Chương 149: Đều là người trưởng thành
Cùng đi mới thích hợp đấy.
Tô Nhược Hân không để ý tới anh, rất nhanh đã đi vào siêu thị nhỏ bên cạnh trường mẫu giáo. Chờ tới khi Hạ Thiên Tường và Chúc Hứa tới đón, cô đã đi ra, trong tay cầm ba túi đồ ăn vặt: “Nào, mỗi người một túi, ăn thôi."
"Chúng ta ăn luôn ở đây à?" Hạ Thiên Tường nhìn lướt qua xung quanh, không tán thành.
Chúc Hứa thậm chí là Tô Nhược Hân đều có thể ăn đồ ăn vặt ở nơi công cộng. Nhưng anh cũng ăn ở đây thì hình như... hình như...
Nói chung, anh cảm giác không thể tiếp nhận được.
"Đương nhiên rồi. Hạ Thiên Tường, anh mau ăn đi. Thật ra tôi và Tiểu Hứa có ăn hay không đều không sao. Tôi chỉ muốn thử xem tình hình vị giác của anh hồi phục thế nào thôi, anh hiểu không? Anh đừng có mà không biết lòng người tốt." Tô Nhược Hân thấy anh do dự thì giục.
"Đúng vậy, chú Hạ, chú mau ăn đi. Tiểu Hứa cũng lo lắng cho căn bệnh của chú đấy."
Vì vậy, một lớn một nhỏ một phụ nữ một trẻ con lúc này đứng cạnh bãi đỗ xe ngoài trường mẫu giáo, chờ nhìn một người đàn ông như anh ăn đồ ăn vặt...
Hạ Thiên Tường cúi đầu liếc nhìn túi đồ ăn vặt trong tay.
Còn là vị cay.
Lúc ăn sáng bắt đầu có chút vị giác, anh còn cảm thấy ngon.
Nhưng dù ăn ngon cũng không thể ăn vặt ở nơi công cộng như vậy được.
Có phần mất hình tượng.
"Tiểu Hân, Tiểu Hứa, chúng ta lên trên xe ăn đi." Vào trong xe sẽ chỉ có hai người Tô Nhược Hân và Chúc Hứa có thể nhìn thấy anh ăn, anh còn miễn cưỡng tiếp nhận được. Chứ ở đây, anh không tiếp nhận được chuyện bị người ta nhìn mình ăn đồ ăn vặt.
Tô Nhược Hân nghĩ ngợi, cảm thấy người đàn ông quen sống trong nhung lụa như Hạ Thiên Tường lại ăn ở đây thì thật sự bất nhã.
Cô đảo mắt nhìn quanh, sau đó một tay kéo Hạ Thiên Tường, một tay kéo Chúc Hứa: “Đi, chúng ta vào trong đó ăn."
Đó là một khu trồng cây cảnh nhỏ.
Chờ ba người đi vòng qua, hướng quay lưng về phía đường không có một người nào nữa.
Mà phía đường vừa khéo được khu trồng cây cảnh che đi.
"Không có ai nữa, Hạ Thiên Tường, anh ăn đi."
Ý định ban đầu muốn vào trong xe ăn của Hạ Thiên Tường đã bị Tô Nhược Hân bóp nát như vậy.
Anh xé gói ra, chậm rãi ăn.
Có chút cảm giác rồi.
Hóa ra vị cay là vậy.
"Hạ Thiên Tường, anh ăn ngon không?" Tô Nhược Hân thấy anh còn ăn nhanh hơn lúc trước thì hỏi tới.
Đồng thời, trong miệng cô cũng đang nhai đồ ăn vặt.
Rất không hình tượng giống như một đứa trẻ đang ăn vụng.
"Ừ."
"Vậy là tốt rồi. Anh ăn xong, chúng ta sẽ cùng ra ngoài." Tô Nhược Hân nhìn xung quanh thấy nơi này được rừng cây nhỏ che kín, không nhìn thấy được tình hình bên kia đường.
Vì vậy, cô mải mê ăn.
Nhìn tướng ăn của cô giống như đây là món ăn rất ngon vậy.
Hạ Thiên Tường lại thấy thoải mái.
Hoặc đây mới thật sự là cuộc sống.
