Chương 145: Anh nô dịch tôi
"Không.”
"Dì út nói chú bị bệnh." Chúc Hứa nói một cách chắc chắn.
"Không.”
"Vậy tại sao chú lại phải uống thuốc? Nó rất đắng.”
"Để điều hòa cơ thể." Hạ Thiên Tường vô cùng bình tĩnh nói xong, lập tức nhìn về phía Tô Nhược Hân: "Đắng.”
Tô Nhược Hân vỗ tay anh một cái: "Không đắng.”
Lời nói kia của anh có thể lừa dối Chúc Hứa, những tuyệt đối không có khả năng lừa cô.
Anh bị bệnh gì, cô biết rõ hơn bất cứ ai.
Thậm chí cô còn tra ra nguyên nhân bệnh của anh.
Hạ Thiên Tường thở dài một tiếng, ánh mắt rơi vào gói kẹo trên bàn trà kia: "Đã rất nhiều năm rồi tôi không ăn kẹo.”
"Cháu cũng rất lâu không ăn rồi, dì út, dì đã ăn rồi, cháu có thể ăn một viên hay không?" Chúc Hứa ồn ào làm nũng.
Cái mũi của cô lập tức cảm thấy chua xót.
Chua xót vì đứa bé, cũng chua xót vì người lớn.
Anh đã không ăn kẹo trong nhiều năm rồi sao?
Phải, anh không có cảm giác gì sau khi ăn.
Ăn nhiều đồ ngọt lại không tốt, vậy tại sao lại phải ăn.
Nghĩ đến đây, cô tự mình bóc hai viên, đưa một viên cho Chúc Hứa, một viên cho Hạ Thiên Tường: "Ăn đi.”
Thứ mà Phương Tấn mua đương nhiên đều là tốt nhất.
Đó là thói quen của anh ta.
Bởi vì thứ mà Tô Nhược Hân muốn, cũng tương đương với Hạ Thiên Tường muốn.
Ở trên người Hạ Thiên Tường, trước kia những điều cho rằng là không có khả năng, hiện giờ bởi vì có Tô Nhược Hân, hình như tất cả đều có khả năng.
Ngày hôm qua Tiêu Tuấn Vỹ còn đăng video Hạ Thiên Tường xin lỗi Tô Nhược Hân, Phương Tấn xem mà cảm thấy choáng váng.
Cho nên, lúc mua kẹo cho Tô Nhược Hân, sợ Hạ Thiên Tường tự nhiên không bình thường cũng ăn một miếng, cho nên anh ta đương nhiên chọn thương hiệu tốt nhất để mua.
Kẹo ngọt mà không ngấy, lại không quá ngọt, rất tốt cho sức khỏe.
Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng chậm rãi bỏ vào trong miệng, ăn giống như nhai sáp, không có cảm giác gì cả.
Tô Nhược Hân bình tĩnh nhìn anh, nhìn anh vẫn nhai với tốc độ chậm rãi như trước kia, cô không khỏi nhíu mày.
"Chờ thêm mười phút nữa, anh không vội chứ?”
"Tôi là Tổng giám đốc." Nếu anh muốn xin nghỉ phép thì cũng là tự mình hỏi mình, vậy cũng không có ý nghĩa gì cả. "Còn cô thì sao?”
"Tối hôm qua tôi đã gửi tin nhắn cho Mỹ Lan, nhờ cô ấy xin nghỉ với thầy Trương, tôi cũng gửi tin nhắn cho cô Trương rồi." Tối hôm qua cô đã sắp xếp xong mọi việc cho sáng nay rồi, cho nên, cô cũng không hoảng hốt.
Đôi mắt thâm thúy của Hạ Thiên Tường nhìn về phía Tô Nhược Hân.
Không nghĩ rằng vì muốn chữa khỏi vị giác của anh, cô lại để tâm như vậy.
Trong khoảnh khắc, cho dù cô có nói hiện tại anh đã già, anh cũng không thể để cô đi.
"Dì út, cháu vẫn muốn ăn kẹo, có được không?" Hạ Thiên Tường ăn không cảm thấy vị gì, nhưng Chúc Hứa thì không giống, kẹo này quá ngon, ngon hơn bất cứ thứ gì cậu bé ăn trước kia nên cậu bé vẫn muốn nữa.
"Được rồi." Tô Nhược Hân cầm lấy một viên đưa cho cậu bé: "Tự mình bóc đi.”
"Ồ, yeah." Thằng bé không nghĩ gì nhiều, chỉ cần có thể ăn được là được.
