Chương 157: Râu ria xồm xoàm
Đại hội đã bắt đầu.
Bầu không khí nhanh chóng được đẩy lên.
Bầu không khí nóng lên, khích lệ mỗi học sinh đều phải thi được điểm cao, tận dụng mấy ngày cuối thời học sinh cấp ba để chăm chỉ học tập.
Đến lượt Tô Nhược Hân phát biểu.
Khi nghe người dẫn chương trình gọi tên mình, Tô Nhược Hân còn hơi ngớ ra.
Bây giờ xin mời Tô Nhược Hân, học sinh có thành tích học tập tốt nhất khối 12 của trường chúng ta với tư cách là đại diện toàn thể học sinh khối 12 tuyên thệ sẽ chăm chỉ học tập, phấn đấu hết mình cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy.
Không cần bản thảo tuyên thệ.
Vì cô đã ghi nhớ trong đầu.
Cô ung dung bước lên bục, tuyên thệ với tư cách là đại diện học sinh.
Phải công nhận rằng ngôn từ của bản tuyên thệ Hạ Thiên Tường chuẩn bị cho cô khá hài hước.
Tô Nhược Hân tuyên thệ xong thì nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm trong phòng họp.
Đột nhiên cô cảm thấy Hạ Thiên Tường đã thay cô đưa ra một quyết định đúng đắn.
Khoảnh khắc này sẽ là kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Tô Nhược Hân bước xuống bục giữa những tràng pháo tay.
Sau đó, lại có một bạn khác lên phát biểu.
Hai đại diện học sinh phát biểu tuyên thệ thì cô là nữ, bạn còn lại là nam.
Ban đầu cô cứ nghĩ bạn nam sẽ là Chu Cường Vinh, nhưng không ngờ lại không phải.
Thực ra thành tích của Chu Cường Vinh cũng rất tốt.
Nhưng cô không thích anh ta.
Ba năm cấp ba cô đều bị Chu Cường Vinh quấy rối.
Nhưng bây giờ thời học sinh cấp ba đã kết thúc, họ sẽ mỗi người một nơi đi theo con đường riêng của mình.
Số lần gặp nhau sẽ còn rất ít, rất ít.
Cô chợt sinh lòng cảm khái.
Khi ở đây thì không cảm thấy gì, bây giờ sắp kết thúc quãng đời học sinh cấp ba, cô lại chợt thấy hơi luyến tiếc trường trung học Khải Mỹ.
Nếu sau này cô và Dương Mỹ Lan có thể thi vào cùng một trường đại học thì tốt quá.
Nhưng, đây chỉ là mong muốn của cá nhân cô, không biết có thành hiện thực được không.
Đại diện sinh viên này đã hoàn thành lời tuyên thệ.
Tô Nhược Hân cứ tưởng buổi lễ đã chuẩn bị kết thúc.
Đột nhiên cô nghe thấy Phó hiệu trưởng chủ trì đại hội nói: “Tiếp theo đây xin mời ban giám hiệu nhà trường tổng giám đốc Hạ Thiên Tường của tập đoàn Hạ Thị lên bục phát biểu, chúng ta cùng nghe tiến sĩ đại học Harvard chia sẻ kinh nghiệm thi đại học của mình nhé.”
Tô Nhược Hân giật mình.
Sau đó cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh ung dung đứng dậy, thản nhiên cởi khẩu trang ra rồi bước lên bục.
Anh đứng ở đó, cả phòng họp đều trở nên yên tĩnh.
Lời xì xào vốn có cũng không còn.
Mọi người đều nhìn Hạ Thiên Tường.
Anh mặc bộ vest đen với áo sơ mi trắng tiêu chuẩn bên trong.
Đẹp trai.
Rất đẹp trai, rất đẹp trai.
Tô Nhược Hân nhìn thấy ánh mắt sùng bái của những cô gái ngồi hàng ghế đầu đang nhìn anh.
Mà cô cũng đưa mắt nhìn Hạ Thiên Tường.
Cô không hề nghĩ rằng người đàn ông theo mình đến đây còn có một nhiệm vụ khác.
