Chương 148: Tư thế ngồi tiêu chuẩn
“Có thể khám thắt lưng cho tôi không? Gần đây đứng trực lâu, luôn thấy đau nhức.” Cảnh sát rất lễ phép, vốn dĩ thấy Tô Nhược Hân rất trẻ nên vẫn chưa tin y thuật của cô, nhưng sau khi biết cô là đệ tử quan môn của Mạc Tử Đơn từ lời khai của những người trước đó, anh ta lập tức tin tưởng.
Nếu đã gặp rồi, nhân cơ hội này nhờ Tô Nhược Hân khám thắt lưng cho anh ta, rất tốt.
Gặp được cao thủ châm cứu thế này còn tốt hơn việc đến bệnh viện đăng ký xếp hàng nhiều.
Tô Nhược Hân nghe thấy anh ta nói “gần đây đứng trực lâu” thì nhìn sang.
Thoáng nhìn một cái rồi nói: “Có dám châm cứu không?”
Châm cứu này, có người dám có người sợ, mặc dù khi châm kim xuống cũng không đau mấy, nhưng thấy kim dài như vậy đâm vào trong da thịt, vẫn có người sợ hãi.
“Dám.” Cảnh sát khẽ nghiến răng nói ra.
“Bạn học Tô Nhược Hân, bạn đừng nghe anh ta nói lung tung, anh ta nhát gan lắm, có một lần bị sốt đi bệnh viện truyền dịch, kim tiêm còn chưa đâm vào, anh ta đã sợ nhảy dựng lên rồi, ha ha.”
Tô Nhược Hân cũng cười theo: “Không sao, dưới tay tôi chắc chắn anh ta không dám nhảy dựng lên, nếu anh ta dám nhảy, một kim sẽ đâm hết vào trong, vậy phải dùng dao phẫu thuật mới lấy ra được, nhưng tôi không có bản lĩnh dùng dao phẫu thuật.”
Cảnh sát kia ngồi ngay ngắn ở đó, nghe Tô Nhược Hân nói xong, anh ta không dám nhúc nhích.
Tô Nhược Hân vừa cầm kim vừa nói chuyện với cảnh sát còn lại: “Bệnh nhân hôm qua của tôi đỡ rồi chứ?”
“Chỉ là vết thương bên ngoài, uống thuốc tiêm thuốc, sau đó nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, lúc đó nhờ có bạn ra tay cứu anh ta, nếu không có lẽ bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh.”
“Tiện tay mà thôi.” Khi Tô Nhược Hân còn chưa nói xong bốn chữ này, kim trong tay chợt đâm xuống.
Lúc này cảnh sát đang ngồi mới phản ứng được, nhưng cũng chỉ đau như muỗi đốt mà thôi, không có cảm giác gì mấy: “Châm một kim rồi hả?” Có lẽ là ảo giác của anh ta thôi, hẳn là Tô Nhược Hân còn chưa châm cứu cho anh ta.
“Ừm, châm xong một kim rồi, có phải không đau đúng không?”
“Không… thật sự không đau.” Cảnh sát kia thật không ngờ Tô Nhược Hân lại đột nhiên ra tay lúc đang nói chuyện.
Nhưng không thể không nói, cô đột nhiên ra tay lúc anh ta không hề có chuẩn bị nên anh ta cũng không thấy sợ.
Biết là không đau, sau đó Tô Nhược Hân rất dễ dàng châm liên tục năm kim, lúc này mới dừng lại.
“Anh ngồi mười lăm phút là được rồi.”
“Cảm ơn.” Cảnh sát ngoan ngoãn ngồi, là tư thế ngồi tiêu chuẩn nhất.
“Thả lỏng, ngồi như bình thường là được, nếu không châm cứu này của tôi sẽ không có hiệu quả.”
“Nhưng mà… nhưng mà tôi không thả lỏng được.” Cảnh sát sốt ruột bắt đầu nói lắp, lần đầu tiên châm cứu thấy căng thẳng là chuyện bình thường.
“Nếu không tôi hát một bài cho anh nghe nhé?” Tô Nhược Hân mỉm cười, dù sao cô cũng không thể rời khỏi nơi này, mười lăm phút sau còn phải rút kim, dứt khoát kiếm ít việc để làm.