Tô Nhược Hân đang nhìn Chúc Hứa bóc kẹo, đột nhiên nghe thấy người đàn ông ở bên cạnh thấp giọng nói: "Tôi cũng muốn.”
"Anh là một người đàn ông, anh..." Tô Nhược Hân theo bản năng bắt đầu phàn nàn, nhưng mới nói một nửa đột nhiên nhớ ra rằng kẹo này của cô vốn là chuẩn bị cho Hạ Thiên Tường.
Lúc đó cô cảm thấy rất vui vẻ, lo lắng anh uống thuốc sợ đắng nên chuẩn bị kẹo.
Lúc đó cô quên mất rằng, kẹo mà cô đã chuẩn bị cho anh là để điều trị vị giác của anh.
Nếu đã là chuẩn bị vì anh, anh lại nhiều năm không ăn, vẫn nên cho anh ăn đi.
Cho dù nó không có hương vị gì cả, nhưng cuối cùng anh vẫn được ăn kẹo.
Cô đưa một viên kẹo cho Hạ Thiên Tường: "Anh ăn đi.”
"Em bóc.”
"Anh nô dịch tôi.”
"Chú Hạ, cháu bóc cho chú." Ở bên cạnh, Chúc Hứa đang ăn ngon miệng không nhìn nổi nữa, chủ động bóc kẹo cho Hạ Thiên Tường đưa qua.
Hạ Thiên Tường nhìn thoáng qua viên kẹo trên bàn tay nhỏ bé, có chút ghét bỏ.
Anh chỉ ăn kẹo mà Tô Nhược Hân bóc cho anh.
Nhưng giờ phút này thằng bé kia làm sao biết được tâm sự của Hạ Thiên Tường, cậu bé chỉ biết nó không muốn nhìn thấy Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân cãi nhau ầm ĩ, chiều hôm qua lúc hai người lớn bọn họ cãi nhau ầm ĩ đã dọa sợ cậu bé.
Tô Nhược Hân cũng phát hiện ra, đưa tay đẩy đẩy Hạ Thiên Tường: "Ăn đi.”
"Vậy em lại bóc thêm một viên nữa." Nếu không, tôi sẽ không ăn của Chúc Hứa.
Tô Nhược Hân bất đắc dĩ đành phải bóc thêm một viên cho anh.
Hạ Thiên Tường lúc này mới ăn hai viên cùng lúc.
Tốc độ nhai vẫn rất từ tốn.
Đột nhiên, anh dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?" Tô Nhược Hân luôn nghĩ rằng hiệu quả của thuốc không thể nhanh như vậy, dù sao mới ăn chưa được bao lâu.
"Ngọt.”
Một từ.
Thực sự chỉ là một từ.
Nhưng lại có một cảm giác chua xót trong mắt.
Đó là cảm giác mà Hạ Thiên Tường đã không có trong nhiều năm.
"Có ngọt không?" Ánh mắt của Tô Nhược Hân lập tức sáng lên, hận không thể thử thay cho Hạ Thiên Tường.
"Có một chút, nhàn nhạt." Hạ Thiên Tường nói thật, sau đó nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân hơi trầm xuống, ngay sau đó lại nói: "Đã nhiều năm tôi không có loại cảm giác này, Nhược Hân, cám ơn em.”
"Thật sao?" Tô Nhược Hân đặt tay lên vai anh, nhìn anh bằng ánh mắt hồi hộp.
Rõ ràng anh đã có chút cảm giác, nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa.
"Đúng, thực sự.”
"Hạ Thiên Tường, anh lại ăn cái này đi." Tô Nhược Hân lấy ra một túi đồ ăn vặt thoạt nhìn rất cay, xé mở miệng túi rồi đưa cho Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường nhìn đồ ăn vặt trong tay, anh chưa bao giờ ăn những đồ ăn vặt này.
"Anh thử xem, chỉ có thực phẩm có tính kích thích mới có thể kích thích vị giác của anh nhanh hơn." Tô Nhược Hân đành phải khuyên Hạ Thiên Tường.
"Được rồi." Hạ Thiên Tường đành phải ăn một miếng nhỏ.
"Có cảm giác gì không? Cảm giác cay, một chút cũng được.”
Hạ Thiên Tường cảm nhận một chút: "Hình như có một chút.”
"Ừm, buổi tối tiếp tục uống thuốc, chờ đến khi uống xong mười phần, bệnh của anh có thể khỏi." Cô vui vẻ nhìn Hạ Thiên Tường, thực ra lúc ban đầu khi bị Lục Diễm Chi cưỡng ép ghép đôi cho anh, cô cứ nhìn thấy Hạ Thiên Tường là cảm thấy chán ghét.