Trong lúc chờ nghe bài phát biểu vận động tuyển sinh đại học trước thi của anh thì phòng họp đột nhiên tối sầm lại.
Mất điện rồi.
“Mất điện, mất điện.” Đầu tiên là những tiếng la hét, sau đó cả hội trường đều nhốn nháo.
Tối đen như mực.
Đang sáng đột nhiên tối đi, quá trình này sẽ khiến người ta bị mù tạm thời, không nhìn thấy gì trong thời gian ngắn.
Tô Nhược Hân hơi hoảng sợ.
Hạ Thiên Tường vẫn đang đứng trên bục, không ở cạnh cô khiến cô hơi sợ hãi một cách khó hiểu.
Khi cô còn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên một bàn tay đưa ra bịt miệng cô lại, đồng thời người cô nhũn ra, ngã xuống ghế.
Đau.
Ngực rất đau.
Đây là cảm giác bị vật dụng sắc nhọn đâm vào.
“Hạ Thiên Tường…” Trong sự nhốn nháo, trong tiếng ồn ào, trong cơn đau đớn, cô khẽ gọi tên anh.
Cô không biết Hạ Thiên Tường có nghe thấy không.
Nhưng lúc này, trong tiềm thức, cô biết rằng ngoài anh ra, sẽ chẳng ai tới cứu cô hết.
Hạ Thiên Tường nhất định phải đến cứu cô.
Bởi vì cô đau.
“Nhược Hân, tôi ở đây.” Khi cô tưởng mình sắp chết thì một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, sau đó người ấy bế cô nhanh chóng lướt qua hết người này đến người khác.
Tô Nhược Hân được bế đi qua bóng tối, đến khi ra khỏi cầu thang phòng học, đi về phía ánh sáng rực rỡ, cô mới khó nhọc mở mắt ra: “Hạ Thiên Tường, tôi đau.”
Cô muốn anh ôm cô vì cảm giác khi anh ôm cô rất ấm áp.
Ít nhất thì sẽ không quá lạnh nữa.
Nếu không cô sẽ cảm thấy rất lạnh, rất lạnh.
Cô muốn ngủ.
Không muốn mở mắt ra nữa.
Cô cũng chẳng còn sức để mở mắt.
Gió thổi nhẹ, nhưng cô không thể cảm nhận được hơi ấm của gió.
Tiếng xe cấp cứu vang lên bên tai.
Hạ Thiên Tường bế cô chạy vọt vào xe cấp cứu.
Dường như cô nghe thấy anh vẫn luôn nói gì đó bên tai mình.
Từng tiếng từng tiếng ‘Nhược Hân’, anh đang gọi cô.
Dần dần cô không còn nghe thấy nữa.
Nếu trên đời có chuyện gì mà cô hối tiếc.
Cô chỉ tiếc rằng mình là con gái Trần Ngọc Thuý.
Đến khi bị đâm nhát dao ấy cô mới hiểu ra, có lẽ nhát dao đó là Trần Ngọc Thuý lên kế hoạch để trả thù cô.
Chỉ vì Trần Ngọc Thuý cho rằng bà ta bị đâm vào bụng là do liên quan đến cô.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nhát dao Trần Ngọc Thuý phải chịu quả thực có liên quan đến cô, bởi vì Hạ Thiên Tường đều là vì cô.
Chỉ vì Trần Ngọc Thuý đã từng đạp vào bụng cô.
Anh chưa bao giờ để cô bị đối xử bất công hay bị bắt nạt.
“Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, là lỗi của tôi.” Khi cô mơ màng, bên tai nghe thấy từng tiếng gọi của Hạ Thiên Tường.
Chắc chắn Tô Nhược Hân không biết rằng trong cuộc đời này, anh chỉ nói xin lỗi, là lỗi của anh với một người, mà người đó chính là Tô Nhược Hân.
Đã rất lâu rồi Tô Nhược Hân không ngủ lâu thế này.
Giấc ngủ này dài như cả thế kỷ.
Bên tai luôn có tiếng thì thầm khẽ gọi tên cô, đánh thức cô.
