Chương 154: Thật sự không muốn
Cô quen thuộc với nơi này hơn Hạ Thiên Tường, dù sao ba năm cấp ba mỗi năm đều tham gia đại hội học sinh ở đây mấy lần.
Cô đến chỗ lớp trưởng báo tên: “Đây là anh trai của tớ, anh ấy đến tham gia với tớ.” Tô Nhược Hân chỉ vào Hạ Thiên Tường, bình tĩnh nói. Kiếm Hiệp Hay
Vì lần trước cô đã giới thiệu Hạ Thiên Tường như thế ở sân trường cũng không có vấn đề gì.
Không ngờ lần này lớp trưởng không lập tức ghi tên “anh trai” của cô vào mà lại ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường đang đeo khẩu trang: “Tô Nhược Hân, cậu có mấy người anh?”
“Một người, sao vậy?”
“Ặc, vậy người mẹ cậu dẫn đến là anh họ của cậu à?”
“Mẹ tớ?” Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy Trần Ngọc Thuý và Tô Chí Khiêm.
Cô thầm thấy đau đầu.
Rõ ràng cô đã trả lời tin nhắn với Trần Ngọc Thuý là không cho bà ta đến rồi, không ngờ bà ta vẫn đến.
“Anh họ và anh trai có khác gì nhau sao?” So với sự hoảng hốt của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường lại vô cùng bình tĩnh.
Giọng nói của anh trầm khàn có lực, có một cảm giác khiến người ta vô thức muốn tán thành.
Lớp trưởng lập tức gật đầu: “Cũng đúng, Tô Nhược Hân, vậy có ghi tên anh trai cậu không?”
“Có, không cần ghi tên hai người kia, tớ không đồng ý cho bọn họ tham gia.”
Lớp trưởng cũng biết tình huống của Tô Nhược Hân và người nhà họ Tô, bèn nói: “Được, vậy tớ cho người mời hai người họ ra ngoài.”
“Cảm ơn.” Nghe thấy lớp trưởng muốn giúp đỡ, tâm trạng của Tô Nhược Hân cũng tốt hơn.
Vừa nhìn Trần Ngọc Thuý cô đã không vui.
Nếu không, cô sẽ đến chào hỏi Tô Chí Khiêm.
Nhưng có Trần Ngọc Thuý ở đó thì không cần nữa.
Đăng ký xong, Tô Nhược Hân kéo Hạ Thiên Tường ngồi xuống vị trí gần bục giảng, xem như không nhìn thấy Trần Ngọc Thuý và Tô Chí Khiêm.
Nhưng cô vừa ngồi xuống, đã nghe thấy Trần Ngọc Thuý hét lên trong giảng đường đang ồn ào: “Tôi là mẹ của Tô Nhược Hân, nó là học sinh lớp mười hai, tôi là phụ huynh của nó đến tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp, các người có tư cách gì đuổi tôi ra ngoài?”
Giảng đường thoáng trở nên yên tĩnh, sau đó lại bắt đầu xôn xao, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Ngọc Thuý.
“Dì, đã có người làm phụ huynh của cậu ấy tham dự rồi.” Lớp trưởng nhỏ giọng giải thích.
“Hả, cậu ta là ai? Cậu ta có tư cách gì thay thế người làm mẹ là tôi tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của con gái tôi? Các người có từng thấy đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của đứa con gái nào không cho ba mẹ tham gia mà lại tìm một kẻ không liên quan đến tham gia không? Vậy mà coi được à?”
Trần Ngọc Thuý thấy bà ta lớn tiếng đã thu hút sự chú ý của học sinh và phụ huynh xung quanh thì càng to tiếng hơn.
Hôm nay bà ta là muốn tham gia đại hội này.
Đông người.
Còn có một vài việc bà ta muốn tranh luận, bà ta cũng không thể bỏ qua chuyện bụng mình bị mổ ra được.
Việc này đã từ lâu lắm rồi, nhưng gần đây bụng vẫn còn thấy đau.
Tô Nhược Hân đang muốn đứng lên, không ngờ lại có một bàn tay nắm nhẹ lấy tay cô: “Có tôi ở đây.”
