vào, trong nhà rất yên tĩnh.
Cô thò đầu vào nhìn, chỗ trong phòng khách vốn có rất nhiều đồ chơi của Chúc Hứa lại rất sạch sẽ, nhưng trong góc thì có hai cái thùng.
Chúc Hứa không có trong phòng khách, vậy là thằng bé đã ngủ rồi.
Đi vào nhà rồi cô mới thấy Hạ Thiên Tường trên sofa.
Nhìn thấy anh rồi cô mới nhận ra anh đã ngủ.
Ngủ ngay trên chiếc sofa trong phòng khách.
Chiếc laptop để ở chế độ khóa vẫn đang được kê trên đôi chân dài ấy.
Có lẽ anh đã ngủ được một lúc.
Tô Nhược Hân cảm nhận nhiệt độ trong phòng khách, điều hòa bật hơi thấp nên thấy hơi lạnh.
Cô xoay người đi vào cái phòng trống tối qua và cầm một cái chăn ra cẩn thận đắp cho anh xong mới về phòng mình, nhưng chị Chiêm cũng không có ở đây.
Đi qua phòng của Chúc Hứa vẫn không thấy chị Chiêm.
Xem ra là Hạ Thiên Tường ở cùng Chúc Hứa cả một đêm.
Tô Nhược Hân thấy hơi áy náy. Vì cô phải chăm sóc Chúc Hứa mà một Tổng giám đốc bận rộn như anh phải dành hết thời gian ở chỗ cô.
Tắm xong, Hạ Thiên Tường vẫn đang ngủ.
Cô nhìn chiếc laptop trên đùi anh, thấy không nỡ lắm. Cô nghĩ một lúc rồi đi qua đó, định lấy laptop trên đùi anh đi để anh ngủ cho thoải mái.
Nhưng khi cô vừa vươn tay ra, tay vẫn chưa chạm vào laptop của Hạ Thiên Tường thì đã bị cầm lấy.
Sau đó cô được lòng bàn tay ấm áp khô ráo của Hạ Thiên Tường nắm chặt: “Nhược Hân…”
Cô nghe thấy giọng nói làu bàu của Hạ Thiên Tường, tưởng anh đã dậy và muốn làm việc nên không muốn cô lấy laptop của anh đi: “Hạ..."
Nhưng khi ngẩng đầu, cô bỗng ngừng lại.
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông yên tĩnh dựa vào sofa, lông mi chớp nhẹ, môi hé mở, dường như có thể kêu lên hai chữ " Nhược Hân" bất cứ lúc nào.
Ồ, anh đang mơ thấy cô ư?
Gương mặt của anh đẹp trai quá đi thôi.
Vì thế, người mê trai là Tô Nhược Hân không nhịn được mà giơ tay sờ lên mặt anh.
Cô chỉ thích sờ mặt anh thôi, vì cảm giác tuyệt vời lắm, lần nào cũng khiến cô thích đến mức không rời tay được.
Da mặt của đàn ông mà lại đẹp thế thì khiến phụ nữ phải làm sao chứ, quá đáng thật.
Sờ mặt, tiện thể lướt qua môi anh, rất mềm. Trời đất ơi, mỗi lần trượt tay qua môi đều khiến cô nghĩ đến món thạch trái cây.
Cứ thế mà đến gần anh hơn, rồi cô bỗng sửng sốt.
Từ khi vào nhà đến giờ, cô đã đặt hết sự chú ý lên anh nên đã không ngửi thấy mùi vị rất rõ ràng trong phòng khách này.
Hạ Thiên Tường uống rượu.
Đúng thế, chiếc ly đế cao còn đựng rượu trên bàn trà đã chứng minh cho điều đấy.
Thế nên mới ngủ từ lúc nào không hay.
Chị Chiêm không có ở đây, vậy thì còn một phòng trống.
Nhìn thái độ của Hạ Thiên Tường rõ ràng là không muốn về nhà họ Hạ.
Mà cô cũng không có sức để đưa anh về.
Nghĩ rồi cô lấy điện thoại ra gọi cho Phương Tấn.
Vừa gọi vừa đi ra ngoài ban công.
Cô không muốn âm thanh phát ra khi mình gọi điện thoại sẽ làm ồn Hạ Thiên Tường.