Chương 158: Đều không được thiếu
Bây giờ cô đã tỉnh thì phải tự cứu lấy mình.
Mười phút sau, Tô Nhược Hân từ từ mở mắt, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, cơ thể cô đã không còn cảm giác khó chịu nữa.
Lúc này cô mới ngồi dậy, lay Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, anh dậy đi.”
Hạ Thiên Tường đột ngột mở mắt.
Đôi mắt toàn tơ máu nhìn thẳng vào Tô Nhược Hân, anh im lặng một lúc rồi khàn giọng hỏi: “Nhược Hân, em tỉnh rồi?”
Trông giọng nói đầy vẻ không tin nổi.
Mặc dù nhìn thấy Tô Nhược Hân, nhưng cô không tin cô đã tỉnh, thậm chí còn ngồi dậy.
Khi hỏi, anh đưa tay lên dụi mắt, tưởng mình bị hoa mắt.
“Hạ Thiên Tường, có thể chuẩn bị mọi thứ cho kỳ thi đại học giúp tôi không? Giấy phép dự thi, bút, dụng cụ để thi…”
“Bây… Bây giờ em có thể tham gia thi đại học được rồi hả?” Hạ Thiên Tường nghe Tô Nhược Hân nói xong vẫn nhìn cô với vẻ không tin, ánh mắt như đang nằm mơ.
Tô Nhược Hân nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh, cô không hỏi nhưng nhìn thoáng qua cũng biết mấy ngày qua, vừa nãy là lần đầu tiên Hạ Thiên Tường chợp mắt.
Có lẽ anh vẫn luôn trông chừng bên cạnh cô không ngủ không nghỉ, nếu không trong mắt cũng không có nhiều tia máu như vậy.
Tim chợt đau nhói, cô nắm tay anh: “Tôi có thể thi được.”
“Nhưng đã bỏ lỡ rồi.”
“Không không không, chưa bỏ lỡ, chỉ bỏ lỡ một môn thôi, tôi vẫn còn có thể tham gia ba môn nữa. Tiền đề là bây giờ anh phải cử người chuẩn bị hết mọi thứ cần dùng cho kỳ thi của tôi.”
“Em thật sự định tham gia?” Hạ Thiên Tường quan sát Tô Nhược Hân từ đầu đến chân, tuy vẻ mặt cô hơi tái, nhưng từ giọng nói của cô có thể thấy trạng thái vẫn rất tốt, giống như đã hồi phục đến mức như khi chưa bị thương.
“Ừm, tôi nhất định phải tham gia. Hạ Thiên Tường, anh mau chuẩn bị giúp tôi đi, đừng lề mề chậm chạp nữa.” Nếu cô tự chuẩn bị những điều này thì chắc chắn sẽ không kịp giờ.
Bởi vì bây giờ cô còn rất nhiều chuyện phải làm, cô phải tắm, phải ăn cơm sau đó đi đến trường thi.
Đồng thời cô còn phải chuẩn bị mọi thứ cho kỳ thi, giấy bút, chứng minh thư, giấy phép dự thi, phiếu trả lời câu hỏi, thứ nào cũng không được thiếu.
Tất cả những thứ này, vật nào cũng đều mất thời gian.
“Để tôi xem em đã thật sự ổn chưa.” Hạ Thiên Tường không đồng ý ngay, anh vẫn căng thẳng nhìn Tô Nhược Hân.
Anh thật sự quá lo lắng cho cô.
Tô Nhược Hân hất tay Hạ Thiên Tường ra rồi nhảy xuống đất, không đợi anh hoàn hồn, cô đã nhanh chóng xoay hai vòng: “Giờ thì anh tin tim tôi đã không còn vấn đề gì nữa rồi chứ? Đừng quên tôi biết về y học, tôi biết tự cứu mình.”
Câu ‘tôi biết về y học’ của cô khiến Hạ Thiên Tường cuối cùng cũng hoàn hồn và hiểu ra: “Được, bây giờ tôi sẽ lập tức cho người chuẩn bị, thu xếp ngay.”