Nhưng sau một thời gian dài ở bên nhau đã lâu, biết nguyên nhân cửu tử nhất sinh của anh, biết anh thực ra còn cô đơn hơn so với cô, cô đã không trách anh từ lâu.
Vốn dĩ đó cũng không phải lỗi của anh.
Tất cả đều là lỗi của người gây ra vụ tai nạn xe hơi kia.
Còn cả người đã hại anh mất đi vị giác từ khi còn nhỏ.
"Được, tôi ăn."
Chúc Hứa nhảy xuống sô pha, cậu bé không nghe hiểu cũng không nhìn hiểu, cậu bé kéo kéo góc áo của Tô Nhược Hân: "Chú Hạ bị bệnh gì vậy? Nó có nghiêm trọng không? Chú sẽ không bị bệnh nặng như mẹ cháu, đúng không?”
Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé bỗng nhiên rơi nước mắt.
Nước mắt sắp chảy xuống.
Trong lòng của Tô Nhược Hân cảm thấy ấm áp, tâm tư của một đứa trẻ phân biệt người xấu trực tiếp và trực quan nhất, đừng nhìn khuôn mặt bình thường của Hạ Thiên Tường luôn lạnh lùng, nhưng Chúc Hứa vẫn cảm giác được Hạ Thiên Tường đối xử tốt với cậu bé.
Nếu không giờ phút này cậu bé cũng sẽ không nói khóc sẽ khóc.
"Không nặng đâu." Hạ Thiên Tường nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Chúc Hứa bèn trả lời một câu không được tự nhiên.
Tô Nhược Hân cũng buồn cười ôm Chúc Hứa: "Bệnh của chú Hạ không nghiêm trọng, chỉ là ăn không biết được hương vị, không nặng như mẹ cháu, rất nhanh sẽ có thể tốt hơn.”
"Thật sao?" Chúc Hứa khóc thút thít, thật sự đang lo lắng cho Hạ Thiên Tường.
"Thật, yên tâm đi, thuốc lần này không có tay của người xấu, là do chú Phương của cháu tự mình mua, còn tự mình sắc, nên sẽ không có đồ giả.” Tô Nhược Hân thản nhiên giải thích.
Chúc Hứa lại lập tức trở nên mẫn cảm.
"Thuốc của mẹ cháu lúc trước có phải là giả không?”
"Dì út nói chú bị bệnh." Chúc Hứa nói một cách chắc chắn.
"Không.”
"Vậy tại sao chú lại phải uống thuốc? Nó rất đắng.”
"Để điều hòa cơ thể." Hạ Thiên Tường vô cùng bình tĩnh nói xong, lập tức nhìn về phía Tô Nhược Hân: "Đắng.”
Tô Nhược Hân vỗ tay anh một cái: "Không đắng.”
Lời nói kia của anh có thể lừa dối Chúc Hứa, những tuyệt đối không có khả năng lừa cô.
Anh bị bệnh gì, cô biết rõ hơn bất cứ ai.
Thậm chí cô còn tra ra nguyên nhân bệnh của anh.
Hạ Thiên Tường thở dài một tiếng, ánh mắt rơi vào gói kẹo trên bàn trà kia: "Đã rất nhiều năm rồi tôi không ăn kẹo.”
"Cháu cũng rất lâu không ăn rồi, dì út, dì đã ăn rồi, cháu có thể ăn một viên hay không?" Chúc Hứa ồn ào làm nũng.
Cái mũi của cô lập tức cảm thấy chua xót.
Chua xót vì đứa bé, cũng chua xót vì người lớn.
Anh đã không ăn kẹo trong nhiều năm rồi sao?
Phải, anh không có cảm giác gì sau khi ăn.
Ăn nhiều đồ ngọt lại không tốt, vậy tại sao lại phải ăn.
Nghĩ đến đây, cô tự mình bóc hai viên, đưa một viên cho Chúc Hứa, một viên cho Hạ Thiên Tường: "Ăn đi.”
Thứ mà Phương Tấn mua đương nhiên đều là tốt nhất.
Đó là thói quen của anh ta.
Bởi vì thứ mà Tô Nhược Hân muốn, cũng tương đương với Hạ Thiên Tường muốn.
Ở trên người Hạ Thiên Tường, trước kia những điều cho rằng là không có khả năng, hiện giờ bởi vì có Tô Nhược Hân, hình như tất cả đều có khả năng.
Ngày hôm qua Tiêu Tuấn Vỹ còn đăng video Hạ Thiên Tường xin lỗi Tô Nhược Hân, Phương Tấn xem mà cảm thấy choáng váng.
