Chương 155: Nhược hân không giả tạo
Cô nhớ ra rồi, trước đây khi nghe nói bụng của Trần Ngọc Thuý bị mổ ra, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhưng vì khi đó vẫn đang tức giận chuyện Trần Ngọc Thuý và Tô Cảnh Đình bắt cóc cô về nhà họ Tô, cho nên cảm thấy bà ta gặp báo ứng, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Bây giờ mới nhớ ra vết dao trên bụng Trần Ngọc Thuý rất có thể là vì đêm hôm đó bà ta đạp vào bụng cô cho nên mới…
Cô nhớ đêm đó Hạ Thiên Tường từng nói, Trần Ngọc Thuý đạp vào bụng cô, anh sẽ trả thù cho cô.
Lúc này nhớ lại mới hiểu ra, có lẽ là Hạ Thiên Tường cho người làm chuyện đó.
“Ừm.”
“Trời ạ, vậy đêm hôm đó khi cảnh sát gọi điện thoại nói tôi làm mẹ tôi bị thương, anh đã biết rõ là tôi bị oan rồi?”
“Đúng.” Hạ Thiên Tường không muốn nói dối Tô Nhược Hân.
Anh vốn không muốn cho cô biết chuyện liên quan đến những người khác của nhà họ Tô, chỉ muốn lặng lẽ trút giận thay cô.
Nhưng không ngờ Trần Ngọc Thuý lại vì không nhịn được việc đau bụng mà dám mượn danh tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của Trần Ngọc Thuý để xuất hiện ở đây.
Nhưng Trần Ngọc Thuý chắc chắn không phải thật lòng đến vì Trần Ngọc Thuý sắp thi tốt nghiệp, rõ ràng là muốn đến gây chuyện với cô.
Có điều có anh ở đây, sao có thể khiến Tô Nhược Hân chịu uất ức được.
Tuyệt đối không thể nào.
Cho nên mời Trần Ngọc Thuý ra ngoài là cách giải quyết triệt để nhất.
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, lúc này, cô không biết nên cảm ơn Hạ Thiên Tường làm mọi chuyện vì cô hay trách anh lúc trước khiến cô suýt bị vu oan đây.
Nhưng sau đó, Hạ Thiên Tường đã hoàn toàn giải quyết giúp cô rồi.
Chuyện Trần Ngọc Thuý bị thương, cảnh sát cũng không tìm đến cô nữa.
Chuyện Hạ Thiên Tường làm, sao có thể để cô chịu tội được.
“Làm tốt lắm, tôi lại nợ anh rồi.” Nhớ lại tất cả mọi chuyện, Tô Nhược Hân vỗ lên mu bàn tay của Hạ Thiên Tường, dù Trần Ngọc Thuý là mẹ ruột của cô, cô vẫn chọn đứng về phía Hạ Thiên Tường.
Trên đời này, cô biết ai đối xử tốt với cô.
Ai đối xử không tốt với cô, cô đều biết.
Hạ Thiên Tường vốn cho rằng sau khi hỏi rõ mọi chuyện, với góc nhìn của phái nữ, có lẽ Tô Nhược Hân sẽ trách anh, không ngờ cô lại nói thẳng một câu “làm tốt lắm”.
“Em không trách tôi sao?”
“Bà ta chưa từng xem tôi là con gái, bà ta đạp tôi mấy cái, nếu không phải tôi tự bảo vệ mình e rằng bây giờ người ngày ngày đau bụng đã là tôi rồi. Tôi không có bản lĩnh như anh, không có cấp dưới lợi hại giống anh, nếu không, tôi đã để thêm mấy miếng băng gạc vào bụng bà ta rồi.”
“Ha ha, được thôi.”
Nghe thấy tiếng cười khẽ của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân chợt thấy sợ hãi: “Đừng nói anh cho người dẫn bà ta ra ngoài, đến bệnh viện mổ bụng lấy băng gạc ra, sau đó lại bỏ thêm mấy miếng vào nhé?”
“Có gì không được chứ? Em muốn cho thêm mấy miếng cũng được.”