“Anh sắp xếp đi, tôi vào phòng tắm, tôi muốn tắm.” Phòng bệnh này vừa nhìn đã biết là phòng bệnh VIP, sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa còn đầy đủ tiện nghi.
“Được, em đi đi.” Hạ Thiên Tường gật đầu, nhìn thấy Tô Nhược Hân tràn đầy năng lượng, khuôn mặt mệt mỏi ban đầu của anh cuối cùng cũng có sức sống.
Tô Nhược Hân đi tắm, Hạ Thiên Tường cũng không nhàn rỗi.
Anh gọi vài cuộc thu xếp mọi thứ.
Lúc này anh mới ấn chuông khẩn cấp trong phòng bệnh.
“Cậu Hạ cần gì ạ?” Y tá nghe máy rất nhanh.
Hạ Thiên Tường hờ hững nói: “Làm thủ tục xuất viện ngay lập tức, nửa tiếng nữa Tô Nhược Hân sẽ xuất viện.”
Bác sĩ ở bệnh viện đều là kẻ vô dụng.
Mấy ngày mấy đêm mới khiến Tô Nhược Hân tỉnh lại được.
Nếu không phải Tô Nhược Hân biết về y học, tự cứu lấy mình thì e là dù bây giờ cô tỉnh lại cũng vẫn phải nằm trên giường bệnh.
“Cậu Hạ, cậu… cậu nói gì cơ ạ? Cậu có thể lặp lại lần nữa không?” Y tá ở bên kia tưởng mình nghe nhầm.
“Tô Nhược Hân muốn xuất viện, làm thủ tục xuất viện ngay lập tức.”
“Cậu Hạ, có phải cậu nói nhầm không? Nếu cậu cảm thấy trình độ y tế của bệnh viện chúng tôi không tốt thì nên chuyển viện cho cô Tô mới đúng chứ?” Y tá ngơ ngác, bệnh nhân hôn mê mấy ngày mấy đêm, vẫn luôn trong trạng thái cấp cứu, sao có thể nói ra viện là ra viện?
“Nếu chuyển viện thì có thể mang theo hồ sơ bệnh án của bệnh viện chúng tôi, như vậy cũng tiện cho bệnh viện cậu tìm thấy hiện giờ nhanh chóng tiếp quản điều trị cho cô Tô, nếu không, làm chậm trễ chỉ e…” Y tá không dám nói lời còn lại nữa.
Bởi vì cô ta sợ Hạ Thiên Tường sẽ lập tức xông ra đập phá phòng y tá.
Bởi vì mấy ngày mấy đêm Tô Nhược Hân hôn mê, Hạ Thiên Tường thật sự đã đập phá rất nhiều đồ.
Nếu Tô Nhược Hân chết thật, cô ta rất lo lắng không biết liệu bệnh viện này có còn tiếp tục tồn tại được nữa hay không.
Cứ nghĩ đến trước khi Tô Nhược Hân chuyển viện, cô ta lại phải đối mặt với Hạ Thiên Tường là giọng cô ta lại trở nên run run.
Lúc này Hạ Thiên Tường mới nhận ra mình vẫn chưa nói cho bệnh viện sự thật rằng Tô Nhược Hân đã tỉnh.
“Nhược Hân tỉnh rồi, đã đi lại được như bình thường, không cần chuyển viện, lập tức xuất viện cho tôi, buổi chiều cô ấy còn phải tham gia thi đại học.”
Tô Nhược Hân đã bỏ lỡ một môn, không thể bỏ lỡ thêm một lần nữa được.
Thực ra anh không muốn Tô Nhược Hân tham gia thi đại học, nhưng cô muốn tham gia thì anh sẽ đưa cô đi, đi cùng cô.
“Không thể nào, tôi sẽ qua đó xem ngay.” Y tá nói xong thì cúp máy.
Một phút sau, y tá trưởng dẫn theo toàn bộ y tá trực ban tới.
Một nhóm người bước vào, tất cả các bác sĩ trong khoa phẫu thuật tim, từ bác sĩ trưởng đến bác sĩ thực tập cũng đều đi vào.