Nghe thấy giọng nói trầm khàn của người đàn ông, Tô Nhược Hân lập tức không cuống cuồng nữa, cô bình tĩnh ngồi xuống, nhìn bục giảng trước mặt, MC đang thử mic và chuẩn bị.
“Đây là đại hội cuối cùng khi em còn là học sinh cấp ba, có muốn đi lên nói gì đó không?” Hạ Thiên Tường vừa lướt điện thoại vừa nói, làm như không nghe thấy tiếng ồn ào của Trần Ngọc Thuý phía sau.
“Đại diện học sinh phát biểu à? Có lẽ cái này đã sắp xếp xong trước đại hội rồi, tôi không tham gia vào đâu.” Tô Nhược Hân chỉ muốn khiêm tốn.
“Ha ha, em thi thử ba lần được hạng nhất, em không cảm thấy mình là người thích hợp đại diện học sinh để phát biểu nhất à?” Hạ Thiên Tường không hề quan tâm đến giọng nói ầm ĩ của Trần Ngọc Thuý, tựa như anh có siêu năng lực có thể bỏ ngoài tai giọng nói của bà ta vậy.
Tô Nhược Hân thấy anh nói cũng đúng, nhưng vẫn đáp: “Tôi không muốn nói gì.”
“Thật sự không muốn sao?”
“Thật sự không muốn.”
Sau đó, Hạ Thiên Tường cũng không nói gì nữa, nhưng anh vẫn cầm điện thoại, cũng không biết anh đang xem cái gì.
Trần Ngọc Thuý ở phía sau vẫn không chịu ra ngoài: “Đây là con trai của tôi Tô Chí Khiêm, là anh trai của Tô Nhược Hân, nó với anh nó luôn rất hoà thuận, tại sao muốn đuổi cả thằng bé ra ngoài? Cháu đúng là quá đáng, quá không tôn trọng người lớn.”
Hạ Thiên Tường không nói gì, tiếng ầm ĩ của Trần Ngọc Thuý ở sau lưng càng rõ ràng hơn, cô nghe thấy lời này, đang mất kiên nhẫn muốn đích thân đuổi Trần Ngọc Thuý ra ngoài thì nghe thấy trong giảng đường yên tĩnh chợt vang lên tiếng bước chân.
Tô Nhược Hân theo bản năng quay đầu, nhìn thấy một người đang không nhanh không chậm đi về phía Trần Ngọc Thuý, sau đó dừng lại trước mặt bà ta.
Người nọ lấy điện thoại ra lắc lư trước mặt Trần Ngọc Thuý, sau đó không biết người nọ nói gì với bà ta, bà ta nhìn vào điện thoại, sau đó rời đi theo người đó.
Tô Nhược Hân nhìn thấy Trần Ngọc Thuý dễ dàng bị người khác dẫn đi dưới sự chú ý của mọi người lập tức nghĩ tới điều gì đó, cô xoay người hỏi Hạ Thiên Tường: “Anh làm à?”
“Là tự bà ta muốn đi.”
“Anh có cách gì đó đúng không?” Thật ra lúc phát hiện Trần Ngọc Thuý cũng đến, Tô Nhược Hân đã rất khó chịu.
Cô lo Trần Ngọc Thuý sẽ khiến cô mất mặt trong đại hội mấy nghìn người này.
Cho nên lúc Hạ Thiên Tường đề nghị cô đại diện học sinh phát biểu, cô đã thẳng thừng từ chối.
Cô không có tâm trạng.
Nhưng không ngờ rằng lại có một người đột nhiên xuất hiện, sau khi nói mấy câu, Trần Ngọc Thuý đã đi ra ngoài theo người đó.
Cô có thể đoán được ngoài Hạ Thiên Tường đến cùng cô, thì không còn ai ra mặt cho cô nữa cả.
Vì cô nhìn thấy khi nãy anh lướt điện thoại, chắc chắn là đang sắp xếp người đến xử lý.