“Sáu miếng, tặng bà ta một con số may mắn, con người tôi rất tốt bụng, bảo bà ta không cần cảm ơn tôi.”
Trần Ngọc Thuý không xem cô là con gái, cô cần gì phải xem Trần Ngọc Thuý là mẹ.
“Rõ.” Nụ cười trên môi Hạ Thiên Tường ngày càng tươi.
Cô gái nhỏ này ngày càng vừa mắt anh rồi.
Anh rất thích cô như thế.
Vốn chỉ thích thôi, bây giờ lại càng thích hơn.
Thế này mới thích hợp làm người phụ nữ của Hạ Thiên Tường chứ.
Anh ghét nhất kiểu phụ nữ rõ ràng rất muốn nhưng lại làm như không muốn, quá giả tạo.
Nhược Hân của anh thì không.
Hồn nhiên.
Trung thực.
Muốn nói gì thì nói đó, không giả vờ một chút nào, anh thích cô gái như thế.
“Được, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Lúc vừa ra lệnh, anh vốn hơi do dự.
Bây giờ nghe Tô Nhược Hân nói thế, anh không còn do dự nữa.
Chắc chắn sẽ hoàn thành yêu cầu của cô một cách hoàn mỹ.
Sáu miếng băng gạc.
Ừm, Tô Nhược Hân còn tàn nhẫn hơn anh nữa.
Lúc đó anh để ít băng gạc trong bụng Trần Ngọc Thuý quá, cho nên mới để bà ta có sức đi tới đại hội làm ầm ĩ.
Nói dễ nghe là đến cổ vũ Tô Nhược Hân lấy được thành tích tốt trong kỳ thi tốt nghiệp, thật ra rõ ràng là đến gây chuyện.
Trần Ngọc Thuý bị dẫn đi.
Không có bà ta làm ồn, Tô Nhược Hân cũng yên tâm hơn.
Lúc này, điện thoại reo lên.
Là tin nhắn của Tô Chí Khiêm.
“Tô Nhược Hân, người đàn ông bên cạnh em là Hạ Thiên Tường đúng không?”
Nhìn thấy tin nhắn này, tay Tô Nhược Hân hơi run lên, lúc này, cô cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đều nhận ra người đàn ông bên cạnh cô là Hạ Thiên Tường.
Vừa nhìn vào điện thoại mới phát hiện trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn.
Đều là bạn học gửi cho cô.
Hơn nữa tất cả đều mong Tô Nhược Hân giới thiệu anh của cô cho họ.
“Anh của cô” trong lời của các bạn học chính là Hạ Thiên Tường ở bên cạnh.
Nhưng trong đó không bao gồm Dương Mỹ Lan, vì lúc này Dương Mỹ Lan vẫn chưa tới.
“Anh muốn sao?” Tô Nhược Hân không để ý đến những bạn học nữ muốn cô làm mai, mà trả lời tin nhắn của Tô Chí Khiêm.
“Bảo anh ta ra ngoài.”
“Sau đó để anh tham sự đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của tôi à?” Tô Nhược Hân cười châm chọc.
Dù trước đây Tô Chí Khiêm chưa từng làm chuyện gì không tốt với cô, nhưng cũng chưa từng đối xử tốt với cô.
Quan hệ của cô và anh ta không khác người qua đường là mấy.
Không hề có tình cảm anh em.
Sự hạnh phúc khi có anh trai của rất nhiều cô gái, cô vẫn chưa từng được trải nghiệm.
Dù là một chút.
“Đúng, nếu anh ta không ra ngoài thì sẽ có người biết anh ta là Hạ Thiên Tường.”
Đọc được tin nhắn này, Tô Nhược Hân do dự.
Cô thầm tính toán, nếu Tô Chí Khiêm vách trần chuyện người ngồi bên cạnh cô không phải anh trai cô mà là Hạ Thiên Tường, thì Hạ Thiên Tường sẽ gặp phải hậu quả gì?
Là ảnh hưởng đến cô, hay ảnh hưởng đến Hạ Thiên Tường?
Vào lúc cô đang băn khoăn, Hạ Thiên Tường ở bên cạnh chợt nói: “Không cần quan tâm đến anh ta.”