“Cậu Hạ, cô Tô đâu rồi?” Y tá trưởng đi vào đầu tiên, thấy phòng bệnh trống không thì hơi sững sờ.
Thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nếu ai muốn ra khỏi phòng bệnh của Tô Nhược Hân thì đều phải đi qua phòng y tá.
Qua phòng y tá mới đến thang máy và cầu thang bộ để lựa chọn.
Mà họ rất chắc chắn rằng chưa từng thấy Tô Nhược Hân đi ra bao giờ.
Hơn nữa Tô Nhược Hân đã hôn mê mấy ngày mấy đêm, sáng nay khi kiểm tra phòng bệnh cô vẫn chưa tỉnh, sao có thể một mình ra khỏi phòng bệnh này được.
Điều này là hoàn toàn không thể.
Nhưng đúng là giờ phút này trên giường bệnh không có ai.
Hạ Thiên Tường cau mày nhìn y tá trưởng và những người khác đi vào phía sau.
Chủ nhiệm khoa phẫu thuật tim đang len lên phía trước, chính ông ta là người thực hiện phẫu thuật tim cho Tô Nhược Hân: “Tránh ra cho tôi vào.”
Chủ nhiệm khoa là người đứng đầu cả khoa tim, ông ta vừa lên tiếng, tất cả bác sĩ và y tá đều tự giác tránh sang một bên để ông ta đi tới trước giường bệnh: “Cậu Hạ, cô Tô thế nào rồi?”
“Cô ấy tỉnh rồi, cũng đã khoẻ lại, bây giờ hãy làm thủ tục xuất viện cho cô ấy ngay lập tức. Chiều nay cô ấy còn phải tham gia kỳ thi đại học, không có thời gian để ở đây lằng nhằng với các ông.”
“Tỉnh rồi? Tham gia thi đại học?” chủ nhiệm khoa nghi ngờ hỏi lại, thật ra đây cũng là tiếng lòng của toàn bộ bác sĩ và y tá trong khoa.
Mọi người đều không thể tin được.
Điều này là không thể.
Mọi người trong khoa đều biết tình hình của Tô Nhược Hân như thế nào.
Mười phút sau, Tô Nhược Hân từ từ mở mắt, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, cơ thể cô đã không còn cảm giác khó chịu nữa.
Lúc này cô mới ngồi dậy, lay Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, anh dậy đi.”
Hạ Thiên Tường đột ngột mở mắt.
Đôi mắt toàn tơ máu nhìn thẳng vào Tô Nhược Hân, anh im lặng một lúc rồi khàn giọng hỏi: “Nhược Hân, em tỉnh rồi?”
Trông giọng nói đầy vẻ không tin nổi.
Mặc dù nhìn thấy Tô Nhược Hân, nhưng cô không tin cô đã tỉnh, thậm chí còn ngồi dậy.
Khi hỏi, anh đưa tay lên dụi mắt, tưởng mình bị hoa mắt.
“Hạ Thiên Tường, có thể chuẩn bị mọi thứ cho kỳ thi đại học giúp tôi không? Giấy phép dự thi, bút, dụng cụ để thi…”
“Bây… Bây giờ em có thể tham gia thi đại học được rồi hả?” Hạ Thiên Tường nghe Tô Nhược Hân nói xong vẫn nhìn cô với vẻ không tin, ánh mắt như đang nằm mơ.
Tô Nhược Hân nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh, cô không hỏi nhưng nhìn thoáng qua cũng biết mấy ngày qua, vừa nãy là lần đầu tiên Hạ Thiên Tường chợp mắt.
Có lẽ anh vẫn luôn trông chừng bên cạnh cô không ngủ không nghỉ, nếu không trong mắt cũng không có nhiều tia máu như vậy.
Tim chợt đau nhói, cô nắm tay anh: “Tôi có thể thi được.”
“Nhưng đã bỏ lỡ rồi.”
“Không không không, chưa bỏ lỡ, chỉ bỏ lỡ một môn thôi, tôi vẫn còn có thể tham gia ba môn nữa. Tiền đề là bây giờ anh phải cử người chuẩn bị hết mọi thứ cần dùng cho kỳ thi của tôi.”