Cuộc sống của anh trước kia căn bản là cái xác không hồn vậy.
Anh thích cuộc sống có máu có thịt này lúc này, cho dù có khóc có ầm ĩ, anh vẫn thích.
Nhưng thời gian tốt đẹp như thế trôi qua rất nhanh.
Khi dẫn theo một lớn một nhỏ vào trường mẫu giáo, Hạ Thiên Tường đã trở lại là Hạ Thiên Tường nói năng thận trọng, vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng trước kia.
Lúc bọn họ đi vào cổng, bảo vệ vừa thấy anh đã lập tức cho qua.
Quả nhiên là một thời đại quét mặt.
Gương mặt của Hạ Thiên Tường đại biểu cho tất cả.
Sau khi vào trong, Chúc Hứa đã sớm thả tay của Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường ra, nhảy nhót di chuyển xung quanh.
Cậu bé rất vui vẻ.
Thật ra là mới lạ.
Từ trước đến nay, cậu bé chưa từng tới trường mẫu giáo lớn như vậy, đẹp như vậy.
"Hạ Thiên Tường, cám ơn anh." Nếu không nhờ có Hạ Thiên Tường, cô không thể cho Chúc Hứa tất cả những điều tuyệt vời như vậy.
Cho dù cô muốn, cô cũng không có điều kiện này.
"Cảm ơn thì không cần, em có thể đổi cái gì khác không?"
"Anh muốn đổi cái gì? Hạ Thiên Tường, có phải anh lại muốn giở trò lưu manh, nói đùa là anh thích tôi không? Ồ, tôi sẽ không tin đâu. "
"..." Hạ Thiên Tường nghe đến đó thì đen mặt.
Bầu trời rất trong xanh, không khí rất trong lành.
Tô Nhược Hân lại cho một đòn lạnh lẽo: “Hạ Thiên Tường, chúng ta đều là người trưởng thành, có vài chuyện có thể đùa, vài chuyện thật sự không thể đùa nữa."
"Ví dụ như..."
"Ví dụ như anh nói anh thích tôi, ví dụ như chuyện anh làm với tôi sáng nay, đều không được." Tô Nhược Hân càng nói càng phẫn nộ.
Nhưng Hạ Thiên Tường nghe đến đó thì thả lỏng bản thân, trong cổ họng vẫn còn lưu lại chút vị đồ ăn vặt mới ăn. Vị đó đối với người khác thì bình thường tới mức không thể bình thường hơn, nhưng với anh lại đặc biệt, mới mẻ, nhớ mãi không quên.
Tô Nhược Hân sắp phải thi tốt nghiệp trung học, còn lo lắng về căn bệnh này của anh, rõ ràng trong lòng cô có anh.
Cho nên, anh vừa nghĩ vậy thì không tức giận nữa, trái lại mỉm cười nói: "Sáng sớm nay thế nào?"
"Anh..." Tô Nhược Hân quay đầu nhìn anh: “Anh biết rõ còn hỏi."
"Tôi thật sự không nhớ rõ, chỉ nhớ uống thuốc, có chút cảm giác." Anh rất muốn nói thêm một câu 'Tiểu Hân, em thật tốt', nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng đã cảm thấy ấu trĩ, cuối cùng không nói nữa.
Lần này, Tô Nhược Hân trừng mắt nhìn anh, sau đó nghiêm túc nói: "Sau này, anh không được hôn tôi nữa, không được phép thật đấy. Nếu không, chờ sau này anh tìm được bạn gái, tôi sẽ không biết phải đối mặt với bạn gái anh thế nào. Lẽ nào anh định nói với cô ấy, anh có bệnh lạ thích hôn con gái?"
"Không phải là bệnh." Hạ Thiên Tường nghe đến đó thì sắp bị Tô Nhược Hân ép cho phát điên rồi.
Anh nói anh thích cô, cô tưởng anh đang nói đùa.
Anh lấy hành động thực tế chứng minh cho cô biết anh xem cô là phụ nữ để cưng chiều, kết quả cô nói anh hôn cô là bệnh lạ?
"Sao không phải chứ? Đúng vậy mà."
"Ngoài em ra, tôi không có tật xấu này với những người phụ nữ khác." Hạ Thiên Tường nghe Tô Nhược Hân phản bác, nghiêm túc giải thích.