“Được.” Nếu Hạ Thiên Tường đã nói thế thì không cần quan tâm đến Tô Chí Khiêm.
Hạ Thiên Tường có thể dẫn Trần Ngọc Thuý đi, thì Tô Chí Khiêm càng không phải chuyện khó.
Nghĩ thế, Tô Nhược Hân lấy lại bình tĩnh.
Bọn họ muốn đến gây rắc rối cho cô, nhưng không ngờ Hạ Thiên Tường lại có mặt.
Lúc này, cô thật sự thấy may mắn vì bảo Hạ Thiên Tường đến tham gia.
Nếu không, cô thật sự không giải quyết được Trần Ngọc Thuý.
Người trong giảng đường ngày càng đông đúc.
Tần suất thử mic cũng thường xuyên hơn.
Các học sinh dần đến nơi.
Phụ huynh cũng ngồi kín toàn bộ giảng đường.
Trên ghế chủ trì, Hiệu trưởng Thạch, Phó hiệu trưởng và tất cả giáo viên bộ môn của lớp mười hai cũng đều đã có mặt.
Đại hội sắp bắt đầu.
Tô Chí Khiêm vẫn ngồi vị trí lúc trước.
Dù trước kia cô vẫn cho rằng Tô Chí Khiêm là người sẽ không làm gì cô.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Trần Ngọc Thuý vừa xuất hiện, cô đoán bà ta để Tô Chí Khiêm lại chắc chắn là có ý đồ gì đó.
Tô Nhược Hân chợt cảm thấy xót xa, người nhà của bạn học khác đều cổ vũ họ thi tốt nghiệp, còn người nhà của cô chẳng những không ủng hộ, mà còn muốn gây rắc rối cho cô.
Điện thoại reo lên, lại có bạn học nữ muốn cô giới thiệu Hạ Thiên Tường cho mình.
Hạ Thiên Tường ung dung ngồi tại chỗ, nếu cởi khẩu trang xuống, cô nghĩ tin nhắn nhờ làm mai trong điện thoại sẽ còn nhiều hơn.
Nhưng vì khi đó vẫn đang tức giận chuyện Trần Ngọc Thuý và Tô Cảnh Đình bắt cóc cô về nhà họ Tô, cho nên cảm thấy bà ta gặp báo ứng, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Bây giờ mới nhớ ra vết dao trên bụng Trần Ngọc Thuý rất có thể là vì đêm hôm đó bà ta đạp vào bụng cô cho nên mới…
Cô nhớ đêm đó Hạ Thiên Tường từng nói, Trần Ngọc Thuý đạp vào bụng cô, anh sẽ trả thù cho cô.
Lúc này nhớ lại mới hiểu ra, có lẽ là Hạ Thiên Tường cho người làm chuyện đó.
“Ừm.”
“Trời ạ, vậy đêm hôm đó khi cảnh sát gọi điện thoại nói tôi làm mẹ tôi bị thương, anh đã biết rõ là tôi bị oan rồi?”
“Đúng.” Hạ Thiên Tường không muốn nói dối Tô Nhược Hân.
Anh vốn không muốn cho cô biết chuyện liên quan đến những người khác của nhà họ Tô, chỉ muốn lặng lẽ trút giận thay cô.
Nhưng không ngờ Trần Ngọc Thuý lại vì không nhịn được việc đau bụng mà dám mượn danh tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của Trần Ngọc Thuý để xuất hiện ở đây.
Nhưng Trần Ngọc Thuý chắc chắn không phải thật lòng đến vì Trần Ngọc Thuý sắp thi tốt nghiệp, rõ ràng là muốn đến gây chuyện với cô.
Có điều có anh ở đây, sao có thể khiến Tô Nhược Hân chịu uất ức được.
Tuyệt đối không thể nào.
Cho nên mời Trần Ngọc Thuý ra ngoài là cách giải quyết triệt để nhất.
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, lúc này, cô không biết nên cảm ơn Hạ Thiên Tường làm mọi chuyện vì cô hay trách anh lúc trước khiến cô suýt bị vu oan đây.
