Chương 144: Một lời không hợp thì hôn một cái
Quá đáng.
Quá đáng quá đi.
"Đến bữa cơm rồi à?”
"Đúng, tôi đi gọi Chúc Hứa." Tô Nhược Hân đột nhiên nhớ ra mục đích khi cô vừa mới vào đây, sau khi gọi Hạ Thiên Tường xong còn phải gọi Chúc Hứa.
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Chỉ là vừa mới bước được một bước, cô lại nhớ tới hành vi lưu manh một lời không hợp liền hôn vừa rồi: "Hạ Thiên Tường, khi nào thì anh có thể thay đổi?”
"Không thay đổi." Hạ Thiên Tường hồi tưởng lại quyển sách quý dạy cách theo đuổi vợ tối hôm qua, hiện tại anh đã xác định, nhất định phải không có việc gì thì hôn cô một cái, như vậy chờ cô đến khi quen với anh, nếu người đàn ông khác hôn cô thì cô nhất định không chịu nổi.
Vậy thì cuối cùng cô cũng chỉ có thể gả cho anh.
Thói quen sẽ thành tự nhiên, hiện giờ đây là cách tốt nhất để anh khuất phục cô.
"Anh..." Tô Nhược Hân tức giận.
Nhưng người đàn ông chỉ lười biếng nằm trên giường, lại ung dung gối lên hai cánh tay dài rồi mỉm cười nhìn cô.
Cô đột nhiên ngửi thấy một bầu không khí khác thường.
Người ta nói rằng người đàn ông vào buổi sáng là dễ dàng động tình nhất.
Cô vẫn nên chạy trước thì tốt hơn.
"Hạ Thiên Tường, anh mau rời giường đi.”
Cô đánh thức Hạ Thiên Tường, rồi lại đi gọi Chúc Hứa.
Chúc Hứa có lẽ vẫn chưa ngủ đủ giấc, tuy nhiên vừa nghe thấy giọng nói của Tô Nhược Hân và nhìn thấy bóng người của Tô Nhược Hân, cậu bé nhanh chóng bật dậy.
Dù sao cũng không phải là người thân nhất của cậu bé, cho nên cậu bé luôn thật cẩn thận theo bản năng làm cho mình trở nên ngoan ngoãn khéo léo.
Cậu bé sợ bị mọi người ghét bỏ.
Tô Nhược Hân xoa xoa đầu của cậu bé: "Dậy đánh răng rửa mặt, sau đó đi ra ăn sáng.”
Cô gọi Chúc Hứa xong, lúc đi ra đã thấy Hạ Thiên Tường đi ra rửa mặt.
Tô Nhược Hân nhìn chiếc túi trên bàn trà, bên trong tất cả đều là đồ ăn vặt.
Chị Chiêm đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Theo lời dặn của cô, tất cả đều là thức ăn thanh đạm.
Một lớn một nhỏ ngồi vào bàn.
"Ôi, sao lại không có thịt? Thậm chí xúc xích cũng không có." Chúc Hứa cũng không suy nghĩ nhiều lập tức hỏi, những món này hình như kém hơn rất nhiều so với thức ăn mà cậu bé đã ăn ở đây trong hai ngày qua.
Cậu bé còn nhỏ, cậu bé không nghĩ rằng ăn mặn và ăn chay sẽ hợp nhau, nhưng Hạ Thiên Tường thì nghĩ đến: "Sao lại thanh đạm như vậy? Không nấu theo công thức nấu ăn hay sao?”
Khi anh nói ra câu này với giọng lạnh lùng, chị Chiêm rùng mình một cái, vừa muốn giải thích, thì nghe thấy Tô Nhược Hân nói chuyện giúp cô ấy: "Là tôi bảo chị Chiêm làm như vậy, không thể hay sao?”
"Có thể." Tô Nhược Hân nói xong, Hạ Thiên Tường lập tức cảm thấy ổn khi nhìn thấy một bàn thức ăn này.
Đúng vậy, rất ổn。
Tuy nhiên, lúc thực sự bắt đầu ăn, động tác của anh còn chậm hơn so với trước kia.
Chậm rãi giống như là ăn không phải thức ăn, mà là thuốc độc bất đắc dĩ không thể không uống.
Ở bên kia, Chúc Hứa cũng đang ở trong tương tự.
Tô Nhược Hân không thể nhìn nổi nữa.
Cô gắp một cái bánh bao bỏ vào bát của Chúc Hứa: "Ăn đi." Ngay sau đó lại múc một chén cháo gạo trắng đưa đến trước mặt cậu bé.
