Chương 146: Giác ngộ
Tô Nhược Hân khiếp sợ.
Không thể không nói, tư duy của đứa nhỏ này thật sự rất nhanh nhạy.
Nếu như không phải quá nhỏ, có lẽ còn có thể đoán được nguyên nhân cái chết của Chúc Yên.
Nhưng cũng bởi cậu bé quá nhỏ, cô không muốn cho cậu bé biết những hiểm ác trên thế gian này: “Không phải.”
“Vậy là tốt rồi.” Chúc Hứa thở phào vỗ vỗ lồng ngực, quay đầu lại nhìn Hạ Thiên Tường, phát hiện anh vẫn đang ăn túi quà vặt kia, không nhịn được nuốt nước miếng: “Cháu cũng muốn ăn.”
“Ăn đi, Hạ Thiên Tường, anh ăn xong túi này lại ăn thêm túi khác, cảm nhận hương vị một chút.” Tô Nhược Hân cười, đồ mua về là để ăn.
Huống hồ, còn có thể kích thích vị giác của Hạ Thiên Tường, cớ sao không làm.
Chia mỗi người một túi xong, cô lại mở hộp sầu riêng kia ra, sau đó vào phòng bếp lấy ba cái đĩa nhỏ, chia ra ba phần.
Cô cũng thích ăn, cô không muốn thiệt thòi bản thân.
Kết quả, Hạ Thiên Tường nhìn thấy sầu riêng thì nhíu mày: “Không ăn.”
Chúc Hứa lại tò mò: “Đây là cái gì?”
“Ngon lắm, cháu ăn đi.” Tô Nhược Hân bưng một đĩa nhỏ đưa cho Chúc Hứa.
Chúc Hứa không nghĩ ngợi gì lập tức xúc một thìa nhỏ đút vào trong miệng, kết quả, vừa cho vào đã lập tức nhảy xuống sofa xông vào nhà vệ sinh: “Thối quá, thật khó ăn.”
“Ha ha ha, rõ ràng ăn ngon lắm mà.” Tô Nhược Hân vui vẻ ăn, ăn xong phần của mình lại bưng phần của Chúc Hứa lên, lúc này mới có thời gian để ý đến Hạ Thiên Tường: “Không thích ăn cũng thử xem, nói không chừng có thể tìm lại vị giác của anh đấy.”
“Không ăn.” Hạ Thiên Tường giống như Chúc Hứa, kiên quyết không ăn.
“Hạ Thiên Tường, sao anh hệt như một đứa trẻ vậy, nếu anh không ăn, sau này tôi mặc kệ anh.”
Hạ Thiên Tường nghe đến đó, ánh mắt hơi nghiêm lại, chần chừ một lát, sau đó gian nan cầm đĩa nhỏ kia lên và ăn.
Một miếng.
Hai miếng.
Mới đầu còn ăn với tốc độ giống như lúc trước, không có thay đổi gì.
Mãi đến khi sắp ăn xong đĩa nhỏ, anh đột nhiên buông xuống: “Không ăn nữa.”
“Có phải có cảm giác rồi không?” Anh buông xuống, chứng tỏ ăn ra mùi vị rồi.
“Đúng.”
“Tốt quá rồi.” Tô Nhược Hân nở nụ cười thỏa mãn, cô có thể chữa khỏi bệnh của anh rồi, nhưng vẫn không quên cảm khái một câu: “Xem ra, đàn ông thân là động vật giống đực đều không thích ăn sầu riêng, được rồi, tôi miễn cưỡng ăn giúp hai người vậy, không cần cảm ơn tôi đâu.”
Không ngờ, cô vừa nói xong, hai người đàn ông một lớn một nhỏ đồng thanh nói: “Cảm ơn.”
Nhất là Chúc Hứa, phảng phất như ăn sầu riêng chính là ác mộng của cậu bé.
Đồng thời, cũng nhìn Tô Nhược Hân như nhìn quái vật, thật không hiểu vì sao Tô Nhược Hân ăn được đồ ăn khó ăn như vậy.
Tô Nhược Hân lại cười: “Chúc Hứa, chắc chắn cháu không biết, dinh dưỡng trong một đĩa sầu riêng này tương đương với mấy con gà mái đấy, vô cùng bổ dưỡng.”