Phòng bệnh yên ắng.
Tô Nhược Hân mở mắt ra.
Cô chậm rãi nhìn xung quanh, khi chắc chắn rằng mình đang ở phòng bệnh của bệnh viện thì toàn bộ ký ức của cô cũng trở về.
Hạ Thiên Tường yên lặng dựa vào ghế bên giường ngủ say.
Nhưng khi nhìn thấy Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân suýt thì không nhận ra người đàn ông này là anh.
Râu ria xồm xoàm, ít nhất cũng phải mấy ngày rồi chưa cạo.
Nghĩ đến cụm ‘mấy ngày’, Tô Nhược Hân giật mình, đưa tay lấy điện thoại của Hạ Thiên Tường.
Khi nhìn thấy ngày giờ trên màn hình, đầu óc cô trở nên trống rỗng sau đó cô tỉnh táo lại.
Cực kỳ tỉnh táo.
Tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Đầu tiên cô cảm nhận cơ thể mình, cô bị đâm vào ngực, bị thương tới tim.
Vì vậy sau khi cấp cứu, cô đã hôn mê mấy ngày mấy đêm.
Đến bây giờ mới tỉnh lại.
Đôi mắt Tô Nhược Hân thoáng chốc đỏ như máu.
Bởi vì hôm nay là ngày thi đại học của cô.
Nhưng bây giờ đã là hơn mười giờ sáng.
Giờ phút này dù cô đã tỉnh lại thì cũng đã bỏ lỡ buổi thi đầu tiên của buổi sáng.
Tô Nhược Hân đặt tay lên ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Pháp cửu kinh bát mạch liên tục truyền đến vị trí trái tim của cô.
Nếu lúc đó cô không ngất đi vì đau đớn thì cô hoàn toàn có thể tự cứu mình.
Như vậy cô cũng không đến nỗi phải hôn mê lâu thế này, cũng sẽ không bỏ lỡ buổi thi đại học buổi sáng.
Nhưng nhát dao đó quá nhanh quá nguy hiểm, đến khi cô phản ứng lại thì nó đã đâm thẳng vào tim…
Bầu không khí nhanh chóng được đẩy lên.
Bầu không khí nóng lên, khích lệ mỗi học sinh đều phải thi được điểm cao, tận dụng mấy ngày cuối thời học sinh cấp ba để chăm chỉ học tập.
Đến lượt Tô Nhược Hân phát biểu.
Khi nghe người dẫn chương trình gọi tên mình, Tô Nhược Hân còn hơi ngớ ra.
Bây giờ xin mời Tô Nhược Hân, học sinh có thành tích học tập tốt nhất khối 12 của trường chúng ta với tư cách là đại diện toàn thể học sinh khối 12 tuyên thệ sẽ chăm chỉ học tập, phấn đấu hết mình cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy.
Không cần bản thảo tuyên thệ.
Vì cô đã ghi nhớ trong đầu.
Cô ung dung bước lên bục, tuyên thệ với tư cách là đại diện học sinh.
Phải công nhận rằng ngôn từ của bản tuyên thệ Hạ Thiên Tường chuẩn bị cho cô khá hài hước.
Tô Nhược Hân tuyên thệ xong thì nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm trong phòng họp.
Đột nhiên cô cảm thấy Hạ Thiên Tường đã thay cô đưa ra một quyết định đúng đắn.
Khoảnh khắc này sẽ là kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Tô Nhược Hân bước xuống bục giữa những tràng pháo tay.
Sau đó, lại có một bạn khác lên phát biểu.
Hai đại diện học sinh phát biểu tuyên thệ thì cô là nữ, bạn còn lại là nam.
Ban đầu cô cứ nghĩ bạn nam sẽ là Chu Cường Vinh, nhưng không ngờ lại không phải.
Thực ra thành tích của Chu Cường Vinh cũng rất tốt.
Nhưng cô không thích anh ta.
Ba năm cấp ba cô đều bị Chu Cường Vinh quấy rối.
Nhưng bây giờ thời học sinh cấp ba đã kết thúc, họ sẽ mỗi người một nơi đi theo con đường riêng của mình.