Khuôn mặt của Chúc Hứa lộ vẻ khổ sở, tuy nhiên cậu bé vẫn ngoan ngoãn ăn.
Hạ Thiên Tường vẫn yên lặng ăn thức ăn của anh, vĩnh viễn đều là tư thái không nhanh không chậm.
Tô Nhược Hân cũng gắp cho anh một cái bánh bao, lại thêm một cốc sữa đậu nành cùng với một cái bánh mỳ nhỏ: "Ăn sạch.”
Hạ Thiên Tường nhíu mày, anh đã cảm thấy no rồi, ăn không nổi nữa: "Tôi không đói.”
"Vậy thì anh cũng phải ăn, nếu không thì anh đừng mơ tưởng rằng tôi sẽ gắp đồ ăn cho anh nữa.”
Vừa nghe thấy lời uy hiếp này, Hạ Thiên Tường im lặng ăn.
Chị Chiêm đứng ở cách đó không xa nhìn thấy su ở chung của Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường, đã bị dọa cho choáng váng rồi.
Cho tới bây giờ bà ấy cũng không ngờ rằng trên đời này lại có người có thể uy hiếp Hạ Thiên Tường.
Nhưng Tô Nhược Hân thật sự đã làm được.
Hơn nữa Hạ Thiên Tường bị uy hiếp còn ngoan ngoãn đồng ý như Chúc Hứa.
Anh thực sự ăn hết tất cả thức ăn ở trước mặt anh.
Bữa sáng đã kết thúc.
Hạ Thiên Tường đứng dậy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến công ty, nhưng lại bị Tô Nhược Hân gọi lại: "Hạ Thiên Tường, hôm nay đi muộn một chút, có vấn đề gì không?”
"Hả?”
"Sau nửa giờ nữa mới đi.”
Hạ Thiên Tường nhìn thời gian, gật đầu: "Được." Tô Nhược Hân ở đây, anh cũng không muốn đi.
Nếu không có việc gì cần phải giải quyết, hiện tại anh cũng không muốn đi đến công ty.
Chỉ là lúc trước anh ngủ quá lâu, tập đoàn Hạ Thị cũng hỗn loạn thật lâu, hiện tại vừa mới đưa công ty trở lại quỹ đạo, nếu như lúc này lại thả lỏng thì sẽ trở lại giai đoạn hỗn loạn trước đây.
Vì vậy, không thể không đi làm việc.
"Đúng rồi, không phải hôm nay anh muốn đưa Chúc Hứa đi nhà trẻ hay sao?”
"Tối hôm qua tôi đã kiểm tra trường mẫu giáo kia, không phải là rất lý tưởng, chờ tôi xác định lại rồi mới đi, có thể buổi chiều, cũng có thể là ngày mai." Tối hôm qua Tô Nhược Hân đi tự học muộn, cô đã xử lý được rất nhiều chuyện.
Chúc Hứa ở trường mẫu giáo, cô vẫn luôn theo dõi.
"Được, Chúc Hứa ở nhà thêm một ngày nữa, có vấn đề gì không?”
"Không." Chúc Hứa kêu rất lớn.
Cậu bé nghĩ rằng bây giờ anh có thể để cho cậu bé ở trong nhà một tuần không đi ra ngoài cũng được.
Hạ Thiên Tường mua cho cậu bé nhiều đồ chơi như vậy, cậu bé có thể chơi mấy ngày liền.
Trước khi đi, chị Chiêm đã thu dọn phòng bếp, hai lớn một nhỏ đều ngồi trên sofa, nói chuyện câu có câu không.
Buổi sáng, có thể thanh nhàn như vậy chứ không giống như nhà người khác hỗn loạn gà bay chó sủa, vừa cướp nhà vệ sinh, lại vừa thúc giục ăn cơm, thật sự rất khó có được.
Thời gian trôi qua rất nhanh chóng.
Mắt thấy sắp trôi qua nửa giờ, Tô Nhược Hân đứng dậy đi vào phòng bếp, lấy một cái túi thuốc ra, lại cầm theo một cái bát lớn, lấy một cốc nước nóng, lại bỏ túi thuốc vào, một lúc sau thì túi thuốc cũng nóng lên.
Rất thuận tiện.
Cô lấy ra, đi về phía Hạ Thiên Tường, lập tức đưa cho anh: "Uống đi.”