Cũng may là có anh, nếu không e rằng bây giờ Trần Ngọc Thuý đã làm ầm lên trong giảng đường rồi.
Trần Ngọc Thuý không ngại mất mặt, nhưng cô thì có.
“Cũng không sử dụng cách gì cả, chỉ vì bà ta là mẹ em, cho nên gần đây tôi khá quan tâm mà thôi.” Hạ Thiên Tường cười khẽ.
“Anh phát hiện điều gì à?” Tô Nhược Hân càng tò mò hơn.
“Nghe nói trước đây sau khi bị người ta mổ bụng, bà ta luôn thấy không thoải mái, tôi tốt bụng nhờ bác sĩ lúc bà ta đến bệnh viện tái khám thì chú ý một chút, ừ, dù gì cũng là mẹ em mà, tôi không nỡ nhìn bà ta bị bệnh khó chịu.”
“Cho nên anh mời người nói với bà ta là có thể chữa khỏi cho bà ta à?”
Nói xong, Tô Nhược Hân nhớ đến nét mặt và biểu hiện của Trần Ngọc Thuý khi nãy.
Lúc này, trong đầu cô hiện lên một tin tức: “Tôi biết rồi, lúc bụng của bá ta bị mổ ra xong vá lại thì còn bị bỏ quên băng gạc ở bên trong, chỉ cần lấy ra là sẽ không khó chịu nữa.”
“Ừm.”
“Anh biết rồi sao?” Tô Nhược Hân ngạc nhiên, cô là sử dụng năng lực của mình để cảm nhận, nhưng nghe lời nói của Hạ Thiên Tường thì hình như anh đã biết chắc chắn rồi.
“Phải.”
“Đừng giúp bà ta.” Tô Nhược Hân lại quay đầu nhìn về phía Tô Chí Khiêm vẫn chưa rời đi, vừa khéo đối diện với tầm mắt của anh ta.
“Em không muốn lấy băng gạc trong bụng bà ta ra à?”
“Không muốn.” Sau khi nói một cách chắc chắn, Tô Nhược Hân đến gần Hạ Thiên Tường, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Anh cho tôi biết đi, có phải anh phái người mổ bụng mẹ tôi ra không?”
Cô đến chỗ lớp trưởng báo tên: “Đây là anh trai của tớ, anh ấy đến tham gia với tớ.” Tô Nhược Hân chỉ vào Hạ Thiên Tường, bình tĩnh nói. Kiếm Hiệp Hay
Vì lần trước cô đã giới thiệu Hạ Thiên Tường như thế ở sân trường cũng không có vấn đề gì.
Không ngờ lần này lớp trưởng không lập tức ghi tên “anh trai” của cô vào mà lại ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường đang đeo khẩu trang: “Tô Nhược Hân, cậu có mấy người anh?”
“Một người, sao vậy?”
“Ặc, vậy người mẹ cậu dẫn đến là anh họ của cậu à?”
“Mẹ tớ?” Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy Trần Ngọc Thuý và Tô Chí Khiêm.
Cô thầm thấy đau đầu.
Rõ ràng cô đã trả lời tin nhắn với Trần Ngọc Thuý là không cho bà ta đến rồi, không ngờ bà ta vẫn đến.
“Anh họ và anh trai có khác gì nhau sao?” So với sự hoảng hốt của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường lại vô cùng bình tĩnh.
Giọng nói của anh trầm khàn có lực, có một cảm giác khiến người ta vô thức muốn tán thành.
Lớp trưởng lập tức gật đầu: “Cũng đúng, Tô Nhược Hân, vậy có ghi tên anh trai cậu không?”
“Có, không cần ghi tên hai người kia, tớ không đồng ý cho bọn họ tham gia.”
Lớp trưởng cũng biết tình huống của Tô Nhược Hân và người nhà họ Tô, bèn nói: “Được, vậy tớ cho người mời hai người họ ra ngoài.”
“Cảm ơn.” Nghe thấy lớp trưởng muốn giúp đỡ, tâm trạng của Tô Nhược Hân cũng tốt hơn.
Vừa nhìn Trần Ngọc Thuý cô đã không vui.