Đây tuyệt đối là lời giải thích và tỏ tình trắng trợn.
Anh chỉ muốn hôn cô, anh không có chút hứng thú nào với những người phụ nữ khác.
Đây xem như lời tỏ tình trắng trợn nhất trong lịch sử rồi đấy.
Anh vẫn luôn cảm thấy EQ của mình thấp lắm rồi. Cho tới bây giờ gặp phải Tô Nhược Hân, anh mới phát hiện ra Tô Nhược Hân còn kém hơn cả anh...
"Ơ, anh nói giống như tôi là nữ yêu vậy. Hạ Thiên Tường, tôi biết anh cảm ơn tôi đã cứu sống anh, chẳng qua anh cũng không cần một lời không hợp lại xem tôi là yêu quái như vậy. Nói chung, sau này không được phép nữa." Cô đã nói nhiều lần như vậy, anh còn không thay đổi, cô sẽ thật sự không tha thứ cho anh, cũng không gặp lại anh nữa.
"Ngài Hạ, mợ Hạ chào hai người." Hạ Thiên Tường vừa định phản bác, không ngờ hiệu trưởng của trường mẫu giáo đã đến, đích thân chào hỏi Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân.
"Tôi không phải là mợ..."
"Hiệu trưởng Phương, môi trường ở đây vẫn tính là tạm được. Tôi muốn hỏi một chút, trước đây cháu chưa từng tới trường mẫu giáo, vậy cháu mới vào trường, giáo viên ở đây có thể chiếu cố hơn về phương diện sinh hoạt được không?" Hạ Thiên Tường trực tiếp ngắt lời Tô Nhược Hân.
"Ngài Hạ khách sáo rồi. Chỉ cần các ngài đưa cháu vào trường mẫu giáo chúng tôi, bất kể trước đây cháu có từng đi mẫu giáo không, từng được dạy thế nào, trải qua chương trình học gì, chúng tôi đều đối xử bình đẳng, tuyệt đối sẽ không để cho cháu phải chịu bất kỳ uất ức trong phương diện sinh hoạt."
Tô Nhược Hân không để ý tới anh, rất nhanh đã đi vào siêu thị nhỏ bên cạnh trường mẫu giáo. Chờ tới khi Hạ Thiên Tường và Chúc Hứa tới đón, cô đã đi ra, trong tay cầm ba túi đồ ăn vặt: “Nào, mỗi người một túi, ăn thôi."
"Chúng ta ăn luôn ở đây à?" Hạ Thiên Tường nhìn lướt qua xung quanh, không tán thành.
Chúc Hứa thậm chí là Tô Nhược Hân đều có thể ăn đồ ăn vặt ở nơi công cộng. Nhưng anh cũng ăn ở đây thì hình như... hình như...
Nói chung, anh cảm giác không thể tiếp nhận được.
"Đương nhiên rồi. Hạ Thiên Tường, anh mau ăn đi. Thật ra tôi và Tiểu Hứa có ăn hay không đều không sao. Tôi chỉ muốn thử xem tình hình vị giác của anh hồi phục thế nào thôi, anh hiểu không? Anh đừng có mà không biết lòng người tốt." Tô Nhược Hân thấy anh do dự thì giục.
"Đúng vậy, chú Hạ, chú mau ăn đi. Tiểu Hứa cũng lo lắng cho căn bệnh của chú đấy."
Vì vậy, một lớn một nhỏ một phụ nữ một trẻ con lúc này đứng cạnh bãi đỗ xe ngoài trường mẫu giáo, chờ nhìn một người đàn ông như anh ăn đồ ăn vặt...
Hạ Thiên Tường cúi đầu liếc nhìn túi đồ ăn vặt trong tay.
Còn là vị cay.
Lúc ăn sáng bắt đầu có chút vị giác, anh còn cảm thấy ngon.
Nhưng dù ăn ngon cũng không thể ăn vặt ở nơi công cộng như vậy được.
Có phần mất hình tượng.