"Tôi... của tôi?" Hạ Thiên Tường đột nhiên nhớ tới việc tối hôm qua Phương Tấn khiếu nại với Tô Nhược Hân, còn có cả việc thuốc được đưa tới khi anh ta đến ấn chuông cửa từ sáng sớm, sau khi Phương Tấn rời đi, anh còn dặn Phương Tấn nhất định phải điều tra rõ ràng Tô Nhược Hân sắc thuốc này cho ai.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng, người mà cô cầm túi thuốc ấm áp đưa cho lại là anh...
"Ừm, uống xong có kẹo.” Tô Nhược Hân nói xong bèn mở cái túi mà Phương Tấn mang tới.
Bên trong thực sự có rất nhiều đồ ăn vặt, kẹo, đồ ăn nhẹ cay, và một hộp sầu riêng đã bóc vỏ.
Nhưng vì đã được gói kín nên mùi hương của sầu riêng cũng không 'thơm ngát khắp phòng.
Bóc một viên kẹo, Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tường uống thuốc.
Hạ Thiên Tường lại nhìn túi thuốc trong tay, một hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần lại.
"Sợ đắng?" Nói xong, Tô Nhược Hân nhớ tới điều gì đó bèn nhét viên kẹo trong tay vào trong miệng mình: "Tôi quên mất, anh không có vị giác, căn bản không biết đắng là gì.”
Vì vậy, cô tự mình bóc kẹo rồi ăn nó.
"Sợ." Không nghĩ rằng, cô vừa mới ném kẹo vào miệng, Hạ Thiên Tường lập tức mở miệng.
Tô Nhược Hân thiếu chút nữa phun viên kẹo đang ngậm trong miệng ra: "Anh nói cái gì?”
"Sợ đắng." Hạ Thiên Tường rất có trách nhiệm nói.
"Hạ Thiên Tường, rõ ràng anh có bệnh, anh nói bậy.”
"Chú Hạ bị bệnh hay sao?" Chúc Hứa nhìn qua.
Chị Chiêm cũng nhìn qua, tuy nhiên cô ấy không dám nói chuyện.
Cô ấy không có lá gan đó.
Lúc này cô ấy cũng rất bội phục Chúc Hứa Đồng nói mà không hề cố kỵ gì cả, nếu đổi lại cô ấy hỏi Hạ Thiên Tường như vậy, cô ấy cũng không dám nghĩ tới hậu quả.
Quá đáng quá đi.
"Đến bữa cơm rồi à?”
"Đúng, tôi đi gọi Chúc Hứa." Tô Nhược Hân đột nhiên nhớ ra mục đích khi cô vừa mới vào đây, sau khi gọi Hạ Thiên Tường xong còn phải gọi Chúc Hứa.
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Chỉ là vừa mới bước được một bước, cô lại nhớ tới hành vi lưu manh một lời không hợp liền hôn vừa rồi: "Hạ Thiên Tường, khi nào thì anh có thể thay đổi?”
"Không thay đổi." Hạ Thiên Tường hồi tưởng lại quyển sách quý dạy cách theo đuổi vợ tối hôm qua, hiện tại anh đã xác định, nhất định phải không có việc gì thì hôn cô một cái, như vậy chờ cô đến khi quen với anh, nếu người đàn ông khác hôn cô thì cô nhất định không chịu nổi.
Vậy thì cuối cùng cô cũng chỉ có thể gả cho anh.
Thói quen sẽ thành tự nhiên, hiện giờ đây là cách tốt nhất để anh khuất phục cô.
"Anh..." Tô Nhược Hân tức giận.
Nhưng người đàn ông chỉ lười biếng nằm trên giường, lại ung dung gối lên hai cánh tay dài rồi mỉm cười nhìn cô.
Cô đột nhiên ngửi thấy một bầu không khí khác thường.
Người ta nói rằng người đàn ông vào buổi sáng là dễ dàng động tình nhất.
Cô vẫn nên chạy trước thì tốt hơn.
"Hạ Thiên Tường, anh mau rời giường đi.”
Cô đánh thức Hạ Thiên Tường, rồi lại đi gọi Chúc Hứa.
Chúc Hứa có lẽ vẫn chưa ngủ đủ giấc, tuy nhiên vừa nghe thấy giọng nói của Tô Nhược Hân và nhìn thấy bóng người của Tô Nhược Hân, cậu bé nhanh chóng bật dậy.
Dù sao cũng không phải là người thân nhất của cậu bé, cho nên cậu bé luôn thật cẩn thận theo bản năng làm cho mình trở nên ngoan ngoãn khéo léo.