“Thôi cháu ăn gà, ăn mấy con cũng được.” Chúc Hứa lùi về sau một bước, hận không thể cách Tô Nhược Hân đang ăn sầu riêng càng xa càng tốt.
Dáng vẻ đáng yêu này chọc cho Tô Nhược Hân bật cười ha hả.
Dáng vẻ cô cười giống như ánh sáng buổi sớm, xuyên qua không khí trong lành đập vào trong mắt Hạ Thiên Tường, xinh đẹp đến vậy.
Hay hoặc là, cô chính là ánh sáng của anh.
Thay đổi hoàn toàn thế giới của anh.
Từ bóng tối đến ánh sáng, đại khái chính là vậy đó.
Nhìn Tô Nhược Hân, kìm lòng không đậu, khóe miệng Hạ Thiên Tường cong lên lộ ra ý cười.
Ra khỏi căn hộ, Chúc Hứa không nỡ đứng ở cửa ra vào, mãi đến khi thang máy đóng lại, cậu nhóc cũng không đóng cửa.
Tô Nhược Hân đứng sóng vai với Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, lần này may mà có Phương Tấn.”
“Ừ, tăng lương cho cậu ta.”
“Được đấy, Hạ Thiên Tường, anh như vậy mới là một ông chủ đạt tiêu chuẩn, Phương Tấn cả đêm không ngủ, rất vất vả, quả thật phải tăng lương.”
“Được.” Hạ Thiên Tường dịu dàng cười một tiếng, chắc chắn Tô Nhược Hân không biết, mỗi một câu cô nói trên sân thượng tối qua, anh đều biết cả.
Đến trường.
Tô Nhược Hân đưa kiến thức môn sinh học làm cả đêm qua cho Dương Mỹ Lan: “Cho cậu, cũng không biết có tác dụng không, cảm thấy có ích thì nhìn xem, vô dụng thì vứt đi.”
Dương Mỹ Lan nhận lấy, mới lướt nhìn một trang mà ánh mắt đã sáng lên: “Tô Nhược Hân, sao cảm thấy cậu như thay da đổi thịt vậy, những thứ này vô cùng có ích.”
“À, có lẽ là bất chợt giác ngộ.” Nếu không, thành tích môn sinh học của cô thật sự là nát bét nhất.
Nhưng sinh học và y học có quan hệ mật thiết với nhau, trong đầu cô có nhiều tri thức như vậy, muốn không biết cũng không được.
“Tô Nhược Hân, có thể cho tớ một bản không?” Nghe thấy Dương Mỹ Lan nói không tệ, lập tức có bạn học đến xin.
“Cầm bản của Mỹ Lan photo, hoặc là chép tay cũng được.” Tô Nhược Hân rất hào phóng.
“Thôi đi, chỉ là mấy lần thi được xếp thứ nhất, có gì mà đắc ý, có bản lĩnh cậu thi đại học cũng đứng thứ nhất toàn tỉnh, vậy tôi sẽ phục cậu.” Hứa Thanh Thanh ở chỗ ngồi sau châm chọc khiêu khích nói.
“Hứa Thanh Thanh, cậu là đang không ăn được nho nên nói nho chua à, có gan cậu đánh cược với Tô Nhược Hân, cược thành tích thi đại học của ai cao hơn.”
“Cược thì cược, nếu thành tích của Tô Nhược Hân cao hơn tôi, sau này tôi gọi cậu ta là mẹ.”
“Ngại quá, tôi không có con gái lớn như vậy, không cược.” Tô Nhược Hân kéo Dương Mỹ Lan lại, lười để ý đến Hứa Thanh Thanh.
“Tôi thấy cậu là không muốn gọi tôi là mẹ ý, tôi cũng không ngại có con gái lớn như cậu.”
Tô Nhược Hân lạnh lùng lườm Hứa Thanh Thanh một cái, một tin tức lóe lên trong đầu.
Cô bỗng nhiên cười, cho dù Hứa Thanh Thanh thi đại học tốt thế nào, chỉ sợ sau này cũng không thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống đại học.
“Hứa Thanh Thanh, cậu bị bệnh.” Tùy tiện lên tiếng, Tô Nhược Hân nói lời thật lòng.
“Cậu mới bệnh, cả nhà cậu đều bệnh.” Hứa Thanh Thanh tức điên lên mắng lại.