Cho nên, lúc mua kẹo cho Tô Nhược Hân, sợ Hạ Thiên Tường tự nhiên không bình thường cũng ăn một miếng, cho nên anh ta đương nhiên chọn thương hiệu tốt nhất để mua.
Kẹo ngọt mà không ngấy, lại không quá ngọt, rất tốt cho sức khỏe.
Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng chậm rãi bỏ vào trong miệng, ăn giống như nhai sáp, không có cảm giác gì cả.
Tô Nhược Hân bình tĩnh nhìn anh, nhìn anh vẫn nhai với tốc độ chậm rãi như trước kia, cô không khỏi nhíu mày.
"Chờ thêm mười phút nữa, anh không vội chứ?”
"Tôi là Tổng giám đốc." Nếu anh muốn xin nghỉ phép thì cũng là tự mình hỏi mình, vậy cũng không có ý nghĩa gì cả. "Còn cô thì sao?”
"Tối hôm qua tôi đã gửi tin nhắn cho Mỹ Lan, nhờ cô ấy xin nghỉ với thầy Trương, tôi cũng gửi tin nhắn cho cô Trương rồi." Tối hôm qua cô đã sắp xếp xong mọi việc cho sáng nay rồi, cho nên, cô cũng không hoảng hốt.
Đôi mắt thâm thúy của Hạ Thiên Tường nhìn về phía Tô Nhược Hân.
Không nghĩ rằng vì muốn chữa khỏi vị giác của anh, cô lại để tâm như vậy.
Trong khoảnh khắc, cho dù cô có nói hiện tại anh đã già, anh cũng không thể để cô đi.
"Dì út, cháu vẫn muốn ăn kẹo, có được không?" Hạ Thiên Tường ăn không cảm thấy vị gì, nhưng Chúc Hứa thì không giống, kẹo này quá ngon, ngon hơn bất cứ thứ gì cậu bé ăn trước kia nên cậu bé vẫn muốn nữa.
"Được rồi." Tô Nhược Hân cầm lấy một viên đưa cho cậu bé: "Tự mình bóc đi.”
"Ồ, yeah." Thằng bé không nghĩ gì nhiều, chỉ cần có thể ăn được là được.
Tô Nhược Hân đang nhìn Chúc Hứa bóc kẹo, đột nhiên nghe thấy người đàn ông ở bên cạnh thấp giọng nói: "Tôi cũng muốn.”
"Anh là một người đàn ông, anh..." Tô Nhược Hân theo bản năng bắt đầu phàn nàn, nhưng mới nói một nửa đột nhiên nhớ ra rằng kẹo này của cô vốn là chuẩn bị cho Hạ Thiên Tường.
Lúc đó cô cảm thấy rất vui vẻ, lo lắng anh uống thuốc sợ đắng nên chuẩn bị kẹo.
Lúc đó cô quên mất rằng, kẹo mà cô đã chuẩn bị cho anh là để điều trị vị giác của anh.
Nếu đã là chuẩn bị vì anh, anh lại nhiều năm không ăn, vẫn nên cho anh ăn đi.
Cho dù nó không có hương vị gì cả, nhưng cuối cùng anh vẫn được ăn kẹo.
Cô đưa một viên kẹo cho Hạ Thiên Tường: "Anh ăn đi.”
"Em bóc.”
"Anh nô dịch tôi.”
"Chú Hạ, cháu bóc cho chú." Ở bên cạnh, Chúc Hứa đang ăn ngon miệng không nhìn nổi nữa, chủ động bóc kẹo cho Hạ Thiên Tường đưa qua.
Hạ Thiên Tường nhìn thoáng qua viên kẹo trên bàn tay nhỏ bé, có chút ghét bỏ.
Anh chỉ ăn kẹo mà Tô Nhược Hân bóc cho anh.
Nhưng giờ phút này thằng bé kia làm sao biết được tâm sự của Hạ Thiên Tường, cậu bé chỉ biết nó không muốn nhìn thấy Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân cãi nhau ầm ĩ, chiều hôm qua lúc hai người lớn bọn họ cãi nhau ầm ĩ đã dọa sợ cậu bé.
Tô Nhược Hân cũng phát hiện ra, đưa tay đẩy đẩy Hạ Thiên Tường: "Ăn đi.”
"Vậy em lại bóc thêm một viên nữa." Nếu không, tôi sẽ không ăn của Chúc Hứa.
Tô Nhược Hân bất đắc dĩ đành phải bóc thêm một viên cho anh.
Hạ Thiên Tường lúc này mới ăn hai viên cùng lúc.
Tốc độ nhai vẫn rất từ tốn.