“Em thật sự định tham gia?” Hạ Thiên Tường quan sát Tô Nhược Hân từ đầu đến chân, tuy vẻ mặt cô hơi tái, nhưng từ giọng nói của cô có thể thấy trạng thái vẫn rất tốt, giống như đã hồi phục đến mức như khi chưa bị thương.
“Ừm, tôi nhất định phải tham gia. Hạ Thiên Tường, anh mau chuẩn bị giúp tôi đi, đừng lề mề chậm chạp nữa.” Nếu cô tự chuẩn bị những điều này thì chắc chắn sẽ không kịp giờ.
Bởi vì bây giờ cô còn rất nhiều chuyện phải làm, cô phải tắm, phải ăn cơm sau đó đi đến trường thi.
Đồng thời cô còn phải chuẩn bị mọi thứ cho kỳ thi, giấy bút, chứng minh thư, giấy phép dự thi, phiếu trả lời câu hỏi, thứ nào cũng không được thiếu.
Tất cả những thứ này, vật nào cũng đều mất thời gian.
“Để tôi xem em đã thật sự ổn chưa.” Hạ Thiên Tường không đồng ý ngay, anh vẫn căng thẳng nhìn Tô Nhược Hân.
Anh thật sự quá lo lắng cho cô.
Tô Nhược Hân hất tay Hạ Thiên Tường ra rồi nhảy xuống đất, không đợi anh hoàn hồn, cô đã nhanh chóng xoay hai vòng: “Giờ thì anh tin tim tôi đã không còn vấn đề gì nữa rồi chứ? Đừng quên tôi biết về y học, tôi biết tự cứu mình.”
Câu ‘tôi biết về y học’ của cô khiến Hạ Thiên Tường cuối cùng cũng hoàn hồn và hiểu ra: “Được, bây giờ tôi sẽ lập tức cho người chuẩn bị, thu xếp ngay.”
“Anh sắp xếp đi, tôi vào phòng tắm, tôi muốn tắm.” Phòng bệnh này vừa nhìn đã biết là phòng bệnh VIP, sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa còn đầy đủ tiện nghi.
“Được, em đi đi.” Hạ Thiên Tường gật đầu, nhìn thấy Tô Nhược Hân tràn đầy năng lượng, khuôn mặt mệt mỏi ban đầu của anh cuối cùng cũng có sức sống.
Tô Nhược Hân đi tắm, Hạ Thiên Tường cũng không nhàn rỗi.
Anh gọi vài cuộc thu xếp mọi thứ.
Lúc này anh mới ấn chuông khẩn cấp trong phòng bệnh.
“Cậu Hạ cần gì ạ?” Y tá nghe máy rất nhanh.
Hạ Thiên Tường hờ hững nói: “Làm thủ tục xuất viện ngay lập tức, nửa tiếng nữa Tô Nhược Hân sẽ xuất viện.”
Bác sĩ ở bệnh viện đều là kẻ vô dụng.
Mấy ngày mấy đêm mới khiến Tô Nhược Hân tỉnh lại được.
Nếu không phải Tô Nhược Hân biết về y học, tự cứu lấy mình thì e là dù bây giờ cô tỉnh lại cũng vẫn phải nằm trên giường bệnh.
“Cậu Hạ, cậu… cậu nói gì cơ ạ? Cậu có thể lặp lại lần nữa không?” Y tá ở bên kia tưởng mình nghe nhầm.
“Tô Nhược Hân muốn xuất viện, làm thủ tục xuất viện ngay lập tức.”
“Cậu Hạ, có phải cậu nói nhầm không? Nếu cậu cảm thấy trình độ y tế của bệnh viện chúng tôi không tốt thì nên chuyển viện cho cô Tô mới đúng chứ?” Y tá ngơ ngác, bệnh nhân hôn mê mấy ngày mấy đêm, vẫn luôn trong trạng thái cấp cứu, sao có thể nói ra viện là ra viện?