“Được.” Thấy Tô Nhược Hân muốn hát, trên mặt cảnh sát kia tràn đầy mong đợi nhìn về phía Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân mở điện thoại di động ra, cảnh sát còn tưởng là cô muốn tìm nhạc đệm, kết quả không phải, Tô Nhược Hân phát một bài.
Còn là bài hát thịnh hành bây giờ.
Nhưng anh ta chưa từng nghe.
“Bạn học Tô Nhược Hân, không phải bạn nói là bạn muốn hát một bài sao?” Anh ta muốn nghe Tô Nhược Hân hát, cũng không phải nghe nhạc trong điện thoại di động, đây là trải nghiệm nghe nhạc hoàn toàn khác nhau.
“Lừa anh đấy.” Tô Nhược Hân cười, sau đó lại nhìn cảnh sát này: “Anh vừa thả lỏng rồi, rất tốt, tiếp tục.”
Lúc này cảnh sát mới nhận ra, Tô Nhược Hân là vì khiến anh ta thả lỏng nên mới cố ý nói như vậy.
Nhưng không thể không nói, anh ta thật sự thả lỏng.
Kim vẫn còn trên người, thắt lưng đã không đau nữa, quả nhiên anh ta đã gặp được một bác sĩ giỏi.
Hai mươi phút sau, hai cảnh sát rời khỏi trường học.
Mấy giáo viên trong văn phòng nhìn thấy tay nghề châm cứu của Tô Nhược Hân, tất cả đều nhờ cô châm cứu giúp.
Xã hội hiện đại, áp lực công việc lớn, cộng thêm bận rộn, mỗi người đều vì gia đình sự nghiệp mà làm suốt ngày đêm, bởi vậy, cơ thể đang trong tình trạng dưới mức tối ưu.
Tô Nhược Hân ai đến cũng không từ chối, châm cứu cho toàn bộ.
Đổi được lời khen không dứt miệng của các giáo viên.
Mãi đến khi thầy Trương xuất hiện ho mạnh một tiếng, lúc này các giáo viên mới thả cho Tô Nhược Hân đi học.
Suýt nữa thì quên việc chính của Tô Nhược Hân là học tập chứ không phải chữa bệnh.
Một buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Có thể nói, mọi người trong Trường trung học Khải Mỹ đều đã biết chuyện Tô Nhược Hân hiểu y thuật, chữa bệnh cứu người.
Rất nhiều người ầm ĩ muốn Tô Nhược Hân khám bệnh cho.
Tô Nhược Hân khám cho mấy người xong thì không khám nữa.
Bởi vì, không cần khám.
Cấp ba quả nhiên là ba năm khổ cực nhất cuộc đời.
Thật ra bạn học của cô cũng không có bệnh gì, nói cho cùng, sở dĩ đều cảm thấy không thoải mái là bởi vì ngủ không đủ.
Học tập đi sớm về muộn, căn bản không có thời gian ngủ một giấc ngon lành.
Cho nên, đơn thuốc cô kê chính là, kết thúc thi đại học ngủ quên đất trời ba ngày ba đêm, đảm bảo cả người khỏe khoắn.
Lúc này các bạn học mới tha cho Tô Nhược Hân.
Người khác đều là tình trạng sức khỏe dưới mức tối ưu, thật ra cô cũng vậy.
Tối qua chỉ ngủ hai ba tiếng.
Giữa trưa Tô Nhược Hân không về nhà trọ mà ăn qua loa một bữa trong căng tin, sau đó đến ký túc xá nghỉ ngơi.
Ngủ bù một giấc thật ngon, buổi chiều mới có tinh thần.
Còn một phút nữa là tan học buổi chiều, điện thoại di động sáng lên.
Tô Nhược Hân cầm lấy, là tin nhắn của Hạ Thiên Tường.
Lúc này anh và Chúc Hứa đang ở ngoài cổng trường đợi cô cùng đi tham quan nhà trẻ Hạ Thiên Tường chọn cho Chúc Hứa.
Tô Nhược Hân thu dọn đồ đạc rồi xông ra ngoài.
“Tô Nhược Hân, cậu lại không ăn bữa tối ở trong trường hả?”