Đột nhiên, anh dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?" Tô Nhược Hân luôn nghĩ rằng hiệu quả của thuốc không thể nhanh như vậy, dù sao mới ăn chưa được bao lâu.
"Ngọt.”
Một từ.
Thực sự chỉ là một từ.
Nhưng lại có một cảm giác chua xót trong mắt.
Đó là cảm giác mà Hạ Thiên Tường đã không có trong nhiều năm.
"Có ngọt không?" Ánh mắt của Tô Nhược Hân lập tức sáng lên, hận không thể thử thay cho Hạ Thiên Tường.
"Có một chút, nhàn nhạt." Hạ Thiên Tường nói thật, sau đó nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân hơi trầm xuống, ngay sau đó lại nói: "Đã nhiều năm tôi không có loại cảm giác này, Nhược Hân, cám ơn em.”
"Thật sao?" Tô Nhược Hân đặt tay lên vai anh, nhìn anh bằng ánh mắt hồi hộp.
Rõ ràng anh đã có chút cảm giác, nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa.
"Đúng, thực sự.”
"Hạ Thiên Tường, anh lại ăn cái này đi." Tô Nhược Hân lấy ra một túi đồ ăn vặt thoạt nhìn rất cay, xé mở miệng túi rồi đưa cho Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường nhìn đồ ăn vặt trong tay, anh chưa bao giờ ăn những đồ ăn vặt này.
"Anh thử xem, chỉ có thực phẩm có tính kích thích mới có thể kích thích vị giác của anh nhanh hơn." Tô Nhược Hân đành phải khuyên Hạ Thiên Tường.
"Được rồi." Hạ Thiên Tường đành phải ăn một miếng nhỏ.
"Có cảm giác gì không? Cảm giác cay, một chút cũng được.”
Hạ Thiên Tường cảm nhận một chút: "Hình như có một chút.”
"Ừm, buổi tối tiếp tục uống thuốc, chờ đến khi uống xong mười phần, bệnh của anh có thể khỏi." Cô vui vẻ nhìn Hạ Thiên Tường, thực ra lúc ban đầu khi bị Lục Diễm Chi cưỡng ép ghép đôi cho anh, cô cứ nhìn thấy Hạ Thiên Tường là cảm thấy chán ghét.
Nhưng sau một thời gian dài ở bên nhau đã lâu, biết nguyên nhân cửu tử nhất sinh của anh, biết anh thực ra còn cô đơn hơn so với cô, cô đã không trách anh từ lâu.
Vốn dĩ đó cũng không phải lỗi của anh.
Tất cả đều là lỗi của người gây ra vụ tai nạn xe hơi kia.
Còn cả người đã hại anh mất đi vị giác từ khi còn nhỏ.
"Được, tôi ăn."
Chúc Hứa nhảy xuống sô pha, cậu bé không nghe hiểu cũng không nhìn hiểu, cậu bé kéo kéo góc áo của Tô Nhược Hân: "Chú Hạ bị bệnh gì vậy? Nó có nghiêm trọng không? Chú sẽ không bị bệnh nặng như mẹ cháu, đúng không?”
Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé bỗng nhiên rơi nước mắt.
Nước mắt sắp chảy xuống.
Trong lòng của Tô Nhược Hân cảm thấy ấm áp, tâm tư của một đứa trẻ phân biệt người xấu trực tiếp và trực quan nhất, đừng nhìn khuôn mặt bình thường của Hạ Thiên Tường luôn lạnh lùng, nhưng Chúc Hứa vẫn cảm giác được Hạ Thiên Tường đối xử tốt với cậu bé.
Nếu không giờ phút này cậu bé cũng sẽ không nói khóc sẽ khóc.
"Không nặng đâu." Hạ Thiên Tường nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Chúc Hứa bèn trả lời một câu không được tự nhiên.
Tô Nhược Hân cũng buồn cười ôm Chúc Hứa: "Bệnh của chú Hạ không nghiêm trọng, chỉ là ăn không biết được hương vị, không nặng như mẹ cháu, rất nhanh sẽ có thể tốt hơn.”
"Thật sao?" Chúc Hứa khóc thút thít, thật sự đang lo lắng cho Hạ Thiên Tường.
"Thật, yên tâm đi, thuốc lần này không có tay của người xấu, là do chú Phương của cháu tự mình mua, còn tự mình sắc, nên sẽ không có đồ giả.” Tô Nhược Hân thản nhiên giải thích.
Chúc Hứa lại lập tức trở nên mẫn cảm.
"Thuốc của mẹ cháu lúc trước có phải là giả không?”