Nếu không, cô sẽ đến chào hỏi Tô Chí Khiêm.
Nhưng có Trần Ngọc Thuý ở đó thì không cần nữa.
Đăng ký xong, Tô Nhược Hân kéo Hạ Thiên Tường ngồi xuống vị trí gần bục giảng, xem như không nhìn thấy Trần Ngọc Thuý và Tô Chí Khiêm.
Nhưng cô vừa ngồi xuống, đã nghe thấy Trần Ngọc Thuý hét lên trong giảng đường đang ồn ào: “Tôi là mẹ của Tô Nhược Hân, nó là học sinh lớp mười hai, tôi là phụ huynh của nó đến tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp, các người có tư cách gì đuổi tôi ra ngoài?”
Giảng đường thoáng trở nên yên tĩnh, sau đó lại bắt đầu xôn xao, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Ngọc Thuý.
“Dì, đã có người làm phụ huynh của cậu ấy tham dự rồi.” Lớp trưởng nhỏ giọng giải thích.
“Hả, cậu ta là ai? Cậu ta có tư cách gì thay thế người làm mẹ là tôi tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của con gái tôi? Các người có từng thấy đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của đứa con gái nào không cho ba mẹ tham gia mà lại tìm một kẻ không liên quan đến tham gia không? Vậy mà coi được à?”
Trần Ngọc Thuý thấy bà ta lớn tiếng đã thu hút sự chú ý của học sinh và phụ huynh xung quanh thì càng to tiếng hơn.
Hôm nay bà ta là muốn tham gia đại hội này.
Đông người.
Còn có một vài việc bà ta muốn tranh luận, bà ta cũng không thể bỏ qua chuyện bụng mình bị mổ ra được.
Việc này đã từ lâu lắm rồi, nhưng gần đây bụng vẫn còn thấy đau.
Tô Nhược Hân đang muốn đứng lên, không ngờ lại có một bàn tay nắm nhẹ lấy tay cô: “Có tôi ở đây.”
Nghe thấy giọng nói trầm khàn của người đàn ông, Tô Nhược Hân lập tức không cuống cuồng nữa, cô bình tĩnh ngồi xuống, nhìn bục giảng trước mặt, MC đang thử mic và chuẩn bị.
“Đây là đại hội cuối cùng khi em còn là học sinh cấp ba, có muốn đi lên nói gì đó không?” Hạ Thiên Tường vừa lướt điện thoại vừa nói, làm như không nghe thấy tiếng ồn ào của Trần Ngọc Thuý phía sau.
“Đại diện học sinh phát biểu à? Có lẽ cái này đã sắp xếp xong trước đại hội rồi, tôi không tham gia vào đâu.” Tô Nhược Hân chỉ muốn khiêm tốn.
“Ha ha, em thi thử ba lần được hạng nhất, em không cảm thấy mình là người thích hợp đại diện học sinh để phát biểu nhất à?” Hạ Thiên Tường không hề quan tâm đến giọng nói ầm ĩ của Trần Ngọc Thuý, tựa như anh có siêu năng lực có thể bỏ ngoài tai giọng nói của bà ta vậy.
Tô Nhược Hân thấy anh nói cũng đúng, nhưng vẫn đáp: “Tôi không muốn nói gì.”
“Thật sự không muốn sao?”
“Thật sự không muốn.”
Sau đó, Hạ Thiên Tường cũng không nói gì nữa, nhưng anh vẫn cầm điện thoại, cũng không biết anh đang xem cái gì.
Trần Ngọc Thuý ở phía sau vẫn không chịu ra ngoài: “Đây là con trai của tôi Tô Chí Khiêm, là anh trai của Tô Nhược Hân, nó với anh nó luôn rất hoà thuận, tại sao muốn đuổi cả thằng bé ra ngoài? Cháu đúng là quá đáng, quá không tôn trọng người lớn.”