“Ừ, có việc, hẹn tối gặp.” Lại không thể ở cùng Dương Mỹ Lan, nhưng cô hết cách rồi, cô không thể bỏ mặc Chúc Hứa, bởi vì ít nhiều gì Chúc Yên cũng vì cô mà chết.
Cho nên, cô vẫn luôn cảm thấy áy náy với Chúc Hứa.
Tô Nhược Hân nhanh chóng ra khỏi cổng trường, liếc mắt một cái là thấy được chiếc Bugatti phong cách kia, vội vàng chạy tới, lên xe rồi vẫn nhìn trái nhìn phải: “Không phải đã nói là đợi tôi trước siêu thị tự chọn rồi sao?”
“Thời gian gấp gáp.”
Lời này của Hạ Thiên Tường khiến cô không thể phản bác.
Quả thật là vậy, cô đi qua đó sẽ mất thêm mấy phút.
“Đi thôi.” Cô không so đo với anh nữa.
“Chú Hạ, nhà trẻ to không?” Điều Chúc Hứa quan tâm nhất bây giờ chính là nhà trẻ bọn họ sắp đi.
“To.”
“Có cầu trượt không?”
“Có, cháu muốn trượt thì có thể trượt bất cứ lúc nào.”
“Cháu chưa từng trượt, cũng chưa từng đi nhà trẻ, chú Hạ, cháu không có kinh nghiệm, đến nhà trẻ rồi, các bạn học nhỏ có cười cháu không?”
“Sẽ không, có người bắt nạt thì tìm cô giáo.”
“Không muốn, vậy giống như đang tố cáo ý, cháu không thèm tố cáo đâu.” Lần này cậu nhóc không nghe lời Hạ Thiên Tường rồi.
“Vậy thôi, cháu tự mình xử lại bạn học bắt nạt cháu.” Hạ Thiên Tường cười.
“Cách gì cũng được sao?”
“Đúng, đều được.”
“Vậy thì đơn giản, hì hì hì.” Chúc Hứa lộ vẻ chờ mong.
Hạ Thiên Tường tự làm tài xế, lái chừng mười mấy phút là đến.
Xe còn chưa dừng hẳn, Tô Nhược Hân đã xuống xe.
“Nhược Hân, em đi làm gì vậy?” Thấy cô đi nhanh như vậy, Hạ Thiên Tường hơi nhíu mày.
Nếu đã gặp rồi, nhân cơ hội này nhờ Tô Nhược Hân khám thắt lưng cho anh ta, rất tốt.
Gặp được cao thủ châm cứu thế này còn tốt hơn việc đến bệnh viện đăng ký xếp hàng nhiều.
Tô Nhược Hân nghe thấy anh ta nói “gần đây đứng trực lâu” thì nhìn sang.
Thoáng nhìn một cái rồi nói: “Có dám châm cứu không?”
Châm cứu này, có người dám có người sợ, mặc dù khi châm kim xuống cũng không đau mấy, nhưng thấy kim dài như vậy đâm vào trong da thịt, vẫn có người sợ hãi.
“Dám.” Cảnh sát khẽ nghiến răng nói ra.
“Bạn học Tô Nhược Hân, bạn đừng nghe anh ta nói lung tung, anh ta nhát gan lắm, có một lần bị sốt đi bệnh viện truyền dịch, kim tiêm còn chưa đâm vào, anh ta đã sợ nhảy dựng lên rồi, ha ha.”
Tô Nhược Hân cũng cười theo: “Không sao, dưới tay tôi chắc chắn anh ta không dám nhảy dựng lên, nếu anh ta dám nhảy, một kim sẽ đâm hết vào trong, vậy phải dùng dao phẫu thuật mới lấy ra được, nhưng tôi không có bản lĩnh dùng dao phẫu thuật.”
Cảnh sát kia ngồi ngay ngắn ở đó, nghe Tô Nhược Hân nói xong, anh ta không dám nhúc nhích.
Tô Nhược Hân vừa cầm kim vừa nói chuyện với cảnh sát còn lại: “Bệnh nhân hôm qua của tôi đỡ rồi chứ?”
“Chỉ là vết thương bên ngoài, uống thuốc tiêm thuốc, sau đó nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, lúc đó nhờ có bạn ra tay cứu anh ta, nếu không có lẽ bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh.”