“Lười chả muốn giải thích, đi thôi.” Tô Nhược Hân mạnh tay ấn Dương Mỹ Lan ngồi xuống, không để ý đến Hứa Thanh Thanh nữa.
“Tô Nhược Hân, cậu ta bị bệnh thật sao?”
“Ừm.”
“Rất nghiêm trọng à?” Người khác không biết y thuật của Tô Nhược Hân, Dương Mỹ Lan thì biết, Tô Nhược Hân cũng không giấu diếm cô ta chuyện mình gặp phải gần đây.
“Ừ, rất nghiêm trọng, chỉ sợ cậu ta thi đỗ đại học rồi cũng không có mạng để học xong.”
Dương Mỹ Lan quay đầu len lén liếc nhìn Hứa Thanh Thanh, đáng đời.
Tô Nhược Hân đã nói cho cô ta biết, vậy mà cô ta còn không tin.
Được rồi, người ta không biết sợ, cô ta cũng không quản được.
Bởi vì, cho dù cô đã nói cho Hứa Thanh Thanh, Hứa Thanh Thanh cũng có phản ứng như với Tô Nhược Hân, căn bản không tin.
Vẫn là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Tô Nhược Hân lại càng không quan tâm.
Cô thích chữa bệnh cho người khác, nhưng không phải ai cũng chữa.
Tại sao cô phải chữa cho người không tốt với mình, ỷ thế hiếp người?
Không chữa.
Người giống như Hứa Thanh Thanh cũng là gieo gió gặt bão.
Đợi đến khi phát hiện ra thì đã là ung thư giai đoạn cuối.
Nhưng vừa rồi cô đã nhắc nhở, Hứa Thanh Thanh không tin, vậy chuyện cũng không liên quan đến cô.
Tiếng chuông vào học vang lên.
Trong phòng học yên tĩnh trở lại.
Ngoài cửa phòng học truyền đến tiếng bước chân.
Tất cả mọi người đều tưởng là giáo viên tiết này đến dạy.
Kết quả, cửa mở, khi nhìn thấy hai người bên ngoài, các bạn học đều khiếp sợ.
Không thể không nói, tư duy của đứa nhỏ này thật sự rất nhanh nhạy.
Nếu như không phải quá nhỏ, có lẽ còn có thể đoán được nguyên nhân cái chết của Chúc Yên.
Nhưng cũng bởi cậu bé quá nhỏ, cô không muốn cho cậu bé biết những hiểm ác trên thế gian này: “Không phải.”
“Vậy là tốt rồi.” Chúc Hứa thở phào vỗ vỗ lồng ngực, quay đầu lại nhìn Hạ Thiên Tường, phát hiện anh vẫn đang ăn túi quà vặt kia, không nhịn được nuốt nước miếng: “Cháu cũng muốn ăn.”
“Ăn đi, Hạ Thiên Tường, anh ăn xong túi này lại ăn thêm túi khác, cảm nhận hương vị một chút.” Tô Nhược Hân cười, đồ mua về là để ăn.
Huống hồ, còn có thể kích thích vị giác của Hạ Thiên Tường, cớ sao không làm.
Chia mỗi người một túi xong, cô lại mở hộp sầu riêng kia ra, sau đó vào phòng bếp lấy ba cái đĩa nhỏ, chia ra ba phần.
Cô cũng thích ăn, cô không muốn thiệt thòi bản thân.
Kết quả, Hạ Thiên Tường nhìn thấy sầu riêng thì nhíu mày: “Không ăn.”
Chúc Hứa lại tò mò: “Đây là cái gì?”
“Ngon lắm, cháu ăn đi.” Tô Nhược Hân bưng một đĩa nhỏ đưa cho Chúc Hứa.
Chúc Hứa không nghĩ ngợi gì lập tức xúc một thìa nhỏ đút vào trong miệng, kết quả, vừa cho vào đã lập tức nhảy xuống sofa xông vào nhà vệ sinh: “Thối quá, thật khó ăn.”
“Ha ha ha, rõ ràng ăn ngon lắm mà.” Tô Nhược Hân vui vẻ ăn, ăn xong phần của mình lại bưng phần của Chúc Hứa lên, lúc này mới có thời gian để ý đến Hạ Thiên Tường: “Không thích ăn cũng thử xem, nói không chừng có thể tìm lại vị giác của anh đấy.”