Hạ Thiên Tường không nói gì, tiếng ầm ĩ của Trần Ngọc Thuý ở sau lưng càng rõ ràng hơn, cô nghe thấy lời này, đang mất kiên nhẫn muốn đích thân đuổi Trần Ngọc Thuý ra ngoài thì nghe thấy trong giảng đường yên tĩnh chợt vang lên tiếng bước chân.
Tô Nhược Hân theo bản năng quay đầu, nhìn thấy một người đang không nhanh không chậm đi về phía Trần Ngọc Thuý, sau đó dừng lại trước mặt bà ta.
Người nọ lấy điện thoại ra lắc lư trước mặt Trần Ngọc Thuý, sau đó không biết người nọ nói gì với bà ta, bà ta nhìn vào điện thoại, sau đó rời đi theo người đó.
Tô Nhược Hân nhìn thấy Trần Ngọc Thuý dễ dàng bị người khác dẫn đi dưới sự chú ý của mọi người lập tức nghĩ tới điều gì đó, cô xoay người hỏi Hạ Thiên Tường: “Anh làm à?”
“Là tự bà ta muốn đi.”
“Anh có cách gì đó đúng không?” Thật ra lúc phát hiện Trần Ngọc Thuý cũng đến, Tô Nhược Hân đã rất khó chịu.
Cô lo Trần Ngọc Thuý sẽ khiến cô mất mặt trong đại hội mấy nghìn người này.
Cho nên lúc Hạ Thiên Tường đề nghị cô đại diện học sinh phát biểu, cô đã thẳng thừng từ chối.
Cô không có tâm trạng.
Nhưng không ngờ rằng lại có một người đột nhiên xuất hiện, sau khi nói mấy câu, Trần Ngọc Thuý đã đi ra ngoài theo người đó.
Cô có thể đoán được ngoài Hạ Thiên Tường đến cùng cô, thì không còn ai ra mặt cho cô nữa cả.
Vì cô nhìn thấy khi nãy anh lướt điện thoại, chắc chắn là đang sắp xếp người đến xử lý.
Cũng may là có anh, nếu không e rằng bây giờ Trần Ngọc Thuý đã làm ầm lên trong giảng đường rồi.
Trần Ngọc Thuý không ngại mất mặt, nhưng cô thì có.
“Cũng không sử dụng cách gì cả, chỉ vì bà ta là mẹ em, cho nên gần đây tôi khá quan tâm mà thôi.” Hạ Thiên Tường cười khẽ.
“Anh phát hiện điều gì à?” Tô Nhược Hân càng tò mò hơn.
“Nghe nói trước đây sau khi bị người ta mổ bụng, bà ta luôn thấy không thoải mái, tôi tốt bụng nhờ bác sĩ lúc bà ta đến bệnh viện tái khám thì chú ý một chút, ừ, dù gì cũng là mẹ em mà, tôi không nỡ nhìn bà ta bị bệnh khó chịu.”
“Cho nên anh mời người nói với bà ta là có thể chữa khỏi cho bà ta à?”
Nói xong, Tô Nhược Hân nhớ đến nét mặt và biểu hiện của Trần Ngọc Thuý khi nãy.
Lúc này, trong đầu cô hiện lên một tin tức: “Tôi biết rồi, lúc bụng của bá ta bị mổ ra xong vá lại thì còn bị bỏ quên băng gạc ở bên trong, chỉ cần lấy ra là sẽ không khó chịu nữa.”
“Ừm.”
“Anh biết rồi sao?” Tô Nhược Hân ngạc nhiên, cô là sử dụng năng lực của mình để cảm nhận, nhưng nghe lời nói của Hạ Thiên Tường thì hình như anh đã biết chắc chắn rồi.
“Phải.”
“Đừng giúp bà ta.” Tô Nhược Hân lại quay đầu nhìn về phía Tô Chí Khiêm vẫn chưa rời đi, vừa khéo đối diện với tầm mắt của anh ta.
“Em không muốn lấy băng gạc trong bụng bà ta ra à?”
“Không muốn.” Sau khi nói một cách chắc chắn, Tô Nhược Hân đến gần Hạ Thiên Tường, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Anh cho tôi biết đi, có phải anh phái người mổ bụng mẹ tôi ra không?”