“Tiện tay mà thôi.” Khi Tô Nhược Hân còn chưa nói xong bốn chữ này, kim trong tay chợt đâm xuống.
Lúc này cảnh sát đang ngồi mới phản ứng được, nhưng cũng chỉ đau như muỗi đốt mà thôi, không có cảm giác gì mấy: “Châm một kim rồi hả?” Có lẽ là ảo giác của anh ta thôi, hẳn là Tô Nhược Hân còn chưa châm cứu cho anh ta.
“Ừm, châm xong một kim rồi, có phải không đau đúng không?”
“Không… thật sự không đau.” Cảnh sát kia thật không ngờ Tô Nhược Hân lại đột nhiên ra tay lúc đang nói chuyện.
Nhưng không thể không nói, cô đột nhiên ra tay lúc anh ta không hề có chuẩn bị nên anh ta cũng không thấy sợ.
Biết là không đau, sau đó Tô Nhược Hân rất dễ dàng châm liên tục năm kim, lúc này mới dừng lại.
“Anh ngồi mười lăm phút là được rồi.”
“Cảm ơn.” Cảnh sát ngoan ngoãn ngồi, là tư thế ngồi tiêu chuẩn nhất.
“Thả lỏng, ngồi như bình thường là được, nếu không châm cứu này của tôi sẽ không có hiệu quả.”
“Nhưng mà… nhưng mà tôi không thả lỏng được.” Cảnh sát sốt ruột bắt đầu nói lắp, lần đầu tiên châm cứu thấy căng thẳng là chuyện bình thường.
“Nếu không tôi hát một bài cho anh nghe nhé?” Tô Nhược Hân mỉm cười, dù sao cô cũng không thể rời khỏi nơi này, mười lăm phút sau còn phải rút kim, dứt khoát kiếm ít việc để làm.
“Được.” Thấy Tô Nhược Hân muốn hát, trên mặt cảnh sát kia tràn đầy mong đợi nhìn về phía Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân mở điện thoại di động ra, cảnh sát còn tưởng là cô muốn tìm nhạc đệm, kết quả không phải, Tô Nhược Hân phát một bài.
Còn là bài hát thịnh hành bây giờ.
Nhưng anh ta chưa từng nghe.
“Bạn học Tô Nhược Hân, không phải bạn nói là bạn muốn hát một bài sao?” Anh ta muốn nghe Tô Nhược Hân hát, cũng không phải nghe nhạc trong điện thoại di động, đây là trải nghiệm nghe nhạc hoàn toàn khác nhau.
“Lừa anh đấy.” Tô Nhược Hân cười, sau đó lại nhìn cảnh sát này: “Anh vừa thả lỏng rồi, rất tốt, tiếp tục.”
Lúc này cảnh sát mới nhận ra, Tô Nhược Hân là vì khiến anh ta thả lỏng nên mới cố ý nói như vậy.
Nhưng không thể không nói, anh ta thật sự thả lỏng.
Kim vẫn còn trên người, thắt lưng đã không đau nữa, quả nhiên anh ta đã gặp được một bác sĩ giỏi.
Hai mươi phút sau, hai cảnh sát rời khỏi trường học.
Mấy giáo viên trong văn phòng nhìn thấy tay nghề châm cứu của Tô Nhược Hân, tất cả đều nhờ cô châm cứu giúp.
Xã hội hiện đại, áp lực công việc lớn, cộng thêm bận rộn, mỗi người đều vì gia đình sự nghiệp mà làm suốt ngày đêm, bởi vậy, cơ thể đang trong tình trạng dưới mức tối ưu.
Tô Nhược Hân ai đến cũng không từ chối, châm cứu cho toàn bộ.
Đổi được lời khen không dứt miệng của các giáo viên.
Mãi đến khi thầy Trương xuất hiện ho mạnh một tiếng, lúc này các giáo viên mới thả cho Tô Nhược Hân đi học.
Suýt nữa thì quên việc chính của Tô Nhược Hân là học tập chứ không phải chữa bệnh.
Một buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Có thể nói, mọi người trong Trường trung học Khải Mỹ đều đã biết chuyện Tô Nhược Hân hiểu y thuật, chữa bệnh cứu người.