Nhưng sau đó, Hạ Thiên Tường đã hoàn toàn giải quyết giúp cô rồi.
Chuyện Trần Ngọc Thuý bị thương, cảnh sát cũng không tìm đến cô nữa.
Chuyện Hạ Thiên Tường làm, sao có thể để cô chịu tội được.
“Làm tốt lắm, tôi lại nợ anh rồi.” Nhớ lại tất cả mọi chuyện, Tô Nhược Hân vỗ lên mu bàn tay của Hạ Thiên Tường, dù Trần Ngọc Thuý là mẹ ruột của cô, cô vẫn chọn đứng về phía Hạ Thiên Tường.
Trên đời này, cô biết ai đối xử tốt với cô.
Ai đối xử không tốt với cô, cô đều biết.
Hạ Thiên Tường vốn cho rằng sau khi hỏi rõ mọi chuyện, với góc nhìn của phái nữ, có lẽ Tô Nhược Hân sẽ trách anh, không ngờ cô lại nói thẳng một câu “làm tốt lắm”.
“Em không trách tôi sao?”
“Bà ta chưa từng xem tôi là con gái, bà ta đạp tôi mấy cái, nếu không phải tôi tự bảo vệ mình e rằng bây giờ người ngày ngày đau bụng đã là tôi rồi. Tôi không có bản lĩnh như anh, không có cấp dưới lợi hại giống anh, nếu không, tôi đã để thêm mấy miếng băng gạc vào bụng bà ta rồi.”
“Ha ha, được thôi.”
Nghe thấy tiếng cười khẽ của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân chợt thấy sợ hãi: “Đừng nói anh cho người dẫn bà ta ra ngoài, đến bệnh viện mổ bụng lấy băng gạc ra, sau đó lại bỏ thêm mấy miếng vào nhé?”
“Có gì không được chứ? Em muốn cho thêm mấy miếng cũng được.”
“Sáu miếng, tặng bà ta một con số may mắn, con người tôi rất tốt bụng, bảo bà ta không cần cảm ơn tôi.”
Trần Ngọc Thuý không xem cô là con gái, cô cần gì phải xem Trần Ngọc Thuý là mẹ.
“Rõ.” Nụ cười trên môi Hạ Thiên Tường ngày càng tươi.
Cô gái nhỏ này ngày càng vừa mắt anh rồi.
Anh rất thích cô như thế.
Vốn chỉ thích thôi, bây giờ lại càng thích hơn.
Thế này mới thích hợp làm người phụ nữ của Hạ Thiên Tường chứ.
Anh ghét nhất kiểu phụ nữ rõ ràng rất muốn nhưng lại làm như không muốn, quá giả tạo.
Nhược Hân của anh thì không.
Hồn nhiên.
Trung thực.
Muốn nói gì thì nói đó, không giả vờ một chút nào, anh thích cô gái như thế.
“Được, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Lúc vừa ra lệnh, anh vốn hơi do dự.
Bây giờ nghe Tô Nhược Hân nói thế, anh không còn do dự nữa.
Chắc chắn sẽ hoàn thành yêu cầu của cô một cách hoàn mỹ.
Sáu miếng băng gạc.
Ừm, Tô Nhược Hân còn tàn nhẫn hơn anh nữa.
Lúc đó anh để ít băng gạc trong bụng Trần Ngọc Thuý quá, cho nên mới để bà ta có sức đi tới đại hội làm ầm ĩ.
Nói dễ nghe là đến cổ vũ Tô Nhược Hân lấy được thành tích tốt trong kỳ thi tốt nghiệp, thật ra rõ ràng là đến gây chuyện.
Trần Ngọc Thuý bị dẫn đi.
Không có bà ta làm ồn, Tô Nhược Hân cũng yên tâm hơn.
Lúc này, điện thoại reo lên.
Là tin nhắn của Tô Chí Khiêm.
“Tô Nhược Hân, người đàn ông bên cạnh em là Hạ Thiên Tường đúng không?”