“Không ăn.” Hạ Thiên Tường giống như Chúc Hứa, kiên quyết không ăn.
“Hạ Thiên Tường, sao anh hệt như một đứa trẻ vậy, nếu anh không ăn, sau này tôi mặc kệ anh.”
Hạ Thiên Tường nghe đến đó, ánh mắt hơi nghiêm lại, chần chừ một lát, sau đó gian nan cầm đĩa nhỏ kia lên và ăn.
Một miếng.
Hai miếng.
Mới đầu còn ăn với tốc độ giống như lúc trước, không có thay đổi gì.
Mãi đến khi sắp ăn xong đĩa nhỏ, anh đột nhiên buông xuống: “Không ăn nữa.”
“Có phải có cảm giác rồi không?” Anh buông xuống, chứng tỏ ăn ra mùi vị rồi.
“Đúng.”
“Tốt quá rồi.” Tô Nhược Hân nở nụ cười thỏa mãn, cô có thể chữa khỏi bệnh của anh rồi, nhưng vẫn không quên cảm khái một câu: “Xem ra, đàn ông thân là động vật giống đực đều không thích ăn sầu riêng, được rồi, tôi miễn cưỡng ăn giúp hai người vậy, không cần cảm ơn tôi đâu.”
Không ngờ, cô vừa nói xong, hai người đàn ông một lớn một nhỏ đồng thanh nói: “Cảm ơn.”
Nhất là Chúc Hứa, phảng phất như ăn sầu riêng chính là ác mộng của cậu bé.
Đồng thời, cũng nhìn Tô Nhược Hân như nhìn quái vật, thật không hiểu vì sao Tô Nhược Hân ăn được đồ ăn khó ăn như vậy.
Tô Nhược Hân lại cười: “Chúc Hứa, chắc chắn cháu không biết, dinh dưỡng trong một đĩa sầu riêng này tương đương với mấy con gà mái đấy, vô cùng bổ dưỡng.”
“Thôi cháu ăn gà, ăn mấy con cũng được.” Chúc Hứa lùi về sau một bước, hận không thể cách Tô Nhược Hân đang ăn sầu riêng càng xa càng tốt.
Dáng vẻ đáng yêu này chọc cho Tô Nhược Hân bật cười ha hả.
Dáng vẻ cô cười giống như ánh sáng buổi sớm, xuyên qua không khí trong lành đập vào trong mắt Hạ Thiên Tường, xinh đẹp đến vậy.
Hay hoặc là, cô chính là ánh sáng của anh.
Thay đổi hoàn toàn thế giới của anh.
Từ bóng tối đến ánh sáng, đại khái chính là vậy đó.
Nhìn Tô Nhược Hân, kìm lòng không đậu, khóe miệng Hạ Thiên Tường cong lên lộ ra ý cười.
Ra khỏi căn hộ, Chúc Hứa không nỡ đứng ở cửa ra vào, mãi đến khi thang máy đóng lại, cậu nhóc cũng không đóng cửa.
Tô Nhược Hân đứng sóng vai với Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, lần này may mà có Phương Tấn.”
“Ừ, tăng lương cho cậu ta.”
“Được đấy, Hạ Thiên Tường, anh như vậy mới là một ông chủ đạt tiêu chuẩn, Phương Tấn cả đêm không ngủ, rất vất vả, quả thật phải tăng lương.”
“Được.” Hạ Thiên Tường dịu dàng cười một tiếng, chắc chắn Tô Nhược Hân không biết, mỗi một câu cô nói trên sân thượng tối qua, anh đều biết cả.
Đến trường.
Tô Nhược Hân đưa kiến thức môn sinh học làm cả đêm qua cho Dương Mỹ Lan: “Cho cậu, cũng không biết có tác dụng không, cảm thấy có ích thì nhìn xem, vô dụng thì vứt đi.”
Dương Mỹ Lan nhận lấy, mới lướt nhìn một trang mà ánh mắt đã sáng lên: “Tô Nhược Hân, sao cảm thấy cậu như thay da đổi thịt vậy, những thứ này vô cùng có ích.”