Cậu bé sợ bị mọi người ghét bỏ.
Tô Nhược Hân xoa xoa đầu của cậu bé: "Dậy đánh răng rửa mặt, sau đó đi ra ăn sáng.”
Cô gọi Chúc Hứa xong, lúc đi ra đã thấy Hạ Thiên Tường đi ra rửa mặt.
Tô Nhược Hân nhìn chiếc túi trên bàn trà, bên trong tất cả đều là đồ ăn vặt.
Chị Chiêm đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Theo lời dặn của cô, tất cả đều là thức ăn thanh đạm.
Một lớn một nhỏ ngồi vào bàn.
"Ôi, sao lại không có thịt? Thậm chí xúc xích cũng không có." Chúc Hứa cũng không suy nghĩ nhiều lập tức hỏi, những món này hình như kém hơn rất nhiều so với thức ăn mà cậu bé đã ăn ở đây trong hai ngày qua.
Cậu bé còn nhỏ, cậu bé không nghĩ rằng ăn mặn và ăn chay sẽ hợp nhau, nhưng Hạ Thiên Tường thì nghĩ đến: "Sao lại thanh đạm như vậy? Không nấu theo công thức nấu ăn hay sao?”
Khi anh nói ra câu này với giọng lạnh lùng, chị Chiêm rùng mình một cái, vừa muốn giải thích, thì nghe thấy Tô Nhược Hân nói chuyện giúp cô ấy: "Là tôi bảo chị Chiêm làm như vậy, không thể hay sao?”
"Có thể." Tô Nhược Hân nói xong, Hạ Thiên Tường lập tức cảm thấy ổn khi nhìn thấy một bàn thức ăn này.
Đúng vậy, rất ổn。
Tuy nhiên, lúc thực sự bắt đầu ăn, động tác của anh còn chậm hơn so với trước kia.
Chậm rãi giống như là ăn không phải thức ăn, mà là thuốc độc bất đắc dĩ không thể không uống.
Ở bên kia, Chúc Hứa cũng đang ở trong tương tự.
Tô Nhược Hân không thể nhìn nổi nữa.
Cô gắp một cái bánh bao bỏ vào bát của Chúc Hứa: "Ăn đi." Ngay sau đó lại múc một chén cháo gạo trắng đưa đến trước mặt cậu bé.
Khuôn mặt của Chúc Hứa lộ vẻ khổ sở, tuy nhiên cậu bé vẫn ngoan ngoãn ăn.
Hạ Thiên Tường vẫn yên lặng ăn thức ăn của anh, vĩnh viễn đều là tư thái không nhanh không chậm.
Tô Nhược Hân cũng gắp cho anh một cái bánh bao, lại thêm một cốc sữa đậu nành cùng với một cái bánh mỳ nhỏ: "Ăn sạch.”
Hạ Thiên Tường nhíu mày, anh đã cảm thấy no rồi, ăn không nổi nữa: "Tôi không đói.”
"Vậy thì anh cũng phải ăn, nếu không thì anh đừng mơ tưởng rằng tôi sẽ gắp đồ ăn cho anh nữa.”
Vừa nghe thấy lời uy hiếp này, Hạ Thiên Tường im lặng ăn.
Chị Chiêm đứng ở cách đó không xa nhìn thấy su ở chung của Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường, đã bị dọa cho choáng váng rồi.
Cho tới bây giờ bà ấy cũng không ngờ rằng trên đời này lại có người có thể uy hiếp Hạ Thiên Tường.
Nhưng Tô Nhược Hân thật sự đã làm được.
Hơn nữa Hạ Thiên Tường bị uy hiếp còn ngoan ngoãn đồng ý như Chúc Hứa.
Anh thực sự ăn hết tất cả thức ăn ở trước mặt anh.
Bữa sáng đã kết thúc.
Hạ Thiên Tường đứng dậy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến công ty, nhưng lại bị Tô Nhược Hân gọi lại: "Hạ Thiên Tường, hôm nay đi muộn một chút, có vấn đề gì không?”
"Hả?”
"Sau nửa giờ nữa mới đi.”
Hạ Thiên Tường nhìn thời gian, gật đầu: "Được." Tô Nhược Hân ở đây, anh cũng không muốn đi.
Nếu không có việc gì cần phải giải quyết, hiện tại anh cũng không muốn đi đến công ty.
Chỉ là lúc trước anh ngủ quá lâu, tập đoàn Hạ Thị cũng hỗn loạn thật lâu, hiện tại vừa mới đưa công ty trở lại quỹ đạo, nếu như lúc này lại thả lỏng thì sẽ trở lại giai đoạn hỗn loạn trước đây.