Nhìn thấy tin nhắn này, tay Tô Nhược Hân hơi run lên, lúc này, cô cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đều nhận ra người đàn ông bên cạnh cô là Hạ Thiên Tường.
Vừa nhìn vào điện thoại mới phát hiện trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn.
Đều là bạn học gửi cho cô.
Hơn nữa tất cả đều mong Tô Nhược Hân giới thiệu anh của cô cho họ.
“Anh của cô” trong lời của các bạn học chính là Hạ Thiên Tường ở bên cạnh.
Nhưng trong đó không bao gồm Dương Mỹ Lan, vì lúc này Dương Mỹ Lan vẫn chưa tới.
“Anh muốn sao?” Tô Nhược Hân không để ý đến những bạn học nữ muốn cô làm mai, mà trả lời tin nhắn của Tô Chí Khiêm.
“Bảo anh ta ra ngoài.”
“Sau đó để anh tham sự đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của tôi à?” Tô Nhược Hân cười châm chọc.
Dù trước đây Tô Chí Khiêm chưa từng làm chuyện gì không tốt với cô, nhưng cũng chưa từng đối xử tốt với cô.
Quan hệ của cô và anh ta không khác người qua đường là mấy.
Không hề có tình cảm anh em.
Sự hạnh phúc khi có anh trai của rất nhiều cô gái, cô vẫn chưa từng được trải nghiệm.
Dù là một chút.
“Đúng, nếu anh ta không ra ngoài thì sẽ có người biết anh ta là Hạ Thiên Tường.”
Đọc được tin nhắn này, Tô Nhược Hân do dự.
Cô thầm tính toán, nếu Tô Chí Khiêm vách trần chuyện người ngồi bên cạnh cô không phải anh trai cô mà là Hạ Thiên Tường, thì Hạ Thiên Tường sẽ gặp phải hậu quả gì?
Là ảnh hưởng đến cô, hay ảnh hưởng đến Hạ Thiên Tường?
Vào lúc cô đang băn khoăn, Hạ Thiên Tường ở bên cạnh chợt nói: “Không cần quan tâm đến anh ta.”
“Được.” Nếu Hạ Thiên Tường đã nói thế thì không cần quan tâm đến Tô Chí Khiêm.
Hạ Thiên Tường có thể dẫn Trần Ngọc Thuý đi, thì Tô Chí Khiêm càng không phải chuyện khó.
Nghĩ thế, Tô Nhược Hân lấy lại bình tĩnh.
Bọn họ muốn đến gây rắc rối cho cô, nhưng không ngờ Hạ Thiên Tường lại có mặt.
Lúc này, cô thật sự thấy may mắn vì bảo Hạ Thiên Tường đến tham gia.
Nếu không, cô thật sự không giải quyết được Trần Ngọc Thuý.
Người trong giảng đường ngày càng đông đúc.
Tần suất thử mic cũng thường xuyên hơn.
Các học sinh dần đến nơi.
Phụ huynh cũng ngồi kín toàn bộ giảng đường.
Trên ghế chủ trì, Hiệu trưởng Thạch, Phó hiệu trưởng và tất cả giáo viên bộ môn của lớp mười hai cũng đều đã có mặt.
Đại hội sắp bắt đầu.
Tô Chí Khiêm vẫn ngồi vị trí lúc trước.
Dù trước kia cô vẫn cho rằng Tô Chí Khiêm là người sẽ không làm gì cô.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Trần Ngọc Thuý vừa xuất hiện, cô đoán bà ta để Tô Chí Khiêm lại chắc chắn là có ý đồ gì đó.
Tô Nhược Hân chợt cảm thấy xót xa, người nhà của bạn học khác đều cổ vũ họ thi tốt nghiệp, còn người nhà của cô chẳng những không ủng hộ, mà còn muốn gây rắc rối cho cô.
Điện thoại reo lên, lại có bạn học nữ muốn cô giới thiệu Hạ Thiên Tường cho mình.
Hạ Thiên Tường ung dung ngồi tại chỗ, nếu cởi khẩu trang xuống, cô nghĩ tin nhắn nhờ làm mai trong điện thoại sẽ còn nhiều hơn.