Số lần gặp nhau sẽ còn rất ít, rất ít.
Cô chợt sinh lòng cảm khái.
Khi ở đây thì không cảm thấy gì, bây giờ sắp kết thúc quãng đời học sinh cấp ba, cô lại chợt thấy hơi luyến tiếc trường trung học Khải Mỹ.
Nếu sau này cô và Dương Mỹ Lan có thể thi vào cùng một trường đại học thì tốt quá.
Nhưng, đây chỉ là mong muốn của cá nhân cô, không biết có thành hiện thực được không.
Đại diện sinh viên này đã hoàn thành lời tuyên thệ.
Tô Nhược Hân cứ tưởng buổi lễ đã chuẩn bị kết thúc.
Đột nhiên cô nghe thấy Phó hiệu trưởng chủ trì đại hội nói: “Tiếp theo đây xin mời ban giám hiệu nhà trường tổng giám đốc Hạ Thiên Tường của tập đoàn Hạ Thị lên bục phát biểu, chúng ta cùng nghe tiến sĩ đại học Harvard chia sẻ kinh nghiệm thi đại học của mình nhé.”
Tô Nhược Hân giật mình.
Sau đó cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh ung dung đứng dậy, thản nhiên cởi khẩu trang ra rồi bước lên bục.
Anh đứng ở đó, cả phòng họp đều trở nên yên tĩnh.
Lời xì xào vốn có cũng không còn.
Mọi người đều nhìn Hạ Thiên Tường.
Anh mặc bộ vest đen với áo sơ mi trắng tiêu chuẩn bên trong.
Đẹp trai.
Rất đẹp trai, rất đẹp trai.
Tô Nhược Hân nhìn thấy ánh mắt sùng bái của những cô gái ngồi hàng ghế đầu đang nhìn anh.
Mà cô cũng đưa mắt nhìn Hạ Thiên Tường.
Cô không hề nghĩ rằng người đàn ông theo mình đến đây còn có một nhiệm vụ khác.
Trong lúc chờ nghe bài phát biểu vận động tuyển sinh đại học trước thi của anh thì phòng họp đột nhiên tối sầm lại.
Mất điện rồi.
“Mất điện, mất điện.” Đầu tiên là những tiếng la hét, sau đó cả hội trường đều nhốn nháo.
Tối đen như mực.
Đang sáng đột nhiên tối đi, quá trình này sẽ khiến người ta bị mù tạm thời, không nhìn thấy gì trong thời gian ngắn.
Tô Nhược Hân hơi hoảng sợ.
Hạ Thiên Tường vẫn đang đứng trên bục, không ở cạnh cô khiến cô hơi sợ hãi một cách khó hiểu.
Khi cô còn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên một bàn tay đưa ra bịt miệng cô lại, đồng thời người cô nhũn ra, ngã xuống ghế.
Đau.
Ngực rất đau.
Đây là cảm giác bị vật dụng sắc nhọn đâm vào.
“Hạ Thiên Tường…” Trong sự nhốn nháo, trong tiếng ồn ào, trong cơn đau đớn, cô khẽ gọi tên anh.
Cô không biết Hạ Thiên Tường có nghe thấy không.
Nhưng lúc này, trong tiềm thức, cô biết rằng ngoài anh ra, sẽ chẳng ai tới cứu cô hết.
Hạ Thiên Tường nhất định phải đến cứu cô.
Bởi vì cô đau.
“Nhược Hân, tôi ở đây.” Khi cô tưởng mình sắp chết thì một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, sau đó người ấy bế cô nhanh chóng lướt qua hết người này đến người khác.
Tô Nhược Hân được bế đi qua bóng tối, đến khi ra khỏi cầu thang phòng học, đi về phía ánh sáng rực rỡ, cô mới khó nhọc mở mắt ra: “Hạ Thiên Tường, tôi đau.”
Cô muốn anh ôm cô vì cảm giác khi anh ôm cô rất ấm áp.
Ít nhất thì sẽ không quá lạnh nữa.
Nếu không cô sẽ cảm thấy rất lạnh, rất lạnh.