“À, có lẽ là bất chợt giác ngộ.” Nếu không, thành tích môn sinh học của cô thật sự là nát bét nhất.
Nhưng sinh học và y học có quan hệ mật thiết với nhau, trong đầu cô có nhiều tri thức như vậy, muốn không biết cũng không được.
“Tô Nhược Hân, có thể cho tớ một bản không?” Nghe thấy Dương Mỹ Lan nói không tệ, lập tức có bạn học đến xin.
“Cầm bản của Mỹ Lan photo, hoặc là chép tay cũng được.” Tô Nhược Hân rất hào phóng.
“Thôi đi, chỉ là mấy lần thi được xếp thứ nhất, có gì mà đắc ý, có bản lĩnh cậu thi đại học cũng đứng thứ nhất toàn tỉnh, vậy tôi sẽ phục cậu.” Hứa Thanh Thanh ở chỗ ngồi sau châm chọc khiêu khích nói.
“Hứa Thanh Thanh, cậu là đang không ăn được nho nên nói nho chua à, có gan cậu đánh cược với Tô Nhược Hân, cược thành tích thi đại học của ai cao hơn.”
“Cược thì cược, nếu thành tích của Tô Nhược Hân cao hơn tôi, sau này tôi gọi cậu ta là mẹ.”
“Ngại quá, tôi không có con gái lớn như vậy, không cược.” Tô Nhược Hân kéo Dương Mỹ Lan lại, lười để ý đến Hứa Thanh Thanh.
“Tôi thấy cậu là không muốn gọi tôi là mẹ ý, tôi cũng không ngại có con gái lớn như cậu.”
Tô Nhược Hân lạnh lùng lườm Hứa Thanh Thanh một cái, một tin tức lóe lên trong đầu.
Cô bỗng nhiên cười, cho dù Hứa Thanh Thanh thi đại học tốt thế nào, chỉ sợ sau này cũng không thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống đại học.
“Hứa Thanh Thanh, cậu bị bệnh.” Tùy tiện lên tiếng, Tô Nhược Hân nói lời thật lòng.
“Cậu mới bệnh, cả nhà cậu đều bệnh.” Hứa Thanh Thanh tức điên lên mắng lại.
“Lười chả muốn giải thích, đi thôi.” Tô Nhược Hân mạnh tay ấn Dương Mỹ Lan ngồi xuống, không để ý đến Hứa Thanh Thanh nữa.
“Tô Nhược Hân, cậu ta bị bệnh thật sao?”
“Ừm.”
“Rất nghiêm trọng à?” Người khác không biết y thuật của Tô Nhược Hân, Dương Mỹ Lan thì biết, Tô Nhược Hân cũng không giấu diếm cô ta chuyện mình gặp phải gần đây.
“Ừ, rất nghiêm trọng, chỉ sợ cậu ta thi đỗ đại học rồi cũng không có mạng để học xong.”
Dương Mỹ Lan quay đầu len lén liếc nhìn Hứa Thanh Thanh, đáng đời.
Tô Nhược Hân đã nói cho cô ta biết, vậy mà cô ta còn không tin.
Được rồi, người ta không biết sợ, cô ta cũng không quản được.
Bởi vì, cho dù cô đã nói cho Hứa Thanh Thanh, Hứa Thanh Thanh cũng có phản ứng như với Tô Nhược Hân, căn bản không tin.
Vẫn là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Tô Nhược Hân lại càng không quan tâm.
Cô thích chữa bệnh cho người khác, nhưng không phải ai cũng chữa.
Tại sao cô phải chữa cho người không tốt với mình, ỷ thế hiếp người?
Không chữa.
Người giống như Hứa Thanh Thanh cũng là gieo gió gặt bão.
Đợi đến khi phát hiện ra thì đã là ung thư giai đoạn cuối.
Nhưng vừa rồi cô đã nhắc nhở, Hứa Thanh Thanh không tin, vậy chuyện cũng không liên quan đến cô.
Tiếng chuông vào học vang lên.
Trong phòng học yên tĩnh trở lại.
Ngoài cửa phòng học truyền đến tiếng bước chân.
Tất cả mọi người đều tưởng là giáo viên tiết này đến dạy.
Kết quả, cửa mở, khi nhìn thấy hai người bên ngoài, các bạn học đều khiếp sợ.