“Nếu chuyển viện thì có thể mang theo hồ sơ bệnh án của bệnh viện chúng tôi, như vậy cũng tiện cho bệnh viện cậu tìm thấy hiện giờ nhanh chóng tiếp quản điều trị cho cô Tô, nếu không, làm chậm trễ chỉ e…” Y tá không dám nói lời còn lại nữa.
Bởi vì cô ta sợ Hạ Thiên Tường sẽ lập tức xông ra đập phá phòng y tá.
Bởi vì mấy ngày mấy đêm Tô Nhược Hân hôn mê, Hạ Thiên Tường thật sự đã đập phá rất nhiều đồ.
Nếu Tô Nhược Hân chết thật, cô ta rất lo lắng không biết liệu bệnh viện này có còn tiếp tục tồn tại được nữa hay không.
Cứ nghĩ đến trước khi Tô Nhược Hân chuyển viện, cô ta lại phải đối mặt với Hạ Thiên Tường là giọng cô ta lại trở nên run run.
Lúc này Hạ Thiên Tường mới nhận ra mình vẫn chưa nói cho bệnh viện sự thật rằng Tô Nhược Hân đã tỉnh.
“Nhược Hân tỉnh rồi, đã đi lại được như bình thường, không cần chuyển viện, lập tức xuất viện cho tôi, buổi chiều cô ấy còn phải tham gia thi đại học.”
Tô Nhược Hân đã bỏ lỡ một môn, không thể bỏ lỡ thêm một lần nữa được.
Thực ra anh không muốn Tô Nhược Hân tham gia thi đại học, nhưng cô muốn tham gia thì anh sẽ đưa cô đi, đi cùng cô.
“Không thể nào, tôi sẽ qua đó xem ngay.” Y tá nói xong thì cúp máy.
Một phút sau, y tá trưởng dẫn theo toàn bộ y tá trực ban tới.
Một nhóm người bước vào, tất cả các bác sĩ trong khoa phẫu thuật tim, từ bác sĩ trưởng đến bác sĩ thực tập cũng đều đi vào.
“Cậu Hạ, cô Tô đâu rồi?” Y tá trưởng đi vào đầu tiên, thấy phòng bệnh trống không thì hơi sững sờ.
Thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nếu ai muốn ra khỏi phòng bệnh của Tô Nhược Hân thì đều phải đi qua phòng y tá.
Qua phòng y tá mới đến thang máy và cầu thang bộ để lựa chọn.
Mà họ rất chắc chắn rằng chưa từng thấy Tô Nhược Hân đi ra bao giờ.
Hơn nữa Tô Nhược Hân đã hôn mê mấy ngày mấy đêm, sáng nay khi kiểm tra phòng bệnh cô vẫn chưa tỉnh, sao có thể một mình ra khỏi phòng bệnh này được.
Điều này là hoàn toàn không thể.
Nhưng đúng là giờ phút này trên giường bệnh không có ai.
Hạ Thiên Tường cau mày nhìn y tá trưởng và những người khác đi vào phía sau.
Chủ nhiệm khoa phẫu thuật tim đang len lên phía trước, chính ông ta là người thực hiện phẫu thuật tim cho Tô Nhược Hân: “Tránh ra cho tôi vào.”
Chủ nhiệm khoa là người đứng đầu cả khoa tim, ông ta vừa lên tiếng, tất cả bác sĩ và y tá đều tự giác tránh sang một bên để ông ta đi tới trước giường bệnh: “Cậu Hạ, cô Tô thế nào rồi?”
“Cô ấy tỉnh rồi, cũng đã khoẻ lại, bây giờ hãy làm thủ tục xuất viện cho cô ấy ngay lập tức. Chiều nay cô ấy còn phải tham gia kỳ thi đại học, không có thời gian để ở đây lằng nhằng với các ông.”
“Tỉnh rồi? Tham gia thi đại học?” chủ nhiệm khoa nghi ngờ hỏi lại, thật ra đây cũng là tiếng lòng của toàn bộ bác sĩ và y tá trong khoa.
Mọi người đều không thể tin được.
Điều này là không thể.
Mọi người trong khoa đều biết tình hình của Tô Nhược Hân như thế nào.