"Tiểu Hân, Tiểu Hứa, chúng ta lên trên xe ăn đi." Vào trong xe sẽ chỉ có hai người Tô Nhược Hân và Chúc Hứa có thể nhìn thấy anh ăn, anh còn miễn cưỡng tiếp nhận được. Chứ ở đây, anh không tiếp nhận được chuyện bị người ta nhìn mình ăn đồ ăn vặt.
Tô Nhược Hân nghĩ ngợi, cảm thấy người đàn ông quen sống trong nhung lụa như Hạ Thiên Tường lại ăn ở đây thì thật sự bất nhã.
Cô đảo mắt nhìn quanh, sau đó một tay kéo Hạ Thiên Tường, một tay kéo Chúc Hứa: “Đi, chúng ta vào trong đó ăn."
Đó là một khu trồng cây cảnh nhỏ.
Chờ ba người đi vòng qua, hướng quay lưng về phía đường không có một người nào nữa.
Mà phía đường vừa khéo được khu trồng cây cảnh che đi.
"Không có ai nữa, Hạ Thiên Tường, anh ăn đi."
Ý định ban đầu muốn vào trong xe ăn của Hạ Thiên Tường đã bị Tô Nhược Hân bóp nát như vậy.
Anh xé gói ra, chậm rãi ăn.
Có chút cảm giác rồi.
Hóa ra vị cay là vậy.
"Hạ Thiên Tường, anh ăn ngon không?" Tô Nhược Hân thấy anh còn ăn nhanh hơn lúc trước thì hỏi tới.
Đồng thời, trong miệng cô cũng đang nhai đồ ăn vặt.
Rất không hình tượng giống như một đứa trẻ đang ăn vụng.
"Ừ."
"Vậy là tốt rồi. Anh ăn xong, chúng ta sẽ cùng ra ngoài." Tô Nhược Hân nhìn xung quanh thấy nơi này được rừng cây nhỏ che kín, không nhìn thấy được tình hình bên kia đường.
Vì vậy, cô mải mê ăn.
Nhìn tướng ăn của cô giống như đây là món ăn rất ngon vậy.
Hạ Thiên Tường lại thấy thoải mái.
Hoặc đây mới thật sự là cuộc sống.
Cuộc sống của anh trước kia căn bản là cái xác không hồn vậy.
Anh thích cuộc sống có máu có thịt này lúc này, cho dù có khóc có ầm ĩ, anh vẫn thích.
Nhưng thời gian tốt đẹp như thế trôi qua rất nhanh.
Khi dẫn theo một lớn một nhỏ vào trường mẫu giáo, Hạ Thiên Tường đã trở lại là Hạ Thiên Tường nói năng thận trọng, vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng trước kia.
Lúc bọn họ đi vào cổng, bảo vệ vừa thấy anh đã lập tức cho qua.
Quả nhiên là một thời đại quét mặt.
Gương mặt của Hạ Thiên Tường đại biểu cho tất cả.
Sau khi vào trong, Chúc Hứa đã sớm thả tay của Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường ra, nhảy nhót di chuyển xung quanh.
Cậu bé rất vui vẻ.
Thật ra là mới lạ.
Từ trước đến nay, cậu bé chưa từng tới trường mẫu giáo lớn như vậy, đẹp như vậy.
"Hạ Thiên Tường, cám ơn anh." Nếu không nhờ có Hạ Thiên Tường, cô không thể cho Chúc Hứa tất cả những điều tuyệt vời như vậy.
Cho dù cô muốn, cô cũng không có điều kiện này.
"Cảm ơn thì không cần, em có thể đổi cái gì khác không?"
"Anh muốn đổi cái gì? Hạ Thiên Tường, có phải anh lại muốn giở trò lưu manh, nói đùa là anh thích tôi không? Ồ, tôi sẽ không tin đâu. "
"..." Hạ Thiên Tường nghe đến đó thì đen mặt.
Bầu trời rất trong xanh, không khí rất trong lành.
Tô Nhược Hân lại cho một đòn lạnh lẽo: “Hạ Thiên Tường, chúng ta đều là người trưởng thành, có vài chuyện có thể đùa, vài chuyện thật sự không thể đùa nữa."
"Ví dụ như..."
"Ví dụ như anh nói anh thích tôi, ví dụ như chuyện anh làm với tôi sáng nay, đều không được." Tô Nhược Hân càng nói càng phẫn nộ.