Rất nhiều người ầm ĩ muốn Tô Nhược Hân khám bệnh cho.
Tô Nhược Hân khám cho mấy người xong thì không khám nữa.
Bởi vì, không cần khám.
Cấp ba quả nhiên là ba năm khổ cực nhất cuộc đời.
Thật ra bạn học của cô cũng không có bệnh gì, nói cho cùng, sở dĩ đều cảm thấy không thoải mái là bởi vì ngủ không đủ.
Học tập đi sớm về muộn, căn bản không có thời gian ngủ một giấc ngon lành.
Cho nên, đơn thuốc cô kê chính là, kết thúc thi đại học ngủ quên đất trời ba ngày ba đêm, đảm bảo cả người khỏe khoắn.
Lúc này các bạn học mới tha cho Tô Nhược Hân.
Người khác đều là tình trạng sức khỏe dưới mức tối ưu, thật ra cô cũng vậy.
Tối qua chỉ ngủ hai ba tiếng.
Giữa trưa Tô Nhược Hân không về nhà trọ mà ăn qua loa một bữa trong căng tin, sau đó đến ký túc xá nghỉ ngơi.
Ngủ bù một giấc thật ngon, buổi chiều mới có tinh thần.
Còn một phút nữa là tan học buổi chiều, điện thoại di động sáng lên.
Tô Nhược Hân cầm lấy, là tin nhắn của Hạ Thiên Tường.
Lúc này anh và Chúc Hứa đang ở ngoài cổng trường đợi cô cùng đi tham quan nhà trẻ Hạ Thiên Tường chọn cho Chúc Hứa.
Tô Nhược Hân thu dọn đồ đạc rồi xông ra ngoài.
“Tô Nhược Hân, cậu lại không ăn bữa tối ở trong trường hả?”
“Ừ, có việc, hẹn tối gặp.” Lại không thể ở cùng Dương Mỹ Lan, nhưng cô hết cách rồi, cô không thể bỏ mặc Chúc Hứa, bởi vì ít nhiều gì Chúc Yên cũng vì cô mà chết.
Cho nên, cô vẫn luôn cảm thấy áy náy với Chúc Hứa.
Tô Nhược Hân nhanh chóng ra khỏi cổng trường, liếc mắt một cái là thấy được chiếc Bugatti phong cách kia, vội vàng chạy tới, lên xe rồi vẫn nhìn trái nhìn phải: “Không phải đã nói là đợi tôi trước siêu thị tự chọn rồi sao?”
“Thời gian gấp gáp.”
Lời này của Hạ Thiên Tường khiến cô không thể phản bác.
Quả thật là vậy, cô đi qua đó sẽ mất thêm mấy phút.
“Đi thôi.” Cô không so đo với anh nữa.
“Chú Hạ, nhà trẻ to không?” Điều Chúc Hứa quan tâm nhất bây giờ chính là nhà trẻ bọn họ sắp đi.
“To.”
“Có cầu trượt không?”
“Có, cháu muốn trượt thì có thể trượt bất cứ lúc nào.”
“Cháu chưa từng trượt, cũng chưa từng đi nhà trẻ, chú Hạ, cháu không có kinh nghiệm, đến nhà trẻ rồi, các bạn học nhỏ có cười cháu không?”
“Sẽ không, có người bắt nạt thì tìm cô giáo.”
“Không muốn, vậy giống như đang tố cáo ý, cháu không thèm tố cáo đâu.” Lần này cậu nhóc không nghe lời Hạ Thiên Tường rồi.
“Vậy thôi, cháu tự mình xử lại bạn học bắt nạt cháu.” Hạ Thiên Tường cười.
“Cách gì cũng được sao?”
“Đúng, đều được.”
“Vậy thì đơn giản, hì hì hì.” Chúc Hứa lộ vẻ chờ mong.
Hạ Thiên Tường tự làm tài xế, lái chừng mười mấy phút là đến.
Xe còn chưa dừng hẳn, Tô Nhược Hân đã xuống xe.
“Nhược Hân, em đi làm gì vậy?” Thấy cô đi nhanh như vậy, Hạ Thiên Tường hơi nhíu mày.