Cô muốn ngủ.
Không muốn mở mắt ra nữa.
Cô cũng chẳng còn sức để mở mắt.
Gió thổi nhẹ, nhưng cô không thể cảm nhận được hơi ấm của gió.
Tiếng xe cấp cứu vang lên bên tai.
Hạ Thiên Tường bế cô chạy vọt vào xe cấp cứu.
Dường như cô nghe thấy anh vẫn luôn nói gì đó bên tai mình.
Từng tiếng từng tiếng ‘Nhược Hân’, anh đang gọi cô.
Dần dần cô không còn nghe thấy nữa.
Nếu trên đời có chuyện gì mà cô hối tiếc.
Cô chỉ tiếc rằng mình là con gái Trần Ngọc Thuý.
Đến khi bị đâm nhát dao ấy cô mới hiểu ra, có lẽ nhát dao đó là Trần Ngọc Thuý lên kế hoạch để trả thù cô.
Chỉ vì Trần Ngọc Thuý cho rằng bà ta bị đâm vào bụng là do liên quan đến cô.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nhát dao Trần Ngọc Thuý phải chịu quả thực có liên quan đến cô, bởi vì Hạ Thiên Tường đều là vì cô.
Chỉ vì Trần Ngọc Thuý đã từng đạp vào bụng cô.
Anh chưa bao giờ để cô bị đối xử bất công hay bị bắt nạt.
“Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, là lỗi của tôi.” Khi cô mơ màng, bên tai nghe thấy từng tiếng gọi của Hạ Thiên Tường.
Chắc chắn Tô Nhược Hân không biết rằng trong cuộc đời này, anh chỉ nói xin lỗi, là lỗi của anh với một người, mà người đó chính là Tô Nhược Hân.
Đã rất lâu rồi Tô Nhược Hân không ngủ lâu thế này.
Giấc ngủ này dài như cả thế kỷ.
Bên tai luôn có tiếng thì thầm khẽ gọi tên cô, đánh thức cô.
Phòng bệnh yên ắng.
Tô Nhược Hân mở mắt ra.
Cô chậm rãi nhìn xung quanh, khi chắc chắn rằng mình đang ở phòng bệnh của bệnh viện thì toàn bộ ký ức của cô cũng trở về.
Hạ Thiên Tường yên lặng dựa vào ghế bên giường ngủ say.
Nhưng khi nhìn thấy Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân suýt thì không nhận ra người đàn ông này là anh.
Râu ria xồm xoàm, ít nhất cũng phải mấy ngày rồi chưa cạo.
Nghĩ đến cụm ‘mấy ngày’, Tô Nhược Hân giật mình, đưa tay lấy điện thoại của Hạ Thiên Tường.
Khi nhìn thấy ngày giờ trên màn hình, đầu óc cô trở nên trống rỗng sau đó cô tỉnh táo lại.
Cực kỳ tỉnh táo.
Tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Đầu tiên cô cảm nhận cơ thể mình, cô bị đâm vào ngực, bị thương tới tim.
Vì vậy sau khi cấp cứu, cô đã hôn mê mấy ngày mấy đêm.
Đến bây giờ mới tỉnh lại.
Đôi mắt Tô Nhược Hân thoáng chốc đỏ như máu.
Bởi vì hôm nay là ngày thi đại học của cô.
Nhưng bây giờ đã là hơn mười giờ sáng.
Giờ phút này dù cô đã tỉnh lại thì cũng đã bỏ lỡ buổi thi đầu tiên của buổi sáng.
Tô Nhược Hân đặt tay lên ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Pháp cửu kinh bát mạch liên tục truyền đến vị trí trái tim của cô.
Nếu lúc đó cô không ngất đi vì đau đớn thì cô hoàn toàn có thể tự cứu mình.
Như vậy cô cũng không đến nỗi phải hôn mê lâu thế này, cũng sẽ không bỏ lỡ buổi thi đại học buổi sáng.
Nhưng nhát dao đó quá nhanh quá nguy hiểm, đến khi cô phản ứng lại thì nó đã đâm thẳng vào tim…