Vì vậy, không thể không đi làm việc.
"Đúng rồi, không phải hôm nay anh muốn đưa Chúc Hứa đi nhà trẻ hay sao?”
"Tối hôm qua tôi đã kiểm tra trường mẫu giáo kia, không phải là rất lý tưởng, chờ tôi xác định lại rồi mới đi, có thể buổi chiều, cũng có thể là ngày mai." Tối hôm qua Tô Nhược Hân đi tự học muộn, cô đã xử lý được rất nhiều chuyện.
Chúc Hứa ở trường mẫu giáo, cô vẫn luôn theo dõi.
"Được, Chúc Hứa ở nhà thêm một ngày nữa, có vấn đề gì không?”
"Không." Chúc Hứa kêu rất lớn.
Cậu bé nghĩ rằng bây giờ anh có thể để cho cậu bé ở trong nhà một tuần không đi ra ngoài cũng được.
Hạ Thiên Tường mua cho cậu bé nhiều đồ chơi như vậy, cậu bé có thể chơi mấy ngày liền.
Trước khi đi, chị Chiêm đã thu dọn phòng bếp, hai lớn một nhỏ đều ngồi trên sofa, nói chuyện câu có câu không.
Buổi sáng, có thể thanh nhàn như vậy chứ không giống như nhà người khác hỗn loạn gà bay chó sủa, vừa cướp nhà vệ sinh, lại vừa thúc giục ăn cơm, thật sự rất khó có được.
Thời gian trôi qua rất nhanh chóng.
Mắt thấy sắp trôi qua nửa giờ, Tô Nhược Hân đứng dậy đi vào phòng bếp, lấy một cái túi thuốc ra, lại cầm theo một cái bát lớn, lấy một cốc nước nóng, lại bỏ túi thuốc vào, một lúc sau thì túi thuốc cũng nóng lên.
Rất thuận tiện.
Cô lấy ra, đi về phía Hạ Thiên Tường, lập tức đưa cho anh: "Uống đi.”
"Tôi... của tôi?" Hạ Thiên Tường đột nhiên nhớ tới việc tối hôm qua Phương Tấn khiếu nại với Tô Nhược Hân, còn có cả việc thuốc được đưa tới khi anh ta đến ấn chuông cửa từ sáng sớm, sau khi Phương Tấn rời đi, anh còn dặn Phương Tấn nhất định phải điều tra rõ ràng Tô Nhược Hân sắc thuốc này cho ai.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng, người mà cô cầm túi thuốc ấm áp đưa cho lại là anh...
"Ừm, uống xong có kẹo.” Tô Nhược Hân nói xong bèn mở cái túi mà Phương Tấn mang tới.
Bên trong thực sự có rất nhiều đồ ăn vặt, kẹo, đồ ăn nhẹ cay, và một hộp sầu riêng đã bóc vỏ.
Nhưng vì đã được gói kín nên mùi hương của sầu riêng cũng không 'thơm ngát khắp phòng.
Bóc một viên kẹo, Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tường uống thuốc.
Hạ Thiên Tường lại nhìn túi thuốc trong tay, một hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần lại.
"Sợ đắng?" Nói xong, Tô Nhược Hân nhớ tới điều gì đó bèn nhét viên kẹo trong tay vào trong miệng mình: "Tôi quên mất, anh không có vị giác, căn bản không biết đắng là gì.”
Vì vậy, cô tự mình bóc kẹo rồi ăn nó.
"Sợ." Không nghĩ rằng, cô vừa mới ném kẹo vào miệng, Hạ Thiên Tường lập tức mở miệng.
Tô Nhược Hân thiếu chút nữa phun viên kẹo đang ngậm trong miệng ra: "Anh nói cái gì?”
"Sợ đắng." Hạ Thiên Tường rất có trách nhiệm nói.
"Hạ Thiên Tường, rõ ràng anh có bệnh, anh nói bậy.”
"Chú Hạ bị bệnh hay sao?" Chúc Hứa nhìn qua.
Chị Chiêm cũng nhìn qua, tuy nhiên cô ấy không dám nói chuyện.
Cô ấy không có lá gan đó.
Lúc này cô ấy cũng rất bội phục Chúc Hứa Đồng nói mà không hề cố kỵ gì cả, nếu đổi lại cô ấy hỏi Hạ Thiên Tường như vậy, cô ấy cũng không dám nghĩ tới hậu quả.