Nhưng Hạ Thiên Tường nghe đến đó thì thả lỏng bản thân, trong cổ họng vẫn còn lưu lại chút vị đồ ăn vặt mới ăn. Vị đó đối với người khác thì bình thường tới mức không thể bình thường hơn, nhưng với anh lại đặc biệt, mới mẻ, nhớ mãi không quên.
Tô Nhược Hân sắp phải thi tốt nghiệp trung học, còn lo lắng về căn bệnh này của anh, rõ ràng trong lòng cô có anh.
Cho nên, anh vừa nghĩ vậy thì không tức giận nữa, trái lại mỉm cười nói: "Sáng sớm nay thế nào?"
"Anh..." Tô Nhược Hân quay đầu nhìn anh: “Anh biết rõ còn hỏi."
"Tôi thật sự không nhớ rõ, chỉ nhớ uống thuốc, có chút cảm giác." Anh rất muốn nói thêm một câu 'Tiểu Hân, em thật tốt', nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng đã cảm thấy ấu trĩ, cuối cùng không nói nữa.
Lần này, Tô Nhược Hân trừng mắt nhìn anh, sau đó nghiêm túc nói: "Sau này, anh không được hôn tôi nữa, không được phép thật đấy. Nếu không, chờ sau này anh tìm được bạn gái, tôi sẽ không biết phải đối mặt với bạn gái anh thế nào. Lẽ nào anh định nói với cô ấy, anh có bệnh lạ thích hôn con gái?"
"Không phải là bệnh." Hạ Thiên Tường nghe đến đó thì sắp bị Tô Nhược Hân ép cho phát điên rồi.
Anh nói anh thích cô, cô tưởng anh đang nói đùa.
Anh lấy hành động thực tế chứng minh cho cô biết anh xem cô là phụ nữ để cưng chiều, kết quả cô nói anh hôn cô là bệnh lạ?
"Sao không phải chứ? Đúng vậy mà."
"Ngoài em ra, tôi không có tật xấu này với những người phụ nữ khác." Hạ Thiên Tường nghe Tô Nhược Hân phản bác, nghiêm túc giải thích.
Đây tuyệt đối là lời giải thích và tỏ tình trắng trợn.
Anh chỉ muốn hôn cô, anh không có chút hứng thú nào với những người phụ nữ khác.
Đây xem như lời tỏ tình trắng trợn nhất trong lịch sử rồi đấy.
Anh vẫn luôn cảm thấy EQ của mình thấp lắm rồi. Cho tới bây giờ gặp phải Tô Nhược Hân, anh mới phát hiện ra Tô Nhược Hân còn kém hơn cả anh...
"Ơ, anh nói giống như tôi là nữ yêu vậy. Hạ Thiên Tường, tôi biết anh cảm ơn tôi đã cứu sống anh, chẳng qua anh cũng không cần một lời không hợp lại xem tôi là yêu quái như vậy. Nói chung, sau này không được phép nữa." Cô đã nói nhiều lần như vậy, anh còn không thay đổi, cô sẽ thật sự không tha thứ cho anh, cũng không gặp lại anh nữa.
"Ngài Hạ, mợ Hạ chào hai người." Hạ Thiên Tường vừa định phản bác, không ngờ hiệu trưởng của trường mẫu giáo đã đến, đích thân chào hỏi Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân.
"Tôi không phải là mợ..."
"Hiệu trưởng Phương, môi trường ở đây vẫn tính là tạm được. Tôi muốn hỏi một chút, trước đây cháu chưa từng tới trường mẫu giáo, vậy cháu mới vào trường, giáo viên ở đây có thể chiếu cố hơn về phương diện sinh hoạt được không?" Hạ Thiên Tường trực tiếp ngắt lời Tô Nhược Hân.
"Ngài Hạ khách sáo rồi. Chỉ cần các ngài đưa cháu vào trường mẫu giáo chúng tôi, bất kể trước đây cháu có từng đi mẫu giáo không, từng được dạy thế nào, trải qua chương trình học gì, chúng tôi đều đối xử bình đẳng, tuyệt đối sẽ không để cho cháu phải chịu bất kỳ uất ức trong phương diện sinh hoạt."